Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 37: Có phải biết rồi không tại dưa leo tr.
Không phải?
Mộc Khinh Ngôn ngơ ngác nói: “Vậy, vậy sao ngươi…… muốn hôn ta?”
Tiêu Lâm Thành im lặng nhìn y rồi hỏi ngược lại: “Sao ngươi không tránh?”
Mộc Khinh Ngôn nhất thời không hiểu, “Tránh gì cơ?”
“Nếu người khác làm vậy với ngươi,” Tiêu Lâm Thành xích lại gần hơn, ngón tay mơ n trớn đôi môi mềm mại của Mộc Khinh Ngôn, “Ngươi cũng không tránh à?”
Trong lòng Mộc Khinh Ngôn giật thót, bỗng nhiên hơi sợ — Có phải hắn biết rồi không? Cho nên mới…… thăm dò mình sao?
“Ta……”
Y vô thức ôm chặt con mèo trong ngực làm nó hoảng sợ ré lên, “meo” một tiếng nhảy ra ngoài.
“Khoan đã,” Mộc Khinh Ngôn sực tỉnh, vội vàng đuổi theo, “Đừng chạy.” Chạy mất làm sao trả cho bà chủ đây?
“Khinh Ngôn!” Tiêu Lâm Thành cũng vội vàng đuổi theo.
Nhưng sắc trời lờ mờ, con mèo kia tuy béo nhưng lại chạy như bay, chỉ chốc lát sau đã chạy mất dạng.
“Làm sao bây giờ?” Mộc Khinh Ngôn rầu rĩ nói, “Phải trả lại bà chủ nữa.”
Tiêu Lâm Thành an ủi: “Biết đâu nó nhận ra đường rồi tự chạy về cũng nên.”
Hắn nắm chặt tay Mộc Khinh Ngôn: “Hay là chúng ta quay lại đó xem?”
Nhớ lại đám người không rõ lai lịch kia, Mộc Khinh Ngôn do dự: “Nhưng……”
“Quay lại để chịu chết à?” Bỗng nhiên một giọng nói lạnh lùng vang lên. Họ quay đầu lại, trông thấy nam nhân cướp hạt châu kia đi ra từ đầu hẻm bên kia, sau lưng còn có mấy người đi theo.
“Sao lại là ngươi?” Tiêu Lâm Thành bực bội nói, “Muốn chạy thì chạy xa một chút, lỡ bị chém chết thật thì không ai cứu được ngươi đâu.”
Nam nhân khinh thường nói: “Chỉ là mấy con kiến thôi, ta đâu thèm để vào mắt.”
“Ờ,” Tiêu Lâm Thành thản nhiên nói, “Thế sao ngươi cũng bị rượt chạy vậy?”
Nam nhân nghẹn họng, ngẩng đầu nhìn trời nói: “Khụ…… tại bất ngờ thôi.”
Tiêu Lâm Thành mặc kệ hắn, kéo Mộc Khinh Ngôn định đi.
Lúc này chợt có mấy kẻ phát hiện ra họ nên vác đao bao vây.
Thân đao phản chiếu ánh trăng lóe lên ánh sáng quỷ dị.
Mộc Khinh Ngôn nhíu chặt mày, “A Tiêu, hình như trên đao kia có bôi độc đấy.”
Tiêu Lâm Thành cũng phát hiện, ánh mắt trầm xuống, siết chặt tay Mộc Khinh Ngôn, “Cẩn thận một chút.”
Ánh bạc lóe lên, đám người kia thoáng chốc lao tới.
Tiêu Lâm Thành đá bay người rồi tránh đi lưỡi đao bổ vào mặt, năm ngón tay siết chặt cổ tay tên kia vặn một cái, tiếng hét thảm vang lên, đao rơi xuống đất.
Mộc Khinh Ngôn vung tay lên, châm bạc phóng ra từ kẽ tay ghim trúng kẻ lao tới.
Chỉ chốc lát sau, đám người kia đã nằm dài trên mặt đất không thể nhúc nhích.
“Thân thủ khá đấy.” Nam nhân liếc nhìn Tiêu Lâm Thành và Mộc Khinh Ngôn, nghĩ thầm tuy hơi ph óng đãng nhưng võ công cũng tạm được.
Hắn đi tới nhìn đám người dưới đất, còn chưa lên tiếng thì bọn chúng đã mím chặt môi, thổ huyết mà chết.
Mấy thuộc hạ vội vàng tiến lên xem xét, “Chủ tử, trong miệng bọn hắn có giấu độc ạ.”
“Hừ,” nam nhân trầm giọng nói, “Muốn chết mà không để lại chứng cớ chứ gì?”
“Ngươi kết thù bao lớn vậy hả?” Tiêu Lâm Thành nói, “Nào là bôi độc, nào là tự sát.”
“Ngươi thì biết cái gì?” Nam nhân liếc đám người dưới đất một cái rồi quay lưng đi về hướng khác, “Trên đời này đâu chỉ có ân oán đơn giản như vậy?”
Nhưng hắn chưa đi mấy bước thì nghe sau lưng vang lên một giọng nói quen thuộc, “Chẳng phải đi hoa lâu uống rượu à?! Sao người ta lại nói các con trộm mèo bỏ chạy?!”
Tiêu Lâm Thành né tránh Tuân Ấn Bạch đột nhiên xông ra muốn đập đầu hắn, cãi lại: “Có trộm mèo đâu, tại chạy vội quá chưa kịp trả chứ bộ.”
