Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 37: Chương 37 tại dưa leo tr.
Lưu Vĩnh Thuỵ nhìn sang Tuệ Nhi
– A Nhi, hình như vừa có ai đó nói em là kẻ trộm cắp có đúng không?
Tuệ Nhi cười đáp.
– Ừ, em cũng nghe thấy.
Là ai thế nhỉ?!
Tuệ Nhi vừa nói, ánh mắt thâm thuý của cô vừa liếc sang người phụ nữ váy đỏ đang đứng run cầm cập bên cạnh Phó Quân Danh.
Cô ta chẳng qua chỉ là một bình hoa di động, có chút nhan sắc, được Phó Quân Danh cưới về cho ăn sung mặc sướng, không biết gì đến việc làm ăn của chồng.
Suốt ngày chỉ biết đàn đúm, tiệc tùng thâu đêm, rồi đi shopping tiêu tiền.
Vì Phó Quân Danh rất chiều chuộng cô ả, nên dần dần cô ả chỉ thích làm thân với những người ăn mặc sang trọng, giàu có, hoặc không thì là những người thích a dua, nịnh bợ cô ta.
Còn đối với những người bình thường, ăn mặc giản dị, cô ta đều quy chụp là nghèo hèn, rác rưởi, không đáng để vào mắt.
Những người này thường bị cô ta khinh thường, sỉ nhục.
Có lần một người lao công lỡ tay quét một ít bụi lên chân cô ta khi cô ta đi ngang, liền bị cô ta đẩy ngã giữa đường, mặc dù bà ấy đáng tuổi mẹ cô …
Nhưng khi nhìn thấy Phó Quân Danh, ngày thường cũng không coi ai ra gì, mà bây giờ lại khúm núm cầu xin hai người trước mặt, thì cô ta biết mình đã đụng phải người không nên đụng rồi.
Thế nên từ nãy đến giờ, cô ta không dám hé răng nửa lời, chỉ đứng bên cạnh nhìn sự việc diễn ra trong sợ hãi.
Phó Quân Danh sững sờ khi nghe Tuệ Nhi nói.
Ông ta lập tức hiểu người Tuệ Nhi nói đến là ai, liền đi tới túm lấy người phụ nữ váy đỏ, giáng cho cô ta một cái tát, khiến cho bên mặt còn lại của cô ta cũng sưng lên, hai bên thật cân xứng.
– Đồ khốn kiếp, mày đã nói điều ngu xuẩn gì thế hả.
Mau đến xin lỗi cô Lâm và Lưu tổng đi.
Nhanh lên!
Người phụ nữ choáng váng vì cái tát.
Chưa kịp hoàn hồn đã bị Phó Quân Danh đá thêm một cái vào chân, khiến cô ta ngã quỳ xuống trước mặt Tuệ Nhi, khó nhọc nói.
– Tôi….xin…xin…lỗi.
Sau đó ông ta cũng quỳ xuống cầu xin.
– Lưu tổng cùng cô Lâm, xin hãy rộng lòng…bỏ qua cho chúng tôi lần này.
Đám người phía sau bắt đầu thì thầm to nhỏ.
– Lưu tổng thực sự đã đích thân ra mặt bảo vệ Tuệ Nhi.
Xem ra vị trí cô ấy trong lòng Lưu tổng không thấp đâu.
– Nhìn thôi cũng biết, Lưu tổng chắc chắn rất thích Tuệ Nhi.
– Ôi…Được Lưu Vĩnh Thuỵ thích cảm giác sẽ như thế nào nhỉ?! Thật là ghen tị với cô ấy…
Tuệ Nhi không thèm nhìn tới hai người kia, cô trực tiếp kéo Lưu Vĩnh Thuỵ tiếp tục đi lựa đồ.
Cũng gần sắp đến giờ đi đến bữa tiệc sinh nhật của Lưu lão gia rồi.
Cô phải chọn nhanh lên thôi.
Phó Quân Danh thầm hiểu Tuệ Nhi không so đo với mình nữa.
Ông ta vội vã đứng dậy cùng người phụ nữ váy đỏ đi như chạy ra ngoài.
Đám phụ nữ a dua cũng lặng lẽ lủi đi…không dám ở lại thêm giây phút nào nữa.
Các nhân viên bán hàng một lần nữa bước ra để phục vụ Tuệ Nhi.
Họ bây giờ rất tôn trọng, thậm chí còn có một chút sợ hãi trước Tuệ Nhi.
Sợ làm gì phật ý cô thì mất bát cơm như chơi.
Mới đầu nhìn Lưu Vĩnh Thuỵ, họ chỉ cảm thấy quen mắt, không ngờ anh lại là ông chủ lớn của bọn họ.
Trước đây chỉ nhìn thấy anh qua các hình ảnh, báo chí đăng tin.
Chưa được gặp ngoài đời thực nên nhất thời không nhận ra.
Những hàng nhân viên thấp bé như bọn họ làm gì có dịp được gặp mặt ông chủ lớn như anh chứ.
Tất cả công việc đều chỉ thông qua quản lý cửa hàng thôi.
