Bạn đang xem truyện online miễn phí Chương 6 tại dua leo tr
Lục Nan nói xong liền rời đi, chỉ còn lại Lâm Dữ Hạc đứng một mình ở chỗ cũ ngạc nhiên.
Cậu nhìn chằm chằm hướng Lục Nan rời đi. Lưng đối phương thẳng tắp, bờ vai lạnh lẽo cứng rắn, nhìn thế nào cũng không giống người sẽ nói câu “nhớ phải thương lượng với ca ca trước”.
Lâm Dữ Hạc vẫn còn đang hoài nghi xem mình có nghe nhầm hay không.
Thì một trận gió rét thổi tới, cóng đến nỗi chóp mũi cũng lạnh queo. Lâm Dữ Hạc che mặt hắt hơi một cái, ngón tay cũng đông cứng luôn rồi, vẫn phải quan tâm mình trước đã.
Lạnh quá.
Trở về ký túc xá, đến lúc cởi áo khoác ra Lâm Dữ Hạc mới phát hiện là mình quên trả khăn quàng cổ lại cho Lục Nan.
Lấy khăn quàng cổ xuống nắm trong tay, cậu thấy chất vải mềm mại trong lòng bàn tay, có hơi chút thất thần.
Lâm Dữ Hạc nghĩ, Lục tiên sinh thật sự rất chuyên nghiệp.
Nói cosplay tình nhân thì sẽ chuyên tâm tới cùng, không khiến người khác cảm thấy cao cao tại thượng một chút nào, các loại chi tiết nhỏ đều làm rất mỹ mãn.
Thảo nào còn trẻ như vậy mà đã làm tới chức chủ tịch, không quan tâm là làm cái gì, cũng đều phải hoàn mỹ.
Lâm Dữ Hạc không nhịn được thức tỉnh chính mình, so với anh, biểu hiện của cậu bây giờ còn thua kém rất nhiều, mấy lần vẫn còn gọi bằng kính ngữ.
Lần sau nhất định sẽ sửa, sẽ cố gắng không làm vướng bận anh ấy.
Cũng không biết biểu hiện của mình có làm lỡ chuyện của anh không nữa… Lâm Dữ Hạc nghĩ, gập khăn quàng cổ lại cẩn thận, tùy ý nhìn lướt qua điện thoại.
Tin nhắn nhắc nhở của Ngô Hân chất đống rất nhiều, lúc ở trên xe vì chuyện miệng môi khô nứt mà Lâm Dữ Hạc quên luôn vụ điện thoại, Ngô Hân vẫn gửi kha khá tin, truy hỏi tình hình tối hôm nay của Lâm Dữ Hạc.
Lâm Dữ Hạc trả lời một câu “Rất tốt ạ” xong, vừa định khoá điện thoại lại, một tin nhắn nhắc nhở bạn mới bỗng nhiên nhảy ra.
Cậu lướt qua đã thấy một tên xưng hô cực kỳ dễ nhìn.
— “Ca ca” .
“…”
Ngón tay Lâm Dữ Hạc cứng lại một chút, phản ứng đầu tiên là nhẹ nhàng vuốt đi cái tin nhắn tự động đó. Vuốt đi xong mới thở phào nhẹ nhõm.
Cậu suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng không ‘gửi lời chào’ đến người bạn mới này.
Tuy nói muốn làm bộ thật thân mật, cơ mà hẳn là chỉ cần biểu hiện ở trước mặt người ngoài thôi đi chứ nhở? Tán gẫu online cũng không thuộc phạm vi có thể bị người khác nhìn thấy, cậu tùy tiện làm thân, e rằng sẽ bị chê là mất hết phép tắc.
Lâm Dữ Hạc tự hỏi, không nhịn được giơ tay xoa xoa thái dương.
Dù trên mặt không nhìn ra, nhưng đáy lòng cậu vẫn sinh ra một chút uể oải.
Sự việc cần suy nghĩ thực sự còn quá nhiều, mỗi lần mở miệng ra đều phải cẩn thận từng câu từng chữ, mỗi hành động đều phải cân nhắc đúng sai.
Lâm Dữ Hạc vốn không am hiểu nhiều về phương diện tình cảm, sáng giờ bận rộn suốt, cậu thực sự cũng hơi mệt.
Lâm Dữ Hạc ngồi xuống ghế, kinh ngạc mà bắt đầu phát ngốc.
