Skip to main content
logo-truyenbiz.net
Dưa leo tr Cổ Đại Sau Khi Có Con Ngoài Ý Muốn Với Thái Tử Địch Quốc Chương 104: Ta Đã Chuẩn Bị Xong Sính Lễ Cho Điện Hạ Rồi

Chương 104: Ta Đã Chuẩn Bị Xong Sính Lễ Cho Điện Hạ Rồi

5:36 sáng – 28/08/2024

Bạn đang xem truyện online miễn phí Chương 104: Ta Đã Chuẩn Bị Xong Sính Lễ Cho Điện Hạ Rồi tại dua leo tr

“Dung Dữ, chúng ta thành thân đi.”

Thị vệ trong trại nghe thấy tiếng động đều giật mình.

Vài người cầm đuốc đi tới, hét lớn: “Kẻ nào ở đó?”

Tùy Hành vẫn đang cầm bát, sắc mặt âm trầm đứng lên, ánh mắt muốn giết người: “Là cô.”

Lính gác đêm và đám thị vệ đều kinh ngạc, vội vàng quỳ xuống hành lễ, không khỏi cảm thấy khó hiểu, nửa đêm nửa hôm Thái tử điện hạ chạy đến chuồng dê làm gì?

“Hừ!”, bên ngoài hàng rào, cục tuyết nhỏ phát ra âm thanh cực kỳ thất vọng.

Lúc này thị vệ mới phát hiện có một nhóc con xinh đẹp như ngọc đang đứng bên ngoài, lại nhìn cái bát trong tay Thái tử điện hạ, lập tức hiểu được chuyện gì đang xảy ra, cẩn thận hỏi: “Điện hạ… đến lấy sữa dê ạ?”

Tùy Hành kiềm chế cơn giận: “Các ngươi qua đây, nhìn thử xem con nào có thể vắt sữa.”

Thị vệ không dám làm trái ý hắn, vội dẫn hai binh lính thường ngày phụ trách vắt sữa đi vào. Người nọ sợ hãi, thành thật đáp: “Xin điện hạ thứ tội, hai ngày nay thời tiết trở lạnh nên đàn dê mẹ trong chuồng không chịu cho sữa, mạt tướng cũng đang nghĩ cách.”

Hai binh lính bắt vài con dê mẹ, cố gắng xoa dịu nó một hồi mới thử vắt sữa, nhưng Tùy Hành giống hệt như vị sát thần canh giữ giữa chuồng, đàn dê mẹ kinh sợ, vừa thấy hắn đã run lẩy bẩy, cả đứng còn không vững nói chi cho sữa.

“Sao? Các ngươi cũng không vắt được?”

Tùy Hành lạnh lùng hỏi.

Thị vệ càng thêm sợ hãi, đương nhiên nào dám nói là bị điện hạ dọa sợ, chỉ có thể cắn răng đáp: “E là phải xoa dịu thêm một lát. Chi bằng điện hạ trở về doanh trại trước, khi nào vắt xong, mạt tướng lập tức mang đến cho ngài.”

Tùy Hành cũng không có kiên nhẫn ngồi đọ sức với đàn dê, nghe xong thì vứt cái bát trong tay, sau đó xách theo cục tuyết nhỏ rời đi.

Trên đường về, Tùy Hành thấy nhóc con rưng rưng nước mắt nhìn hắn.

Tùy Hành nhíu mày: “Cô còn chưa chê ngươi phiền mà ngươi đã ghét bỏ cô?”

Cục tuyết nhỏ “hức hức” quay đầu đi, một lúc sau, Tùy Hành cảm nhận được một dòng nhiệt ấm trên cánh tay mình.

Tùy Hành đen mặt, hắn nhấc vật nhỏ lên, nhìn thấy vạt áo trên tay ướt đẫm một mảng lớn, còn có mùi hương khó tả.

Tùy Hành trực tiếp mang tiểu Giang Nặc về lều trại của Tùy đế. Tùy đế thấy cháu ngoan của mình chưa được uống sữa, ông bất mãn hỏi: “Thế nãy giờ ngươi làm gì?”

“Đi lấy sữa.”

Tùy Hành vô cảm trả lời một câu, sau đó hành lễ rời đi.

Tùy đế: “…”

Thằng con trời đánh này!

Tùy đế nhìn nhóc Giang Nặc đang rưng rưng nước mắt, ông đau lòng không thôi, vỗ nhẹ vào lưng bé con, an ủi: “Nặc Nặc ngoan, hoàng gia gia kể chuyện cho con nghe, được không?”



