Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 19: Quy tắc bất thành văn tại dua leo tr.
Mãi đến ba ngày sau, Tưởng Minh Trác mới biết được từ Ngô Hiên thực sự đã có chuyện xảy ra vào đêm hôm đó.
“Thằng nhãi kia coi rượu như nước lã, mẹ nó, bọn tôi cũng không biết cậu ấy bị loét dạ dày, uống đến lúc thấy cậu ấy có gì không ổn mới vội vàng đưa đến bệnh viện, thiếu chút nữa là vào ICU rồi.”
Tưởng Minh Trác lẳng lặng nghe, không nói một lời. Bệnh dạ dày của Thẩm Tri Hạ vẫn cứ lặp đi lặp lại, uống rượu như vậy vào bệnh viện là chuyện hiển nhiên.
“Dạ dày xuất huyết, thiếu chút xíu nữa là tiễn cậu ấy lên trời rồi.” Ngô Hiên có chút ảo não gãi đầu, đầu dây bên kia Tưởng Minh Trác vẫn không tỏ thái độ gì, hắn thật sự không biết người nọ đang nghĩ gì.
Bây giờ hắn đã hiểu rõ tại sao mấy năm nay Tưởng Minh Trác cứ nhìn Thẩm Tri Hạ như một con chó con, thằng nhãi kia nếu không có ai quản thực sự có thể quăng mình vào chỗ chết.
Chó điên đúng là phải buộc dây xích.
Hắn nhớ tới vô số đêm muộn, nam nhân này vội vàng chạy đến, không nói một lời mà bế tên nhóc say khướt này đi. Đám người bọn họ còn lâu mới chịu thả người nếu chưa uống đủ. Thế nhưng lúc nhìn đến vẻ mặt nghiêm nghị của người đàn ông này, tất cả mọi người chỉ dám giễu cợt chứ không dám ép Thẩm Tri Hạ ở lại.
Bọn họ coi thường Tưởng Minh Trác, nhưng cũng không dám khiêu khích anh.
Thẩm Tri Hạ là Tưởng Minh Trác — tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng ngần ấy năm, mọi người đều hiểu rõ trong lòng mà không nói ra.
“Cái kia….” Ngô Hiên có chút không biết nói làm sao, nhưng nhìn tên nhóc đang mê man trên giường bệnh hắn không nhìn nổi, “Tưởng Minh Trác, anh có thể tới thăm cậu ấy không?”
Tưởng Minh Trác từ đầu đến cuối không nói lời nào cuối cùng cũng mở miệng: “Chúng tôi chia tay rồi.”
Ngô Hiên hít một hơi thật sâu, khẩn cầu: “Không phải, mua bán không thành còn nhân nghĩa mà. Cho dù hai người đã chia tay thì anh coi như đến thăm bạn bè không được sao?”
Hắn tiếp tục nói: “Tưởng Minh Trác, tôi xin lỗi anh được chưa? Trước kia tôi không biết Thẩm Tri Hạ là loại đức hạnh này, mẹ nó, không ăn không uống sống chết không màng, không ai khuyên được cả.”
Đừng nói bọn họ khuyên không được, ngay cả mẹ của Thẩm Tri Hạ cũng chỉ có thể lau nước mắt, một chút biện pháp cũng không có.
Tưởng Minh Trác có thể quản cậu ta 5 năm cũng không dễ dàng gì.
Tưởng Minh Trác nhíu mày, trầm giọng cự tuyệt: “Tôi nghĩ tốt nhất vẫn là không nên gặp mặt, đau dài không bằng đau ngắn.”
Điện thoại bị cắt đứt, Ngô Hiên cứng họng nhìn di động, trong lòng âm thầm chửi tên Tưởng Minh Trác bố thiên hạ mẹ trời đất này cũng thật tàn nhẫn.
“Anh ta không chịu đến.” Thẩm Tri Hạ dường như đã đoán được cục diện này, khuôn mặt tái nhợt xám xịt, không giống như ngày xưa mà giương nanh múa vuốt.
“Con trai, ăn chút gì có được không? Con thấy đấy, con không ăn không uống thì Tưởng Minh Trác cũng sẽ không đến, con trai, ăn một chút đi, được không?” Mẹ Thẩm lau nước mắt, cũng không biết phải làm thế nào với con mình.