Hồi tưởng lại hôm nay, trải qua khá nhiều chuyện phong phú, sáng sớm thì bị điện thoại gọi, xin nghỉ để đi ra ngoài gặp mặt…
Chờ chút, xin nghỉ? !
Lâm Dữ Hạc hốt hoảng, bỗng nhiên hoàn hồn.
Sáng nay cậu xin nghỉ mà vở cũng chưa kịp bổ sung nữa!
Cậu liền vội vàng gửi tin nhắn cho mấy người bạn cùng phòng còn chưa quay về, nhắn bọn họ mượn vở ghi, bổ sung kiến thức, theo kịp tiến độ học nghiệp nặng nề.
Vấn đề tự học của sinh viên Y khoa rất khó. Bận túi bụi xong, rất nhanh sau đó chuyện tối nay liền bị vứt qua một bên.
—
Mặc dù đột nhiên xuất hiện chuyện kết hôn trọng đại trước mặt, cơ mà những sinh hoạt bình thường của Lâm Dữ Hạc thực ra cũng không thay đổi quá lớn.
Ngô Hân vẫn gửi rất nhiều tin qua cho cậu như cũ, nào là liên quan tới việc kết hôn, nào là liên quan tới Lục Nan. Chuyện học tập của Lâm Dữ Hạc đã có thể tính là liên tiếp, nhưng Lục Nan thật ra còn bận rộn hơn so với cậu.
Riêng từ lần nghe được vài tin tức hoặc công khai văn kiện Lâm Dữ Hạc cũng có thể thấy đối phương khá bận rộn.
Từ sau bữa tối kia, bọn họ cũng không có liên lạc thêm lần nào nữa, nghĩ đến cái đêm hẹn hò đó cũng là Lục Nan cố ý rút chút thời gian ra mới hẹn được. Dù tin thông báo nhắc nhở bạn mới có nhảy ra một lần nữa mà không bị Lâm Dữ Hạc lướt mất, cậu cũng không muốn quấy rối Lục tiên sinh vào thời điểm này.
Cậu cảm thấy mình chỉ cần ngoan ngoãn phối hợp theo thời gian của anh là được rồi.
Trước mắt, kì thi giữa học kỳ thực sự mới là việc làm Lâm Dữ Hạc nhọc lòng nhất. Huống hồ ngày đính hôn còn chưa được xác định rõ ràng, rất có thể sẽ trùng vào thời gian thi, nên cậu càng phải dành thời gian học tập.
Mặc dù đã là năm thứ tư Đại học, nhưng khóa học phổ thông năm năm với sinh viên năm tư thì cũng chẳng khác ba năm phía trước là mấy. Sinh viên Y khoa vốn bề bộn nhiều việc, đặc biệt là thời gian thi cử, mười mấy môn lận. Lịch thi môn chất thành một đống, thời gian thực sự rất gấp rút.
Kiến thức ôn tập rất nặng, khi nào không có lớp Lâm Dữ Hạc căn bản cũng sẽ đi cùng bạn bè đến thư viện học.
Buổi trưa, bốn người còn có thể cùng đi đến nhà ăn để ăn cơm.
Vì để tránh ‘giờ cao điểm’ ăn trưa mà bọn họ cố ý tới sớm một chút, thuận lợi tìm được bàn trống.
Anh hai Chúc Bác vừa ăn cơm vừa soạn một trạng thái đăng lên trang cá nhân.
Đăng xong, cậu ta đặt điện thoại di động lên bàn, điện thoại liền bắt đầu điên cuồng rung chấn, rung đến nỗi điện thoại xoay nửa vòng so với vị trí ban đầu.
Chân Lăng không cảm thấy kinh ngạc đối với chuyện này: “Nổi tiếng quá ta?”
Chúc Bác ngày thường khá ít nói, còn có chút ngại ngùng, trong mắt các bạn học chỉ đơn thuần là hình tượng của một người hướng nội hay thẹn thùng. Nhưng stream game của cậu ta thật sự rất lợi hại, ID tên là Cải Bó Xôi Luộc, livestream trên website có lần số người xem đã đột phá đến năm triệu người, thời gian livestream hằng ngày được cố định, nhân số căn bản đều vượt quá mười nghìn người.
Cơ mà mỗi lần thời điểm thi cử tới gần, Chúc Bác đều sẽ xin nghỉ không live, bây giờ cũng đăng thông báo giống như vậy, ở website livestream và weibo đều để treo.
