Skip to main content
logo-truyenbiz.net
Dưa leo tr Cổ Đại Sau Khi Trúng Cổ Chương 11: Vậy cho ngươi cáu lại

Chương 11: Vậy cho ngươi cáu lại

12:57 chiều – 09/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 11: Vậy cho ngươi cáu lại tại dưa leo tr

Cuối cùng Lý Chiếu Nguyệt vẫn không nói cha nàng họ gì tên gì.

Thế là không thương lượng được nên đoàn người đành phải tiếp tục lên đường.

Tiêu Lâm Thành và Mộc Khinh Ngôn vốn âm thầm đi theo cũng không cần giấu nữa mà thoải mái cưỡi ngựa đi phía trước như đang du sơn ngoạn thủy, Lý Chiếu Nguyệt tức giận đến nỗi chỉ muốn sai người đánh họ một trận.

Hôm nay Lý Chiếu Nguyệt nhiều lần bỏ trốn bất thành không còn màn trời chiếu đất nữa mà vào một quán trọ ven đường.

Đám hộ vệ rưng rưng nước mắt, có giường ngủ rồi!

Vì phòng trống ở quán trọ không còn nhiều nên ngoại trừ Lý Chiếu Nguyệt thì đám hộ vệ đều là hai ba người ở chung một phòng.

Mộc Khinh Ngôn vào quán trọ, trong đầu vô thức tái hiện đêm hoang đường kia làm mặt y đỏ rần.

Y không muốn ở chung với Tiêu Lâm Thành nên khi chia phòng, y đứng cạnh một hộ vệ nói: “Ta ở chung với hắn.”

Tiêu Lâm Thành lập tức đen mặt.

Hộ vệ lại hết sức vô tư, còn vỗ vai Mộc Khinh Ngôn vui vẻ nói: “Mộc công tử thật tinh mắt, ngoài ta ra thì bọn hắn đều ngáy ngủ, ban đêm ngáy như lợn vậy, ồn chết được……”

Hắn đang nói thì đột nhiên bị chặn lại, Tiêu Lâm Thành lạnh lùng nói: “Ta cũng đâu có ngáy ngủ.”

Mộc Khinh Ngôn: “Vậy các ngươi ở chung đi.”

Tiêu Lâm Thành: “……”

Mộc Khinh Ngôn lại sang đứng cạnh một hộ vệ khác, “Ta và hắn……” Chưa nói xong đã bị Tiêu Lâm Thành vác lên.

“Ngươi làm gì vậy? Thả ta xuống!”

Tiêu Lâm Thành khiêng người lên lầu, sầm mặt hỏi: “Ngươi muốn ở chung với người khác à? Tưởng ta chết rồi hay sao?!”

Mộc Khinh Ngôn lẩm bẩm: “Ở với ai cũng vậy mà……”

“Sao giống nhau được?!” Tiêu Lâm Thành càng tức hơn, “Ngươi lặp lại thử xem?!”

Mộc Khinh Ngôn không dám nói nữa.

Nhưng vào phòng y lại yên lặng ôm một bộ chăn mền ra khỏi tủ, nói muốn trải dưới đất ngủ.

Thái dương Tiêu Lâm Thành nhảy thình thịch, không nhịn được nữa vặn hỏi: “Rốt cuộc hôm nay ngươi sao vậy?”

“Không có gì,” Mộc Khinh Ngôn nhìn lảng đi chỗ khác, “Giường chật lắm.”

Tiêu Lâm Thành: “Vậy ngươi ngủ trên giường đi. Ngủ đất gì chứ, lỡ cảm lạnh thì sao?!”

“Không cần,” Mộc Khinh Ngôn trải chăn, rũ mắt nói, “Ngươi đừng nhường ta mãi vậy.”

Tiêu Lâm Thành: “Ta không phải……”

Mộc Khinh Ngôn ngắt lời hắn: “Không còn sớm nữa, ngủ đi.”

Tiêu Lâm Thành nhìn y, bàn tay buông thõng bên hông siết chặt, cuối cùng vẫn không nói gì.

Đêm hôm ấy, Tiêu Lâm Thành trằn trọc khó ngủ. Hắn nhìn chằm chằm ánh trăng ngoài phòng, nhớ lại từng chi tiết sau khi gặp Mộc Khinh Ngôn ngoài thành Cầm Châu nhưng vẫn không biết chỗ nào xảy ra vấn đề, sao gần đây Khinh Ngôn càng lúc càng bất thường vậy nhỉ?

Hắn quay đầu nhìn người ngủ say dưới đất, cuối cùng rón rén xuống giường bế y lên.

Mộc Khinh Ngôn mơ màng dụi vào ngực hắn, đột nhiên lẩm bẩm: “Ngươi nổi cáu với ta……”

Tiêu Lâm Thành bật cười rồi nói khẽ: “Vậy cho ngươi cáu lại được không?”

Mộc Khinh Ngôn lầm bầm: “Không thèm.”

Y dừng một lát rồi lại nói đứt quãng: “Ngươi tức giận…… tức giận sẽ bị hói……”

Tiêu Lâm Thành: “……”

Sáng hôm sau, Lý Chiếu Nguyệt mặt ủ mày chau rời giường từ sớm, vừa mở cửa ra đã thấy hai hộ vệ gác cửa.

Nàng tức giận đuổi hai người ra ngoài quán trọ.