Tại sao yêu đương lại liều chết như vậy chứ? Mẹ Thẩm từ trước đến nay chỉ coi trọng lợi ích, tiền tài, căn bản không thể hiểu nổi mạch não yêu đương của Thẩm Tri Hạ. Càng không biết Thẩm Tri Hạ đang ngầm tính toán bán Thẩm thị đi, chỉ biết con mình đột nhiên hiểu chuyện chịu về công ty.
Ngô Hiên cũng ở một bên khuyên bảo, Thẩm Tri Hạ bực bội nhắm mắt lại, không nói lời nào cũng không thèm đả động đến đồ ăn, bộ dạng dầu muối không ăn.
Ngô Hiên đột nhiên mở miệng: “Tiểu Hạ Tử, mày cũng không thể như vậy được, không phải mày còn cái hợp đồng với Tưởng Minh Trác đó sao?”
Nói xong, Thẩm Tri Hạ mở to mắt, Ngô Hiên tiếp tục nói: “Mày chết ở đây cũng vô dụng, không bằng lên tinh thần, cũng không phải không gặp được Tưởng Minh Trác nữa.”
Nghĩ đến bộ dáng việc công xử theo phép công của Tưởng Minh Trác, sợ là đến một cái liếc mắt anh ấy cũng không cho….. Thẩm Tri Hạ chịu đựng cơn đau đớn dữ dội trong lòng, khó khăn mở miệng: “Ừ.”
Cậu miễn cưỡng ăn chút đồ ăn, khôi phục lại ít sức lực đã muốn gọi điện thoại.
Hiện giờ cậu chỉ có số điện thoại công tác của Tưởng Minh Trác nhưng cũng không dám trực tiếp gọi đến làm phiền anh, cậu sợ nghe thấy giọng nói lạnh như băng của Tưởng Minh Trác, càng sợ phải đối mặt với thái độ lạnh nhạt xa cách của anh.
Thẩm Tri Hạ: Chuyện hợp đồng, chừng nào thì anh có thể bàn chuyện? Em chờ anh.
Tưởng Minh Trác không trả lời cậu. Tin nhắn giống như rơi vào biển rộng, không chút gợn sóng.
Truyện chỉ được đăng trên wp saodiemvuong.wordpress.com và wt nhacuanangha, không rp, không ăn cắp!“Trợ lý Chu, hợp đồng tiếp theo giao cho cậu, nhớ rõ phải đề phòng cậu ta.” Tưởng Minh Trác giao phó xong, lại hỏi, “Bên truyền thông Dật Phong thế nào rồi?”
Trợ lý Chu: “Tốt ạ. Dật Phong đã đưa ra câu trả lời, mấy ngày nữa tôi sẽ đi gặp bọn họ.”
“Không cần, tôi tự mình đi.” Anh dừng lại một chút, trước mắt bỗng hiện ra vẻ mặt u ám của Thẩm Tri Hạ, “Cậu chuyên tâm ứng phó Thẩm Tri Hạ.”
Phải biết rằng, Thẩm Tri Hạ ở trước mặt anh sẽ ra vẻ đáng thương nhưng ở trước mặt người khác, cậu ta là một con chó điên, muốn ứng phó được không phải chuyện dễ dàng.
Trợ lý Chu đương nhiên không hiểu biết quá nhiều về một Thẩm Tri Hạ vẻ ngoài ngoan ngoãn, lộ ra vẻ mặt khó hiểu, liên tục gật đầu, bày ra một bộ dáng sẵn sàng ứng phó.
Nhưng mà — “Là cậu? Cút đi cho ông, gọi Tưởng Minh Trác tới.”
Cút? Trợ lý Chu không thể tin được người trông có vẻ yếu ớt nằm trên giường bệnh kia có thể nói ra lời lẽ như vậy.
“Thẩm tiên sinh, Tưởng tổng chỉ sợ là không có thời gian, ngài yên tâm, tôi sẽ tận lực….”
“Bố mày bảo cút, cậu không hiểu tiếng người sao?”
Ánh mắt hung ác nham hiểm của Thẩm Tri Hạ thành công làm trợ lý Chu toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
“Tưởng Minh Trác không phải muốn tiền sao? Cậu nói cho sếp Tưởng nhà cậu biết, tiền tôi cho, nhưng anh ấy cần phải đến gặp tôi.”
Trợ lý Chu bị đuổi ra khỏi bệnh viện, hắn xám xịt nhìn không trung, trong lòng thở dài: Oan nghiệt….
Tại sao một công tử nhà giàu tốt như thế lại trở nên như vậy?
Đáng sợ quá…..Trợ lý Chu ôm cánh tay, bất đắc dĩ trở về công ty.
Truyện chỉ được đăng trên wp saodiemvuong.wordpress.com và wt nhacuanangha, không rp, không ăn cắp!“Xin chào ngài, tôi là Cố Ngọc, thư ký của Hoắc tổng, lần này hợp tác là do tôi phụ trách.”
Tưởng Minh Trác ngước mắt nhìn người đối diện, không khỏi ngẩn người, khí chất của người này quả thật rất sạch sẽ.
Người cũng như tên, ôn nhuận tựa như ngọc.
“Chào ngài.” Tưởng Minh Trác đưa tư liệu đang cầm trong tay qua, “Tôi không làm chậm trễ thời gian nữa, đây là tư liệu mà chúng tôi có thể cung cấp.”
Cố Ngọc lật xem tài liệu, hơi nhíu mày: “Cái này của Thẩm thị đúng thật là ngang ngược.”
Y nhìn Tưởng Minh Trác, nói: “Tôi sẽ đưa tư liệu này vào, cậu yên tâm.” Trong ánh mắt tràn ngập sự đồng tình.
Tưởng Minh Trác trong vòng thương nhân chìm nổi vài năm, đối với thủ đoạn này tập mãi thành quen, nhưng rất ít khi thấy người nào không che giấu được như Cố Ngọc, không biết là được người bảo vệ quá tốt hay là do quá ngây thơ.
Sếp Tưởng tàn nhẫn quyết đoán bỗng dưng có người đồng tình một phen không khỏi có chút dở khóc dở cười. Cũng may Cố Ngọc không rành thế sự nhưng thái độ chuyên nghiệp, có thể gọi là tỉ mỉ.
Sự việc cũng có chiều hướng thuận lợi.
Sau khi thỏa thuận xong, Tưởng Minh Trác muốn đưa Cố Ngọc về lại bị người nọ liên tục xua tay cự tuyệt.
“Từ nơi này đến nhà tôi hơi xa, tốn xăng lắm.” Cố Ngọc dường như đã đặt Tưởng Minh Trác vào hình tượng tổng tài nghèo túng sắp phá sản, không chịu ngồi xe của anh.
Tưởng Minh Trác bất đắc dĩ định giải thích thì một chiếc Land Rover dừng trước mặt hai người.
Cố Ngọc ngượng ngùng cười cười: “Con trai tôi đến đón tôi.”
Con? Tưởng Minh Trác hơi kinh ngạc, Cố Ngọc nhìn trông không lớn hơn Thẩm Tri Hạ là mấy, người trẻ tuổi bây giờ kết hôn sớm vậy à?
Người ngồi trên xe cũng không nghĩ mình tự dưng có thêm một ông bố, hung hăng bấm còi, ý bảo y lên xe.
Cố Ngọc xấu hổ vẫy tay tạm biệt Tưởng Minh Trác, thời điểm cửa xe mở ra, Tưởng Minh Trác thấy sắc mặt người ngồi trên xe đã đen thành đáy nồi.
Tiễn Cố Ngọc xong, Tưởng Minh Trác từ từ đi đến gara.
Trợ lý Chu gọi điện thoại đến, ấp úng thuật lại thái độ của Thẩm Tri Hạ.
“Đã biết.” Tưởng Minh Trác nghĩ, nếu như Thẩm Tri Hạ dễ dàng ứng phó được thì đã không phải là Thẩm Tri Hạ rồi.
Anh khởi động xe: “Cậu gửi hợp đồng đến mail của tôi, tôi đến bệnh viện một chuyến.”
Bệnh viện người đến người đi, là một đối tác lịch sự Tưởng Minh Trác tùy tiện mua một rổ trái cây ở cửa hàng tiện lợi.
Đẩy cửa phòng bệnh, mùi thuốc sát trùng xông thẳng vào mũi khiến anh có chút khó chịu.
“Không muốn thấy em cũng không cần phải làm vẻ mặt như vậy.” Thẩm Tri Hạ không biết nên vui vẻ hay khổ sở, nhưng từ lúc Tưởng Minh Trác bước vào, cậu cuối cùng cũng sống lại được.
“Lại đây.” Thẩm Tri Hạ vỗ vỗ mép giường, “Ngồi xuống đây nói chuyện với em, chuyện hợp đồng.”