Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 2: Bạch nguyệt quang tại dua leo tr.
Lúc Tưởng Minh Trác mang theo bia về, Thẩm Tri Hạ vẫn còn nằm bò bên cửa sổ chơi game.
“Đứng dậy đi, dưới đất lạnh.”
Thẩm Tri Hạ trợn mắt, quỳ hai đầu gối xuống, giọng điệu không tốt lắm: “Đệt, anh không nói nhiều thì không để yên cho tôi đúng không? Mẹ tôi còn không lắm mồm bằng anh, anh suốt ngày như mẹ chồng đi bắt bẻ con dâu ấy!”
Tưởng Minh Trác không nói gì nữa, bắt đầu thu dọn đồng đồ bừa bãi dưới đất. Thẩm Tri Hạ càng khó chịu, người này dường như lúc nào cũng không chú ý, không phản bác, không tức giận, không giải thích, không truy cứu…..
Không thèm quan tâm.
Thẩm Tri Hạ khó chịu mở một lon bia, lại tức giận: “Tôi bảo là bia lạnh cơ mà? Sao lại như thế này? Cái này có khác gì nước tráng nồi không?”
“Dạ dày em không tốt….”
“Dạ dày tôi không tốt là lỗi của tôi à?” Thẩm Tri Hạ bóp lon bia, mùi hương đắng chát tràn ngập cả căn phòng, “Lúc nào tôi muốn uống bia lạnh thì anh đều nói ra nói vào, đcm anh là mẹ tôi hay là bố tôi? Tôi cần bạn trai, không phải cần thầy giáo!”
Tưởng Minh Trác xoay người đi lấy chìa khóa, Thẩm Tri Hạ ném lon bia đi, lon bia đập trúng lên lưng anh.
Cậu không nghĩ hôm nay ném lại chính xác như thế, nhưng cậu đã ném trúng thật.
Fuck, nếu hồi học trung học ném bóng cũng tốt như thế này thì hôm thi ấy thi đấu bóng rổ cũng không mất mặt trước toàn trường.
Tức giận trong Thẩm Tri Hạ bỗng tiêu tan hơn phân nửa, cậu ngượng ngùng nói: “Đi đâu thế? Sao vậy, giờ muốn bỏ nhà đi trốn?”
Tưởng Minh Trác lấy chìa khóa, cũng không quay đầu lại.
Hai người đều đang rất tức giận, có thể sẵn sàng cãi nhau bất cứ lúc nào. Nhưng Tưởng Minh Trác không muốn cãi nhau với cậu.
Anh dừng một chút, nói: “Đi mua bia lạnh cho em.”
Thang cũng đã hạ xuống rồi, Thẩm Tri Hạ vội vã nịnh nọt đi đến, ôm chặt lấy eo của người đàn ông: “Daddy à, em biết sai rồi mà, không uống thì không uống, đừng đi ra ngoài, bên ngoài trời tối rồi, nhỡ đâu có yêu quái bắt cóc anh đi thì em phải làm sao bây giờ.”
Ai bảo anh lớn lên đẹp trai như vậy làm cái gì, yêu quái dòm ngó anh nhiều lắm đấy. Thẩm Tri Hạ trong lòng chửi thầm.
“Em hôm nay rất không ngoan, phải không?”
“Chỉ cần anh không giận em, em sẽ gọi anh là daddy.”
“Gọi dễ nghe một chút nào.”
Thẩm Tri Hạ không biết xấu hổ ghé vào tai anh, giọng nhỏ nhẹ như một chú mèo con: “Daddy à.”
Tiếng chìa khóa leng keng rơi xuống đất, hai người lại quấn lấy nhau, dính chặt vào nhau như keo dán, không dứt ra.
Cuối cùng, Thẩm Tri Hạ ngủ thiếp đi. Tưởng Minh Trác ngược lại rất tỉnh táo, anh nhìn cậu một cái thật sâu, trong lòng đã biết nhưng vẫn cứ cố tình giả mù.
