Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 8: 8: Nghi Vấn Ở Khách Sạn tại dưa leo tr.
Chương trình《 ai là Thông Linh Vương 》 chuẩn bị phát sóng trực tiếp tập 2, chưa đến giờ nhưng nhân số trong phòng phát sóng gấp mấy lần so với tập 1.
Một phần chính là vì tập 1, sau một đêm hỏa bạo, hấp dẫn không ít người.
Một phần là vì khá nhiều người khi thấy cái tiêu đề nơi tác giả “bạn hoàn toàn không biết cái chết” tử vong, nên vô cùng tò mò mà đến xem.
【 cái chương trình này, vậy àm dám chạy đến nơi Mạn San lão sư tự sát để quay chương trình, còn để cho các thí sinh đi tra xét chuyện lão sư tự sát.
Có phải hay không mấy người đang ăn bánh bao máu người? Mạn San lão sư đã đủ đáng thương, vậy mà hiện tại an nghỉ cũng không được yên hay sao?
【 cái gì gọi là ăn bánh bao máu người? Không thấy bạn bè thân thích Mạn San lão sư làm khách mời đặc biệt hay sao? Nhân gia thân hữu người ta còn chưa nói gì.
Mày là ai mà bày đặt ý kiến thay người ta? Không thích thì đừng coi, mời đi chỗ khác cho sáng!】
Trước cửa khách sạn Lam Vi chính là chiếc xe của tổ chương trình, Giản Diệc Đạo đang ngồi bên trong, ánh mắt chăm chú mà nhìn màn hình phát sóng trực tiếp.
Cái khung bình luận đang tranh cãi nhốn nháo ông cũng nhìn trong mẳt.
Giản Diệc Đạo cũng sớm có kế hoạch.
Ông đã hướng chủ khách sạn mướn phòng tổng thống để cải tạo thành studio lâm thời, hai vị bạn thân của Mạn San lão sư cũng ở đó, đang được MC Chử Quy phỏng vấn.
Chử Quy đang nhìn thẳng màn ảnh, mang theo nụ cười thương nghiệp, “Xin chào quý vị các bạn xem đài, hôm nay chương trình chúng ta vinh hạnh có thể mời đến hai vị thân hữu của Mạn San lão sư đến làm khách quý.
Một người chịu trách nhiệm biên tập cho tiểu thuyết của Mạn San lão sư—— Nhậm Trạch tiên sinh.
Một vị khác là bạn thân của Mạn San lão sư—— Tần Chi Hữu nữ sĩ.”
Sau lời giới thiệu của Chử Quy, hai vị khách mời liền mỉm cười và vẫy tay chào về màn ảnh.
Nhậm Trạch năm nay đã hơn 50, đầu tóc hoa râm, có lẽ vì quanh năm vùi đầu trong sách báo, nên bề ngoài tuy lớn tuổi vẫn toát ra vẻ hào hoa phong nhã.
Còn Tần Chi Hữu năm nay chỉ ngoài 30, cùng tuổi với Mạn San, có thể nói là chị em tốt từ thời cấp 3 với Mạn San.
“Tôi xin phép thay mặt người xem, hỏi hai vị một vấn đề: Hai vị đều là người vô cùng thân thiết với Mạn San lão sư, vì sao hôm nay lại nhận lời đến tham gia chương trình của chúng tôi?”
“Kỳ thật, lúc nhận được lời mời của《 ai là Thông Linh Vương 》 tôi đã từ chối.” Nhậm Trạch trả lời trước, “Tôi chỉ là một biên tập, rất nhanh sẽ về hưu, chỉ muốn an tĩnh mà sống hết quãng đời còn lại.
Nhưng Tiểu Tần lại khuyên tôi, nói hãy tham gia chương trình này, vì như vậy sẽ làm cho nhiều người biết đến Mạn San lão sư.
Tôi cũng suy nghĩ rất nhiều, sau đó quyết định nhận lời mời của chương trình.
Là một biên tập, không có gì vui hơn là sách báo của mình được các vị đọc giả yêu thích.
Nếu thông qua chương trình này, có nhiều người biết đến tác phẩm của Mạn San lão sư, hẳn là trên trời Mạn San lão sư cũng cảm thấy vui vẻ như tôi.”
Tần Chi Hữu một bộ dáng áy náy, tức giận, mà nói: “Tôi đến tham gia chương trình kỳ thật là vì áy náy.
Thật không giấu giếm, Mạn San lão sư bước đến tuyệt lộ cũng không phải do trong lòng cậu ấy luẩn quẩn.
