Skip to main content
logo-truyenbiz.net
Dưa leo tr Đam Mỹ Sau Khi Thiết Lập Lốp Xe Dự Phòng Hèn Mọn Sụp Đổ Chương 24: Ngươi Thành Tiên Ta Không Thay Ngươi Lưu Lại Nhân Gian (24)

Chương 24: Ngươi Thành Tiên Ta Không Thay Ngươi Lưu Lại Nhân Gian (24)

3:22 sáng – 09/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 24: Ngươi Thành Tiên Ta Không Thay Ngươi Lưu Lại Nhân Gian (24) tại dưa leo tr

“Nếu ngươi lại tiếp tục tấn công thức hải của mình thì cả hai chúng ta cùng nhau đi đời luôn!” Thực Hồn Ảnh ngoài mạnh trong yếu cố gắng cảnh cáo Triều Từ.

Nó vốn dĩ nhân lúc không có Cận Nghiêu mới dám thẳng tay hút máu và hồn phách của Triều Từ, vậy mà Cận Nghiêu thì không ở đây nhưng Triều Từ lại là một kẻ tàn nhẫn.

Đều do cái đặc tính của bản thân là không thể lập tức rời khỏi ký chủ, chứ nó cũng muốn thoát ra ngoài lắm rồi!

“Vậy ngươi nói xem?” Triều Từ hỏi nó.

“Trong vòng ba ngày, ta sẽ rời khỏi thức hải của ngươi.” Thực Hồn Ảnh nói, “Tới lúc đó nếu ta vẫn chưa rời đi thì ngươi lại tấn công ta cũng không muộn!”

“Lỡ đâu ba ngày sau xuất hiện thay đổi đặc biệt gì đó, chẳng hạn như ngươi trở nên mạnh hơn, lúc đó ta không làm khó dễ được gì ngươi thì tính sao đây?” Cậu vẫn rất ung dung, nhàn nhã nói.

“……” Cảm xúc của Thực Hồn Ảnh lên xuống thất thường, cuối cùng nó vẫn sợ hãi sự tàn nhẫn của Triều Từ mà hoảng hốt thốt lên, “Ta lập khế ước với ngươi! Như vậy được rồi chưa?”

“A……” Triều Từ nghe đến đây cúi đầu cười nhạo.

“Ngươi cười cái gì?” Thực Hồn Ảnh có hơi bất mãn, nó cảm thấy mình đã bày tỏ lòng thành lắm rồi.

“Ngươi không cần lập khế ước với ta.” Triều Từ thả mồi nhử, “Ngươi cũng không cần rời khỏi thức hải của ta.”

Thực Hồn Ảnh cảm thấy không hiểu gì hết.

Triều Từ phát hiện ra nó, vậy mà không bắt nó rời khỏi? Tên này không sợ mình hút hết hồn phách của hắn sao?

“Ngươi muốn gì?”

“Cứ nuốt hết đi.” Triều Từ ngã người ra sau tựa vào lưng ghế.

Thực Hồn Ảnh nghi ngờ mình có phải đang nghe nhầm hay không.

Tên điên này… Nghiêm túc ư?

“Ngươi đang đùa với ta sao?”

“Không phải.” Triều Từ nói, “Ta không muốn sống nữa.”

“……” Thực Hồn Ảnh không biết nói gì.

Nó cảm thấy có hơi kỳ lạ, nếu Triều Từ không muốn sống nữa thì không phải tự sát sẽ tốt hơn sao? Ít nhất vẫn còn hồn phách để đi đầu thai. Nếu bị nó cắn nuốt thì không còn lại gì hết… Một người dù muốn chết đi chăng nữa, cũng không đến mức để mình bị hồn phi phách tán đâu chứ?

Nó chưa từng gặp người nào giống như thế này.

Nhưng nếu có thể thoải mái ăn hồn phách, tiện lợi như vậy thì cũng không cần ra ngoài nữa, vì vậy nó cũng không hỏi lại.

Chỉ là…

“Ngươi mất khoảng bao lâu để ăn sạch hồn phách của ta?” Triều Từ hỏi.

“……” Thực Hồn Ảnh cảm thấy cuộc trò chuyện của mình với Triều Từ càng lúc càng lạ lùng, khó hiểu, “Ít nhất cần nửa tháng.”

