Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 5-3: The Detective 3 tại dualeotruyen.
– Nếu Kẹo Mật không phải là thủ phạm, bồ nghĩ ai mới là hung thủ?
Câu hỏi đột ngột của Anh Thanh khiến cho Phục Lễ cảm thấy có chút không thoải mái. Cậu không thích phán xét điều gì khi mà cậu chỉ là một kẻ ngoài cuộc.
– Tui không hiểu rõ ai ở đây để mà suy xét đến chuyện đó. Tui thậm chí còn không biết hết mọi thứ về câu chuyện Kẹo Mật kia.
Không dễ dàng để cho mình bị từ chối, Anh Thanh càng say sưa hơn với lập luận của mình, lập luận của một kẻ thích đắm chìm trong thế giới hư cấu.
– Chính vì chúng ta không thuộc về nơi này nên chúng ta mới có cái nhìn sáng suốt hơn cả. Chẳng phải nhân vật thám tử luôn là kẻ ngoài cuộc sao?
– Phải, và nhân vật thám tử cũng phải là kẻ thông minh nữa.
Anh Thanh không nhận ra ý công kích của đối phương. Cậu ta vẫn lẽo đẽo theo sau và không ngừng suy luận.
– Trong những câu chuyện như thế này, kẻ sát nhân luôn là kẻ mà không ai ngờ tới. Một cô nàng xinh đẹp yếu đuối, một gã trai khù khờ và nhiệt tình… Tui nghĩ chúng ta có thể loại bỏ mấy nhân vật ác ra mặt khỏi danh sách tình nghi.
– Trời ạ, đây là một câu chuyện sao? Mà theo những gì bồ nói, chính bản thân bồ mới là kẻ đáng ngờ nhất đấy, gã trai khờ khạo ạ.
Anh Thanh có chút chấn động trước lời cáo buộc của Phục Lễ. Sau mấy giây á khẩu, cậu ta vội vàng tìm lời gỡ tội cho mình.
– Tui? Chẳng có nghĩa lí gì cả? Tui chỉ mới đến đây. Tui chẳng quen biết ai ở đây. Tui chẳng có lí do gì để là thủ phạm cả.
Phục Lễ phì cười, nhưng rồi cũng nhanh chóng nói chuyện với một giọng điệu đanh thép.
– Tui cũng sẽ nói y như thế với trường hợp của Kim Vy. Cô ta liên quan gì đến chuyện này? Sao cô ta bị giết chứ?
Anh Thanh quan sát cái nhíu mày của Phục Lễ, cậu nghĩ là mình đã hiểu được vấn đề.
– Bồ biết không? Ngoài trừ mấy bộ phim dở tệ không theo lí lẽ ra, trong mỗi bộ phim theo mô tuýp “kẻ-nào-đã-gây-ra-chuyện-đó” điển hình, cái chết đầu tiên luôn có ý nghĩa gì đó. Kẻ sát nhân chọn Kim Vy vì một lí do mà chúng ta chưa biết, chứ không phải vì hắn giết bừa.
– Cô ta chỉ là một học sinh mới. Cô ta có liên quan gì chứ?
– Có lẽ cô ta có liên quan đến nơi này, hoặc Kẹo Mật, theo một cách nào đó mà chúng ta vẫn chưa biết. Có thể cô ta không hoàn toàn là một người mới mẻ đối với nơi này.
Đôi mắt của Phục Lễ chợt sáng lên. Cậu ta đã hiểu ra điều gì đó. Một điều gì đó chắc hẳn rất kinh hoàng, nếu như xét theo tiếng rít đang phát ra từ miệng cậu ta lúc này.
– Chuyện gì thế?
Anh Thanh đang làm ra một vẻ mặt rất đỗi ngây ngô khi hỏi, nhưng không hiểu sao Phục Lễ chỉ nhìn thấy những bóng mây đen đang bao phủ lấy gương mặt của cậu ta.
– Không có gì, chỉ là tui cảm thấy bồ nói chuyện như thằng say mà thôi.
Không thể chịu nổi thêm mấy màn tán dóc này nữa, Vân Yên bực bội quay lại và quát với hai tên con trai đang lề mề phía sau mình.