Cậu ấy thật sự bị bạo lực mạng mà thành, mỗi ngày luôn tâm sự khóc lóc với tôi, tôi lại không thể giúp được gì cho cậu ấy, chỉ có thể trơ mắt nhìn tinh thần cậu ấy sa sút theo từng ngày…!Cuối cùng, còn dẫn đến…” Tần Hữu Chi nghẹn ngào một chút lại nói tiếp: “Tôi hi vọng người xem sau khi tập này phát sóng, có thể suy nghĩ và rút ra bài học.
Internet chỉ là vật chết, nhưng người ngồi sau màn hình mới là vật sống.
Nếu sau không còn những bi kịch giống vậy, xem như chuyến này của tôi cũng không tệ.”
Bình luận trên phòng phát sóng, ầm ầm tiềng khen ngợi.
【cô nói thật không sai! Thời điểm lão sư cạn ý tưởng, không biết có bao nhiêu người dùng những lời nói khó nghe để công kích cô ấy, trong những người đó có bao nhiêu người là thật sự đã coi tác phẩm của Mạn San lão sư? Sau đó, lão sư sáng tác ra《 bạn hoàn toàn không biết cái chết》,được khen ngợi hết lời, những kẻ trước đó chửi lão sư lại xoay đầu nói lão sư là sao Tử Vi trên trời giáng xuống.
Hay thật đấy, gió chiều nào xoay chiều nấy, so với hỏa tiễn bắn còn nhanh hơn.
】
【 tôi cảm thấy chương trình có ý tưởng vô cùng hay, lấy ý kiến của mọi người để phản ánh chuyện “Ngôn luận tự do” cùng “Bạo lực mạng”.
Đến cả tác giả nổi tiếng như Mạn San lão sư còn không chịu nổi, huống chi là một người bình thường?】
Nhắc đến chuyện này, bình luận cũng nhanh chóng chuyển từ “ăn bánh bao máu” sang chuyện “bạo lực mạng”.
Giản Diệc Dạo vô cũng vừa lòng mà gật gù thích thú, sau đó nhìn sang phía màn hình của các thí sinh, xem ai có biểu hiện tốt liền chiếu cận cảnh.
Đến giờ bắt đầu, các thí sinh liền cùng cameraman nhanh chóng rời khỏi phong chờ.
Có người đến hành lang, có người lại đi ra ngoài khách sạn chỉ để nhìn xem đây là cửa sổ mà Mạn San lão sư tử vẫn.
Nhạc Kỳ Niên không gấp gáp, mà vẫn nhàn nhã đi lên cầu thang bộ.
Cameraman đi theo Nhạc Kỳ Niên họ La, là một thanh niên béo lùn, cầm camera ngoan ngoan đi theo cậu mà quay.
“Anh Nhạc, chúng ta đi đâu vậy?” Tiểu La tò mò hỏi, thân là cameraman riêng, y đâu chỉ đi theo quay hình, mà còn là người góp phần làm không khí sinh động, chứ có vài thí sinh sống nội tâm ít nói, không lẽ cả chương trình đều không có tiếng người?
“Đi một vòng tham quan xem sao?” Nhạc Kỳ Niên chậm rì rì trả lời.
Cậu đi chậm như vậy, cũng không phải do biết trước đáp án mà nhàn tản thản thơi.
Chỉ vì khi bước chân vào khách sạn cậu đã cảm nhận được một cổ âm khí nồng đạm, phảng phất như mây đen bao phủ đỉnh đầu, ép đến bước chân cậu cũng chậm lại.
Nơi này có người chết nên có âm khí là chuyện bình thường, nhưng đã hơn một năm thế mà âm khí lại nồng đậm hơn, nên hoàn toàn không bình thường chút nào.
Giống như đã có thứ gì đó, đem âm khí giam lại nơi này.
Phong thủy khách sạn Lam Vi hoàn toàn không kém, nhưng tại sao lại không thể làm âm khí tiêu tan? Như vậy chỉ có một nguyên nhân duy nhất.
Có một âm hồn còn lưu luyến chuyện gì nên không rời đi.
Âm hồn đó là vong linh của Mạn San lão sư hay sao?
Nếu cô ấy tự sát, vậy tại sao còn lưu luyến thế gian này?
Chỉ có những linh hồn uổng mạng mới có thể bồi hồi tại chính nơi mình đã chết.
Hẳn là cái chết của Mạn San lão sư không đơn giản như vậy.
Nhạc Kỳ Niên đang định đi tiếp, thì phía trên cầu thang lại xuất hiện một cái bóng dáng mảnh khảnh.
