Bạn đang xem truyện online miễn phí Chương 23 tại
dua leo tr
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
=>
…
Mãnh hổ gầm nhẹ lên với giống cái báo hoa mai vẫn đang đứng trên thang đá. Evan liếc nhìn đầy khẩn trương, mặc dù hắn cũng nghi hoặc bản thân đang khẩn trương điều gì.
Báo hoa mai chậm rãi đi xuống, bước chân êm nhẹ như đang đi trên bông. Đến gần quấn quýt xung quanh con hổ lớn. Mãnh hổ nhe răng uy hiếp, trong mũi phát ra âm thanh hầm hừ. Evan tái xanh mặt nhìn hai con thú, trán vã đầy mồ hôi hột.
Hắn dĩ nhiên biết bà chị của mình có ý đồ gì, nhưng hắn không thể liên lụy bọn KaLa được.
KaLa đương nhiên cũng vậy, cô sẽ không tùy tiện gây rắc rối cho Evan, xem thái độ trước mắt, hai “chị em” này cũng không hữu hảo.
Nhưng Kai Ten đột nhiên tiến lên vài bước, đưa tay ôm KaLa dựa vào ngực, rất không khách khí nhăn mặt cảnh cáo Anna.
Không ngờ người nam nhân này lại có một mặt dịu dàng như vậy!
Anna ghen ghét, KaLa cảm nhận được địch ý của Anna. Cô hơi nhướng mi nhìn chằm chằm Anna.
Cô ta thật sự che giấu rất tốt, đôi mắt và khuôn mặt nhẹ cười vẫn thản nhiên.
Suýt chết_mới có thể đến thế giới hoang dã này mà rơi vào lòng bạch dực_cô thật sự không muốn dính líu đến những âm mưu hay xảo trá như thế này. Cho dù là hồng hoang, cổ nhân hay thời kì đồ đá cũng tốt.., cô cũng sẽ sống tốt; miễn là tránh xa những thị phi vô vị đó.
Nói tóm lại, KaLa không hề muốn dính líu hay dây vào cô gái trước mắt này.
Anna vừa bị KaiTen cảnh cáo,
cô ta chậm lùi nửa bước.
Từ ngôi nhà gỗ đơn sơ bên trên đi mấy người đàn ông cao to.
KaLa lần đầu tiên nhìn thấy người nguyên thủy như vầy, không khỏi kinh ngạc, cái miệng nhỏ khẽ nhếch.
Bọn họ có cơ thể cực kỳ cao lớn cường tráng, nhìn vô cùng sắt đá. Một đầu tóc dài rối nùi như tổ ong, khuôn mặt vuông vức, người không râu khá khôi ngô, người để râu lại che chỉ như nhìn thấy duy nhất đôi mắt báo, sáng quắc. Nửa thân trên cơ bắp cuồng dã, thân dưới quấn da thú hơi lộn xộn. Bọn họ có tất cả bốn người. Cả hình thể và lực lượng đều thuộc hàng thượng đẳng, bước chân đầy hữu lực, cầm trên tay là những vũ khí nhọn như thương lao, chất liệu y như cái mà Evan đang có.
Lần này thì Ân Sát cũng không mang thái độ đứng ngoài nữa, hai mắt người chim lướt qua tia sắc bén. Hơi thở bắt đầu thay đổi chống lại khí thế của bốn dã nhân kia.
Kaiten hơi căng người, cánh tay ôm KaLa thật chắc, khẽ mím môi đánh giá phần thắng của phe mình.
“Anna! Sao… sao cô có thể dẫn mấy người này đến xâm nhập lãnh địa của bọn tôi!?” Evan phẫn nộ nói, chị ta rốt cuộc cũng phá đi phần tôn trọng cuối cùng giữa cả hai người.
“Evan, ngươi vẫn nên về bộ tộc cùng ta. Súc sinh đó, trước sau gì cũng rời bỏ ngươi đi mà thôi!” Anna đã lấy lại được khí thế, giơ một ngón tay chỉ vào thân hình của mãnh hổ.
“Các người quay về đi” Evan liếc nhìn mãnh hổ ra hiệu, sau đó nói với nhóm KaLa: “Đừng để ý đến chị ta!”
