Bạn đang xem truyện online miễn phí Chương 70: Bà chủ. tại dua leo tr
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Cảnh Chi nhún vai, lộ ra vẻ mặt “anh đành nói ra vậy”.
Lâm Dữ Hạc vô thức nhìn về phía Lục Nan, sau khi vừa nhìn xong thì lập tức đảo mắt nhìn đi chỗ khác như thể bị bỏng vậy.
Thật ra người đàn ông vẫn không hề lộ ra chút biểu cảm khác thường nào, anh nghe thấy kiểu xưng hô này thì vẻ mặt vẫn bình tĩnh như trước, ngược lại thì Lâm Dữ Hạc lại hơi đau đầu.
… Sao cậu lại từng có đoạn lịch sử nói năng không suy nghĩ thế này cơ chứ.
Lâm Dữ Hạc bị tiếng xưng hô này làm cho nghẹn đến mức nhất thời không nói nên lời, lần này đến lượt Lục Nan vẫn luôn kiệm lời chủ động lên tiếng.
“Mười lăm năm trước tôi từng tới Bạch Khê rồi quen em ở đó, tôi ở lại đó hai năm rồi rời đi.”
Tính theo thời gian ấy thì chính là chuyện hồi Lâm Dữ Hạc 6 tuổi đến 7 tuổi.
Lâm Dữ Hạc nhíu mày: “Tại sao em không có ấn tượng gì vậy?”
Cảnh Chi nói: “Khi đó em còn nhỏ, không nhớ hết cũng là điều bình thường.”
Lục Nan lớn hơn Lâm Dữ Hạc mười tuổi, năm đó anh mười sáu tuổi. Cảnh Chi thì bằng tuổi Phương Mộc Sâm, đều mười bốn tuổi.
Nhưng sáu tuổi cũng đã đến độ tuổi có thể nhớ được chuyện rồi, không lý nào lại không có chút ấn tượng nào. Lâm Dữ Hạc đang định hỏi thêm thì lại nghe thấy Lục Nan nói.
“Em bị sốt.”
Lâm Dữ Hạc khẽ run.
Trong tiếng vù vù khe khẽ của máy bay đang trong hành trình trên bầu trời, giọng người đàn ông vừa trầm lại vừa khàn.
“Lúc tôi rời đi thì em bị sốt cao đến mức hôn mê, rất nghiêm trọng.”
Lâm Dữ Hạc chợt nhớ ra trận ốm nặng năm cậu bảy tuổi.
Mùa đông năm ấy là một lần rét lạnh hiếm gặp ở Tứ Xuyên trong mấy chục năm trở lại đây, thị trấn Bạch Khê liên tiếp có luồng không khí lạnh tràn vào và bị hư hại nhiều. Nhưng trong ký ức của Lâm Dữ Hạc, mùa đông năm ấy cực kỳ ngắn ngủi bởi vì cậu vẫn luôn trong tình trạng mê man vì bị bệnh, đợi đến khi cậu hoàn toàn tỉnh táo thì sông băng đã tan, bên ngoài đã là mùa xuân rồi.
Sau này Lâm Dữ Hạc mới biết được mức độ nguy hiểm của lần bệnh đó qua lời miêu tả của những người xung quanh, vốn dĩ từ nhỏ cậu đã sức yếu nhiều bệnh, mỗi mùa đông đều trải qua một cách cực kỳ khó khăn, lần sốt cao đó cộng thêm bệnh hen suyễn phát tác đã suýt chút nữa cướp đi tính mạng của cậu.
Nhưng bản thân Lâm Dữ Hạc lại không nhớ lắm. Cậu chỉ nhớ là mình đã ngủ thật lâu thật lâu, sau khi tỉnh lại thì có cảm giác dường như mình đã bỏ sót điều gì đó, chiếc gối ôm cậu yêu thích nhất cũng đã không còn thấy đâu nữa.
Lâm Dữ Hạc nhớ lại, cố gắng tìm ra chút gì đó hữu dụng từ trong hồi ức của quá khứ đã bị chôn vùi quá lâu thì lại nghe thấy Lục Nan nói.
“Là do tôi làm hại.”
Lâm Dữ Hạc còn tưởng rằng mình nghe nhầm rồi: “… Dạ?”
Lục Nan lại nói lại một cách rõ ràng đến không thể rõ ràng hơn, từng câu từng chữ khiến cho người ta không thể nào nghe nhầm.