Người ngủ cạnh mình năm năm, Tưởng Minh Trác hiểu rất rõ. Anh biết, Thẩm Tri Hạ nhìn qua trông giống một cậu học sinh trung học ngoan ngoãn, nhưng bên trong thì không hề có một tí ngoan ngoãn nào. Tính tình rất kém, là đại thiếu gia, thích đè đầu cưỡi cổ anh, động chút là có thể cãi nhau, chuyện nhỏ rất thích xé ra to.
Năm ấy comeout, trong túi của đại thiếu gia này chỉ còn đúng 35 đồng, chen chúc ở cùng với anh trong căn phòng thuê rách nát. Thẩm đại thiếu gia vô cùng vênh váo tự đắc, đem “số tiền lớn” ấy để ở trên ghế —— khi đó trong nhà ngay cả đến một cái bàn còn không có.
Cậu nói: “Ông đây bây giờ không có chỗ ở, cho anh một cơ hội để hiếu kính đấy.”
Năm đó, Thẩm Tri Hạ 19 tuổi. Ba mươi lăm đồng trong túi và Tưởng Minh Trác là tài sản duy nhất mà cậu có.
Cậu không muốn nhắc lại chuyện trong nhà, chỉ đôi khi vô tình bật đúng bản tin về tài chính kinh tế, ống kính vô tình lướt qua người nhà, cậu sẽ thoáng ngây người.
Thẩm Tri Hạ cứ thế mà buông bỏ những thứ mà nhiều người muốn níu kéo cả đời.
Nhưng cậu có thể vì một ánh mắt đưa tình với Tưởng Minh Trác mà nổi trận lôi đình.
Tưởng Minh Trác rất đau đầu, ánh mắt của mấy cô gái trên đường anh làm sao có thể khống chế được. Anh muốn đeo khẩu trang khi ra khỏi cửa, Thẩm Tri Hạ lại mắng anh là đồ ngốc —— có lẽ hơn phân nửa là vì đeo khẩu trang không tiện hôn môi.
Thẩm Tri Hạ ở trước mặt anh làm loạn như thế, nháy mắt đã qua 5 năm…. Tính tình vẫn như cũ, không có chút tiến bộ nào, cũng coi như là tâm tư ban đầu không thay đổi.
Nhìn tổ tông nằm trong lòng mình ngủ đến trời trăng không biết gì, Tưởng Minh Trác nhẹ nhàng buông ra.
Anh xuống giường, đi đến phòng khách dọn dẹp đồng bừa bộn. Cho đến lúc ông trời con kia thức dậy, cậu cũng không nhớ đến mấy thứ vặt vãnh này nữa.
Mấy năm nay chịu không ít khổ cực kiếm tiền, cuối cùng cũng có chút tên tuổi. Căn nhà đi thuê ban đầu chưa đến 20 mét vuông đã được thay bằng một căn hộ nhỏ ở trung tâm thành phố.
Từ một tên lưu manh đầu đường xó chợ, thành ông chủ của một công ty niêm yết*.
*Công ty niêm yết là một công ty công cộng mà sau khi đăng ký, cổ phiếu của công ty sẽ được mua bán công khai trên sàn giao dịch chứng khoán, khi đã trở thành công ty niêm yết, đồng nghĩa với việc công ty sẽ chịu sự quản lý chặt chẽ của nhà nước, đây được coi là hình thức phát triển cao nhất của một doanh nghiệp.Muốn vận mệnh chiếu cố đến mình thì phải tự mình lăn lộn đi lên từ nghèo khó, thịt nát xương tan. Mấy năm nay, Tưởng Minh Trác đã phải cắn chặt răng chịu đựng rất nhiều chuyện.
Chỉ thỉnh thoảng lại mơ về những chuyện cũ lúc nửa đêm, có cảm giác đã là cả một thế giới xa xôi. Bóng dáng mờ ảo của một cậu trai ở con ngõ nhỏ phía nam, khắp nơi đều là người với người đang đánh nhau, mà cậu trai ấy, mang theo rất nhiều lưu manh đến giải quyết.