Giang Uẩn ngồi trên ghế dài, Mạnh Huy đang thay cao dược trên tay y.

Phạm Chu đứng bên ngoài rèm, lo lắng nói: “Nghe nói Sở vương vẫn quỳ trước cung điện bệ hạ khóc lóc. Bệ hạ không để ý cũng không cho người đuổi Sở vương đi. Thuộc hạ hơi lo lắng.”

Dĩ nhiên lo lắng của Phạm Chu đều có nguyên do.

Theo lý, hoàng tử một nước phạm tội lớn như thông địch bán nước, lẽ ra nên xử phạt nghiêm khắc. Nhưng ở thời đại này, quốc pháp dù có nghiêm ngặt đến đâu cũng không lớn bằng tư tình của đế vương. Sau khi Giang đế đến Mộ Vân Quan, ông đã lệnh cho người thả Sở vương ra, còn để mặc cho gã ở ngoài điện khóc lóc cầu xin, lớn tiếng kêu oan. Mà Sở vương gặp được chỗ dựa lớn là Giang đế, gã lập tức trở nên kiêu căng ngạo mạn, không hề có chút hối hận gì về hành vi trước đây của mình, thậm chí còn nói mọi chuyện đều do Giang Uẩn cố tình sắp đặt.

Tính theo thời gian Giang đế đến Mộ Vân Quan, vừa hay là đêm Phong Hỏa đài thất thủ, cũng là ngày mà Sở vương phạm tội. Giang đế đột nhiên phá lệ, đích thân đến Mộ Vân Quan, điều này đã có lời giải thích hợp lý.

Tuy chuyện này không phù hợp với tác phong hành sự của Giang đế, nhưng rất phù hợp với sự nuông chiều của ông dành cho Sở vương.

Phạm Chu có thể nghĩ tới điều này, dĩ nhiên điện hạ cũng đã nghĩ tới.

Nay địa vị của điện hạ trong triều đã vượt xa tầm với của Sở vương và Thân thị. Nhưng suy cho cùng điện hạ vẫn chưa đến tuổi cập quan, y không phải thần thánh, mà là một người bằng xương bằng thịt, chứng kiến phụ thân mình thiên vị như vậy, trong lòng không biết đã buồn bã cỡ nào.

Vẻ mặt Giang Uẩn vẫn bình tĩnh như thường, nói: “Tiên sinh không cần lo lắng, chuyện này trong lòng cô đã có tính toán. Về sứ thần hòa đàm ngày mai, tiên sinh đã chọn được người nào chưa?”

Phạm Chu trình danh sách lên, mời Giang Uẩn xem qua.

Giang Uẩn đọc xong, lại chọn thêm hai mưu sĩ khác làm phó sứ, nói: “Chuyện hòa đàm quan trọng, ngoại trừ các chi tiết cụ thể bên trong, tiên sinh hãy dặn dò Vân Hoài quản lý nghiêm ngặt chúng tướng lĩnh trong cuộc gặp mặt ngày mai, nhất định không được để xảy ra xung đột với quân Tùy.”

Phạm Chu gật đầu: “Chuyện này đã chuẩn bị kỹ càng, điện hạ yên tâm, thuộc hạ sẽ hết sức thận trọng.”

Sau khi Mạnh Huy thay cao dược xong, ông dặn dò Giang Uẩn tối nay đừng làm việc quá sức, kẻo động tới vết thương trên tay, sau đó đứng dậy rời đi. Giang Uẩn và Phạm Chu thảo luận một số chi tiết liên quan đến buổi hòa đàm ngày mai, đột nhiên y liếc mắt thấy tấm màn phía trước hơi lay động, nói: “Tiên sinh cũng mệt rồi, mau về nghỉ ngơi đi.”

Phạm Chu sửng sốt.

Cảm thấy hơi kỳ lạ, rõ ràng điện hạ đang nói đến chỗ quan trọng, sao đột nhiên lại dừng, điều này không phù hợp với tác phong hành sự của điện hạ chút nào. Tuy nhiên, vết thương cũ trên tay phải của điện hạ vẫn chưa khỏi, lại đánh trống lâu như vậy, tinh thần sa sút cũng là điều dễ hiểu. Trách ông lơ là, mãi lo nghị sự mà quên mất tình trạng cơ thể của điện hạ, Phạm Chu vội cúi đầu, đứng dậy rời đi.

