Bạn đang xem truyện online miễn phí Chương 43 tại dua leo tr
Bùi Ý yên lặng đứng ở cửa, nhìn tia sáng từ khe cửa tràn ra ngoài, trước khi tiểu nhân trong lòng bắt đầu nổi máu tò mò, cánh cửa đang đóng đột nhiên mở ra——
Bốn mắt nhìn nhau.
Hai người không chuẩn bị trước, đồng thời sửng sốt.
Trong mắt Bùi Ý hiện lên hoảng sợ, cậu vội vàng cúi đầu khống chế biểu tình.
Cùng lúc đó, Bạc Việt Minh cũng phản ứng lại từ khiếp sợ nhất thời, hắn vừa vào phòng tắm rửa mặt xua tan cơn buồn ngủ thì đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng ở ngoài cửa.
Vì là lần đầu tiên ở nhà mới, hắn sợ nửa đêm có trộm cho nên hắn khẽ đến gần rồi đột ngột mở cửa.
Bạc Việt Minh nhìn thấy Bùi Ý, vội vàng giả vờ mù, cảnh giác: “Ai?”
“…”
Chỉ trong ba giây, kỹ năng diễn xuất của hai người đồng loạt online.
Bùi Ý cố nén lại tiếng đập thình thịch của trái tim, nhìn lại lần nữa——
Bạc Việt Minh đang mặc bộ đồ ngủ màu đen, đai lưng quấn quanh eo phát họa ra vòng eo thon chắc của hắn, kéo tỷ lệ dáng người đến mức tối đa.
Mái tóc vốn được chải tỉ mỉ bây giờ được xõa xuống, những sợi tóc ướt vương vãi trên trán, mơ hồ che đi vẻ lạnh lùng và kiêu ngạo trên vẻ mặt hắn, ngược lại mang theo một tia cấm dục với người ngoài.
Yết hầu Bùi Ý hơi lăn một chút, cậu cảm thấy mình thật sự khát nước: “Nhị, nhị ca.”
Tuy rằng không phải lần đầu nhìn thấy, nhưng mỗi lần cậu đều không nhịn được cảm thán: Đối phương là nhân vật đẹp nhất trong sách, không có gì so sánh nổi, ngay cả Yến Sầm và Tần Dĩ Thuấn cũng phải đứng sang một bên.
Bạc Việt Minh giả vờ nghe thấy giọng nói, biết rõ còn cố hỏi: “Bùi Ý? Sao em còn chưa ngủ? Đã khuya lắm rồi.”
Bùi Ý đột nhiên cảm thấy toàn thân nóng bừng khi nghĩ đến mục đích rời khỏi phòng và hàng loạt hành vi xấu hổ mà mình đã làm khi đứng trước phòng ngủ chính mà không hề hay biết.
Lúc này, cậu chỉ có thể bịa ra một lý do sứt sẹo: “Em khát.”
“Khát?”
Vẻ mặt của Bạc Việt Minh có chút vi diệu.
Nhóc mèo con giả ngốc cũng thật ngốc.
Lúc này cho dù khát nước muốn uống nước cũng nên lặng lẽ xuống tầng uống, sao lại đi ngược hướng tới trước cửa phòng ngủ của hắn?
Trừ khi…em ấy muốn đến tìm mình.
Ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu Bạc Việt Minh, hắn liền hỏi: “Đêm nay đổi chỗ ngủ, ngủ không được hả? Không phải đã có chăn sao?”
“…”
Ai mà biết được?
Có chăn cũng ngủ không được.
Bùi Ý còn đang âm thầm buồn bực, hít một hơi thật sâu tiếp tục giả ngu: “Nhị ca, em khát.”
Bạc Việt Minh hơi xoay người nhường đường cho cậu, ra hiệu: “Vào đi, tôi lấy nước cho em.”
Bùi Ý do dự hai giây rồi bước vào với tốc độ như ốc sên.
Bạc Việt Minh một tay sờ tường, tay kia lén lút chú ý đến vị trí của Bùi Ý: “Đi thôi.”
Khi ở một mình, hắn không cần phải giả vờ ngụy trang, nhưng khi nhóc mèo con tới, hắn vẫn phải diễn!