“Vậy mấy ngày này ngươi đừng ăn.” Triều Từ ngồi dậy, cẩn thận sắp xếp lại các bức thư đang rải rác trên bàn, “Đã nhiều ngày ta tự nhốt mình bên trong tẩm cung rồi, chắc chắn đã có người báo tin cho Cận Nghiêu, vài ngày nữa hắn sẽ quay về đây nhanh thôi. Nếu ngươi ăn bây giờ thì rất dễ bị phát hiện.”

“……”

Thực Hồn Ảnh thật sự cảm thấy kỳ quặc!

Tại sao chuyện hồn phách của mình bị cắn nuốt mà người này lại nói ra vô cùng nhẹ nhàng, bâng quơ như vậy chứ! Đây là hồn phách của ngươi đó!!

Nhưng Thực Hồn Ảnh vô cùng đề phòng, giọng nói của nó vẫn cứ lanh lảnh: “Sao ta biết được ngươi có ý định kéo dài thời gian để chờ Cận Nghiêu quay trở lại hay không, rồi sau đó trực tiếp đưa ta vào chỗ chết?”

“Ta sẽ mở trung tâm của thức hải ra, ngươi cứ đi vào trong đó.” Triều Từ nói.

Nếu chủ thể của Thực Hồn Ảnh bám vào trung tâm thức hải của Triều Từ, thì chỉ cần nó muốn, bất cứ lúc nào nó cũng có thể đánh tan thức hải, giết chết Triều Từ.

Tuy Thực Hồn Ảnh rất đặc biệt, có thể dễ dàng đi vào thức hải của người khác nhưng việc tiến vào trung tâm thức hải thì không hề đơn giản, bằng không nó đã đi thẳng vào bên trong ngay từ đầu rồi.

Triều Từ vừa dứt lời, thật sự mở ra trung tâm thức hải cho nó.

Thực Hồn Ảnh đã bị mê hoặc, tất cả những lời đề nghị của Triều Từ nãy giờ đều có lợi cho nó, nếu nó bám vào trung tâm thức hải của Triều Từ thì sau này cũng không cần lo lắng gì nữa.

Nó không hề phản đối, ngay lập tức tiến vào trung tâm thức hải của cậu.

“Ta chỉ có duy nhất một yêu cầu.” Sau khi Triều Từ sắp xếp lại các bức thư xong, cậu nâng niu chúng đặt nhẹ nhàng vào bên trong một cái hộp, “Đừng chừa sót lại hồn phách của ta dù chỉ một chút.”

“Tại sao?” Thực Hồn Ảnh rốt cuộc không nhịn nổi nữa mà hỏi.

“Ta muốn chết một cách triệt để.” Triều Từ nói.

…………

Mất ba ngày mới tìm ra được Huyết Bạt, Cận Nghiêu chỉ vung một nhát kiếm trực tiếp chém nát bản thể của nó, các nhánh rễ của Huyết Bạt vẫn chưa kịp hấp thu hết sinh khí, vì thế các sinh linh của Linh giới đều được cứu sống.

Những người được cứu sống ở nơi này còn chưa kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra thì Cận Nghiêu đã về thẳng Thần giới.

Cục diện rối rắm còn lại cứ để cho người khác giải quyết.

Những thần tiên cùng đi đến Linh giới với Cận Nghiêu vô cùng bối rối, tuy những người ở Linh giới đều được cứu sống nhưng sinh khí cũng đã bị hút hơn phân nửa, bây giờ còn đang sống dở chết dở, bọn họ có rất nhiều việc cần phải làm để giải quyết hậu quả cho tốt. Hơn nữa Cận Nghiêu lập công lớn nhất, Linh Vương của Linh giới đang định trịnh trọng cảm tạ hắn thì hắn đã rời đi mất rồi.

May mà Diễn Thương vẫn còn ở lại đây, cam chịu số phận giúp Cận Nghiêu giải quyết hậu quả.