Thông báo mới vừa đăng ra ngoài, liền lập tức thu được những reply oanh loạn của một số fans cuồng.
【 Vừa nhìn thấy cửa sổ treo quen thuộc là biết đợt ‘phong ba bão táp’ lại sắp tới, thi tốt nha! 】
【 Trời ạ, lại thi cử, tui follow blogger game thủ hay là blogger học tập vậy trời ? ? 】
【 Đại thừn Cải Bó Xôi thực sự đã khiến tôi vô cảm với game chỉ muốn học tập thôi 🙇 】
【 Mỗi lần Đại Yến* thi cử mị cũng bị bắt logout ID để học tập, may là mị đã qua ải Đại Yến rồi 🐶 】
*Đại Yến: gọi tắt của Đại học Yến
Nghe Chân Lăng nói, Chúc Bác thở dài: “Hết cách rồi, livestream thì sảng khoái thật, nhưng trượt thì cạp đất mà ăn.”
Cậu ta còn lấy ngón tay đưa lên cổ sờ sờ chút, vặn một cái kêu “răng rắc”.
Gia cảnh nhà Chúc Bác không tồi, không cần dựa vào thu nhập của livestream thì gia đình cũng thừa sức nuôi cậu, không cần phải cố gắng giữ hình tượng học thần gì đó, không cần lo lắng việc trượt môn có thể sẽ làm cậu ta OOC*. Cậu ta cũng không thật sự nghĩ thi trượt thì điểm số sau đó sẽ bị ảnh hưởng, mà thi cử cũng quá là phiền phức
*OOC: Là từ viết tắt của Out of character, nghĩa là nhân vật trong truyện không xử sự như tính cách vốn có của họ ở bên ngoài. Ngược lại với IC.
Chân Lăng quay đầu sang hỏi Lâm Dữ Hạc: “Thế Hạc Hạc, bây có thông báo nghỉ không?”
Lâm Dữ Hạc còn chưa kịp mở miệng, Thẩm Hồi Khê bên cạnh đã nở nụ cười.
“Cậu ta thì thông báo cái gì cơ? Cậu ta quanh năm như người mất tích, nếu có ngày nào đó update thì fans mới là người phải kinh ngạc.”
Lâm Dữ Hạc cũng cười cười, nói: “Ừm, em tạm thời không cần thông báo nghỉ, chỉ cần gửi đơn xin tạm nghỉ là được.”
Cậu cũng có một kênh trực tuyến, cơ mà khác hẳn so với Chúc Bác, cậu là thư pháp blogger.
Lâm Dữ Hạc bị di truyền bệnh hen suyễn, từ nhỏ thân thể đã yếu ớt nhiều bệnh, nên bị gửi đến nông thôn non xanh nước biếc trong rừng núi an dưỡng một thời gian rất dài. Từ đó trở đi cậu liền bắt đầu học viết thư pháp ở đó với ông ngoại, luyện tay viết chữ đẹp.
Hồi cấp ba, Lâm Dữ Hạc liền tiếp nhận được bản thảo thương mại, sau đó hợp đồng vẫn tiếp tục được duy trì. Sau khi lên đại học, thời gian dư dả hơn chút, biên tập kiến nghị cậu mở thêm một tài khoản trên mạng xã hội, mở mang chút sức ảnh hưởng, Lâm Dữ Hạc liền lập một cái. Vì chữ của thực sự rất đẹp nên rất nhanh thu được không ít fans hâm mộ.
Cơ mà tần suất update của Lâm Dữ Hạc không cao lắm, cho nên tuy rằng mỗi lần update đều có thể tăng không ít follows, nhưng đến bây giờ số fan của cậu cũng chỉ khoảng mấy trăm nghìn người.
Thỉnh thoảng Lâm Dữ Hạc cũng sẽ đăng chút video, livestream một chút, cơ mà cậu không có ký kết hợp đồng cố định với nhà đài cho nên thu nhập chủ yếu vẫn dựa vào hợp đồng trực tiếp. Ngày thường khi nào rảnh rỗi thì nộp cho nhà xuất bản mấy loại như viết tên của nhân vật trong game, chuyện ít mà nhiều tiền, deadline thỏa thích, được tự do rất cao.
Tán gẫu xong thì cũng đã ăn xong bữa trưa, bốn người đứng dậy chuẩn bị trở về thư viện. Mới vừa đi khỏi nhà ăn, điện thoại Lâm Dữ Hạc liền vang lên.