Bùi Ý từ lâu đã quen với việc Bạc Việt Minh hàng ngày dò đường nên vô cùng tự nhiên mà nắm lấy cổ tay hắn, giả vờ ngoan ngoãn.
Hai người mỗi người đóng vai của mình, cùng nhau bước vào.
Phòng ngủ chính ở đây tuy không rộng bằng Đế Kinh nhưng lại đầy đủ tiện nghi, hai bên giường lớn có đệm cao, có thể nới rộng để ngồi, trên bàn máy tính màu đen rải đầy tư liệu.
Sở dĩ đến giờ này Bạc Việt Minh vẫn còn chưa ngủ là vì hắn bận công việc.
Lật ngược phương án đấu thầu ban đầu, lập phương án mới thuận lợi hơn trong vòng hai tháng, áp lực chắc chắn là rất lớn.
Bạc Việt Minh không chỉ là chưởng quầy có chức danh, hắn đương nhiên phải làm việc chăm chỉ gấp đôi những người khác.
“…”
Bùi Ý nhìn thông tin dự án hiển thị trên máy tính bảng và thông tin được đặt trên màn hình, trong lòng cậu chợt dấy lên nghi ngờ.
Trong lòng Bạc Việt Minh căng thẳng, hắn luôn nghiêm cẩn trong mọi việc, nhưng khi nhìn thấy Bùi Ý nói “khát” thì hắn lại sinh ra sơ sẩy.
Hắn “mò mẫm” nhặt chai nước khoáng ở góc bàn lên, cố tình đánh rơi một tập tài liệu “vì không nhìn thấy”.
“…”
Không chỉ vậy, sau khi mở nắp chai, hắn không xác định nhìn sai phương hướng: “Ngồi xuống uống đi.”
Bùi Ý nhận lấy, ngập ngừng đưa tay ra khua khoắng trước mắt Bạc Việt Minh, thấy đối phương không có phản ứng gì thừa thãi, liền ngồi xuống chiếc đệm mềm ở mép giường.
Bạc Việt Minh biết mình chột dạ có thể xuất hiện lỗ hổng, nhưng hắn vẫn phải tiếp tục diễn.
Hắn chậm rãi thận trọng ngồi xuống nói thêm: “Tôi còn tưởng Lâm Chúng đi rồi lại về, về sau nhớ dặn chú Khải chuẩn bị nước cho em trước khi đi ngủ.”
Nói xong, hắn lấy tai nghe Bluetooth từ trong túi quần ngủ ra, đeo vào và bấm hai lần.
Không chỉ Bạc Việt Minh cảm thấy chột dạ mà Bùi Ý “xin uống nước” cũng cảm thấy chột dạ theo.
Sự nghi ngờ của cậu đã xua tan trong vài giây, sự chú ý của cậu dừng ở “Bạc Việt Minh làm việc chăm chỉ.”
Mỗi ngày đi sớm về trễ cũng không sao, nhưng về nhà còn muốn làm việc đến giờ này?
Sau khi yêu cầu trợ lý về phòng nghỉ ngơi, hắn vẫn phải sử dụng chức năng chuyển văn bản thành giọng nói để tiếp tục? Này cũng quá phế lỗ tai và trí nhớ đi?
Bạc Việt Minh không biết trong lòng Bùi Ý đang nghĩ gì, càng im lặng lại càng cảm thấy chột dạ: “Bùi Ý, em có muốn quay lại ngủ không? Tôi còn có chút việc phải xử lý.”
Bùi Ý uống hai ngụm nước khoáng lắc đầu: “Em…em bồi nhị ca.”
Dù sao về phòng cậu cũng không ngủ được, còn không bằng ở đây cùng Bạc Việt Minh giết thời gian, làm xong việc thì quay về cũng không muộn.
Không phải chỉ là thức khuya thôi sao? Cậu là cú đêm nhất định không thành vấn đề!
“…”
Bạc Việt Minh chần chừ vài giây.
Đối mặt với nhóc mèo con chủ động đưa tới cửa, hắn thực sự không đành lòng từ chối: “Được, buồn ngủ thì có thể ngủ.”
Bùi Ý lên tiếng.