“Là tôi hại em bị bệnh.”
Sau đó thật lâu, khi Lâm Dữ Hạc hồi tưởng về cuộc đối thoại này lần nữa mới phát hiện, thật ra lúc này vốn dĩ là Cảnh Chi định nói.
Nhưng Lục Nan lại đi trước một bước, tự mình nói cho Lâm Dữ Hạc chuyện đã xảy ra này.
Anh khăng khăng lựa chọn đích thân mình vạch vết sẹo này ra—— Giả dụ đổi thành Cảnh Chi làm điều này thì cho dù là quở trách hay chửi mắng thì cũng không có chuyện chính miệng Lục Nan nói ra chuyện này với Lâm Dữ Hạc một cách sâu sắc, bắn ra máu me đầm đìa như thế này.
Giọng của Lục Nan nghe có vẻ rất bình tĩnh, nhưng mỗi chữ đều như thể mang theo con dao răng cưa đầy sắc nhọn, từng nhát từng nhát xẻo da thịt trong miệng vết thương mình.
Anh nói: “Những người đó là nhằm vào tôi, kết quả lại liên lụy đến em, hại em phải ngâm mình dưới sông hai tiếng đồng hồ, vậy nên khi trở về em mới bị bệnh.”
Lâm Dữ Hạc giật mình, hỏi: “Vậy còn anh?”
Lục Nan siết chặt ngón tay lại, trên mu bàn tay nổi lên đầy gân xanh.
Anh trầm mặc trong phút chốc. Như thể có tính thế nào đi chăng nữa cũng không thể đoán được rằng sau khi Lâm Dữ Hạc nghe xong thì phản ứng đầu tiên lại là: “Vậy còn anh?”
Máu tươi phun ra dần có xu hướng dịu dần xuống, vết thương đáng sợ dần mất đi nỗi đau đớn, trong khoảnh khắc ấy tình trạng điên cuồng mất khống chế của anh đột nhiên bị phong ấn vào trong chiếc hộp Pandora, mà thứ đã gọi lý trí của anh trở về chỉ gói gọn trong ba chữ ngắn ngủi ấy.
Lục Nan hít sâu một hơi, nói: “Tôi không sao, khi ấy chú Lưu đã dẫn tôi đi.”
Lưu Cao Nghĩa, cũng chính là chủ tịch thứ hai của tập đoàn Thái Bình.
Lâm Dữ Hạc vẫn tiếp tục hỏi: “Vết thương ở gần trái tim của anh cũng là bị từ lúc đó sao?”
Lục Nan lại lắc đầu: “Không phải, là từ trước khi tôi tới Bạch Khê.”
“Bởi vì bị thương nên tôi mới tìm tới nơi hẻo lánh để tĩnh dưỡng.”
Cảnh Chi nói: “Khi đó vết thương trên ngực cậu ta đầm đìa máu, còn dọa cho em òa khóc to.”
Lâm Dữ Hạc mím môi.
Chẳng trách mấy ngày trước khi lần đầu tiên cậu nhìn thấy hình xăm trên trái tim của Lục Nan lại cảm thấy vết sẹo ấy quen thuộc một cách kỳ lạ.
Nhưng đến khi cậu ngẫm nghĩ lại thì lại không nhớ ra được tình hình cụ thể gì nữa.
Lục Nan nói: “Nửa năm trước tôi biết được tin tức Ngô gia muốn tìm người để liên hôn, sợ em sẽ bị bọn họ hại nên trực tiếp tới tìm Ngô gia.”
Cuối cùng thì tất cả cũng được xâu chuỗi lại.
Lâm Dữ Hạc lại cảm thấy có chút thất vọng.
Cậu đã hiểu rõ cả quá trình, nhưng lồng ngực vẫn cảm thấy trống rỗng, không được lấp đầy. Đoạn ký ức thiếu hụt ấy khiến cậu không có cảm giác chân thực lắm, phảng phất như thể đang nghe câu chuyện của người khác vậy.
Thế nhưng xét đến cùng vẫn là bởi vì sau khi sốt cao Lâm Dữ Hạc đã quên đi quá nhiều thứ.
Cậu vẫn còn rất nhiều nghi hoặc, nhưng lại như thể không cách nào tìm người giải đáp được nữa.
Bởi đáp án nằm ngay trong thứ mà cậu đã đánh mất.