Sao ngày nào cũng canh chừng người ta như phạm nhân vậy? Lý Chiếu Nguyệt bất mãn xuống lầu gọi chén cháo, chưa uống mấy ngụm thì thấy một thanh niên mình mẩy lấm lem ỉu xìu vào quán trọ gọi cả bàn đồ ăn ngon. Harry Potter fanfic

Hắn có vẻ rất đói nên ăn như hổ, Lý Chiếu Nguyệt vốn không có khẩu vị gì cũng muốn gọi thêm mấy món ăn.

Sau khi ăn uống no đủ, thanh niên tới quầy ấp úng hỏi chưởng quỹ, “Có cần rửa chén không?”

Chưởng quỹ mờ mịt, “Sau bếp có người rửa rồi.”

Thanh niên ân cần nói: “Ta cũng biết rửa vậy, rửa nhanh lắm.”

Chưởng quỹ: “…… Không cần đâu.”

Thanh niên chưa từ bỏ ý định mà lại hỏi: “Vậy có cần chẻ củi không?”

Chưởng quỹ: “Không cần.”

Người trẻ tuổi: “Vậy chăn ngựa thì sao?”

Chưởng quỹ cười hiền lành: “Công tử, ngươi không có bạc trả tiền cơm đúng không?”

Thanh niên ngượng ngùng gật đầu, “Trên đường làm rơi mất rồi, nhưng ta……”

Chưởng quỹ lập tức biến sắc hét lớn: “Người đâu, đánh chết thằng ăn quỵt này cho ta!”

“Không phải,” thanh niên hấp tấp giải thích, “Không phải ta muốn ăn quỵt đâu, ta có thể làm việc mà, cái gì ta cũng biết làm hết.”

Cái gì cũng biết làm? Lý Chiếu Nguyệt nghĩ ngợi rồi mở miệng nói: “Dừng tay.”

Thanh niên quay đầu thấy một cô nương tóc dài như thác lấy từ tay áo ra một thỏi bạc đặt lên bàn, “Ta sẽ trả tiền cơm cho hắn.”

“Vâng vâng,” chưởng quỹ vội nói, “Đa tạ cô nương.”

Thanh niên ngẩn ngơ nhìn cô nương, hơn nửa ngày vẫn chưa lấy lại tinh thần, sau đó Lý Chiếu Nguyệt ngước mắt bảo hắn: “Ngươi qua đây.”

Thanh niên ngơ ngác đi tới lắp bắp nói: “Đa, đa tạ cô nương, ta……”

“Nếu ngươi thật sự muốn trả ơn ta,” Lý Chiếu Nguyệt cười nói, “Thì giúp ta một việc nhỏ trước đi.”

Thanh niên gật đầu lia lịa, “Xin cô nương cứ nói.”

Lý Chiếu Nguyệt chỉ tay lên gian phòng trên lầu: “Hôm qua ta vào quán trọ có một tên vô sỉ bắt nạt ta.”

“Cái gì?!” Thanh niên tức giận, “Ban ngày ban mặt lấy đâu ra tên khốn thế chứ?!”

“Ta tức lắm nhưng đánh không lại,” Lý Chiếu Nguyệt nói, “Ngươi thay ta cho hắn một bài học được không?”

Thanh niên xắn tay áo định lên lầu, “Cô nương yên tâm, ta nhất định sẽ đánh hắn phải kêu cha gọi mẹ!”

“Đợi đã,” Lý Chiếu Nguyệt gọi tiểu nhị đem tới một thùng nước rồi nói, “Ta sẽ gõ cửa còn ngươi nấp bên cạnh, chờ hắn vừa mở cửa ngươi lập tức hắt nước vào người hắn, thừa dịp hắn lúng túng thì úp thùng lên đầu hắn rồi đè ra đánh.”

Thanh niên: “Không cần phiền toái vậy đâu, ta lao vào đánh hắn là được rồi.”

“Bọn hắn có hai người, còn biết võ nữa,” Lý Chiếu Nguyệt nói, “Ta sợ ngươi thua thiệt thôi.”

Nàng nghĩ thanh niên này có vẻ là người giang hồ, nếu thật sự đánh được Tiêu Lâm Thành và Mộc Khinh Ngôn thì hộ vệ ngoài cửa càng khỏi phải nói.

Trong đầu thanh niên chỉ quanh quẩn mỗi câu “ta sợ ngươi thua thiệt” của Lý Chiếu Nguyệt, hắn xách thùng nước lên cười ngây ngô: “Cũng được. Cô nương tốt với ta quá.”

Hai người lên lầu đến trước cửa một gian phòng, Lý Chiếu Nguyệt đưa tay gõ cửa, sau đó chạy sang nấp một bên.

Chỉ chốc lát sau, cửa cót két mở ra.

Thanh niên xách nước giội ngay, còn chưa thấy rõ là ai đã úp thùng lên đầu người ta, “Ta cho ngươi bắt nạt cô nương này! Đồ vô sỉ! Ta đánh chết……”

“Thập Thất, dừng tay!” Trong phòng chợt vang lên một giọng nói quen thuộc, Tạ Thập Thất ngẩng đầu nhìn, “Khinh Ngôn?”

Sau đó hắn thấy người kia toàn thân ướt đẫm hung hăng giật xuống thùng nước trên đầu rồi nghiến răng nghiến lợi nói: “Tạ, Thập, Thất!”

Tạ Thập Thất trợn mắt há hốc: “Tiêu, Tiêu đầu to?”