Cậu ngồi trên chiếc đệm êm ái cạnh giường, dựa lưng vào thành giường tìm một tư thế thoải mái, gọi hoa mỹ là “làm bạn với nhị ca”, nhưng thực ra cậu đang “phát ngốc như đi vào cõi thần tiên”——
Bùi Ý từ cốt truyện trò chơi còn chưa được viết ra, nghĩ đến dự án《 Mạt Vụ 》 sắp được chính thức triển khai, từ cốt truyện của từng màn cùng với nhân vật tuyến nguyên tác, đến đối chiếu kết quả cuối cùng của bọn họ.
Xuyên sách đến bây giờ đã trôi qua hai tháng.
Theo cốt truyện, thân phận của Lê Vu An và Bùi Hoán sẽ được tiết lộ sau hai tháng, mà thị lực của Bạc Việt Minh sẽ dần bước vào thời kỳ hồi phục?
Về phần “bia đỡ đạn” là chính cậu, nhờ có nền tảng do nguyên chủ tạo nên, mới có thể dựa vào kỹ thuật không thành thạo ngụy trang đến bây giờ.
Bùi Ý biết rằng một khi Bạc Việt Minh lấy lại được thị lực, rất có thể cậu sẽ không thể thoát khỏi tầm mắt của hắn.
Suy cho cùng trong nguyên tác điều mà “Bạc Việt Minh” ghét nhất chính là lừa gạt.
Lừa gạt?
Chính mình như vậy cũng coi như lừa gạt đi? Nếu là bị Bạc Việt Minh phát hiện, đối phương cũng sẽ tức giận sao?
Suy nghĩ của Bùi Ý bị phức tạp quấn quanh vài giây, nhưng vẫn kiên định với mục tiêu ban đầu của mình——
Để bảo vệ mạng sống và xây dựng sự nghiệp của mình, nói cái gì đều không thể sửa!
Bùi Ý để cho suy nghĩ của mình đi lang thang, mí mắt dần dần nặng trĩu, đôi mắt cũng bất giác nhắm lại.
Bạc Việt Minh cảm nhận được ánh mắt tập trung từ bên cạnh, trong lòng vừa khẩn trương vừa cảm thấy bất đắc dĩ ——
Phải biết rằng, trước đây hắn là người duy nhất “giám sát” công việc của người khác.
Không ngờ giữa đêm lại có một nhóc mèo con bất ngờ xuất hiện “theo dõi” mọi hành động của hắn?
Càng như vậy, hắn càng không dám thể hiện hiệu suất công việc ban đầu của mình, thành thật lắng nghe giọng nói tường thuật phát ra từ tai nghe.
Bóng đêm ngày càng gia tăng.
Đột nhiên, trên ghế sofa vang lên tiếng nói mơ hồ, Bạc Việt Minh giật mình quay đầu lại nhìn——
Bùi Ý không biết từ lúc nào đã ôm chiếc gối tròn nhỏ nghiêng đầu ngủ quên, nói muốn “bồi nhị ca”, nhưng thực tế còn không trụ được 20 phút.
Bạc Việt Minh nhìn khuôn mặt trước sau như một đang ngoan ngoãn ngủ say, trong lòng nhẹ nhàng thở ra: “Bùi Ý?”
Không trả lời.
Bạc Việt Minh vì vậy, đơn giản tắt máy tính bảng với tai nghe.
Ngay khi Bùi Ý bước chân vào cửa, tâm trí làm việc của hắn đã hoàn toàn loạn, còn mang theo tia khẩn trương sợ bị lộ.
Bạc Việt Minh lại gần, hô nhẹ hai tiếng, sau khi xác nhận đối phương đã ngủ say, liền nhẹ nhàng đặt đối phương lên giường.
Dựa vào một chiếc gối thoải mái, Bùi Ý phát ra một tiếng rầm rì thoải mái.
Bạc Việt Minh càng thêm thật cẩn thận, yên lặng thu chăn lại.
Hơi thở quen thuộc êm dịu quanh quẩn quanh người cậu, Bùi Ý trong lúc ngủ có thói quen nghiêng người, vòng tay chân quanh người hắn: “Huh.”
Bạc Việt Minh thăm dò gáy cậu, dùng đầu ngón tay mát lạnh dỗ cậu ngủ tiếp: “Ngoan, ngủ đi.”
“…”
Bùi Ý không trả lời, thật sự chìm sâu vào giấc ngủ.