Đó chính là một chàng trai trẻ đẹp, đôi mắt to con ngươi đen tuyền như vực sâu, đang nhìn chằm chằm Nhạc Kỳ Niênm, khóe môi vẽ nụ cười, nhưng ánh mắt hoàn tàon không vươn chút ý cười nào cả.
—— là Trịnh Chiêu Vũ.
Chỉ cách nhau một đoạn cầu thang, Trịnh Chiêu Vũ đứng phía trên, Nhạc Kỳ Niên ở phía dưới, hai người nhìn nhau, không nói một lời.
Hai màn hình phát sóng trực tiếp hiện tại chỉ một khung cảnh nhưng hai góc quay.
Một bên là tiểu đạo sĩ xinh đẹp không cần làm gì cũng sáng bừng một góc.
Còn một bên lại chính là mỹ thiếu nam lãnh khốc, hình ảnh quá đẹp khiến không ít người nhanh chóng chèo thuyền cả hai.
【 gì vậy má! Tao chết nha.
Gấp đôi nhan sắc.
Cặp này tao chèo!】
【 tao không nghĩ tới cái coi chương trình huyền bí, mà cũng có thứ để ship.】
【 nhan sắc cực phẩm và cả hai đều tài năng như nhau 】
Chỉ có hai người đại diện ngồi trong phòng chờ xem quá trình mà cả người muốn nổi lửa, ở đâu ra cp, ở đâu ra thuyền đẻ chèo.
Hai người đại diện chỉ muốn nhanh chóng lên mạng mà hất lật luôn cái thuyền vừa ra khơi này.
Đường Vũ Thành nắm chặt bàn tay, thật sự muốn la làng: Trịnh Chiêu Vũ là cái tuổi gì, mà dám dính vào Tiểu Nhạc nhà anh? Làm ơn đẩy thuyền thì cũng nên sáng mắt ra, với lại nhóm Vũ phấn làm ơn thanh tỉnh giùm, Trinh Chiêu Vũ nhà mấy người là cái cửa gì mà hợp với Tiểu Nhạc nhà anh.
Còn nếu thật có tạp cp thì Tiểu Nhạc cũng tạo với Tiểu Thắng, chứ ở đâu ra cái người ở công ty khác.
Chu Tín hận đến ngứa răng ngứa lợi.
Nhạc Kỳ Niên chính là cái gai trong mắt gã.
Truyền Tước giải trí đã vận dụng nhiều tài nguyên cho Trịnh Nguyên Vũ đến vậy, nhưng cuối cùng đều trộn lẫn với Nhạc Kỳ Niên.
Chu Tín còn cho rằng Nhạc Kỳ Niên đầu óc đơn giản, hành dộng theo cảm tính, mười phần thì hết cả mười là sự ngu xuẩn.
Nhưng hiện tại gã mới hiểu, thằng nhóc kia chính là con cáo già đội lốt dê!
Nhạc Kỳ Niên cùng Trịnh Chiêu Vũ đều cầm kịch bản giống nhau, nếu Nhạc Kỳ Niên thành thật diễn theo kịch bản, thì sẽ không tạo được điểm nhấn.
Chu Tín nghĩ có lẽ cậu cũng biết chuyện đo, nên cố tình không làm theo kịch bản, rồi làm ra vẻ cao siêu để giành mất sự nổi bật của Trịnh Chiêu Vũ.
Quả thật, thằng nhóc đó bề ngoài giả dạng soái ca nhưng thật ra chính là tiểu tâm tâm địa nham hiểm.
Nhưng càng nghĩ Chu Tín lại càng cảm thấy không đúng, Nhạc Kỳ Niên làm gì thông minh đến độ như vậy? Khẳng định là Đường Vũ Thành đứng sau giật dây, bày sẵn mưu kế!
Chu Tín ghim chuyện này trong lòng, cố gắng chuẩn bị cho tập sau.
Vì gã nghĩ, lỗi sai của bản thân chính là đem cái chương trình《 ai là Thông Linh Vương 》 trở thành show thực tế bình thường.
Nếu thật sự đây là cuộc thi đấu, thì vị trí càng cao càng càng mạnh.
Tập 1 lần trước, Nhạc Kỳ Niên lên sân khấu đã thu hết sự thu hút của mọi người, khiến Trịnh Chiêu Vũ chỉ biết ngậm bồ hòn.
Nên lúc này đây, Chu Tín cố tình theo dõi sát sao kết quả, chỉ có như vậy thì mới nắm được hạng 1.
Đứng ở cầu thang, Trịnh Chiêu Vũ dùng ánh mắt âm lãnh nhìn người thanh niên đứng phía dưới.