Yêu ma lộng hành, tình trạng của Ma giới là nghiêm trọng nhất, nhưng Huyết Bạt đột nhiên xuất thế khiến Linh giới cận kề nguy hiểm nên Cận Nghiêu mới rút ra đi tới Linh giới, còn Ma giới thì giao cho Thiên Đế lo liệu. Xem dáng vẻ hiện giờ của Cận Nghiêu cũng không giống là đi Ma giới, đoán chừng là đang định quay về điện Côn Luân. Thiên Đế ở bên kia không thể chống đỡ được lâu, nếu Cận Nghiêu không đến thì sau khi Diễn Thương giải quyết xong việc của Linh giới phải lập tức tới Ma giới để trợ giúp.

Toàn chuyện gì đâu!

Diễn Thương mắng chửi.

…………

Cận Nghiêu cũng mặc kệ Diễn Thương nghĩ gì.

Lúc này hắn đang nóng lòng muốn quay về nhà, sau khi trở lại điện Côn Luân liền gấp gáp đi thẳng đến tẩm cung của Triều Từ.

Triều Từ vẫn còn ngồi ở trước bàn đọc thư.

Nghe có tiếng động, cậu nghiêng đầu nhìn thấy Cận Nghiêu đang đi vào: “Ngươi đã quay về.”

Cận Nghiêu nhìn cậu rất kỹ, thấy cậu không có quá nhiều khác thường liền nhẹ nhàng thở ra.

“Huyết Bạt xuất hiện ở Linh giới, làm chậm trễ mấy ngày.” Hắn giải thích một câu.

Triều Từ khẽ cười.

Đâu cần phải giải thích với cậu.

“Mấy ngày trước quản sự có báo tin cho ta, nói ngươi nhốt mình trong tẩm cung suốt vài ngày.” Cận Nghiêu vừa nói vừa đi tới bên cạnh Triều Từ.

“Tâm trạng không tốt sao?” Hắn nhẹ giọng nói, “Bây giờ ở bên ngoài rất loạn, ta không tiện dẫn ngươi đi ra ngoài. Hãy đợi thêm một chút nữa, sau khi những hỗn loạn bên ngoài được dẹp yên, ta sẽ dẫn ngươi đi khắp Lục giới có được không?”

Triều Từ ngẩng đầu nhìn vào nam nhân bên cạnh.

Khuôn mặt của hắn vẫn trong trẻo nhưng lạnh lùng như cũ, vốn dĩ sinh ra đã lạnh nhạt, bây giờ nói ra những lời chân thành như thế này lại có chút không phù hợp.

Dẫn cậu ra ngoài dạo chơi, đây chắc có lẽ là sự nhượng bộ lớn nhất của người đàn ông này.

Triều Từ im lặng trong chốc lát, sau đó cậu nói: “Huynh trưởng của ta đã mất rồi.”

Cậu nhìn thẳng vào Cận Nghiêu, sắc mặc không tốt lắm: “Ngươi đã biết chuyện này chưa?”

“……” Cận Nghiêu có chút trầm mặc, qua một lúc sau mới nói, “Sau khi từ Ma giới trở về ta cũng mới biết, lúc đó huynh trưởng của ngươi đã mất hơn một tháng. Ta nghe nói hắn không muốn cho ngươi biết chuyện hắn qua đời nên đã để lại rất nhiều thư cho ngươi, vì thế ta cũng không ngăn cản.”

Triều Từ nhịn không được cười nhạo.

Thấy cậu như vậy Cận Nghiêu có hơi hoảng hốt.

“Nếu ngươi nhớ hắn, ta sẽ phái người đi tìm chuyển kiếp của hắn rồi khôi phục ký ức kiếp trước được không?” Hắn cẩn thận dò hỏi cậu.

“Không cần!” Sắc mặt của Triều Từ vốn đang hờ hững nhưng nghe vậy liền trở nên ác liệt.

Nếu đại ca đã đi đầu thai rồi thì tại sao phải khôi phục lại ký ức kiếp trước của huynh ấy làm gì? Vậy cuộc đời mới của huynh ấy để ở chỗ nào?

Cậu hận Cận Nghiêu nhất chính là điều này.

Đối với Cận Nghiêu, Triều Quyết chưa bao giờ biến mất, nhưng Triều Quyết thật sự đã không còn tồn tại nữa rồi.

Cho dù có làm huynh ấy quay trở lại, cũng không thể.

Bởi vì Triều Quyết đã có cuộc đời mới, sao cậu có thể tùy tiện sắp đặt mọi thứ chứ?