Bạc Việt Minh cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm khuôn mặt đang say ngủ của người trong lòng, khóe môi nâng lên thành nụ cười——
Bùi Ý đã dần dần quen với việc sống chung với hắn, hắn cũng sẵn sàng cùng đối phương tiến thêm một bước.
Bất kể kết quả của dự án đấu thầu này như thế nào, sau khi trở về Đế Kinh, hắn đều muốn tìm cơ hội để thú nhận tình trạng mắt của mình với Bùi Ý.
Diễn kịch với nhóc mèo con rất thú vị nhưng sớm muộn gì cũng sẽ lộ ra manh mối, nói không chừng còn sẽ chọc đối phương tức giận.
Dù mối quan hệ giữa hai người dựa trên liên hôn, nhưng mối quan hệ trong tương lai của bọn họ không thể dựa trên sự “lừa dối”.
Ít nhất hắn không muốn giấu Bùi Ý, để đối phương lại lo lắng cho mình.
…
Một giấc ngủ nhẹ nhàng thẳng đến sáng, tiếng chim hót líu lo ngoài cửa sổ vẫn tiếp tục khi bình minh ló dạng.
Bùi Ý lần lượt bị đánh thức bởi chuông báo thức vào buổi sáng, cậu buồn ngủ nặng nề mở mắt ra, trong nháy mắt đã bị cảnh tượng trước mắt dọa cho bay mất cơn buồn ngủ——
Cậu thực sự đã ngủ trong lòng ngực của Bạc Việt Minh?
Không những vậy, cậu còn dùng tay chân bám dính đối phương không chịu buông!
“…”
Sau khi tỉnh dậy, bộ não đã “chết máy” phải rất lâu mới có phản ứng lại, Bùi Ý nhớ lại chuyện xảy ra tối qua, nhưng trong đầu lại hiện lên nhiều dấu hỏi hơn.
Không phải tối hôm qua cậu ngồi trên ghế sofa suy nghĩ về chuyện tương lai sao? Mình ngủ quên từ khi nào? Tại sao lại nằm trên giường Bạc Việt Minh?
Ngoài ra, đây là tư thế gì đây?!(*゚ロ゚)
Bùi Ý khẩn trương mà lăn yết hầu, định rút tay ra khỏi lòng ngực của Bạc Việt Minh, nhưng không ngờ lại phát hiện ra eo mình đã bị giữ chặt.
Bàn tay Bạc Việt Minh vòng qua eo cậu, lực độ đều rất ổn.
“…”
Bùi Ý há hốc mồm.
Cậu cố gắng cạy mở những ngón tay đang ấn trên cơ thể mình, thật vất vả mới có chút hơi lỏng ra, trước khi cậu có thể rút lui——
Trong lúc ngủ mơ, Bạc Việt Minh lại dùng sức ôm cậu lại, cau mày, trầm giọng mơ hồ nói: ” Đừng cử động.”
“Ah?”
Bùi Ý nhìn theo tiếng, ngẩng đầu.
Không ngờ khoảng cách giữa hai người quá gần, chóp mũi đột nhiên chạm vào nhau, hơi thở ấm áp hòa quyện, thậm chí môi như có như không khẽ gần lại.
“…”
Đầu óc Bùi Ý khởi động lại rồi rất nhanh lại trống rỗng, cậu ngửa đầu về phía sau để tạo khoảng cách.
Đèn bàn đầu giường vẫn sáng, trên bàn bừa bộn cũng không khác gì đêm qua, tất nhiên không thể che đậy hết mọi chuyện về tình trạng mắt của Bạc Việt Minh.
Bùi Ý ngơ ngác mà nhìn chằm chằm người trước mắt một hồi lâu——
Bạc Việt Minh lúc ngủ có nhiều hơn một phần nhu hoà, ít hung hãn hơn, lông mi rất dài, sống mũi thẳng tắp, môi mỏng rất đẹp, giống như đặc biệt thích hợp để hôn.
Hôn?
Những hình ảnh vô cùng mờ ảo trong giấc mơ lướt qua tâm trí cậu, gần như trùng lặp với những hình ảnh trước mắt.
Yết hầu Bùi Ý lăn mấy vòng không kiểm soát, sau khi nhận ra những suy nghĩ của mình, cậu đột nhiên không còn quan tâm đ ến việc có phải ngụy trang hay không nữa!