Bầu không khí của nửa chặng bay sau có chút ngột ngạt. Lâm Dữ Hạc vẫn luôn cố gắng nhớ lại, vậy nên đương nhiên hai người đàn ông còn lại cũng không có gì để nói nữa, sự im lặng này kéo dài trong khoang máy bay rất lâu.
Mãi đến khi máy bay gần hạ cánh thì Lâm Dữ Hạc mới nhớ ra, chính cậu còn chưa giới thiệu Tứ Xuyên cho Lục Nan.
Ngoài trời đã sáng, thành phố bên ngoài cửa sổ cũng càng ngày càng gần, dần dần trở nên to lớn, mấy lần Lâm Dữ Hạc hé miệng ra định nói gì đó, nhưng vừa nghĩ tới Lục Nan đã từng ở đây hai năm thì những lời giới thiệu cậu đã chuẩn bị xong từ lâu lại không biết phải bắt đầu như thế nào.
Cuối cùng, cậu cũng chỉ có thể nhìn ra cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, lắp bắp nói vài câu.
“Ở dưới đây là huyện Đông Thành, dòng sông đó ban đầu bao quanh thành phố, không biết anh có còn nhớ hay không… bây giờ hai bên bờ sông đều đã trở thành đô thị rồi, thay đổi khá là lớn.”
Bản thân Lâm Dữ Hạc cũng cảm nhận được là mình nói rất linh tinh lộn xộn, thế nhưng cậu lại nghe thấy giọng nói trầm thấp của người đàn ông.
“Tôi nhớ.”
Lục Nan nói: “Năm nào tôi cũng tới đây.”
Lâm Dữ Hạc: “…?”
Cảnh Chi ngồi nghe cuộc đối thoại của hai người bọn họ: “…”
Cảnh Chi không nhịn được muốn hút thuốc.
Lâm Dữ Hạc chưa kịp hỏi cụ thể Lục Nan năm nào cũng tới để làm gì, thì giọng nói ngọt ngào của tiếp viên hàng không vang lên trong khoang máy bay, nhắc nhở bọn họ máy bay đã sắp hạ cánh.
Máy bay tư nhân sẽ hạ cánh ở sân bay của thành phố Thương Sơn, Tứ Xuyên. Đến khi xuống máy bay, bọn họ sẽ lên xe chung chuyển để tới thị trấn Bạch Khê.
Hồi nhỏ sức khỏe Lâm Dữ Hạc không tốt, vẫn luôn dưỡng bệnh ở thị trấn Bạch Khê, mãi đến năm cậu tám tuổi mới tới thành phố Thương Sơn để đi học, mà mẹ của cậu Chúc Vân Dao cũng được chôn cất trong vườn trúc ở thị trấn Bạch Khê.
Máy bay tiếp đất, mấy người bọn họ đi xuống cầu thang mạn, Lâm Dữ Hạc đang định tìm xe đưa đón trong sân bay thì lại nhìn thấy một chiếc xe đưa đón chưa có khách trực tiếp lái tới trước mặt bọn họ.
Hai người đàn ông trung niên xuống khỏi xe, vừa nhìn thấy bọn họ thì lập tức tiến lên chào đón: “Ông chủ Lục, cuối cùng cũng coi như là đợi được ngài tới rồi ông chủ Lục, chào mừng chào mừng, Thương Sơn chào mừng ngài!”
Cùng xuống với bọn họ còn có một người thanh niên, cử chỉ rất nhanh nhẹn, anh ta đi vài bước tới bên cạnh Lục Nan rồi hơi khom người, nói: “Lục tổng, vị này là phó bí thư Lưu của Thương Sơn, vị này là thư kí Vương.”
Phó bí thư Lưu nhiệt tình bắt tay với Lục Nan, rồi lại bắt tay với Cảnh Chi: “Tiểu Chi tiên sinh cũng tới rồi? Chào mừng chào mừng.”
Lâm Dữ Hạc đứng bên cạnh nhìn thấy thế thì có chút không hiểu gì.
Ba của Cảnh Chi là doanh nhân nổi tiếng ở đây, phó bí thư Lưu quen biết Cảnh Chi cũng không phải là điều kỳ lạ, thế nhưng sao ông ta lại nhiệt tình với Lục Nan như vậy?
Lâm Dữ Hạc còn chưa kịp hiểu gì thì phó bí thư Lưu đã nhiệt tình đi về phía cậu, muốn bắt tay với cậu, có điều chưa kịp đợi ông ta hành động thì trước mắt Lâm Dữ Hạc đã tối sầm lại.