Evan nhanh nhất đưa ra quyết định, hắn sẽ cản lại con báo hoa mai kia, bốn người còn lại cứ giao cho mãnh hổ xử lí là được.
KaLa lần nữa giật mình kinh ngạc, đôi mắt sâu xinh đẹp của cô nhìn về phía Anna. Đột nhiên có chút cảm giác quái lạ. Nam nhân phía sau dựa sát vào lưng cô. Tiếng tim đập trầm ổn từng tiếng từng tiếng, nhưng.. như vậy vẫn chưa quét đi được điều quái dị này.
Lông mi KaLa khẽ chớp, trong đầu liên tục lắc lắc đầy sự khó tả và cười khổ, rốt cuộc thì cô vẫn chưa thể nào hoàn toàn hưởng thụ cuộc sống cả đời vô lo vô nghĩ được.
Chương 23:
Nhân tộc nguyên thủy(8)
*
Bốn dã nhân vây quanh Anna, họ gồng mình lên như thể hiện, đôi mắt dần dần bị sự tham lam thay thế, nhìn quét tới quét lui trên cơ thể đẫy đà của KaLa, ánh mắt đầy thô bỉ cộng thêm khuôn mặt râu ria xồm xoàm dơ hầy hụa khiến người ta không thể nhìn thêm một phút một giây nào nữa.
Kaiten suýt tức điên,
kẽ răng phát ra một âm thanh rít rào khẽ. Hắn đưa KaLa ra sau lưng, định bước tới hướng Anna, bởi vì Anna đứng ngay ở giữa bốn dã nhân. Cảm giác quái dị đột ngột xông thẳng vào gan bàn chân, tựa như bị bốn hướng ánh mắt đầy sát khí khóa lại, khiến KaiTen phải dừng bước.
Trong lòng hắn khẽ trầm xuống.
Hắn đưa KaLa lùi lại gần Ân Sát.
Evan kinh hãi.
Làm sao vậy?
Nếu KaiTen thật sự muốn đánh,
hắn & mãnh hổ tuy nhất định sẽ không giúp bất cứ ai, nhưng cũng sẽ không để bọn KaiTen bị gì được. Nhưng KaiTen lại chọn lùi lại là sao?
Thú nhân dù gì cũng có thể lấy hai địch bốn quá dễ dàng.
_______ Nhưng Evan không hiểu, KaiTen rất tin vào trực giác của chính hắn.
_______ Giữa không khí căng thẳng,
KaLa đột nhiên nói:
“Anna, nếu cô giúp đỡ, chúng tôi sẽ rất vui mừng.”
Không khí như được lưu đọng lại, Anna rất tự nhiên cười, trong đầu thầm mắng KaLa thức thời.
“Tự nhiên! Vậy chúng ta cùng về bộ tộc Tru Uyêng nào!!” Anna nói như thể là người chiến thắng.
“…”
Sau khi cả đám_bao gồm cả bọn Anna và nhóm KaLa, Evan đi về phía trung tâm rừng. Từ trên không trung, bốn cái bóng vụt ngang, theo hướng của bọn họ mà bay.
Tử xà từ trên cây trườn xuống,
đôi mắt rắn như thể hóa thành lưỡi đao, âm u rét lạnh.
..Đáng giận. Không ngờ con người kia lại có được sự bảo hộ của X tộc. Vừa rồi nó bị chúng phát hiện, có lẽ chúng không rảnh để ý nó,
nhưng nếu chúng muốn làm hại KaLa…
Tử xà lần đầu tiên hình thành ý nghĩ tàn bạo trên cả tàn bạo.. Bọn chúng, tốt nhất không nên chạm vào KaLa ( của nó).
##pinterest
_____________
______
Đứng trước cổng của nhân tộc bộ tộc gọi là Tru Uyêng gì gì đó,
KaLa có thể nghe thấy từng âm thanh hô hào vang dội. Ánh lửa bùng lên từ đằng xa, có lẽ là giữa bộ tộc, khói nóng nhẹ bốc lên mang theo bụi và ánh lửa li ti. Cổng được dựng từ vô số cọc gỗ đẵng không đều nhau, ở chân cọc còn dùng đá lớn chặn lại từng khối từng khối. Hai bên dựng thẳng hai cái đầu lâu xương trắng to lớn dữ tợn.