Cậu nhanh chóng thoát khỏi cái ôm an ổn này rồi lẻn ra khỏi phòng như một con mèo con cụp đuôi.
Cộp.
Có một chút hoảng sợ trong âm thanh đóng cửa.
Ban đầu là “ngủ” Bạc Việt Minh chậm rãi mở mắt, bất đắc dĩ nhìn về phía bên phải giường trống rỗng.
Hắn đã tỉnh dậy ngay khi Bùi Ý di chuyển trong lòng ngực hắn.
Bạc Việt Minh không lập tức rời giường, mà chỉ giơ tay che mắt, yên lặng áp chế một loại xúc động khó tả nào đó.
Vốn dĩ hắn định dùng “khuôn mặt ngủ say” của mình để dụ dỗ nhóc mèo con, nhưng đáng tiếc đối phương rất bình tĩnh, không hề bị cám dỗ nên bỏ chạy cũng rất nhanh.
“…”
Chóp mũi Bạc Việt Minh nhẹ nhàng áp vào chăn, trên đó còn lưu lại hơi ấm của Bùi Ý, hắn không nề hà cười khẽ một tiếng——
Sáng sớm thế này, kịch bản cua nhóc mèo con đã thất bại, ngược lại chính mình thiếu chút nữa cũng không thể kiểm soát được!
…
Trở về phòng, Bùi Ý ngã người xuống giường, cảm giác toàn thân nóng bừng khó hiểu.
Cậu luôn hiểu rõ mình có tư thế ngủ như thế nào.
Thành thật?
Hình như không thể thành thật được.
Việc quấn mình trong chăn trước khi đi ngủ, rồi đá loạn chăn trong khi ngủ là điều bình thường.
Đồng hồ sinh học của Bạc Việt Minh từ trước đến nay luôn đúng giờ hơn cậu, những ngày đến Ôn Thành và ở trong khách sạn, mỗi ngày Bùi Ý đều ngủ cho đến khi cậu tự động tỉnh dậy, mỗi lần tỉnh dậy thì bên cạnh đều đã trống rồi.
Đối phương căn bản không đề cập đến chuyện đêm qua, đến sáng hôm nay cậu không ngờ mình lại tỉnh dậy sớm.
Khi nghĩ đến những đêm ngủ chung giường với Bạc Việt Minh, chính mình có lẽ đã đối xử với hắn như một chiếc gối ôm lớn, thậm chí còn chủ động chui vào lòng ngực hắn mà ngủ mỗi đêm——
Một cảm xúc mang tên “xấu hổ” nổi lên trong lòng Bùi Ý, cậu túm lấy chăn quấn quanh người, sáng sớm tinh mơ liền cosplay rùa đen.
“…”
Đối phương chắc chắn coi cậu thành một tên ngốc, cho nên mới phá lệ dung túng đi? Nhưng này cũng thật quá xấu hổ!
Sau khi biết được chân tướng về chuyện ngủ, Bùi Ý cảm thấy xấu hổ kỳ lạ đến khó tả, nhất thời không biết phải đối mặt với Bạc Việt Minh thế nào, nên đành phải “giả vờ ngủ” để tránh bữa sáng.
Tuy nhiên, loại đơn phương trốn tránh này giằng co suốt cả buổi sáng——
Bởi vì phải dẫn đầu đoàn đội tham gia dự án, Bạc Việt Minh thật sự rất bận rộn, nên việc hắn đi sớm về muộn, thậm chí thức cả đêm là điều bình thường.
Bùi Ý có thể tưởng tượng được áp lực và khối lượng công việc của hắn, đồng thời cậu cũng cố gắng không gây phiền toái cho đối phương.
May mắn thay, tính chất công việc của cậu luôn là “ở nhà”, khi người khác bận rộn cậu cũng không hề dừng lại công việc của mình.
Bùi Ý đã dành một tháng để hoàn thành cấu trúc trò chơi 《 Chính Phản Tầm Tích 》, tám phó bản ban đầu đã được thêm vào, cộng thêm hai phó bản bổ sung do “Tinh Vân Thú Du” yêu cầu——
10 phó bản, toàn hệ liệt, tất cả đều dùng cùng một lúc.
