Skip to main content
logo-truyenbiz.net
Dưa leo tr Cổ Đại Sau Khi Trúng Cổ Chương 35: Phải trả thêm tiền

Chương 35: Phải trả thêm tiền

12:57 chiều – 09/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 35: Phải trả thêm tiền tại dưa leo tr

Tiêu Lâm Thành sửng sốt hồi lâu mới lắp bắp: “Nam, nam nhân?”

“Đúng vậy,” Cố Linh Lung nói, “Hai ngày trước ta vào thành thấy một tòa nhà vừa lớn vừa đẹp, bên trong toàn nam nhân đẹp lắm.”

Tiêu Lâm Thành: “Vậy, vậy cũng không được, muốn đi thì ngươi tự đi đi.” Không được dẫn Khinh Ngôn đi.

“Nhưng Mộc công tử nhận lời ta rồi mà,” Cố Linh Lung nháy mắt với Mộc Khinh Ngôn, “Đúng không Mộc công tử?”

Mộc Khinh Ngôn: “……” Ta có nói gì đâu.

“Khinh Ngôn,” Tiêu Lâm Thành nắm chặt tay y rồi nhíu mày hỏi, “Ngươi muốn đi thật à?”

“Ta……” Mộc Khinh Ngôn đang định lắc đầu thì thấy hai mắt Cố Linh Lung như bị rút gân, liều mạng nháy mắt với y — Mộc công tử, nghe ta đi mà!

Nàng chợt nhớ lại hai ngày trước Mộc Khinh Ngôn nói mình từng nuôi mèo ở Vọng Lam Sơn, đã lâu không gặp nên rất nhớ mèo.

Nàng vội vàng há miệng nói thầm với Mộc Khinh Ngôn, ở đó có mèo đấy!

Ta thấy bà chủ ôm một con mèo trắng đẹp lắm!

Mộc Khinh Ngôn khựng lại, mèo?

Tiêu Lâm Thành thấy Mộc Khinh Ngôn không nói gì thì tưởng y đồng ý, lập tức khiếp sợ không thôi — Sao Khinh Ngôn lại muốn đi hoa lâu?! Còn là hoa lâu nam nữa chứ?!

Khoan đã, hắn lại suy nghĩ, chẳng lẽ Khinh Ngôn thích…… nam sao?

Nếu y thích nam thì có phải là…… thích mình không?

“Ta chưa đi bao giờ,” Mộc Khinh Ngôn nhìn Tiêu Lâm Thành, nhỏ giọng nói, “Nên muốn đi xem.” Cố cô nương nói có mèo mà.

Tim Tiêu Lâm Thành đập loạn, hắn nói: “Ta đi với ngươi.”

Tốt lắm tốt lắm, Cố Linh Lung vui vẻ nghĩ, ta biết ngươi sẽ đòi đi theo mà.

“Lầu đó ở đâu?” Tiêu Lâm Thành kéo Mộc Khinh Ngôn đi, “Tên gì?”

Cố Linh Lung: “…… Buổi tối người ta mới mở cửa.” Mới nãy còn nói không được đi mà giờ lại gấp vậy sao?!

Biểu ca đúng là nam nhân thất thường mà.

“Lầu đó tên Phiên Vân.” Cố Linh Lung nói, “Tối nay ta lại tới tìm các ngươi, đừng để cha mẹ ta biết nhé.”

Nói xong nàng ôm diều chạy mất.

Tiêu Lâm Thành quay sang nói với Mộc Khinh Ngôn: “Ngươi nói rồi đấy, chỉ được nhìn thôi.” Không được làm chuyện khác!

Mộc Khinh Ngôn gật đầu, nhớ lại lúc nãy Cố Linh Lung nói mèo nên lại hỏi: “Vậy có sờ được không?”

Tiêu Lâm Thành: “Không được!”

Mộc Khinh Ngôn: “À.” Được thôi.

Tiêu Lâm Thành sợ Tuân Ấn Bạch ra ngoài chạy bừa bị Bạch Diệc Sương đuổi đánh nên bưng điểm tâm vào phòng cho ông.