Nhưng với Cận Nghiêu, dường như việc gì cũng đều có thể bắt đầu lại, việc gì cũng đều có thể đền bù, vì vậy hắn chưa bao giờ quan tâm hay xem trọng một thứ gì.

Nhưng hắn lại không biết rằng, có một số thứ một khi đã bỏ lỡ rồi thì không bao giờ quay trở lại được nữa.

Ban đầu cậu còn muốn gặng hỏi Cận Nghiêu, nhưng hiện giờ lại cảm thấy có chút mệt mỏi.

Thôi đi.

Giữa bọn họ vốn dĩ đã cách biệt như trời với đất, có một số chuyện hắn sẽ không bao giờ hiểu được.

Hắn không biết rằng con người chỉ sống có một đời.

“Ta có thể đi xem chuyển kiếp của huynh ấy không?” Triều Từ hỏi.

Cận Nghiêu im lặng một lúc lâu rồi mới gật đầu đồng ý.

Lúc trước Triều Quyết gửi thư mong Triều Từ quay về, nhưng khi đó yêu ma đang hoành hành ở nhân gian, có một quốc gia đã trở thành địa bàn của bọn chúng thật sự nguy hiểm vô cùng, hơn nữa lúc đó khắp nơi ở Lục giới đều đang rối loạn khiến Cận Nghiêu cũng không hề rảnh rỗi một chút nào. Nhưng bây giờ mối họa ở phàm giới đã được dọn dẹp gần xong, ở bên Ma giới đã có Thiên Đế và Diễn Thương hỗ trợ… Bọn họ chỉ cần chống đỡ hai ba ngày thôi chắc cũng không có vấn đề gì, hắn dẫn Triều Từ đi phàm giới một chuyến cũng không hẳn là không được.

Mà nhìn thấy dáng vẻ ôn hòa, bình thản như bây giờ của Triều Từ, hắn cũng không có gì phải lo lắng nữa.

…………

Kiếp này của Triều Quyết vẫn sinh ra ở Đại Diệp.

Cận Nghiêu làm phép ẩn thân lên người Triều Từ, dẫn cậu vào trong một tòa phủ đệ ở kinh đô Đại Diệp.

Đó là phủ đệ của Định Quốc Công, là một vị tướng quân dưới trướng của Kiều Bùi, năm xưa đã đi theo hắn dựng nước.

Khi ấy Kiều Bùi và Triều Quyết, một văn một võ, một người đánh trận, một người lập mưu, tạo dựng một thời đại hưng thịnh cho Đại Diệp. Nhưng khởi đầu của lịch sử đó không chỉ có mỗi công lao của hai người bọn họ, Định Quốc Công cũng đánh thắng nhiều trận lớn, lập rất nhiều công lao.

Hiện giờ, Triều Quyết kiếp trước qua đời chưa đến một năm, còn Triều Quyết kiếp này vẫn còn là một đứa trẻ quấn tã.

Triều Từ nhìn thấy huynh ấy đang được mẹ ôm vào trong lòng, nàng ấy có vẻ vẫn chưa qua mười tám đã làm mẹ, đang cầm một cái trống bỏi chơi đùa cùng với đứa bé.

Gương mặt của nàng vô cùng dịu dàng, trong mắt chan chứa tình yêu thương tha thiết, vừa nhìn liền nhận ra đây là một người mẹ tốt.

Đứa bé trong lòng hình như mới được ba tháng tuổi, vừa nhỏ xíu lại còn hơi đen, khác xa hoàn toàn với Triều Quyết trong ấn tượng của Triều Từ. Đứa bé này vô cùng hiếu động, đang duỗi tay muốn bắt lấy cái trống nhưng lại bị mẹ chơi xấu, cố tình giơ cao hơn khiến lần nào cũng đều bắt hụt.

Cậu và huynh ấy đều giống mẹ có làn da rất trắng. Nhưng thân thể Triều Quyết trước giờ yếu ớt, sắc mặt lúc nào cũng tái nhợt—— không hề đen một chút nào.

Hơn nữa cậu từng nghe cha bảo Triều Quyết lúc nhỏ không hề khóc lóc quậy phá, có hơi ngốc ngốc, hoàn toàn khác xa với đứa trẻ vô cùng hoạt bát này.

May là Triều Quyết bây giờ có hơi đen, nhưng gương mặt vẫn đẹp, đôi mắt to tròn, cái mũi cũng không thấp.