Không chỉ vậy, một trò chơi mini nguyên bản khác do cậu thiết kế đã được bán thành công cách đây ba ngày, bổ sung thêm một khoản tiền vào tiểu kim khố.
“Will lão sư, số dư đã được gửi đến cho anh đúng hạn, thông qua phần phụ trợ của diễn đàn, anh vui lòng kiểm tra lại!”
Bùi Ý nhìn tin nhắn mà tổ trưởng bản quyền gửi đến, mỉm cười đáp lại: “Cảm ơn tổ trưởng Cố, hợp tác vui vẻ.”
66 vạn tệ ban đầu cuối cùng đã tăng lên 76 vạn tệ, cậu khá hài lòng với số tiền kiếm được lần này.
Tổ trưởng Cố của Tinh Vân Thú Du rất thích trò chơi do Bùi Ý thiết kế, qua một tháng tiếp xúc trực tuyến, anh nhận thấy hai người có sự cộng hưởng nhất định với ý tưởng trò chơi.
Mặc dù lần hợp tác ngắn ngủi này đã kết thúc, nhưng anh thực sự muốn kết giao với vị đại thần này.
“Will lão sư, anh có muốn đến Hải Thị phát triển không?”
“Cho dù là Tinh Vân Thú Du hay tổng bộ trò chơi Vi Dịch của chúng tôi, chúng tôi thực sự đang thiếu những giá cấu sư trò chơi có tính logic và sáng tạo mạnh mẽ như anh.”
“Nếu như anh nguyện ý tới, dù là tiền lương hàng tháng hay là một phần trò chơi, khẳng định sẽ không thiếu.”
Bùi Ý nhìn thấy cành ô liu đột nhiên được đưa tới, nhướng mày: “Cảm ơn, nhưng tôi không thích bị người khác điều khiển, tôi thích tự mình làm ông chủ để kiếm tiền hơn.”
Huống chi, khoản đầu tư của G.M đã được thực hiện,《 Mạt Vụ 1.0》 của cậu đã chính thức khởi động.
Tổ trưởng Cố ở bên kia màn hình lại không biết điều này, anh chỉ cho rằng Bùi Ý thích thân phận tự do của một giá cấu sư: “Vậy sau này nếu có cơ hội đến Hải Thị, tôi sẽ mời Will lão sư ăn cơm.”
Bùi Ý vui vẻ đáp ứng.
Hai cái nôi lớn của các công ty trò chơi ở Trung Quốc là Đế Kinh và Hải Thị, chắc chắn sẽ có chỗ đứng cho cậu trong tương lai.
Bùi Ý chủ động kết thúc cuộc trò chuyện, mở ra tài liệu trống một lần nữa, định bụng sẽ biên soạn ra một vài trò chơi mới.
Một miếng ăn không thể béo được, nhưng ăn một miếng rồi lại ăn tiếp một miếng thì hoàn toàn có thể.
Làn sóng quảng cáo đầu tiên của 《 Vân Chi Cảnh 》đã bắt đầu, hơn nữa đã có kết quả, Bùi Ý muốn tận dụng làn sóng nổi tiếng này để mở rộng danh tiếng của mình trong lĩnh vực này càng sớm càng tốt.
Suy cho cùng, điều duy nhất có thể quyết định thực lực và tiền đồ trong tương lai chỉ có thể là tác phẩm của cậu.
Ding Dong.
Lời nhắc có tin nhắn lại xuất hiện.
Bùi Ý chuyển về giao diện trò chuyện “Du Đồ”, đây là tin nhắn từ trong nhóm làm việc.
Lê Vu An: “Will, anh có ở đó không? Tôi có chuyện muốn cùng anh thương lượng.”
Bùi Ý lập tức gõ chữ trả lời: “Có.”
Quá trình chuẩn bị sơ bộ cho 《 Mạt Vụ 》 đã bắt đầu, so với công việc từ xa trực tuyến của Bùi Ý, Lê Vu An có nhiều việc phải làm hơn trong giai đoạn đầu.
Lê Vu An lại nói: “Anh có biết khoảng thời gian trước đây Studio Du Minh xảy ra vấn đề không? Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Kha Minh và Hướng Nam Sinh hẳn là đã bất hòa rồi!”
Bởi vì trước đó đã từng có liên quan, nên Lê Vu An mới đặc biệt chú ý đến tin tức về studio của bọn họ.
Bùi Ý nhìn chằm chằm vào đoạn tin nhắn này, có chút kinh ngạc.
Dù sao khi còn ở Đế Kinh, cậu từng nghĩ đến việc “cạy góc tường” mời Hướng Nam Sinh về tổ dự án《 Mạt Vụ 》 để phát triển, thậm chí còn cho anh một tháng để suy nghĩ.
Đáng tiếc, cho đến khi dự án《 Mạt Vụ 》chính thức triển khai, đối phương vẫn chưa đồng ý.
Ban đầu cậu nghĩ Hướng Nam Sinh và Kha Minh sẽ “tiêu tan hiềm khích lúc trước”, tiếp tục điều hành studio cùng nhau, kết quả sao bây giờ sao lại bất hoà rồi?
Bùi Ý phục hồi tinh thần, dứt khoát ra hiệu nói: “Lê Viên, nói cụ thể đi.”
Cậu xưng hô hằng ngày với Lê Vu An đã bắt đầu từ Tiểu Lê tổng chuyển thành nick name ID hiện tại.
Lê Vu An có lẽ cảm thấy gõ chữ rất phiền phức nên trực tiếp gửi một tin nhắn thoại dài 59 giây, Bùi Ý bấm vào, cẩn thận nghe, cuối cùng cũng hiểu được toàn bộ câu chuyện——
Một tuần trước, trò chơi di động phổ biến nhất của Studio Du Minh——
《 Tìm kiếm dị thế giới 》đã ra mắt bản đồ mới, đồng thời cũng mở ra kênh mua đạo cụ lấy phí rất cao.
Tuy nhiên, chưa đầy 12 giờ sau khi update, nhiều lỗi như không di chuyển được nhân vật, giao diện bị cắt xén, phí nạp lại và đạo cụ chưa được phát hành thường xuyên xuất hiện.
Bộ phận kỹ thuật đã dày công sửa chữa máy chủ nhưng không có kết quả, quá trình sửa chữa cũng kéo dài không kém khiến đông đảo người chơi và người tiêu dùng không hài lòng trong thời gian ngắn.
Phải biết rằng《 Tìm kiếm dị thế giới 》 là tác phẩm đáng tự hào nhất của Studio Du Minh kể từ khi thành lập. Có rất nhiều người chơi thích trò chơi này. Kết quả sau hoạt động thất bại này——
Một số người chơi giận dữ gọi điện đến Hiệp hội Người tiêu dùng để khiếu nại, càng ngày có nhiều người chơi trò chơi này ở các phần mềm khác nhau đánh giá kém cho trò chơi.
Là người trong giới, Bùi Ý và Lê Vu An đều hiểu điều này sẽ mang lại tổn thất lớn như thế nào cho một studio đang trên đà phát triển.
“Tôi không biết chính xác Studio Du Minh đã lỗ bao nhiêu, cũng không có thời gian để nghiên cứu các giải pháp tiếp theo của studio bọn họ, nhưng hiện tại tôi chắc chắn một điều!”
Lê Vu An chụp ảnh màn hình trang web chính thức của Studio Du Minh:
Dòng “Giám đốc kỹ thuật” ở trên đã được thay thế bằng tên người khác, tên “Hướng Nam Sinh” không còn xuất hiện ở các vị trí kỹ thuật khác nữa.
Bùi Ý đoán ra mục đích thực sự của Lê Vu An: “Cậu muốn chiêu mộ Hướng Nam Sinh sao?”
Lê Vu An thẳng thắn nói: “Đây không phải là anh muốn sao? Bây giờ đã có cơ hội, tại sao không thử một lần?”
《 Mạt Vụ 》của bọn họ vẫn thiếu một giám đốc kỹ thuật đủ năng lực.
Năng lực của Lâu Ương quả thực rất mạnh, nhưng《 Mạt Vụ 》là trò chơi xây dựng lâu dài, không thể chỉ có một mình cô ấy.
Giám sát hai đội ngũ mỹ thuật và kỹ thuật, chịu áp lực công việc gấp đôi.
Lê Vu An nói thêm: “Tôi đã hỏi chị Ương, chị ấy ủng hộ chuyện này.”