Hôm nay chưa đến ca làm của anh ấy, nên không ai nhận ra Lưu tổng cả.
– Lưu tổng, cô Lâm…!Chúng tôi không biết là hai vị đích thân đến kiểm tra cửa hàng.
Chúng tôi thực sự rất xin lỗi vì sự việc lúc nãy…đã không dám đứng ra…
Tuệ Nhi ngắt lời cô gái, nhìn sang Lưu Vĩnh Thụy cô nhướng mày hỏi.
– Kiểm tra? Đây là cửa hàng của anh sao?
Anh nhẹ nhàng gật đầu xác nhận.
Tuệ Nhi cau mày âm thầm cảm thán.
Tác giả ơi….ngươi ở đâu? Lưu Vĩnh Thuỵ chính là nhân vật phản diện đấy…! Vì sao ưu ái cho anh hết tất cả những thứ tốt đẹp trên đời…mà lại chỉ cho làm phản diện vậy??? Đã thông minh, đẹp trai, giàu có rồi…!giờ thêm khiếu thẩm mỹ cũng hợp gu tôi quá đó đa…
Thực sự hoài nghi…!sau này cô có nỡ bỏ trốn không đây..
Tuệ Nhi nhỏ giọng khen một câu.
– Khiếu thẩm mỹ của anh rất tốt.
Tôi rất thích những thiết kế này.
Khóe miệng Lưu Vĩnh Thụy cong lên.
Các nhân viên cửa hàng nhìn thấy ông chủ của mình cười nhẹ, đều rất phấn chấn.
Họ giữ được bát cơm rồi..huhuhu…
Một nhân viên khéo léo lấy ra chiếc váy màu xanh đậm Tuệ Nhi đã chọn lúc đầu, đưa lên trước mặt cô.
– Cô Lâm, cô có còn muốn thử chiếc váy này không ạ?
Tuệ Nhi gật đầu nói.
– Ừm..
đưa cho tôi.
Tuệ Nhi cầm chiếc váy vào phòng thay đồ.
Khi cô bước ra, tất cả mọi người đều không giấu được vẻ kinh ngạc.
Đặc biệt là Lưu Vĩnh Thụy, ánh mắt anh nhìn cô càng thêm thâm thúy.
– Woa…!đây là mẫu Lưu tổng đích thân thiết kế.
Nó giống như được làm riêng cho cô Lâm vậy.
Kích thước vừa phải, tôn dáng, tôn da, lại còn rất hợp với khí chất của cô nữa…!Quả là kiệt tác!
Tuệ Nhi ngắm mình trong gương.
Chất liệu lụa mềm mại ôm sát người, khiến làn da cô trông như trắng hơn sứ.
Những đường nét gọn gàng dán chặt vào thân hình mảnh mai của cô.
Một thiết kế đơn giản, nhưng sang trọng.
Thoạt nhìn, mọi người phải nói là không thể rời mắt khỏi cô.
Đột nhiên, Lưu Vĩnh Thụy đi vòng ra phía sau cô.
Bấm mật mã mở khoá cửa kính, lấy chiếc vòng cổ làm từ hàng trăm viên kim cương đeo vào cổ cô.
Trong một khoảnh khắc, những viên kim cương sáng chói tràn ngập trong đáy mắt của cô, khiến cô trông càng rạng rỡ hơn.
Tiếng xì xào lại vang lên.
– Woa, chiếc vòng cổ này là hàng trưng bày ở cửa hàng chúng ta.
Chiếc vòng cổ này cũng là Lưu tổng đặc biệt tự thiết kế đấy, không phải để bán, chỉ để trưng bày thôi.
– Thật sao? Lưu tổng thật tài giỏi.
Trên đời còn có người đàn ông hoàn hảo đến thế này sao?
– Đúng rồi…tôi nghe nói ông chủ của chúng ta không bán vì nghĩ không ai xứng đáng với nó.
Giờ đích thân Lưu tổng đeo cho cô Lâm, thì nó thuộc về cô Lâm rồi.
– Ôi…cô ấy đeo trên người thực sự là đẹp quá đi.
Đứng cạnh Lưu tổng cũng thật xứng đôi quá đi…!Ước gì…
Người đứng bên nhanh chóng bịt miệng cô nhân viên đang mê mẩn cảm thán kia, không cho cô ta nói thêm.
Không quên ném cho cô ta một ánh mắt ý nói: Vừa nhặt lại được bát cơm xong, lại muốn đá đổ đi à, đồ ngốc này.
Tuệ Nhi sau khi nghe những người xung quanh khen ngợi, quay sang nhìn Lưu Vĩnh Thụy nói.
– Đây hình như là lần đầu tiên anh tặng quà cho em nhỉ?!
Cô luôn cảm thấy anh đối xử với cô tốt hơn nguyên chủ.
Ví dụ như….!trước đây anh chưa bao giờ tặng quà cho nguyên chủ.
Lưu Vĩnh Thụy sửa lại mái tóc cho cô, nhìn cô trong gương không chớp mắt.
Anh nói.
– Sẽ có nhiều quà hơn trong tương lai.