Cậu nhìn lướt qua màn hình, thoáng nhìn tên người gọi điện thoại tới, bước chân bỗng nhiên dừng lại.
Thẩm Hồi Khê đi bên cạnh cậu phát hiện điểm lạ, quay đầu lại hỏi: “Hạc Hạc, có chuyện gì vậy?”
Lâm Dữ Hạc lắc đầu: “Không có gì.”
Cậu vội vã khoát tay một cái: “Mọi người đi trước đi, em đi nghe điện thoại.”
Ba người rời đi trước, Lâm Dữ Hạc tìm một chỗ yên tĩnh, nhấn nút nghe.
Tiếng chuông im bặt đi, bốn phía nháy mắt đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Lâm Dữ Hạc trầm thấp gọi một tiếng: “Ba.”
Điện thoại bên kia truyền tới một giọng đàn ông ôn hòa: “Tiểu Hạc, con ăn qua cơm chưa?”
“Con ăn rồi, ba ăn chưa ạ?”
Lâm Dữ Hạc cúi đầu nhìn ngón tay của mình, kiên nhẫn chờ đối phương vào đề tài chính.
Quả nhiên, nói chuyện phiếm được vài câu, ba Lâm do dự một chút, liền mở miệng hỏi: “Chuyện Lục gia… Ba đã nghe dì Hân của con nói, các con đã gặp mặt nhau rồi sao?”
Lâm Dữ Hạc “Dạ” một tiếng, cũng không nói thêm gì.
Cậu không nói lời nào, ba Lâm đầu bên kia điện thoại cũng có chút không nghe nổi nữa.
Bất luận là có tẩy trắng thế nào thì cũng không thay đổi được cái bản chất thỏa thuận hôn nhân, bán con cầu tài dơ bẩn này.
Đây là việc làm cho người trong cuộc khó có thể đối mặt nhất, nhưng cũng là hiện thực đẫm máu tàn khốc.
Cuộc trò chuyện trở nên lúng túng trầm mặc hẳn, cái sự trầm mặc kia mơ hồ có thể vô hình bóp thắt trái tim của người khác.
Cuối cùng, vẫn là Lâm Dữ Hạc mở miệng trước, an ủi: “Lục tổng là người rất tốt.”
“Ờ ừm, vậy thì tốt, tốt quá.” Ba Lâm thấy Lâm Dữ Hạc còn muốn nói chuyện tiếp, rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, ông hỏi, “Vậy còn con, Tiểu Hạc? Con cảm thấy thế nào?”
Lâm Dữ Hạc nghe thấy rõ giọng điệu có chút cẩn thận từng li từng tí một của ông, ánh mắt chậm rãi lia đến một luống hoa mọc lúc trúc trên bãi cỏ bên cạnh.
Cậu phóng tầm mắt lên không, trước mắt chỉ có một chùm lá khô vàng, xanh lét. Cậu thấp giọng nói: “Con cũng cảm thấy rất tốt ạ.”
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt rồi…”
Ba Lâm liên tiếp lặp lại nhiều lần, mới hỏi: “Tháng sau đính hôn có đúng không? Ba nghe dì Hân của con nói, con lo thời gian đính hôn sẽ trùng với thi giữa học kỳ đúng không?”
Lâm Dữ Hạc nặn nặn sống mũi: “Dạ.”
Trời rất lạnh, cậu bị lạnh đến nỗi cơ thể đều không thoải mái. Vốn định đưa tay xoa xoa mấy cái để hòa hoãn một ít, cơ mà hình như ngón tay của cậu cũng bị lạnh queo rồi, cuối cùng cũng không phân biệt được mình bị lạnh chỗ nào nữa.
Giọng ba Lâm vẫn đều đều: “Chuyện này, chủ yếu là vì Lục gia bọn họ cũng khá là mê tín, nhất định phải tính giờ lành ngày tốt, khả năng sắp xếp thời gian cũng không được hài hòa cho lắm. Hơn nữa đại công tử Lục gia mới vừa nhận chức chủ tịch, bây giờ cũng rất bận. Con biết đó, Tiểu Hạc, đây cũng thuộc chuyện không còn cách nào giải quyết được, có lẽ cuối cùng vẫn phải nghe theo sắp xếp của bọn họ…”
“Không có chuyện gì đâu ba.”
Lâm Dữ Hạc cúi đầu, tóc mái hơi dài rủ xuống, che mất hai mắt của cậu.
“Con nghe theo sắp xếp của họ là được rồi.”