Cả bộ tộc, nhìn phía trên giống một cái nút giữa bản đồ rộng lớn, mà bản đồ đó_chính là khu rừng lớn này_thay vì là lục địa.
Gỗ ở phạm vi bộ tộc đều bị đẵng ngã hết, một khoảng trống không cổ thụ vây quanh bộ tộc.
“Thật ra, đây cũng không phải là trung tâm khu rừng. Tất cả chỉ là tự nhận mà thôi!” Evan nói với một cái mỉm cười đầy mỉa mai. Cậu thanh niên tóc cháy nắng, đứng dựa vào đầu mãnh hổ có bộ lông màu vàng đất & vằn đen, nhìn thế nào cũng thấy hợp. KaLa lưng đang dính sát vào nam nhân phía sau, nghĩ.
Evan giống như có hứng thú, nổi máu giới thiệu cho bọn KaLa: ” Nghe nói các bộ tộc thú nhân ở đây, à không! Toàn bộ các bộ tộc định cư tại khu rừng này đều có chung tín ngưỡng là vị Thần rừng. Họ bảo Thần luôn hiện hữu ở mọi nơi để bảo vệ bộ tộc, và trừng trị những kẻ xâm lăng khu rừng này từ bên ngoài.”
Evan chuyển nhỏ giọng như tên trộm: “À, Thần đấy mới thật sự là trung tâm khu rừng, nhân tộc chỉ hưởng ké kết giới tự nhiên của Thần Rừng mà thôi!!”
“Xâm lăng từ bên ngoài ư?” Mẹ kiếp! Lục địa này rốt cuộc lớn đến mức nào chứ? “Evan, ngươi biết tên khu rừng này không?”
Evan lắc đầu.
“Ban đầu tôi bị trôi dạt vào đây, tôi vẫn cứ nghĩ là bị lạc ở một khúc sông nào đó của Amazon, nhưng..”
Evan co rút khóe miệng, khi hắn nhìn thấy sự hiện diện của thú nhân ở thế giới này thì đã đánh bay ý nghĩ đó.
“Bộ tộc lâu đời có lẽ biết.”
Ân Sát đột nhiên nói.
Thấy mặt Kai Ten đen lại, Ka La ghé lại gần, bộ ngực mềm mại dán trên cánh tay hắn. Mắt Kai Ten hơi tối lại.
“Tử xà đang ẩn nấp gần đây đúng chứ?”
“…”
Kaiten nhẹ gật đầu. Chuyển mắt về hướng cánh cổng bằng gỗ.
Cánh cổng kẽo kẹt một âm vang lớn, nặng nề mở ra sang hai bên. Hơn mười người đàn ông lưng hùm vai gấu, sừng sững đứng ở bên trong. Hai hàng hai bên là các nữ nhân quấn lông thú thân dưới & trước ngực, để lộ bờ vai trần đen bóng. Họ có đứng có ngồi, có làm việc, bồng bế trẻ con…v.v Người chú ý “khách nhân” cũng chỉ là những người đàn ông lực lưỡng đó.
Nhóm Ka La đều căng thẳng,
Ân Sát, Evan và KaiTen vây Ka La ở giữa ngăn cản ánh mắt từ mọi phía. Tử xà ẩn nấp ở cách đấy không xa. Mãnh hổ đã sớm bị Evan kêu trông chừng ở phía sau. Nói là vậy nhưng phỏng chừng mãnh hổ cũng đang bị con báo hoa mai kia quấy rối.
“Mời vào!”
Anna mỉm cười một cách ngọt ngào.
Hai mươi người đàn ông dậm chân đi tới, có xu hướng xếp thành vòng vây.
Đây là rành rành uy hiếp!
Anna rốt cuộc muốn trực tiếp làm gì cơ chứ?
…đây là hiện thực suy nghĩ của hai người Evan & KaLa, họ có lẽ đã lờ mờ đoán được điều gì đó.
Evan cắn răng. Áy náy nhìn KaLa, là hắn liên lụy bọn họ…
_________ Bộ tộc Tru Uyêng có khoảng hơn năm trăm người.
Cứ mỗi dưới năm bảy người sẽ sống chung trong một căn nhà gỗ vững chắc, hoặc lều làm từ tán lá cây và rơm rạ. Trước mỗi nhà lều hoặc xung quanh đường đi đều có những cọc gỗ được phủ một lớp gì đó trơn láng như dầu nhớt, mỗi cọc đều đốt lên một ngọn lửa. Đầu lâu và xương cốt của động vật treo lủng lẳng quanh các cọc gỗ đó. Xa gần đều có sự tham gia của tự nhiên, hoa cỏ, đá cuội, và cả cái hồ nước khá rộng cách trăm mét hướng tây.
Chung quy, nơi ăn ngủ của họ đều khá lớn, có lẽ là vì dáng người cao to lực lượng đầy dã tính, ngay cả nữ nhân cũng cao to không kém
Tất cả nhà đều vây quanh một cái tế đàn được dựng nên bằng nền đá tảng. Từ xa ngước nhìn, chỉ thấy một cọc gỗ nhọn hoắc chọc lên bầu trời. Trên cọc gỗ dựng một đầu lâu, nhìn có điểm nhỏ tựa như đầu hưu nai có cặp sừng xương trắng thật lớn.
“Đó là sứ giả của rừng, là tín ngưỡng.”
Đi bên cạnh KaLa và hai dực tộc, Evan nói nhỏ với vẻ thành kính, khiến KaLa nghe thấy phải trầm tư suy ngẫm.
Anna từ phía sự bảo bọc của đám đàn ông nói với giọng âm dương quái khí:
“KaLa, mặc dù ở trong đây là lãnh địa của bộ tộc chúng ta, nhưng cũng không phải là tuyệt đối an toàn. Cô tốt nhất nên an phận chút!” Anna cười nói tiếp: ” Bên phía bắc cạnh tế đàn đó, chính là cấm địa khủng khiếp nhất, nơi đó có thứ mà cô không thể tưởng tượng nổi đâu!”
KaLa lạnh mắt nhìn vài gã đàn ông đi cạnh thỉnh thoảng chọc ghẹo Anna, người thì lâu lâu vuốt ve đùi, người thì nắm lấy bộ ngực trong lớp áo da cáo, kẻ to gan hơn thì gặm cắn vành tai Anna, khiến cô ấy nhịn không được ưm ưm mấy tiếng.
KaLa cảm nhận được cái nắm tay đầy mồ hôi của KaiTen. Cô an ủi vỗ vỗ mu bàn tay hắn.
Anna lại nói tiếp:
“Phía tây bên kia cũng là hồ thiêng của bộ tộc, à còn chếch mép khu rừng bên nam… ” Anna đưa ánh mắt đính trên hai dực tộc, nói với giọng quyến rũ: “Cô cũng không nên qua đấy nhé~!”
Anna gáy đủ, mới nói mấy câu với vài người đàn ông bên cạnh, KaLa loáng thoáng nghe chuẩn bị nổi lửa nấu thịt tiếp đãi gì gì đó.
______________
_______
Anna sau khi hoan ái cùng hai người đàn ông, đang nằm vật ra thảm da thú. Như những lần trước, thân dưới lại có vết máu, trán cô ấy vã đầy mồ hôi, thở hổn hển vừa suиɠ sướиɠ vừa khổ sở. Đột nhiên có tiếng gió phần phật, Anna nhanh chóng với lấy tấm da lông cáo quấn quanh cơ thể xanh xanh tím tím, ra khỏi nhà gỗ chạy về hướng mép hồ phía tây. Ở đấy có một cây hoa già tựa liễu, hoa đỏ đỏ cam cam rủ xuống mép nước cạnh hồ.
Anna ngước lên cành cây, ở đấy có một người chim…
Anna liếm khóe môi:
“Đồ đê tiện nhà cô lại có tin tức tốt gì nữa à?”
“Ha ha…”
Hồng Mẫn_ nhân thú giống cái_ Uyên Lô dực tộc, thuộc dòng họ phượng hoàng, vừa cao ngạo vừa cao quý. Một trong những bộ tộc được tôn sùng nhất không chỉ vì dòng máu cao quý, mà còn vì vẻ ngoài diễm lệ, bên trong cường đại.