Lục Nan thản nhiên chắn ngay trước mặt cậu, anh trò chuyện với phó bí thư Lưu vài câu rồi nhắc tới chuyện muốn lên xe rời đi.
“Đúng, đúng, là tới quê của phu nhân đúng không? Tôi đã chuẩn bị xe sẵn ở ngay ngoài cửa sân bay, có thể trực tiếp đưa ba vị tới đó!”
Phó bí thư Lưu cười nói, rồi lại hỏi.
“Haiz, sao lại không thấy phu nhân đâu?”
Lâm Dữ Hạc sửng sốt mất hai giây mới kịp hiểu ra.
Vậy mà “phu nhân” trong miệng ông ta lại là chỉ cậu!
Lâm Dữ Hạc còn chưa chuẩn bị tốt tâm lý sẽ đột nhiên bị gọi là Lục phu nhân, may thay Lục Nan đáp lời: “Em ấy tới trước rồi, chút nữa chúng tôi sẽ đón em ấy trên đường rồi cùng về.”
“Được được” Phó bí thư Lưu luôn miệng nói: “Vậy tôi không làm lỡ thời gian của các vị nữa, ngài lên xe trước đi.”
Xe đưa đón đưa mấy người bọn họ ra tới cổng sân bay, ngoài đó đã có xe chuẩn bị sẵn chờ bọn họ ở đó từ lâu, đích thân phó bí thư Lưu tiễn ba người lên xe, ông ta còn đặc biệt đưa lên bữa sáng ấm nóng, sau khi dặn dò tài xế chiêu đãi bọn họ cho tốt xong thì mới quyến luyến tiễn bọn họ đi.
Đây là xe bảy chỗ ngồi, không gian rất rộng rãi, ba người bọn họ cùng ngồi ở hàng ghế sau, lúc này Lâm Dữ Hạc mới có thời gian để hỏi: “Vị vừa rồi là…”
“Lưu Hải Đào đó, em không biết sao?” Cảnh Chi rung chân: “Cánh tay thứ ba* của Thương Sơn.”
*Cánh tay thứ ba: cánh tay thứ ba là cánh tay đứng sau cánh tay thứ nhất và thứ hai, thường chỉ nam thì là thư ký, chỉ nữ thì là giám đốc kinh doanh.
Lâm Dữ Hạc lại càng nghi ngờ hơn.
“Ca ca quen ông ta sao?”
“Tôi đầu tư vào một vườn cây ăn quả ở Thương Sơn” Lục Nan nói: “Hai ngày trước khi xử lý thủ tục đường bay của máy bay tư nhân thì có liên lạc với bên này, bọn họ biết tin tức xong thì liền sắp xếp người tới đón.”
Ban đầu Lâm Dữ Hạc còn chưa hiểu “vườn cây ăn quả” là ý gì, cậu ngây ra vài giây rồi mới đột nhiên nhớ ra: “Vườn lê tuyết Thương Sơn?!”
Lục Nan vừa mở hộp đồ ăn sáng mà phó bí thư Lưu đưa tới, vừa nói: “Ừ.”
Lâm Dữ Hạc kinh ngạc, Thương Sơn được mệnh danh là quê hương của lê tuyết, vườn lê tuyết đó chiếm 2000 mẫu lận đó.
“Cái đó không phải là công hữu sao ạ?” So với sự kinh ngạc của Lâm Dữ Hạc thì phản ứng của Lục Nan lại thản nhiên hơn nhiều, anh còn lấy cốc sữa đậu nành ra từ trong hộp đồ ăn sáng sau đó chọc ống hút cho Lâm Dữ Hạc.
“Hợp tác khai phá.”
Lâm Dữ Hạc nhận lấy sữa đậu nành, vẫn còn hơi sững sờ.
Cảnh Chi nói: “Nhà nước thầu chính nhưng tư nhân cũng có thể tham gia đầu tư. Hơn nữa các dây chuyền chế biến nước hoa quả, các loại đồ hộp liên quan thì đều do là các xí nghiệp làm.”
Lâm Dữ Hạc ngẩng đầu nhìn anh ta.
Cảnh Chi đã bắt đầu hút thuốc lá điện tử: “Không cần nhìn anh.” ~_~
Anh ta dùng ngón tay cái chỉ vào Lục Nan: “Ông chủ Lục đã thầu từ sớm rồi.”