Tuân Ấn Bạch nhìn hai người họ, “Mèo đâu?”
Mộc Khinh Ngôn lí nhí nói: “Chạy rồi ạ.”
“Tụi con đang tìm,” Tiêu Lâm Thành nói, “Tìm được sẽ trả lại ngay.” Ai thèm trộm mèo chứ.
Tuân Ấn Bạch thắc mắc: “Bà chủ kia còn nói các ngươi đánh nhau, có chuyện gì vậy?”
“Đâu phải tụi con muốn đánh,” Tiêu Lâm Thành nhìn nam nhân cách đó không xa, “Thấy người khác đánh thôi.”
“Người khác đánh?” Tuân Ấn Bạch nhìn theo ánh mắt hắn, toàn thân bỗng nhiên chấn động.
Nam nhân sững sờ nhìn Tuân Ấn Bạch rồi mở miệng: “Tam ca……”
Tiêu Lâm Thành, Mộc Khinh Ngôn: “……”
Tuân Ấn Bạch đột nhiên kéo Tiêu Lâm Thành và Mộc Khinh Ngôn chạy thục mạng.
“Tam ca!”
Tuân Ấn Bạch kéo người chạy cực nhanh như đang bỏ trốn để giữ mạng.
Tiêu Lâm Thành và Mộc Khinh Ngôn đều ngơ ngác — Sao lại chạy chứ?
“Ngài chạy làm gì?” Tiêu Lâm Thành khó hiểu, “Ngài quen người kia à?”
Tuân Ấn Bạch dừng một lát rồi nói: “Chủ nợ đấy, ta nợ tiền hắn.”
Mộc Khinh Ngôn: “Nợ nhiều lắm sao ạ?”
“Đúng vậy,” Tuân Ấn Bạch nói, “Không trả nổi, các con thấy hắn nhớ bỏ chạy nhé.”
Tiêu Lâm Thành không tin, “Vậy sao hắn gọi ngài là Tam ca?”
“Ta……” Tuân Ấn Bạch nói bừa, “Đó là biệt danh của ta, mọi người đều gọi ta như vậy.”
Tiêu Lâm Thành: “Vậy địa vị ngài cũng cao đấy chứ.” Còn bịa tiếp nữa có phải ngài muốn nói mình đứng thứ ba không hả?
Quả nhiên sau đó nghe Tuân Ấn Bạch nói: “Vì trong nhà ta xếp thứ ba.”
Tiêu Lâm Thành: “……”
Họ đang chạy thì đột nhiên thấy trên nóc nhà bên cạnh có vật gì đó tròn tròn trắng trắng xù xù.
Mộc Khinh Ngôn nhìn kỹ rồi mừng rỡ nói: “Con mèo kia kìa!”
Tiêu Lâm Thành nhảy lên bắt nó xuống.
Hắn dúi con mèo vào ngực Mộc Khinh Ngôn: “Phải trả mèo trước chứ nhỉ?”
“Giờ về đi, lỡ gặp Tứ…… người lúc nãy thì sao?” Tuân Ấn Bạch nói, “Đi nhanh lên, ngày mai hãy trả.”
Mộc Khinh Ngôn lo lắng nói: “Nhưng Cố cô nương vẫn còn ở đó mà.”
“Lúc nãy ta tìm các con có gặp cô nương kia,” Tuân Ấn Bạch nói, “Bảo nàng về trước rồi.”
Ông giục Tiêu Lâm Thành: “Mau về thu dọn đi, ngày mai con và Tiểu Mộc tới chỗ nào xa một chút, đừng ở quán trọ kia nữa.”
“Sao, sợ người ta đuổi tới đó,” Tiêu Lâm Thành nói, “Đòi tiền ngài à?”
Tuân Ấn Bạch gật đầu, “Đúng vậy.”
Tiêu Lâm Thành: “Vậy ngài đi không được sao.”
“Không được,” Tuân Ấn Bạch nói, “Lỡ hắn không tìm ra ta lại bắt con gán nợ thì sao?”
Tiêu Lâm Thành: “……” Đâu liên quan gì mình chứ?
“Lần trước người kia đã tới quán trọ,” Mộc Khinh Ngôn nói, “Chỉ sợ lát nữa sẽ đuổi theo thôi.”
“Cái gì?!” Tuân Ấn Bạch thất kinh, “Hắn biết quán trọ các con ở rồi à?!”
Tiêu Lâm Thành gật đầu nói: “Ngài lên xe ngựa trốn ngay trong đêm đi.”
Tuân Ấn Bạch: “Sao mi không nói sớm?!” Biết thế chạy sớm một chút thì đâu có gặp!
Tiêu Lâm Thành: “Con nói rồi nhưng ngài nói không quen mà.”
Lúc này Tuân Ấn Bạch mới nhớ lại hôm đó Tiêu Lâm Thành nói có kẻ muốn cướp hạt châu của mình, ông còn hỏi người kia dáng dấp ra sao?
Tiêu Lâm Thành nói đầu hoẵng mắt chuột, nhìn là biết không phải người tử tế.
“Đầu hoẵng mắt chuột gì hả?!” Tuân Ấn Bạch suýt bị hắn làm tức chết, buột miệng nói, “Đó là Hoàng thượng đấy!”
Tiêu Lâm Thành, Mộc Khinh Ngôn: “……”