Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 28 tại dưa leo tr.
Lạc Tự Sinh không khó tìm, hắn ta là sinh viên, hơn nữa thành tích rất tốt, phạm vi nhanh chóng thu nhỏ lại đến mấy trường đại học trọng điểm, buổi chiều hôm đó, Úc Vi Tinh tìm được hắn ta ở đại học D.
Trên đường đến đại học D, Chu Lẫm thường liếc cậu một cái, trên mặt lộ ra khó hiểu.
Thấy gã muốn nói lại thôi, sắp đến đại học D, Úc Vi Tinh chủ động mở miệng, “Rất tò mò?”
Chu Lẫm: “Cậu nói đi.”
Sao lại không tò mò chứ, đột nhiên bảo gã tìm một học sinh, lại không nói cho gã biết nguyên nhân.
“Anh biết Lạc Thải Y không?” Úc Vi Tinh hỏi.
Chu Lẫm đương nhiên biết Lạc Thải Y, khi còn bé gã từng xem qua phim truyền hình Lạc Thải Y đóng, “Sao đột nhiên lại hỏi…”
Lời còn chưa dứt, gã bỗng nhiên nhớ ra họ của Lạc Tự Sinh, hắn ta cũng họ Lạc. Dừng lại một lát, “Lạc Tự Sinh và Lạc Thải Y có quan hệ gì?”
“Mẹ con.”
“!!!” Chu Lẫm khiếp sợ không thôi.
Chậm hơn 10 giây, gã đỡ cằm mình, thu lại kinh ngạc lộ ra ngoài, “Sau đó thì sao?”
“Quan hệ rất lớn, cha Lạc Tự Sinh, là người cầm quyền Phó gia hiện tại, Phó Giang Hồng.”
Úc Vi Tinh nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đang định nói tiếp, bỗng nhiên thấy Lạc Tự Sinh đi theo dòng người đến trạm xe buýt, vội sửa miệng nói với Chu Lẫm: “Dừng xe, tôi thấy Lạc Tự Sinh.”
Chu Lẫm: “… Không dừng được, đường một chiều, không có cách nào đổi hướng.”
Úc Vi Tinh cũng phản ứng lại.
Cậu dựa lưng vào ghế, “Quên đi, đến trường cậu ấy trước, buổi tối cậu ấy còn có tiết, chắc chắn sẽ trở lại.”
Chu Lẫm ừ một tiếng, nhìn về phía trước, “Cậu nói tiếp đi?”
Úc Vi Tinh gật đầu, “Chuyện tối hôm qua, tiểu Cốc nói cho anh biết rồi nhỉ? Người cầm đầu tên là Phó Thanh Nguyên, nếu dựa theo phương pháp phân loại rác, hắn là rác có hại, không chú trọng dọn dẹp, ô nhiễm môi trường.”
“Em có cơ hội quen biết Tạ Vũ Khiêm, là bởi vì hắn —— hắn bỏ thuốc vào rượu của em, bị Tạ Vũ Khiêm nhìn thấy, sau đó Tạ Vũ Khiêm ngăn cản, cứu em.”
Chu Lẫm lần đầu tiên nghe được chân tướng cụ thể của chuyện này, không khỏi nhíu mày.
“Hắn thích cậu?”
“Cái c*t, làm nhục cái từ thích này, đó không phải là thích, chỉ là cầm thú lên cơn nứng không quản được nửa người dưới mà thôi.”
Chu Lẫm: “…”
Đã lâu không thấy từ ngữ thô tục này.
Nhưng mà có lý đấy.
Úc Vi Tinh mím môi, “Tối qua, hắn nói với em ‘còn nhiều thời gian’, lúc nói chuyện ác ý quá nặng, để ngăn chặn hắn giở trò xấu, em phải ra tay trước.”
“Hắn tùy ý làm bậy như vậy, là bởi vì hắn có một người cha tốt, Phó Giang Hồng ngã, hắn cũng sẽ ngã theo, trước kia hắn làm những chuyện đó, cũng đủ để hắn ở trong cửa sắt rưng rưng mười mấy năm.”
Chu Lẫm gật gật đầu, nhưng gã vẫn không hiểu chuyện này có quan hệ gì với Lạc Tự Sinh, Lạc Tự Sinh chỉ là một sinh viên đại học 20 tuổi, hơn nữa từ tư liệu gã tra được, Lạc Tự Sinh và Phó gia không có bất cứ liên hệ gì, nghĩ đến, cũng không được Phó gia thừa nhận.