Lâm Dữ Hạc: “…”
Cậu lại nghĩ tới điều gì đó: “Vậy nhà máy nước ép tuyết lê ở Bạch Khê…”
Vốn dĩ thị trấn Bạch Khê là vùng quê nghèo cấp quốc gia, vị trí hẻo lánh, phát triển lạc hậu. Mãi đến mấy năm trước lôi kéo được một công ty đồ uống đầu tư vào, xây dựng một nhà máy chế biến nước hoa quả quy mô lớn thì nền kinh tế mới dần dần có khởi sắc. Hai năm nay, Bạch Khê đã bắt đầu nộp đơn xin rút khỏi vùng quê nghèo.
Mấy năm gần đây mỗi khi đến dịp Tết là Lâm Dữ Hạc đều về, đương nhiên hiểu rõ nhà máy nước hoa quả này đã làm cho Bạch Khê thay đổi rất nhiều, nói là thay đổi hoàn toàn cũng không phải nói quá.
Lục Nan gật đầu, anh không nói tỉ mỉ mà lại mở một tờ giấy ăn ra, trải ra trên đùi Lâm Dữ Hạc.
Anh lại đưa cho Lâm Dữ Hạc một phần trứng cuộn*.
“Ăn chút đi.”
Tuy rằng trên máy bay cũng có bữa sáng nhưng Lâm Dữ Hạc không hề động tới, bây giờ còn phải ngồi xe hai tiếng đồng hồ nữa mới tới nơi, thế nên Lục Nan lại bắt đầu công việc giám sát đốc thúc của mình.
Cảnh Chi ngồi ở bên cạnh, thật ra không phải là rất muốn nhìn hai người bọn họ.
Lâm Dữ Hạc ăn bữa sáng dưới ánh nhìn giám sát chằm chằm của người nọ, có điều cậu lại có chút ăn không biết vị, lúc này tâm trạng cậu quá phức tạp, nhất thời cũng khó mà biểu đạt ra được.
Ăn xong, Lục Nan nói với cậu: “Chợp mắt nghỉ ngơi một chút đi.”
Lâm Dữ Hạc ngẩng đầu lên nhìn anh, ngay sau đó người đàn ông vươn tay ra chọc vào trán cậu một cái.
“Ăn no xong dễ say xe.”
Vốn dĩ Lâm Dữ Hạc không muốn ngủ bởi còn có rất nhiều vấn đề cậu chưa nghĩ xong. Nhưng đến khi cậu nhắm mắt lại, ngửi thấy mùi gỗ mun nhàn nhạt quen thuộc ở bên cạnh thì lại thật sự bất tri bất giác ngủ thiếp đi.
Đến khi cậu tỉnh lại thì cảnh vật ở bên đường đã cực kỳ quen thuộc.
Sắp tới thị trấn Bạch Khê rồi.
Nhiệt độ ở Tứ Xuyên cao hơn ở Yến Thành không ít, cho dù đang là mùa đông thì cũng sẽ không quá lạnh. Lâm Dữ Hạc mở cửa sổ xe ra, nhìn ra bên ngoài.
Đây là nơi thân thuộc, sinh ra cậu, nuôi dưỡng cậu.
Gần đến thị trấn Bạch Khê, ra khỏi cao tốc thì đường không còn rộng như lúc nãy nữa nên xe cũng giảm tốc độ lại. Lâm Dữ Hạc nhìn ra bên ngoài một lúc, không khỏi thấy hơi kỳ lạ.
Sao hôm nay người trên đường lại ít như vậy, tổng cộng cũng chẳng thấy được mấy cái?
Lâm Dữ Hạc hỏi Cảnh Chi: “Hôm nay là ngày lễ gì sao? Hay là có chợ phiên?”
Cảnh Chi cũng không rõ lắm, anh ta đã chuyển đi khỏi thành phố Thương Sơn từ rất lâu rồi, thời gian ở thị trấn Bạch Khê cũng không nhiều.
Lâm Dữ Hạc hơi lo lắng: “Sẽ không phải là có hoạt động gì cấm xe đâu nhỉ?”
Cậu hỏi qua tài xế, nhưng tài xế không phải người vùng này nên cũng không biết gì.
Không nhìn ra được manh mối gì nên Lâm Dữ Hạc định tìm người hỏi thăm. Cậu để ý phía ngoài cửa sổ, không bao lâu sau thì nhìn thấy người quen đang đạp xe bên đường.
“Chú Lý!”