– Im đi! Và đi nhanh lên! Chúng ta phải đến chỗ Uyên Thư. Đã muộn quá rồi! Sao chúng ta lại mất nhiều thời gian như thế?
Anh Thanh gật gù bước theo cô ta trong lúc vẫn lẩm bẩm.
– Bồ nói đúng. Có ai cảm thấy đêm nay quá dài không? Cứ như có ai đó đang kéo giãn đêm nay ra để nó tương ứng với một chục chương truyện vậy.
Phục Lễ thở dài và buông tiếng than vãn, nghe cũng thật giống như một lời tuyên bố đầu hàng.
– Bồ có thể thôi xem như đây là một câu chuyện được không? Điều đó làm tui rùng mình đấy.
– Tại sao chứ?
Chính Phục Lễ cũng không hiểu lí do thực sự là gì. Cậu chỉ lắc đầu mà đáp:
– Có lẽ tui không thích cảm giác mình là một nạn nhân bị sắp đặt bởi ai đó, dù cho kẻ đó có mang danh là số phận đi chăng nữa. Tui ghét cái cảm giác rằng bản thân mình nhỏ bé và bất lực, như thể tui chẳng là gì đặc biệt trong cái thế giới này.
– Đừng đánh tui, nhưng tui tưởng rằng bồ không muốn ai xem mình là kẻ đặc biệt?
Phục Lễ trừng mắt nhìn gã ngốc đang đi bên cạnh mình. Nhưng chóng thôi, cậu chẳng thấy có tí tức giận nào cả. Cậu chỉ vờ như hét lên và đấm nhẹ vào vai hắn.
– Đồ ngu! Ý tui là tui không muốn ai cư xử khác lạ với mình chỉ vì mình là gay. Ai mà không muốn mình là ai đó đặc biệt chứ?
Phục Lễ thỏa mãn nhìn vẻ mặt đau đớn của Anh Thanh và tiếp tục nói một cách phấn chấn hơn hẳn.
– Tui biết đôi khi mình rất mâu thuẫn, đôi khi mình rất khác người. Nhưng chung quy thì tui cũng y như một một con người bình thường. Tui biết rằng mình cứ nói suốt về việc cuộc đời này chóng vánh như một bản nhạc, nhưng điều đó không có nghĩa là tui không tận hưởng hay trân trọng cuộc đời này. Tui không muốn chết như bọn họ. Có ai mà muốn chết cơ chứ?
Anh Thanh trông có vẻ rất xúc động với bài phát biểu của cậu. Nhưng Vân Yên thì không. Cô ấy vẫn lạnh lùng tiến về phía căn phòng y tế như không hề nghe thấy gì về cuộc trò chuyện đó. Bọn con trai đôi khi còn ủy mị đến mức khiến cô muốn rùng mình.
Vân Yên bước lại gần chiếc giường của Uyên Thư, lo lắng xem xét tình trạng của cô ấy. Có một ý nghĩ không tốt đã nảy ra trong đầu cô khi cô nhìn thấy nước da trắng nhợt của Uyên Thư. Cô chạm tay vào cô ấy và nhận ra ý nghĩ xấu đó lại chính là sự thật.
Anh Thanh và Phục Lễ bước vào phòng và nhanh chóng hiểu ra sự việc khi nhìn thấy cái lắc đầu bất lực của Vân Yên. Phục Lễ tiến lên và tìm lời an ủi.
– Chúng ta không thể làm gì cho cô ấy cả. Cô ấy quá yếu, và… cô ấy bị ốm. Chuyện này có vẻ hơi bất ngờ, nhưng bồ cũng hiểu rằng…
– Cô ấy không chết vì chứng biếng ăn!
Vân Yên chợt hét lên một cách phẫn nộ và ném cho cậu ta thứ mà cô vừa lôi ra từ lòng bàn tay của Uyên Thư. Lại là một mẩu giấy chết tiệt khác. Một bức thông điệp từ cái gã chết tiệt nào đó muốn xác nhận thành quả tiếp theo của hắn.
C là cho Clair, kẻ đã dần héo úa.– –Hết chương 05—
Body count: 06.