“Ừm ừm, được.” Ba Lâm rất thở phào nhẹ nhõm, “Nếu có trùng lịch thi thì cứ xin nghỉ một ngày, thành tích của con vẫn luôn tốt như vậy, giáo viên nhất định sẽ xếp lại cho ngày khác.”
Ông không yên tâm hỏi: “Có cần gia đình đến xin giáo viên nghỉ không? Nếu không thì đến lúc đó ba sẽ liên hệ với giáo viên của con?”
“Không cần đâu ạ.” Lâm Dữ Hạc thấp giọng nói, “Ba không cần lo lắng, tự con có thể xử lý được.”
Ba Lâm luôn mồm nói: “Được, được rồi, nếu là con thì ba rất yên tâm.”
Ông vui mừng nói: “Ba biết, Tiểu Hạc của chúng ta từ nhỏ đã hiểu chuyện.”
Lâm Dữ Hạc không lên tiếng.
Câu nói này từ nhỏ cậu đã nghe đến chai lì rồi, đã không còn biết đây là khích lệ hay là gông xiềng nữa.
“Đúng rồi, ” Ba Lâm lại nói, “Ba xem thời tiết thấy những ngày gần đây thành phố Yến hạ nhiệt độ, khí trời rất lạnh, khí quản của con có khỏe không, có khó chịu lắm không?”
“Không sao ạ. Từ khi phẫu thuật xong con cũng khá hơn rồi ạ.” Lâm Dữ Hạc nói, “Ba cũng bảo trọng thân thể.”
“Ừm, được.”
Dặn dò vài câu xong ba Lâm mới cúp điện thoại.
Lâm Dữ Hạc đứng ở chỗ cũ một lúc, lỗ tai lồ lộ trong không khí cùng ngón tay dần mất đi sắc máu mà tái nhợt. Còn chưa tới thời gian lạnh nhất nữa, không khí còn chưa phiêu phiêu sương trắng mà bây giờ đối với cậu mà nói đã rất khó chịu.
Hoạt động thân thể đang cứng nhắc một chút, Lâm Dữ Hạc đi tới luống hoa bên cạnh khóm trúc, đưa tay ra sờ sờ.
Đầu ngón tay đụng vào thân trúc, vỏ trúc (chạm vào tay) thật lạnh, ráp ráp, xúc cảm khi chạm vào không giống với khóm trúc trong ký ức của cậu cho lắm.
Có lẽ là do khác loại, Lâm Dữ Hạc mơ hồ nghĩ lại, đáy lòng cũng hiểu rõ, quả thật không giống khi trước, trước kia không buồn không lo, vui vẻ hạnh phúc nơi núi rừng.
Một đi không trở về, cũng sẽ không bao giờ có lại được nữa.
Một trận gió lạnh thổi đến, Lâm Dữ Hạc che môi ho khan vài tiếng. Cậu hít một hơi thật dài, đè lại cái ngứa nơi cuống họng, thời điểm tay rời đi, đốt ngón tay đã bị dính lên chút máu.
Môi lại bị nứt rồi.
Cậu nghĩ.
Mùa đông này thật sự quá lạnh.
—
Cao ốc Thái Bình.
Cuộc họp hợp tác mới vừa kết thúc, một người đàn ông anh tuấn lạnh lùng bước nhanh ra khỏi hội trường, đi về phía thang máy chuyên dụng.
Người đàn ông lưng cao chân dài, bước đi rất nhanh, người phụ ta đi bên cạnh anh cơ hồ phải chạy chút mới có thể theo kịp.
Vội vàng như vậy nhưng một đoạn đường ngắn ngủi này cũng không hề nhàn rỗi, trợ lý vừa chạy chậm chậm, vừa thấp giọng báo cáo cuộc đàm phán kế tiếp cho anh.
Lịch trình quá kẹt kín, cuộc họp kế tiếp nhất định phải do chủ tịch tự có mặt đàm phán đã bắt đầu. May là mở đầu còn có năm phút chủ trì đọc diễn văn làm bước đệm, vừa vặn có thể vào kịp.
Nhưng chính trong tình huống sốt sắng như vậy lại có người bỗng nhiên ‘chào đón’, ngăn cản bước đi của bọn họ.
“Lục tổng.”
Người đứng ở thang máy gọi Lục Nan lại, chính là đặc trợ thân cận của anh, Phương Mộc Sâm.