Đôi mắt Triều Từ cong cong, trông cậu có vẻ đang rất vui.

Thấy cậu như vậy Cận Nghiêu bèn nói: “Kiếp này hắn đầu thai thành con cả của Định Quốc Công, sau này sẽ phụ tá hoàng đế đời kế tiếp của Diệp quốc bình định Vũ quốc, thống nhất hoàn toàn Bắc Cảnh, trở thành đại tướng lưu danh nghìn đời.”

“Công đức của hắn không nhỏ nên đời này chính là phúc báo. Sinh ra được thương yêu nuông chiều, còn trẻ đã thiên phú bất phàm, sau này lên chiến trường cũng không nếm nhiều khổ cực. Thọ đến chín mươi ba tuổi, cùng vợ cả sinh hai trai và một gái, chưa từng nạp thê thiếp.”

Triều Từ có hơi buồn cười.

Kiếp này của Triều Quyết đúng là khác xa. Lúc trước thân thể của huynh ấy gầy yếu, không hề có chuyện giơ đao múa kiếm, vậy mà kiếp này lại là một đại tướng quân bình định giang sơn.

Thật tốt.

Kiếp trước của Triều Quyết đã sống vô cùng mệt mỏi rồi.

Đã lâu lắm rồi Cận Nghiêu mới thấy cậu vui vẻ như vậy, hắn liền nói tiếp: “Phụ thân của ngươi cũng ở Diệp quốc, có muốn đi xem thử không?”

Đột nhiên nghe thấy nhắc đến cha mình, Triều Từ vô cùng sửng sốt.

Thật ra trong thời gian lưu vong ở Đại Nguyệt, Triều Từ vẫn luôn ôm một hy vọng, mong rằng cha của cậu vẫn chưa chết.

Ông ấy trước giờ cáo già xảo quyệt, sao có thể dễ dàng ra đi như vậy chứ.

Vậy mà ngày đó, ông ấy vẫn chưa thể nhìn được mặt cậu lần cuối.

Một người rất quan trọng trong cuộc đời lại đột ngột ra đi, sau khi trải qua nỗi bi thương cùng cực là một loại cảm xúc phủ nhận cùng không chân thật sót lại. Cậu vẫn cảm thấy cha của mình vẫn chưa chết, có lẽ một ngày nào đó ông ấy sẽ trở về.

Sau đó cậu gặp lại Triều Quyết, nhưng cũng đồng thời mang đến tin buồn cha cậu đã mất.

Lúc đó Triều Từ mới hiểu được rằng ông ấy đã không còn quay trở về được nữa rồi.

Cậu tự khích lệ chính mình, ít nhất Triều Quyết vẫn còn sống, làm người… Không thể có quá nhiều lòng tham.

Nhưng sau này Triều Quyết cũng mất rồi.

Triều Từ giờ đây đã không còn người thân, đơn độc trên con đường này. 

Đi xem thử một chút cũng được.

Cận Nghiêu dẫn cậu rời khỏi phủ Định Quốc Công, Triều Từ quay đầu lại nhìn lần cuối đứa trẻ còn quấn tã kia.

Có lẽ ánh nhìn của cậu quá chăm chú, đứa nhỏ vốn đang nhìn cái trống bỏi lại đột nhiên nghiêng đầu, nhìn thoáng qua phương hướng của Triều Từ.

Đứa nhỏ ấy lộ ra cái miệng còn chưa mọc răng cười với cậu.

Triều Từ cũng nhịn không được mà mỉm cười.

Cậu quay đầu đi không muốn lưu luyến tiếp nữa, hỏi hắn: “Phụ thân của ta… sống có tốt không?”

“Đại Diệp thành lập cũng có công của phụ thân ngươi trong đó, lúc trước ông ấy đã dốc lòng tương trợ, giống với huynh trưởng của ngươi, công đức không hề nhỏ. Nhưng sau khi ông ấy xuống Minh giới lại không muốn đầu thai vào nhà quyền quý mà Minh giới đã an bài, ông ấy chỉ cầu mong có thể tìm được mẫu thân của ngươi.”