Bất chợt có tên nhóc không biết từ nơi nào chui ra, vô cùng đáng thương đi theo sau cậu trai ấy.
“Tưởng Minh Trác, anh đừng đánh nhau nữa, em sợ.”
“Tay anh chảy máu rồi, đừng đánh nữa, có được hay không?”
“Tưởng Minh Trác, anh có đau không?”
Lúc nào Tưởng Minh Trác cũng bị nước mắt của Thẩm Tri Hạ trong giấc mơ ấy dọa tỉnh. Mở mắt ra lại thấy tên nhóc kia đang chảy nước dãi trên mặt mình. Đánh không được mắng không xong, anh chỉ có thể đứng dậy đi rửa mặt, sau đó làm bữa sáng cho ông giời nhà mình.
Tưởng Minh Trác thuần thục nhặt từng mảnh vỡ thủy tinh lên, gói lại, lấy từ trong ngăn kéo ra mấy tờ ghi chú —— bên trên đều đã ghi sẵn mấy chữ, anh phòng ngừa chu đáo, viết rất nhiều tờ như vậy.
“Bên trong có đồ vật sắc nhọn, cẩn thận không chạm vào.”Chân anh lại đá vào một vật kim loại, Tưởng Minh Trác nhặt lên, nhìn thấy thứ này là gì, cũng chỉ cười chua xót.
Được lắm, tức giận thì ngay cả nhẫn cũng ném đi, xem ra có sự đột phá.
Trở lại phòng ngủ, Tưởng Minh Trác đứng ở mép giường, nhìn Thẩm Tri Hạ nằm trong chăn lông ngỗng ngủ say.
Anh cầm tay của cậu lên, đeo nhẫn lên ngón tay vô danh của cậu.
Anh siết chặt tay của Thẩm Tri Hạ, lửa giận trong lòng không thể khống chế được.
Anh từ trước đến nay không phải là người hay bộc lộ cảm xúc, trên vai gánh vác rất nhiều chuyện, theo bản năng mà giấu mình đi.
Anh biết tại sao Thẩm Tri Hạ tức giận. Nếu chỉ vì mấy lon bia lạnh mà như vậy thì tình cảm mấy năm coi như uổng phí.
Đơn giản chỉ là, Thẩm Tri Hạ thấy anh không ăn dấm với “bạch nguyệt quang” nên buồn bực, mượn chuyện này phát tiết.
Thẩm Tri Hạ cảm thấy anh không quan tâm, không thèm để ý. Nhưng chỉ có Tưởng Minh Trác biết, khi nhìn thấy tin Từ Lan Đình về nước, anh phải cố gắng lắm mới khắc chế được sự nóng nảy từ trong tâm trí.
Đúng vậy, anh ghen tị. Anh bỏ lỡ tình yêu thuở ban đầu của Thẩm Tri Hạ, chỉ có thể là người ngoài cuộc, nhìn thanh xuân của Thẩm Tri Hạ theo đuổi người khác, chờ đến khi anh vất vả mới có thể lên được sân khấu, thì mọi người lại nói: Thi đấu kết thúc rồi, cậu thắng.
Anh thắng, bởi vì người ta đã rời khỏi cuộc thi, ra nước ngoài. Chiến thắng từ trên trời rơi xuống, anh nhặt được mà hoảng loạn, không biết phải làm sao.
Anh ghen tị đến phát điên, rồi lại bất lực.
Từ Lan Đình đã quay về. Người kia đã chứng kiến những năm tháng đẹp nhất của Thẩm Tri Hạ, người kia là người mà Thẩm Tri Hạ từng thích, người kia… cho dù anh có chạy nhanh cỡ nào cũng không thể bắt kịp.
Trong tiểu thuyết, mọi người đều gọi đó là bạch nguyệt quang nhỉ?
À, còn tình cảm của anh thì gọi là pháo hôi.
Hay là, dứt khoát mua một cái xích, trói chặt Thẩm Tri Hạ ở trong nhà.
Tưởng Minh Trác chôn mặt vào trong lòng bàn tay, thở dài.
“Mình điên thật rồi.” Anh nghĩ.