Sau đó Giang Uẩn nhìn về phía bức màn, khóe môi y cong lên, nói: “Điện hạ là chính nhân quân tử, nhưng dạo gần đây làm chuyện xấu ngày càng thành thục.”

Tùy Hành khoanh tay bước ra từ phía sau, dưới ánh nến, hắn thấy Giang Uẩn khoác ngoại bào màu vàng ngồi trên ghế, giống hệt như một con hồ ly nhỏ, còn mỉm cười nhìn hắn. Tùy Hành nhướng mày, trực tiếp đến ôm y, để Giang Uẩn rúc vào vai mình, nói: “Em còn dám nói? Còn không phải do em quyến rũ cô.”

“Đêm nào cũng đuổi hết một nửa thị vệ đợi cô qua đây, cô chưa từng thấy Thái tử nào không biết xấu hổ như em, đám mưu sĩ tướng lĩnh kia của em có biết không?”

Giang Uẩn cũng không phản bác, ngược lại tựa vào vai hắn, thấp giọng hỏi: “Sao điện hạ lại tới đây?”

Giọng y mềm mại, giống hệt như bé mèo con dính người, hoàn toàn khác với Thái tử Giang quốc cao quý tao nhã thường ngày.

Dĩ nhiên Tùy Hành sẽ không nói ra mục đích thật sự.

Tùy Hành nghiêm nghị nói: “Cô trăm công ngàn việc, nào có như em, suốt ngày chỉ biết nghĩ đến mấy chuyện đáng xấu hổ.”

Giang Uẩn đột nhiên ngồi dậy, ngửi áo bào của hắn.

Một lúc lâu, y mới nghi hoặc hỏi: “Mùi gì thế?”

Gân xanh trên trán Tùy Hành giật mạnh.

Không ngờ hắn đã cố tình thay áo rồi mà y vẫn ngửi thấy.

Giang Uẩn mơ hồ đoán được, cau mày nói: “Chẳng lẽ bị nhóc con tè lên người?”

“Bé con ngoan như vậy, sao có thể vô cớ tè bậy? Điện hạ lại bỏ đói nó đúng không?”

“Ai nói thế, hôm nay nó ăn no tới mức đi không nổi, cô suýt phải nhờ quân y đến kê thuốc tiêu hóa cho nhóc.”

Giang Uẩn càng lo lắng hơn: “Điện hạ cho nó ăn cái gì?”

“Dĩ nhiên món nào ngon cô đều đút cho nó, ngày nào cũng cho nhóc uống sữa dê, đến nỗi đàn dê mẹ trong chuồng cứ vây quanh nó suốt. Bây giờ nhìn thấy cô nhóc đều cười ngoác đến tận mang tai, hận không thể lập tức gọi một tiếng cha.”

Giang Uẩn bán tín bán nghi.

Tùy Hành sờ cổ người tình nhỏ của mình một hồi, đột nhiên cau mày hỏi: “Sao đổ mồ hôi nhiều như vậy? Tóc cũng ướt hết rồi, lại đau sao?”

Giang Uẩn lắc đầu, nói không sao, sau đó đứng dậy, muốn kiểm tra cánh tay của Tùy Hành, xem hắn có bôi thuốc đúng giờ hay không.

Tùy Hành nói: “Yên tâm, da thịt cô dày béo, nghỉ ngơi hai ngày là ổn, cô cũng không muốn em chịu thiệt thòi lúc so tài. Hơn nữa, lòng cô cảm thấy có lỗi, chỉ như vậy mới dễ chịu đôi chút, nếu không cô tuyệt đối không đồng ý thi đấu với em.”

“Ta biết, nhưng lần sau đừng làm vậy nữa.”

“Bởi vì, ta cũng sẽ đau lòng.”

Hai người ôm nhau hồi lâu, Tùy Hành đột nhiên nói: “Dung Dữ, chúng ta thành thân đi.”

Đây là lần đầu tiên hắn gọi tên y một cách trịnh trọng như vậy, Giang Uẩn ngẩn người, sau đó mỉm cười nói: “Được.”

Tùy Hành không ngờ y lại đồng ý nhanh như vậy, cuối cùng hắn cũng an tâm, vui vẻ hỏi: “Phong tục cưới gả ở Giang quốc có gì cần lưu ý không? Em yên tâm, tam thư lục lễ cô đều chuẩn bị đủ, cô nhất định phải để cả thiên hạ này biết, Tùy Tễ Sơ cô ái mộ Giang Dung Dữ, muốn cùng em kết thành mối lương duyên ngàn năm.”