“Thì ra là Kỳ Niên.” Gã gọi đến vô cùng thân thiết, “Tôi đã đi tra thử căn phòng từng phát sinh ra sự kiện, đang chuẩn bị liên lạc với tổ tiết mục, còn cậu thì sao?”
Nhạc Kỳ Niên cũng không chút hoang mang, đầu khẽ nghiêng, ánh mẳt hoa đào xinh đẹp loang loang, sau đó lên tiếng; “Thời gian còn sớm, bần đạo tính toán đi dạo một vòng.
Xem có manh mối quan trọng nào hay không?”
Hừ! Mày nghĩ sau mấy năm mà còn manh mối để tìm ư? Đi tìm vàng hẳn còn dễ hơn.
Trịnh Chiêu Vũ khinh thường mà nghĩ.
“Vậy tớ đi trước.
Hy vọng cậu có thể nhanh chóng tìm được manh mối, vì tớ rất muốn xem đáp án của học bá là thế nào.”
Trịnh Chiêu Vũ nói xong liền xoay lưng đi trở ngược lên lầu, cameraman của gã cũng nhanh chóng chạy theo.
Nhạc Kỳ Niên nhìn bóng dáng gã rời đi, sau đó hướng qua Tiểu La đang đứng bên cạnh nói: “Vậy chúng ta đi dạo tầng 1 này trước.”
Cậu đương nhiên cảm nhận được địch ý từ Trịnh Chiêu Vũ về phía mình.
Vì thời khắc đối mắt, có một cổ khí kì lạ từ người gã bừng lên, nhưng sau đó lại biến mất nhanh chóng.
……Hoặc có lẽ, là cậu suy nghĩ nhiều?
Trịnh Chiêu Vũ tại sao lại có địch ý như vậy với cậu? Có Truyền Tước giải trí hậu thuẫn, nội bộ cũng đã sắp xếp gã là quán quân của chương trình, vậy mà vẫn chưa thấy đủ hay sao? Không lẽ ganh đua sắc đẹp với cậu?
Nhạc Kỳ Niên gãi đầu, tâm tư người hiện đại thật sự quá khó hiểu, đúng là cổ nhân vẫn đơn thuần hơn rất nhiều!
Mà bên kia, Trịnh Chiêu Vũ cũng nhanh chóng tuyên bố bản thân đã biết đáp án, sau đó nhân viên chương trình cũng nhanh chóng đến hộ tống gã ra phòng nghỉ.
Khuôn mặt Chử Quy bên này đầy vui vẻ, nhanh chóng đừng lên nghênh đón Trịnh Nguyên Vũ.
“Hoan nghênh, Trịnh Chiêu Vũ! Cậu chính là thí sinh đầu tiên nộp bài ngày hôm nay.
Nhưng đáp án của cậu, còn phải chờ khách mời đặc biệt nói thế nào nha.”
Trịnh Chiêu Vũ bên này mỉm cười, thản nhiên mà nói: “Tôi dùng năng lực thông linh của minh mà cảm nhận được có một căn phòng không giống như căn phòng khác —— căn phòng đó tràn ngập bi thương, đó chính là hoài niệm mà mọi người đối với người đã khuất.”
Chử Quy ngạc nhiên liền hỏi: “Vậy căn phòng đó là?”
“Là phòng số 1317.”
Chử Quy lại chuyển hướng sang hai vị khách mời: “Cậu ấy nói đúng hay không?”
Hai vị khách mời đồng loạt gật đầu, vành mắt Tần Chi Hữu đỏ hoe, Nhậm Trạch lại nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
Trịnh Chiêu Vũ lần lượt bắt tay từng người, an ủi: “Xin hai vị nén bi thương, Mạn San lão sư cũng đã ra đi một cách vô ưu vô lự.
Không ai muốn người thân bằng hữu cứ rớt nước mắt về mình như thế, họ cũng không yên tâm mà an giấc nghìn thu.
Hai người đều là người thân bên cạnh Mạn San lão sư, hiện thế hai vị vui vẻ, thì ngài ấy mới có thể yên tâm.”
Bình luận trong phòng phát sóng nhanh chóng nhốn nháo, không khỏi cảm thán.
【 Tiểu Vũ thật là lợi hại, nói ra đáp án hoàn toàn chính xác! Quả nhiên cậu ấy có năng lực thông linh, tập 1 tôi còn thấy cậu ấy cũng không quá nổi bật, nhưng thật sự tôi sai rồi! 】
【 Tiểu Vũ nhà chúng tôi đúng là người chân thiện mỹ! Vì tập 1 lên sân khấu sau cùng, nên mọi người không có ấn tượng gì nhiều.