Bùi Ý trả lời: “Được, cậu có thể nói chuyện trực tiếp với anh ta không?”
Để một dự án trò chơi thành công, điều quan trọng nhất là xây dựng đội ngũ nhân viên trung tâm cơ bản——
Nếu “đào góc tường” diễn ra suôn sẻ, thì sau này anh sẽ chịu trách nhiệm về cấu trúc cốt truyện của《 Mạt Vụ 》, Lâu Ương và Hướng Nam Sinh có thể cùng nhau hợp tác thiết kế nghệ thuật và nghiên cứu phát triển kỹ thuật, anh chắc chắn sẽ là người chịu trách nhiệm về các hoạt động đối ngoại.
Lê Vu An rất có tự tin: “Tất nhiên rồi,《 Mạt Vụ 》của chúng ta có sự đầu tư của G.M, hơn nữa lại có anh và chị Ương, thực lực lại mạnh gấp đôi. Tôi nghĩ mình có thể thuyết phục được người ta.”
Bùi Ý nhướng mày, cười khẽ ủng hộ: “Vậy phiền Tiểu Lê tổng của chúng ta.”
Dòng tin nhắn này vừa được gửi đi, Lâu Ương không tham gia trò chuyện cũng sôi nổi nói: “Hai vị lão bản, hai người xem lại logo của studio chúng ta xem có vừa lòng không?”
Tên của studio cuối cùng vẫn từ Lâu Ương lấy ra.
Bởi vì làm việc ở nước ngoài lâu năm nên cô thích đặt tên chữ cái đơn giản hoá, vì thế cô bảo Lê Vu An và Bùi Ý mỗi người chọn một chữ cái tiếng Anh——
Bùi Ý lựa chọn Y, được chọn từ chữ cái đầu của “yi”, mà Lê Vu An cũng chọn Y, được chọn từ chữ “y” của Lê Viên và Vu An.*
* -Bùi Ý/ 裴毅: Pei Yi ➝ Y
– Lê Vu An/李雨安: Liyuan or Yu An ➝ Y
Rất rõ ràng, hai cái tên đã bị “phế” cùng nhau.
Lâu Ương đành phải tự mình đưa ra quyết định, cô lấy tên Will mở đầu chữ cái W——
YWY
Ba chữ cái này kết hợp với nhau trông giống như biểu tượng cảm xúc có cái miệng nhếch lên cho thấy hai bàn tay cắt kéo.
Là một nhà thiết kế, Lâu Ương có trí tưởng tượng phong phú, cô coi “YWY” là biểu cảm của một con mèo, đồng thời thêm đôi tai mèo theo đường chéo phía trên ba chữ cái, cùng với một vòng cung dẹt làm đường viền bên ngoài của khuôn mặt con mèo.
Kết cấu tổng thể là kim loại đen.
Logo studio giống một con mèo đen mặt to xuất hiện chình ình trên màn hình.
Bùi Ý nhìn hai giây, cân nhắc lời nói của mình: “Chị Ương, cái logo này không phải có chút đáng yêu sao?”
Lê Vu An đơn giản tán thành: “+1!”
“Các studio trò chơi luôn quan tâm đ ến thế giới giả tưởng thứ hai, động vật càng đáng yêu mới dễ nhớ.” Lâu Ương giải thích ngắn gọn ý tưởng thiết kế của mình, rồi hỏi lại: “Hơn nữa, đáng yêu của mèo có thể mạnh đến mức nào chứ?”
“Chẳng nhẽ hai người không hy vọng trong tương lai studio và trò chơi của chúng ta có thể chinh phục toàn bộ ngành công nghiệp game giống như loài mèo chinh phục trái tim con người sao?”
“…”
“…”
Rất có đạo lý, không thể phản bác.
Lâu Ương có sự cố chấp của một nhà thiết kế, nhưng cũng có sự tự giác của một người cấp dưới: “Nếu không, hai vị đối tác, hai người có thể đưa ra một số gợi ý không? Hoặc là chọn ra một cái tên đáng tin cậy hơn cho studio?”
Bùi Ý và Lê Vu An cùng lúc im lặng.
Chưa đầy ba giây, hai tên đặt tên phế đồng thời từ chối bây giờ lại bỏ phiếu ủng hộ.
“Chị Ương định đoạt.”
“+1!”