Tuân Ấn Bạch cắn bánh bao, không thấy Mộc Khinh Ngôn nên hỏi: “Tiểu Mộc đâu rồi?”

Tiêu Lâm Thành: “Y nói sợ ngài không khỏe nên đi nấu thuốc cho ngài.”

“Chà,” Tuân Ấn Bạch cười tủm tỉm, “Thằng bé Tiểu Mộc này chu đáo thật.”

Ông lại căn dặn Tiêu Lâm Thành: “Con phải đối tốt với người ta đó.”

Tiêu Lâm Thành đang nghĩ tối nay đi Phiên Vân Lâu nên chỉ gật đầu qua loa.

Tuân Ấn Bạch bất mãn hỏi: “Nghĩ gì thế?”

Tiêu Lâm Thành thuận miệng đáp: “Uống hoa tửu.”

Tuân Ấn Bạch: “……”

Tuân Ấn Bạch vác ghế muốn nện hắn, “Mi có Tiểu Mộc rồi mà còn dám đi uống hoa tửu nữa à?!”

Tiêu Lâm Thành: “Khinh Ngôn cũng muốn đi mà.”

Tuân Ấn Bạch vác ghế càng tức hơn, “Mi có ngốc không thế? Dẫn vợ mình đi uống hoa tửu hả?!”

Tiêu Lâm Thành lẩm bẩm: “Y chưa phải vợ con mà.”

Tuân Ấn Bạch: “Chờ nó bị người khác dụ đi mất thì mi không có vợ đâu đấy!”

Tiêu Lâm Thành: “Con sẽ bảo vệ y.” Không cho người khác đụng vào y.

“Con không biết người ở hoa lâu hung dữ cỡ nào đâu,” Tuân Ấn Bạch nói, “Với bộ dạng này của Tiểu Mộc, đi vào đó như thỏ vào hang sói vậy.”

Tiêu Lâm Thành: “……Nhưng Khinh Ngôn đòi đi xem mà.”

“Ta thật có lỗi với lão Mộc,” Tuân Ấn Bạch đau lòng nhức óc nói, “Tiểu Mộc mới đi với con mấy tháng mà đã học hư rồi.”

Lúc này, Mộc Khinh Ngôn bưng thuốc đẩy cửa ra, “Sư phụ.”

“Ừ,” Tuân Ấn Bạch lập tức hớn hở nói, “Ngoan.”

Mộc Khinh Ngôn để thuốc lên bàn, “Thân thể ngài thế nào rồi ạ? Còn khó chịu không?”

“Không có,” Tuân Ấn Bạch nói, “Thân thể cường tráng, đánh một trận cũng không có vấn đề gì, hay là tối nay chúng ta đi tìm mấy người đánh nhau nhé?”

Mộc Khinh Ngôn: “…… Tìm ai ạ?”

Tuân Ấn Bạch: “Sơn tặc hay thổ phỉ đều được.” Miễn là các ngươi đừng đi uống hoa tửu.

Mộc Khinh Ngôn nhìn Tiêu Lâm Thành, “Nhưng tối nay con và A Tiêu có việc rồi ạ.”

Tuân Ấn Bạch: “Nó thì có việc đứng đắn gì chứ, mặc kệ nó.”

Tiêu Lâm Thành dằn chén thuốc trước mặt ông, “Uống thuốc của mình đi, đánh gì mà đánh?!”

Tuân Ấn Bạch: “……” Con bất hiếu! Mi chỉ muốn đi uống hoa tửu thôi chứ gì?!

Tối hôm đó, Tiêu Lâm Thành và Mộc Khinh Ngôn vẫn theo Cố Linh Lung đến Phiên Vân Lâu.

Bên trong vang lên tiếng cười rộn rã, ba người vừa bước vào cửa thì tú bà ôm mèo mỉm cười đi tới: “Ba vị mới tới lần đầu đúng không? Nhìn mặt lạ quá.”