Chú Lý cũng nhìn thấy cậu, nhiệt tình chào hỏi với cậu: “Ôi, út Ninh về rồi đó hả!”
Tài xế cũng phối hợp đi chậm lại.
Lâm Dữ Hạc hướng ra cạnh cửa sổ, dùng tiếng địa phương hỏi: “Chú Lý, sao hôm nay trên đường lại ít người vậy ạ? Giao lộ phía trước lại bị cấm hả chú?”
“Không phải không phải” Chú Lý nói: “Có thể đi được, chỉ là phía trước có một hoạt động. Bên đó là chỗ ông Triệu trông, ông ấy nhận ra cháu đó, cháu nói với ông ấy một tiếng là được.”
Lâm Dữ Hạc nghe thấy thế thì yên tâm hẳn, sau khi chào tạm biệt chú Lý xong thì cậu phiên dịch một lượt cuộc đối thoại vừa rồi với Lục Nan và tài xế.
Quả nhiên, khi xe chạy đến đường chính vào thị trấn thì thấy có một đám người đang tụ tập phía trước tảng đá khắc bốn chữ “thị trấn Bạch Khê”.
Vùng nhỏ nên người cũng không nhiều, muốn tụ tập lại cũng rất tiện, thị trấn Bạch Khê lại là nơi có cả người dân tộc Hán và dân tộc thiểu số, bình thường hoạt động của các dân tộc cũng rất nhiều, thế nên cảnh tượng này không phải là hiếm thấy.
Vì lý do an toàn, cũng bởi vì không muốn quấy rối đến hoạt động mà xe lái đến chỗ cách đám người mười mấy mét rồi dừng lại.
Lâm Dữ Hạc đang định xuống xe tới thương lượng xin nhường đường với bọn họ, kết quả cậu vừa mới đặt một chân xuống thì bị Lục Nan cảnh giác kéo lại: “Cẩn thận.”
Lâm Dữ Hạc nghi hoặc, vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy đám người tụ tập ở chỗ cách đó không xa đột nhiên xông lên.
Hai bên đường vang lên tiếng nổ đinh tai nhức óc.
“Đoàng! Đoàng!”
Vậy mà lại là tiếng súng.
Lâm Dữ Hạc bị doạ sợ.
Một nửa cư dân ở thị trấn Bạch Khê là người dân tộc Di, tiếng súng là nghi thức cao nhất mà bọn họ dùng để chào đón khách khứa, Lâm Dữ Hạc cũng chỉ từng chứng kiến vài lần khi cậu còn rất nhỏ.
Sau tiếng súng là tấu nhạc, Lâm Dữ Hạc chưa kịp định thần lại thì đám người đã tụ tập lại bên cạnh xe, vài cô gái dân tộc Di ăn mặc, trang điểm lộng lẫy tiến lên phía trước, trong tay của hai người dẫn đầu có cầm hai chiếc đĩa bạc, trong đĩa bạc có đặt một bát rượu đầy.
Trong hai bát rượu thì một cái bằng vàng một cái bằng bạc, trước bát vàng có viết “Kính ông chủ”, còn trước bát bạc thì viết “Kính bà chủ”.
Vài cô gái đồng thanh cất tiếng, hòa cùng với tiếng âm nhạc, dẫn dắt đám người cùng nói.
“Chào mừng ông chủ và bà chủ!”
Lâm Dữ Hạc sững sờ ngay lập tức.
Đoàn người nhiệt tình sau khi nhận ra cậu thì cũng sững sờ.
“Út Ninh?”
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau.
Trong đám người truyền ra một giọng nói đầy nghi hoặc: “Có, có phải đón nhầm người rồi không?”
“Đâu có, chính là biển số xe này…”
Trong lúc mọi người đang mù mờ chưa hiểu gì thì lại chỉ có một người cử động.
Người đàn ông đi theo sau Lâm Dữ Hạc tiến lên trước một bước, liếc nhìn mấy cô gái dân tộc Di đứng đầu một cái.
Sau đó anh trực tiếp vươn tay ra, nhận lất bát rượu có viết chữ “Kính bà chủ”.
__________________________________
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Trước người là bà chủ, sau người là chim to
*Trứng cuộn:
Editor: vốn dĩ định đăng trong ngày 1/1 nhưng mà không kịp mất rồi. Thôi thì một năm mới khởi đầu mới, chúc mọi điều tốt đẹp sẽ đến với các bạn đọc dễ thương của chúng nha nha❤️