Tập này cạnh tranh công bằng, Tiểu Vũ cuối cùng cũng thể hiện được năng lực của mình!】
【 nhìn những thí sinh khác thấy cũng không có gì là nổi bật.
Nhất định hạng 1 tập này là của anh Vũ rồi.】
【 Nhạc Kỳ Niên sao vẫn chưa lên lầu? Không phải cậyu ấy là người hạng 1 tập trước hay sao? Uổng công tôi còn nghĩ cậu ấy là cao nhân, nên tập này mới xem trực tiếp, ai ngờ năng lực cũng chỉ như vậy?】
Nhạc Kỳ Niên bị đám fans của Trịnh Chiêu Vũ hắt nước bẩn, thì ắt xì một cái rõ to.
Vì hiện tại Trịnh Chiêu Vũ đang ở phòng nghỉ trên tầng cao nhất, cũng không có gì hay để xem.
Nên chuyển sang phòng phát sóng của Nhạc Kỳ Niên.
Đương nhiên, cũng có không ít thủy quân của Chu Tín an bài trà trộn trong này, còn cả nhóm anti fan trường tồn của Nhạc Kỳ Niên.
【 nếu thật sự là một cuộc thi, thì Trịnh Chiêu Vũ đã nộp bài, còn Nhạc Kỳ Niên bên này vẫn còn lọ mọ viết tên.
Nó đang xà quần cái gì vậy?】
【 khẳng định là không tra ra được cái gì, nên muốn kéo dài thời lượng.
Theo tôi thấy, tập trước hẳn là cậu ta may mắn mà thôi, lần này đâu thể nào may mắn như vậy nữa, nên cuối cùng cũng bại lộ năng lực bản thân cùi thế nào.】
【Trịnh Chiêu Vũ đã thông quan rồi, Nhạc Kỳ Niên còn làm gì nữa vậy? Bây giờ nhìn cũng thấy rõ, ai mạnh ai yếu!】
Tiểu La nhìn khung bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp, mà sốt ruột thay cho Nhạc Kỳ Niên.
Tuy rằng các thí sinh thắng hạng cũng không liên quan gì đến cameraman bên cạnh, nhưng Tiểu La vẫn luôn hy vọng Nhạc Kỳ Niên có thể triển lộ hết tài năng.
Nhưng nhìn cái bộ dáng thoải mái nhàn nhã hiện tại của Nhạc Kỳ Niên, không khác gì đứa nhỏ đi du xuân, hoàn toàn không giống một thí sinh đang tham dự chương trình truyền hình chút nào.
Tiểu La cũng nhận ra tình huống bây giờ của mình, giống như hoàng đế không vội mà thái giám sốt ruột?
Cậu cầm máy đi theo Nhạc Kỳ Niên mà bò lên lầu nên mệt thở hồn hển, Nhạc Kỳ Niên bên này nghe tiếng thở liền quay đầu nhìn lại cậu trai lùn béo sau lưng mình, ánh mắt không giấu có chút thương hại.
Nên tiếp theo, cậu lại không đi thang bộ mà chọn bước vào thang máy để lên trên.
Sau khi ấn vào nút, Nhạc Kỳ Niên ngoan ngoãn chắp tay sau lưng, chờ thang máy đến.
Rất nhanh đã vang lên tiếng “đinh” giòn tan, cánh cửa thang máy cũng nhanh chóng mở ra.
Nhưng không phải bên trong không có ai.
Mà có hai dáng người.
Hai cô bé lớn lên giống nhau như đúc đang nắm tay nhau đứng trong thang máy.
Hai bé nhìn ước chừng chỉ hơn 10 tuổi, cột tóc bím hai chùm, bận trang phục dân tộc, phục sức bằng bạc trên người vang lên leng keng theo từng cử động.
Nụ cười của Tiểu La nhanh chóng biến mất.
Hành lang vắng vẻ không người, đèn bên trong thang máy chập chờn, bên trong lại có đôi chị em song sinh…!Trong lúc nhất thời, trong đầu Tiểu La hiện ra không thiếu hình ảnh trong những những bộ phim kinh dị.
“Có quỷ a!” Tiểu La hét ré lên, như mèo bị dẫm đuôi.
Sau đó liền lảo đảo mà lùi một bước xém té.
Nhạc Kỳ Niên đứng bên cạnh, liền nhanh tay lẹ mắt túm lấy vạt áo Tiểu La, túm y trở lại.
“Cậu hét cái gì a? Hai cô nương ấy không phải thí sinh trong chương trình ư?”.