Thân là đặc trợ, Phương Mộc Sâm là người hiểu rõ hơn bất kì người nào rằng trong khoảng thời gian này anh căng thẳng cỡ nào, nhưng hắn không thể không chạy tới cản người lại.
Có những người khác ở đây nên Phương Mộc Sâm vẫn chưa giải thích nguyên nhân, nhưng trong tay hắn đang cầm một phong thư, góc phong thư viết một chữ “Hạc” rất đẹp.
Mặt Lục Nan không thay đổi nhìn lướt qua, nói: “Thông báo cho chủ trì, phần mở màn kéo dài thêm 3 phút nữa.”
“Vâng.”
Hai người phụ tá cung kính đáp lại, một người chạy thật nhanh vào thang máy, một người khác thì lại đứng tại chỗ, chờ đợi Lục Nan.
Phương Mộc Sâm đã tìm trước một gian phòng hội nghị nhỏ, thấy thế lập tức làm người dẫn đường, đi tới phòng hội nghị.
Khóa trái cửa xong, hắn mới mở miệng: “Bên nhà đang thúc giục, cần phải xác định thời gian đính hôn ngay.”
Nói xong, hắn lấy từ phong thư ra một tờ giấy mỏng, dùng hai tay đưa lên.
Trên tờ giấy kia không hề viết về nội dung đính hôn.
Phương Mộc Sâm nói: “Đây là thời khóa biểu của cậu Lâm.”
Lục Nan nhận lấy tờ thời khoá biểu, Phương Mộc Sâm nhanh chóng báo cáo nội dung chủ yếu cho anh.
“Thời gian thi giữa học kỳ của cậu Lâm là tuần đầu tiên của tháng mười một, từ thứ hai đến thứ tư. Thứ năm thứ sáu cậu ấy phải đến bệnh viện thực hành, kết quả thực hành được lấy làm thành tích học tập.”
“Hai ngày cuối tuần cậu Lâm có lớp song khóa, thứ sáu có bốn tiết, cả ngày đều rất bận, trên lớp sẽ điểm danh, ký xác nhận. Chủ nhật có ba tiết, giáo viên không điểm danh, cũng sẽ không bố trí cho lớp bài kiểm tra nào.
Lúc hắn báo cáo, Lục Nan rũ mắt, cấp tốc xem lướt qua nội dung thời khoá biểu.
Phương Mộc Sâm nói xong, do dự một chút, liền lấy ra một xấp giấy thếp vàng lá đỏ.
“Bên cạnh đó, Lục tổng, đây là quẻ bói bên nhà đưa tới, nói là đã nhờ sư thầy coi được giờ lành ngày tốt rồi, muốn ngài chọn lấy một thời gian trong này làm ngày đính hôn…”
Lục Nan ngoảnh mặt làm ngơ, không hề liếc mắt nhìn xấp giấy đỏ kia lấy một cái, tiếp tục xem thời khoá biểu trong tay.
Phương Mộc Sâm hiểu chuyện, không nhắc lại nữa, cấp tốc thu xấp giấy đỏ lại, khoanh tay đợi Lục Nan dặn dò.
“Quyết định vào chủ nhật đi.”
Lục Nan rất nhanh đưa ra ngày đính hôn.
“Chuẩn bị trước một xe ở Đại học Yến, sáng chủ nhật đợi ở dưới lầu ký túc xá đón em ấy.”
“Vâng, tôi biết rồi.”
Phương Mộc Sâm cung kính đáp lại.
Hắn đang định lấy lại thời khóa biểu trong tay Lục Nan, lại bất ngờ phát hiện đối phương căn bản không có ý muốn trả về.
Tờ giấy mỏng viết đầy tin tức của Lâm Dữ Hạc bị cầm chặt đến nhàu nát, Lục Nan trực tiếp thu tờ thời khoá biểu đó vào túi áo trước ngực.
Cất cẩn thận xong, anh mới bước nhanh ra khỏi phòng hội nghị, rời đi cùng người trợ lý đang chờ ở ngoài.
*°*
Tác giả có lời muốn nói:
Hôm trước là Lục dấm chua, hôm nay là Lục soái cưa cưa.
Ka: chả là hôm nay là sinh nhật tui, sinh nhật con Ka đó mấy cô ưiii (*’∇`*) Mặc dù là sắp qua ngày mới rồi nhưng vẫn lên đây tự chúc bản thân tui năm nay sẽ đỗ Đại học nguyện vọng 1!!! (●’з’)♡