“Mẫu thân của ngươi đã ở Minh phủ đợi ông ấy mười hai năm, nhưng Minh phủ có quy tắc của Minh phủ, không thể cứ để cho bà mãi chờ đợi như vậy nên đã bắt bà đi đầu thai. Khi phụ thân của ngươi xuống Minh giới thì bà ấy đã đầu thai được ba năm. Nếu phụ thân của ngươi muốn đầu thai ở bên cạnh bà ấy thì chỉ có thể trở thành đứa con của quản gia trong phủ của mẫu thân ngươi, vì không còn sự lựa chọn thích hợp nào khác nữa, nhưng ông ấy vẫn đồng ý.”

Cận Nghiêu vừa nói, cảnh vật xung quanh vừa lùi nhanh lại phía sau, trong chớp mắt đã mang Triều Từ đến trước một đại môn khác.

Nơi này không phải là kinh đô của Đại Diệp, mà là một tòa thành nhỏ không phồn hoa lắm.

Kiếp này, mẹ của Triều Từ đầu thai vào nhà của một thương gia, cũng xem như là nhà giàu nhất trong tòa thành nhỏ này, bà bây giờ là một bé gái được thương yêu vô cùng.

Trước mắt cậu vừa nhoáng lên, bọn họ đã tiến thẳng vào bên trong phủ.

Triều Từ thấy có một bé gái khoảng mười một, mười hai tuổi đang đi trên hành lang dài, trên tay đang ôm một đống sách, rẽ trái rẽ phải đi tới trước cửa một căn phòng nhỏ.

Bé gái gõ vào cánh cửa vài cái.

Sau đó có một bé trai nhỏ hơn khoảng ba tuổi mở cửa ra.

Cậu mặc một bộ quần áo bằng vải sam thô sơ, nhưng gương mặt lại rất thanh tú, đặc biệt là có một đôi mắt rất sáng.

“Tiểu thư, có chuyện gì sao?” Cậu vẫn đứng ở trước cửa hỏi, hiển nhiên không hề có ý định mời bé gái đi vào trong.

Bé gái đưa hết toàn bộ sách đang ôm cho cậu, nói: “Cái này là nhiệm vụ mà phu tử giao cho ta, ta cầm hết những thứ này giao cho ngươi!”

Nhìn kỹ mới phát hiện, những thứ mà bé gái đang ôm không phải toàn bộ là sách, trong đó chỉ có một quyển sách, còn lại đều là giấy tuyên.

“Tiểu thư, có thể đọc được sách là cơ hội hiếm có, lão gia và phu nhân nhìn xa trông rộng mới bắt cô chăm chỉ đọc sách, cô đừng lãng phí cơ hội không dễ gì mà có này.” Bé trai tuổi vẫn còn nhỏ nhưng vừa mở miệng ra chỉ toàn lời khuyên răn dạy bảo.

“Ta không phải loại thích đọc sách.” Bé gái vẫn còn tức giận, một lát sau lại nói “Nè, một lượng bạc, ngươi mau nói là có chép hay không chép nhanh lên! Nếu không phải ngươi bắt chước được chữ của ta thì ta cũng không thèm nhờ vả ngươi đâu…”

Bé gái còn chưa kịp nói xong thì đồ đang cầm trên tay đã vơi đi bớt.

“Cô ngày mai tới đây, nhớ mang bạc theo đó.” Bé trai nói.

“Phụt!” Triều Từ đang đứng ở một bên bị cha mẹ của mình chọc cười.

“Kiếp này phụ thân của ngươi tên là Thẩm Lâm, là đứa con thứ hai của quản qia Triệu phủ. Ông ấy từ nhỏ đã vô cùng thông minh, nhưng đọc sách tốn rất nhiều tiền nên ông ấy mới như thế.” Cận Nghiêu giải thích cho cậu.

“Bọn họ sau này sẽ thế nào?” Triều Từ hỏi.

“Lúc mười sáu tuổi, ông ấy đỗ Trạng Nguyên năm Thiên Thừa thứ mười sáu, được xem như là đệ nhất thiên tài của Đại Diệp, sau này làm quan đến nhất phẩm. Lúc mười bảy tuổi thì thành hôn với mẫu thân của ngươi, hai người phu thê tình thâm, thọ đến tám mươi tuổi.” Cận Nghiêu nói.

“Tốt quá.” Triều Từ nhẹ nhàng gật đầu, cười nói.

Có một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống.