Bạn đang xem truyện online miễn phí Chương 8: Thế giới trên đôi cánh(8) tại
dua leo tr
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 8: Thế giới trên đôi cánh 8
***
**
*
Chiều ngày hôm đó.
Tử xà dẫn cô đến một nơi không xa lãnh địa Liệp Vũ cho lắm.
Đại khái với tốc độ chạy của KaLa, thì từ hang ổ đến đó khoảng hai giờ.
Đó là một hẻm núi nhỏ.
Ở đây cây bụi thưa thớt nhiều, bù lại, cổ thụ rất lớn và mọc rậm rạp, cây này nối tiếp cây khác che đi hẻm núi nhỏ hẹp.
Với kích cỡ kinh khủng của tử xà, thì miễn cưỡng chứa được khi nó chịu gấp lại cơ thể, tưởng tượng như là một sợi dây gấp làm hai lại vậy.
Tử xà lùa lùa KaLa, đầu dẹp dẹp cứ đẩy cô, KaLa đành theo ý nó thong thả đi vào. Hẻm núi này có vách đá mỏng nhô ra, cây bụi mọc xen kẽ đá vừa hay che lại khoảng trống ở bên trong.
Đi gần khoảng trống đó, ánh sáng chiều tà dù len lỏi, vẫn ko đủ cho KaLa nhìn rõ khoảng tối ấy. Nó có thể xem như một hang động đào nông ra, nhưng khá kín đáo.
Tử xà trườn nhẹ sau lưng, lười biếng mà thong dong. Cô vừa bước vào khoảng tối nơi vách đá che khuất, thì một cảm giác sắc bén đánh tới, lạnh căm căm như thể nếu cô bước thêm nữa, trên người sẽ có vài cái lỗ thủng.
Dừng lại hơi cứng đờ người.
Con rắn phía sau tiến tới,
khẽ vươn cái lưỡi chẻ ngọn lành lạnh chạm vào lưng cô. Phát ra tiếng “h..khzz…” vài lần. Cảm giác kia mới dịu đi một chút.
KaLa theo ý tử xà cùng bước vào, đợi cô thích nghi với ánh sáng yếu, cô kinh ngạc khi nhìn thấy một cái tổ làm bằng lông chim bạch sắc.
Quan trọng là,
con chim lớn màu trắng thuần nằm gọn trong đấy chính là Wahi.
Không ai khác chính là giống cái trong bộ tộc Liệp Vũ thường quan tâm đến KaiTen. Mấy hôm trước KaLa vẫn còn nhìn thấy cậu ta cùng chăm sóc mọi người sau trận chiến với diều hâu tộc kia, thỉnh thoảng còn nhìn cô với vẻ trách cứ.
Dĩ nhiên Wahi nhìn thấy người đến là KaLa cũng ngạc nhiên, nhưng cũng không để ý tới, thậm chí có phần cho điều này là tùy ý.
Wahi bây giờ không còn bộ dáng nhìn thấy cô là ghen tỵ hay ghen tuông gì. Cả cơ thể bạch dực to lớn nằm sấp ra đấy, hai cánh hơi phủ xuống, bộ lông xù nhẹ ra, bao trọn cái tổ. Hai mắt hơi nhắm lộ rõ mệt mỏi.
Wahi rõ ràng là đang ấp trứng..!
Sàn sạt…
Tử xà lôi non nửa con thú lúc nãy nó vừa tóm về, để gần cái tổ của Wahi. Bạch dực cũng không buồn mở mắt, thi thoảng nhúc nhích đầu một chút đổi tư thế.
KaLa hơi đứng hình.
Sự thật là nhìn thấy Wahi như vậy, cô không khỏi nhớ đến KaiTen. Không…, nói nhớ thì phải mà cũng không phải. KaLa mím môi,
một cảm xúc ứ đọng dần trong lòng, có cái gì đó hơi khó chịu nhe nhón, mặc cho cô khó khăn kiềm nén.
Liệu KaiTen có liên quan đến điều này.
Điều này… không ngoài khác chính là việc Wahi đang ấp quả trứng kia.
Cộng thêm hắn (KaiTen) cũng chưa tin tưởng đến cô… Cô cứ nghĩ đó là do bản năng của dực tộc. Khi hắn rục cánh lại ko cho phép cô chạm vào.
KaLa hơi rũ mi mắt xuống,
hôm nay nghe tin gì mà KaiTen lại gấp rút quay về, sau đó thì tử xà lại mang cô đến đây.
Một câu hỏi hiện lên trong đầu khiến KaLa suýt nhảy dựng: Wahi là phối ngẫu của KaiTen?
KaLa dựa vào một tảng đá gần đó ngơ ngẩn, mặc kệ tử xà hơi nghi hoặc trườn lại gần dụi đầu vào cô.
KaLa hướng ánh nhìn về phía Wahi đang nghỉ ngơi. Cô thu lại hai chân, vòng tay ôm lấy và ngả đầu lên gối.
Cô… không phủ nhận bản thân đã có phần thích KaiTen.
Thích
khi rung động. Không vì lý do gì khác. Thích chính là thích. Cô yêu mến và thậm chí luyến tiếc cảm giác ấm áp từ hắn, xúc động với sự quan tâm của hắn đương lúc cô không hề để ý đến chính mình.
Nhưng cô hơi sợ hãi.
Nếu như cô thật sự bị rung động bởi KaiTen, cô không biết lúc nào sự rung động này sẽ tan vỡ, hoặc giả cả hai ko thể nào, …bởi vì cả hai là khác giống loài.
…
KaLa đang rối rắm miên mang suy nghĩ. Bỗng nghe bạch dực rên lên một tiếng. Cô nhìn qua nó. Tử xà lúc nào đã gối nằm lên chính thân mình của nó mà lim dim, ngay bên cạnh cô.
Bạch dực có vẻ yếu ớt nâng cái cánh to lớn lên, di chuyển một chút. Gặm nhấm con thú mà tử xà vừa mang đến.
…
*
KaLa được tử xà đưa về hang ổ của nó vào sáng hôm sau.
Mi mắt cô hơi thâm quầng chứng tỏ ban đêm không hề ngủ ngon. Cũng phải thôi, nằm lụi trên nền đá lạnh lẽo, có tử xà máu lạnh kế bên làm sao chịu nổi. Đành cắn răng suy nghĩ lung tung cho dời lực chú ý.
Tử xà đợi cô yên vị trong hang ổ, mới đi ra bên ngoài săn thực vật. Hôm qua nó vốn đã ăn no rồi, vẫn chưa tiêu hóa hết. Nhưng tử xà nhìn thấy hôm qua KaLa ăn ít đến đáng thương như vậy (gần ký thịt :)..!), nên hôm nay nó mới tiếp tục hành động.
KaLa tìm vài cây củi khô và mớ rơm cỏ để mòi lửa, ngọn lửa nhen lên ngay bên cửa động. Thở dài đợi đại boss đi săn trở về.
Chiều hôm qua đến giờ KaiTen vẫn chưa xuất hiện, cô có hơi tủi thân… Mặc dù ở thế giới trước, điều này đã xảy ra vô số lần. Cô cứ nghĩ bước sang thế giới này, tính cách cô sẽ trở nên trầm cảm lạnh lùng, nhưng bây giờ, vẫn có cảm giác man mác buồn như vậy. Chạm nhẹ lên vai áo choàng trắng muốt, lại không kìm lòng được nhơ nhớ đến ai đó. Cảm tình này không hề giống với sự tin tưởng mà cô dành cho anh trai mình vào thế giới cũ…, nó giống như khao khát…
…
…
Đã là giữa mùa hè,
khỏi phải nói ru rú trong hang thì nóng bức đến mức nào. Nhưng ổ của tử xà quả là tuyệt vời, bên ngoài cực kỳ râm mát, thậm chí ẩm ướt, bên trong lại không bị sức nóng của mặt trời xâm nhập. Có lẽ ít nhiều liên qua đến da rắn của tử xà ko chịu nổi khi phơi nắng.
KaLa ngủ một mạch đến buổi trưa.
Tử xà trở lại cũng vào giờ đó, nhìn thấy đống lửa trước cửa hang, hơi uốn thân mình, trườn lại cọ xát dập tắt đống lửa, cho đến khi lửa than còn nhấp nháy. Lén lút chui vào hang ổ liếm mặt KaLa. Cô lại bị cảm giác lành lạnh ẩm ướt đánh thức. KaLa quơ quơ tay đẩy cái đầu tròn dẹp của nó ra, tử xà như muốn đùa giỡn nhẹ bổ vào cô. Nhưng cái thân cường hãn của nó thì “nhẹ bổ vào” cũng đủ làm cô lung lay. Lảo đảo đứng lên.
KaLa theo nó ra cửa hang. Nhìn đống lửa bị tàn lụi, lại thấy đoạn thân rắn của tử xà hơi cháy xém. Dở khóc dở cười: “Tử xà…”
KaLa lắc lắc đầu.
Con mồi lần này tử xà lôi về là một giống gà rất lớn, bằng cỡ chim đà điểu, toàn thân thì lại tròn tròn ngắn ngủn, cổ ngắn bị cắn gẫy rụp, bộ lông pha màu hỗn tạp.
Có vẻ như tử xà đã rình rập cả buổi sáng mới có thể tóm nó về đây.
Tử xà bỗng nhiên vung đuôi nhẹ đẩy cô, KaLa nghi hoặc nhìn nó. Con rắn chầm chậm trườn theo một phương hướng ngược lại với cửa động.
KaLa tưởng nó muốn đổi hang ổ, liền lôi xềnh xệch con “đà điểu tròn” đi theo. Đến lúc cô hơi thở hổn hển vì mệt thì một cái hồ nước hiện ra trước mắt.
KaLa kinh hỉ hô nhỏ.
Đã mấy ngày cô không tắm, hiện giờ nhìn thấy nước là ruột gan đều ngứa ngáy lên!
Tử xà như quen thuộc trườn xuống ngay ngâm nước, chỉ để chừa mỗi cái đầu nổi lên, màng mắt khép lại tỏ ý hưởng thụ.
KaLa cũng trước tiên cởi bỏ áo choàng đem phơi ở một nhánh cây gần đó. Thoả mãn mà ngâm trong hồ nước mát lành cùng tử xà. Đến khi bụng đói sôi ồn ột lên cô mới không nguyện ý đi lên bờ.
Nhóm lửa, lột sạch lông con đà điểu tròn nọ. Không có dụng cụ để làm sạch bụng, cô đành dùng nhánh cây xỏ xiên con gà trụi lông lên đống lửa mà nướng.
Ăn no.
Tử xà lại dẫn cô đi vào một khúc rừng lạ.
KaLa thoải mái đi theo. Không biết từ lúc nào, cô đã tin tưởng con rắn có vảy vân tím này vô điều kiện. Hoặc có thể nó là đồng bạn của KaiTen chẳng hạn. Hoặc là nó chưa hề làm hại cô.
Tử xà hướng dẫn cô hái một vài loại quả kỳ lạ.
Đại khái là một gốc cây nhỏ như cây cà chua, cây mận. Quả của chúng mọng nước mềm mại, lại nhỏ như nắm tay em bé. Có lẽ tử xà không tiện ngậm hái lấy nên nhờ đến cô.
KaLa đưa bên môi một quả nhỏ màu hồng đào, thấy tử xà nhìn nhìn nhưng không phản đối. Cô cắn một ngụm nhỏ, nước tràn ra như sữa, nhưng mùi vị lại nhàn nhạt như nước miếng vậy!! Cô ghét bỏ không thèm ăn nữa.
Hái một mớ lớn quả lạ như vậy, tử xà dẫn cô quay lại tổ của bạch dực Wahi.
Wahi vẫn cảnh giác như cũ, khi biết cô và tử xà đến thì thu lại địch ý. Vẫn mệt mỏi uể oải nằm ấp trứng.
Tử xà dùng đuôi rắn tráng kiện của nó đẩy đẩy cô đi về phía tổ. KaLa hơi không được tự nhiên. Wahi nhìn thấy loại quả trên tay cô thì chủ động đứng lên, đi ra khỏi tổ.
Đến lúc này KaLa mới để ý, tổ là từ lông trắng và lông vũ màu nâu lấm tấm kỳ lạ. Màu nâu…
KaLa hơi giảm lại cảm giác tủi thân, ít nhất thì KaiTen đâu có thứ lông vũ màu nâu. Lại ngó qua Wahi, lông màu trắng pha vài sợi lông tơ vàng đất. KaLa lại mù mịt hơn khi nhìn thấy duy nhất một quả đản (trứng) cao hơn nửa mét, vỏ trắng mang theo đường nét màu nâu sậm.
“Ta..?”
KaLa co rút khóe miệng nhìn một rắn một chim né xa tổ. Tử xà có vẻ muốn nói gì đó nhưng lại bất đồng ngôn ngữ, KaLa vô lực lắc lắc đầu.
Wahi gương chân chim bước lại gần KaLa, đầu mỏ hết sức cẩn thận gắp lấy một quả trong tay cô. Khẽ gập, quả nhỏ mọng nước lặp tức bị nghiền nát, Wahi đưa mỏ lên đỉnh quả trứng, chút nước từ quả nhỏ giọt lên vỏ trứng.
Đoạn,
KaLa há hốc mồm ngạc nhiên khi nhìn thấy Wahi sau khi xong việc hất bỏ vỏ quả, liều mạng chùi mỏ vào bộ lông, bộ dáng ghét bỏ..! Lại gương chân đứng xa tổ, há mỏ chùi chùi vào lông tơ.
KaLa hiểu.
Ra là muốn cho đản hấp thu thứ nước quả này, nhưng lại kiêng kỵ loại quả đó nên nhờ cô giúp đỡ.
Cô cũng hào phóng giúp làm. Vừa tò mò vừa kinh ngạc khi nhìn thấy nước quả nhỏ giọt xuống, vỏ trứng giống như một tấm xốp làm bốc hơi nước quả vào trong mất.
KaLa rất muốn biết hiệu quả của nó, có thời gian cô sẽ hỏi lấy KaiTen vậy. Cô cũng cần học nói một ít ngôn ngữ của nơi đây vậy.
Đoạn thời gian ba ngày sau KaLa đều giúp Wahi nuôi đản này, KaiTen cũng không có tới đón cô về bộ tộc Liệp Vũ. Điều này làm cho cô hơi có cảm giác bị bỏ rơi.
Cho đến khi rạng sáng ngày thứ tư, khi KaLa đang giúp vỏ trứng hấp thu nước quả. Có tiếng phần phật ngoài tổ.
Tử xà vừa mới đi săn.
Wahi cảnh giác rướn cổ. Một bạch dực mạnh mẽ đáp xuống cùng với một dực tộc loài khác… gió cuốn bụi bay.
(*Còn tiếp)