“Đúng vậy,” Cố Linh Lung hào phóng nói, “Mau gọi hết các công tử đẹp mắt ở chỗ ngươi ra đây.”

Tiêu Lâm Thành, Mộc Khinh Ngôn: “……”

“Vâng vâng vâng, cô nương thật tinh mắt,” tú bà cười nói, “Các công tử ở chỗ chúng ta đẹp nhất thành này đấy, để ta gọi họ……”

“Khoan đã,” Tiêu Lâm Thành vội nói, “Gọi một người là được rồi.” Gọi nhiều thế làm gì, cũng đâu phải muốn đánh nhau.

Cố Linh Lung hơi thất vọng, “Chỉ một người thôi sao?”

Tiêu Lâm Thành: “Một người thôi.”

Cố Linh Lung lập tức ỉu xìu, “Được rồi.”

“Vậy ba vị lên lầu trước đi,” tú bà nói, “Để ta đi gọi người.”

Tiêu Lâm Thành định kéo Mộc Khinh Ngôn đi nhưng thấy y cứ đứng nhìn chằm chằm con mèo trong ngực tú bà.

“Sao thế?”

Mộc Khinh Ngôn quay đầu nhìn hắn: “Giống Bánh Trôi quá.”

Tiêu Lâm Thành cũng nhớ tới con mèo béo ở Vọng Lam Sơn, nhịn không được bật cười, “Muốn ôm không?”

Mộc Khinh Ngôn gật đầu.

Tiêu Lâm Thành hỏi tú bà: “Mèo này cho chúng ta ôm một lát được không?”

“Tất nhiên là được rồi,” tú bà cười nói, “Công tử thích nó là phúc phận của nó mà.”

Mộc Khinh Ngôn ôm mèo vào ngực, đáy mắt tràn ngập ý cười.

Cố Linh Lung nhìn bọn họ, lắc đầu bất lực — Có mỹ nhân không ôm mà tới đây ôm mèo là sao?

Gian phòng trên lầu cũng rất lịch sự tao nhã, còn đốt huân hương.

Cố Linh Lung dạo một vòng quanh phòng rồi lại chạy ra ngoài, nói muốn đi xem người đến chưa.

Nàng đang định xuống lầu thì thấy một tiểu quan thanh tú đi tới, “Cô nương.”

Không tệ không tệ, Cố Linh Lung ôm mặt nghĩ, đẹp thật đấy.

Nàng tranh thủ ngắm thêm mấy lần, sau đó lấy ra một thỏi bạc rồi chỉ vào phòng nói: “Ngươi vào trêu ghẹo công tử ôm mèo kia đi.” Chắc chắn biểu ca sẽ ghen cho xem!

Tiểu quan nhận bạc rồi cười nhẹ: “Cô nương yên tâm. Việc này ta rành lắm.”

Trong phòng, Mộc Khinh Ngôn ôm mèo nói với Tiêu Lâm Thành: “Hình như nặng hơn Bánh Trôi thì phải.”

“Cho ta xem nào,” Tiêu Lâm Thành bế mèo nói, “Mấy tháng nay Bánh Trôi cũng mập lên nhiều lắm.”

Đúng lúc này, cửa phòng vang lên tiếng động, một tiểu quan bước vào.

Y liếc thấy Tiêu Lâm Thành ôm mèo, thế là đi tới cười nói: “Công tử đợi lâu rồi.”

Tiêu Lâm Thành: “……” Ngươi đừng qua đây.

“Công tử ôm mèo làm gì?” Tiểu quan bế mèo lên nhét vào ngực Mộc Khinh Ngôn rồi ôm cổ Tiêu Lâm Thành, muốn ngồi trên đùi hắn, “Ôm ta nè.”

Tiêu Lâm Thành bất thình lình bị dọa sợ, đưa tay chưởng người một cái.

“Rầm!” Tiểu quan lập tức bay ra ngoài, đầu va vào cửa, máu mũi chảy xuống.

Tiểu quan: “……” Đâu có nói sẽ đánh người chứ! Trả thêm tiền đi!