“Còn nữa, phụ hoàng cũng đang ở quân doanh, ông ấy nói, nếu cần thiết, ông cũng có thể nhân cơ hội hòa đàm lần này đến gặp phụ hoàng em bàn chuyện cưới gả.”

Giang Uẩn vòng tay qua cổ hắn, nhìn bóng dáng hai người trên tường, nói: “Không cần phiền toái như vậy, chuyện hôn sự ta có thể tự quyết định, điện hạ chỉ cần chuẩn bị sính lễ của mình là được.”

“Tùy chó con, Thái tử Giang quốc không dễ cưới như vậy đâu, huynh định tặng sính lễ gì cho ta?”

Tùy Hành ngẩn người.

Im lặng hồi lâu, hắn hỏi: “Thật sự không cần sao, phụ hoàng ta tuy rằng có hơi nghiêm khắc, nhưng thật ra rất dễ sống chung, em không cần lo ông và Giang đế sẽ xảy ra tranh chấp, cũng không cần phải cảm thấy khó xử.”

“Thật sự không cần.”

Giang Uẩn đứng dậy, nhẹ nhàng hôn hắn.

“Ta đã chuẩn bị xong sính lễ cho điện hạ rồi.”

“Điện hạ đường đường là thống soái Thanh Lang, còn là Thái tử Tùy quốc, không được thua ta đâu.”

Tùy Hành nhướng mày: “Em cũng chuẩn bị sính lễ cho cô?”

“Ừm, ta giàu lắm đấy.”

“Em chuẩn bị thứ gì?”

“Bây giờ không thể cho điện hạ xem được. Phải đợi đến khi huynh chính thức cầu hôn ta thì mới được biết.”

Tùy Hành lại trầm mặc một lát, sau đó ôm chặt người vào lòng, nói: “Được, cô chờ “kinh hỉ” của em.”

Tùy Hành trực tiếp bế người lên giường, cẩn thận kiểm tra cánh tay của Giang Uẩn, thấy trên đó còn có cao dược, hắn xoa xoa vào chỗ bị thương, hỏi: “Có thấy thoải mái hơn không?”

Giang Uẩn gật đầu, nhường chỗ cho hắn, bảo hắn ngồi xuống, nói: “Cánh tay điện hạ cũng bị thương, không cần xoa cho ta.”

Tùy Hành vẫn xoa cho y, nói: “Cô dùng tay trái, không sao.”

“Đúng rồi, có nước nóng không? Cô giúp em lau người.”

Trước nay Giang Uẩn chưa bao giờ để người khác hầu hạ mình. Bởi vì tay phải bất tiện, cả người toàn mồ hôi, quả thật rất khó chịu, nghe vậy y gật đầu, hai tai đỏ bừng.

Tùy Hành buồn cười: “Xấu hổ cái gì? Cũng đâu phải cô chưa từng thấy.”

Nước nóng không nhiều, lại không tiện bảo cung nhân mang đến, nên Tùy Hành chủ yếu giúp Giang Uẩn lau cổ và cánh tay.

Giang Uẩn thoải mái, y híp mắt lại, mặc cho hắn lau người, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ.

Khi trời gần sáng, Giang Uẩn mở mắt ra, thấy Tùy Hành vẫn khoanh tay ngồi ở đầu giường, bỗng hỏi: “Sao điện hạ còn chưa về?”

Tùy Hành sờ mũi.

“Cô về ngay đây.”

Nói xong, hắn bước ra ngoài rót nước nóng cho Giang Uẩn, sau đó cũng rót cho mình một chén.

Uống xong, Tùy Hành im lặng ngồi xổm bên giường một lúc, rồi lại đi vòng quanh bàn.

Giang Uẩn cầm chén trà nhìn hắn đi loanh quanh, thắc mắc: “Điện hạ còn có chuyện?”

Tùy Hành chắp hai tay sau lưng, tựa hồ thong thả đi về phía giường.

“Cũng không phải việc gì to tát, cô muốn mượn của em một thứ.”

“Thứ gì?”

Tùy Hành cố gắng hết sức giữ vẻ mặt bình thường.

“Tuy cô không thiếu quân lương, nhưng sữa dê… có hơi khó uống, cô nghĩ đi nghĩ lại, ba người vú nuôi kia, hay là em để bọn họ theo cô về doanh trại đi.”