Dáng người cao ráo như người mẫu, hai đùi và chân phủ đầy lông vũ màu cam đỏ, hai cánh thon dài gấp lại ở sau lưng, tóc ngắn cũn và lông ống màu đỏ như lửa, bóng người chim sáng rực dưới mặt hồ gợn sóng.
Trên má của uyên lô tộc phủ một lớp tơ màu đỏ nhạt, nhìn có vẻ say mê. Trước ngực không có gì che lại trừ lớp lông tơ ngắn, hiện lên hai nụ hoa gắn trên hai cái bánh bao nhỏ.
Hồng Mẫn chỉ nhảy một cái đã tới gần nhân loại, vuốt chim đưa ra đã gạt bỏ được tấm da cáo đang quấn quanh cơ thể của Anna. Nhìn đấu vết và mùi giao hợp còn vương lại, người chim cười quỷ dị:
“A, xem ra vẫn còn rất tốt mới đi đến được đây!”
Anna rét lạnh trong lòng, ghê tởm nhìn bàn tay Hồng Mẫn đang không kiên dè lướt trên người cô ấy, kẻ trước mắt cô (Anna) có sở thích mà theo Anna nhận xét là quái dị và kinh tởm.
Ả ta (Anna đang nói H.Mẫn) ngay từ lần đầu gặp đã không thương tiếc hành hạ (xxx) cơ thể cô.
“Á!” Nơi vừa sưng tấy lại bị xâm phạm, Anna gắng gượng cúi mặt che đi đôi mắt đầy căm thù.
Thật kinh tởm!
Thật ghê tởm… Anna ghét cay ghét đắng điều này.
Bởi vậy, khi nhìn thấy Evan quấn quýt bên cạnh con mãnh hổ là giống đực kia, Anna ngay lặp tức thấy ghê tởm.
Evan vốn phải là của cô!
…đây là hiện thực nhận thức của Anna.
______Anna, cô ta phán xét kẻ khác bằng ánh mắt đầy ý nghĩ căm ghét và bỉ ổi, mà không biết bản thân mình sớm là kẻ suy bụng ta ra bụng người khác.
Ăn đủ, Hồng Mẫn nhe răng cười với Anna đang chật vật đứng lên:
“Tin đáng chú ý đấy! Nhân loại kia, nhân loại vừa đến ấy…” Hồng Mẫn như vừa nói lại vừa lộ ra vẻ mặt nghi hoặc, trực giác của cô ta nhắc nhở, về việc nói Ka La là một nhân loại, có điều gì đó kì lạ. Nhưng Anna đã gấp hỏi:
“Là KaLa, ả yêu tinh đó như thế nào?”
Anna ghen tỵ đến đỏ mắt, dáng người KaLa no đủ đến mức khiến người vốn tự chủ tốt như cô ta ghen đến tức tối. Người so với người đúng là tức chết.
Hồng Mẫn mị mị, ánh mắt lỏa lồ quét tới lui trên thân thể của Anna, khiến Anna tức giận phát run.
“Nhân loại kia dẫn mãnh thú xâm nhập vào…”
“Hừ…”Anna hừ lạnh ngắt, có hơi thất vọng cãi lại: “Con súc sinh đó là của gã Evan ngu ngốc kia!!”
“Hử!? Chẳng phải là mãng xà sao?”
“Hừ… xà, á! Ngươi đang nói là rắn!” Anna thét chói tai, không tin trợn mắt nhìn Hồng Mẫn, như đang xác nhận thật giả. Hồng Mẫn cười lạnh lẽo:”Anna cưng, Anna nghi ngờ ta sao??”
Bộ dạng này lại làm cho Anna rùng rợn người, mặt hơi tái. Sau đó cười gằn:
“Thật tốt! KaLa, không thể tin được là cô lại tự đào hố chôn mình!”
Mặt Anna vì hưng phấn mà trở nên quái ác tựa uyên lô dực tộc kế cạnh.
“KaLa! Tôi sẽ cho cô biết, đá kê chân có nghĩa là gì..!”
#