Gã đem thắc mắc hỏi ra.
“Em tìm Lạc Tự Sinh là bởi vì mẹ cậu ấy. Lạc Thải Y thích diễn xuất, hưởng thụ diễn xuất, điểm ấy người xem qua bà ấy diễn đều có thể nhìn ra được. Nhưng mà, bà ấy lại vô cớ lui vòng khi sự nghiệp thăng tiến, bảy năm sau lại vô cớ nhảy lầu, em không cảm thấy chuyện này chỉ đơn giản như vậy.”
Chu Lẫm ở giới giải trí nhiều năm, hiểu được bóng tối và xấu xa ở bên trong hơn Úc Vi Tinh, nghe Úc Vi Tinh nói xong, cũng cảm thấy không đúng, bắt đầu nghi ngờ.
“Nhưng cậu có chắc Lạc Tự Sinh sẽ nói cho cậu biết không?”
Úc Vi Tinh rất chắc chắn, bởi vì cậu đã đọc xong cuốn tiểu thuyết này. Vốn dĩ Phó gia với Tạ gia nước giếng không phạm nước sông, đều tự phát triển ở đường đua của mình, sở dĩ Tạ gia muốn bài trừ Phó gia, là bởi vì Phó Thanh Nguyên làm bia đỡ đạn lưu manh bằng sắt trong áng văn này, sau đó không lâu gặp phải nhân vật chính Tô Kiến Trần, cũng nổi lên ý xấu với anh.
Tạ Vũ Khiêm tức giận vì lam nhan, trực tiếp nói “Trời lạnh rồi Phó gia nên đóng cửa”, một hơi lật toàn bộ chuyện ác Phó gia làm.
Đương nhiên, những thứ này không thể nói cho Chu Lẫm, bởi vậy Úc Vi Tinh nói: “Không chắc, nhưng dù sao cũng phải thử xem, không được thì đổi cách khác.”
Chu Lẫm: “…”
Được rồi.
Úc Vi Tinh và Chu Lẫm đợi bên ngoài đại học D hơn hai tiếng, mới thấy Lạc Tự Sinh về.
Trường học cơ bản đều là người trẻ tuổi, Úc Vi Tinh ở chỗ này bị nhận ra xác suất quá lớn, không quá thích hợp trực tiếp xuất hiện, đi đến tòa nhà cách đại học D không xa chờ hắn ta.
Chu Lẫm ở cửa ngăn Lạc Tự Sinh lại, dựa theo lời Úc Vi Tinh chỉ, nói với Lạc Tự Sinh, Lạc Tự Sinh sửng sốt, đồng ý đi theo gã.
Đến nơi, đẩy cửa phòng ra, Chu Lẫm dẫn Lạc Tự Sinh đi vào.
Úc Vi Tinh nghe tiếng ngẩng đầu, đứng lên, cười với Lạc Tự Sinh, “Xin chào.”
Lạc Tự Sinh rất lãnh đạm, mặt không chút thay đổi nhìn cậu, “Úc Vi Tinh?”
“Là tôi.” Úc Vi Tinh nói, “Ngồi đi, bây giờ hơn 5 giờ, 7 giờ cậu có tiết đúng không, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện, không thể làm lỡ giờ học của cậu.”
Cậu đưa thực đơn qua, “Cậu xem muốn ăn gì.”
Lạc Tự Sinh nhận thực đơn, nhưng không gọi, mà là đặt ở bên tay, sắc mặt lãnh đạm mở miệng, “Cảm ơn, nhưng tôi không đói bụng, anh ta vừa nói anh có việc muốn hỏi tôi, anh muốn hỏi cái gì, nói thẳng đi.”
Úc Vi Tinh nhìn hắn ta, rót một tách trà đẩy đến trước mặt hắn ta, “Cũng được.”
Cậu nói thẳng, “Tôi muốn biết nguyên nhân thật sự khiến mẹ cậu nhảy lầu.”
Sắc mặt Lạc Tự Sinh trong nháy mắt chuyển lạnh, tay đặt ở dưới bàn gắt gao bóp thành quyền, gân xanh mu bàn tay đều hiện ra, rất rõ ràng. Hắn ta trầm mặt, “Tôi không hiểu anh đang nói gì.”