Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 8: Bá khí xung thiên tại dưa leo tr.
Trên điện thoại, Trương Phong ấp úng cả nửa ngày cũng nói không tìm Lộ Minh làm gì.
Khiến Lộ Minh rớt mồ hôi, sau cùng dùng cúp máy để uy hiếp, Trương Phong mới nói:
“Kỳ thực, là thế này, hôm nay ba mình bày ‘hoà đầu tửu'(1dạng tạ lỗi của xã hội đen), mình muốn tìm mấy bạn học giúp chống lưng cho có khí thế”.
“Ba cậu lẽ nào là xã hội đen?” Lộ Minh có chút khinh ngạc, Trương Phong là một học sinh ngoan a!!!
“Ba mình là thương nhân, tại nhà tắm ở trung tâm, vô ý đắc tội với một đại ca, bây giờ tìm người hoà giải, đền chút tiền, làm vài bàn ‘hoà đầu tửu’, rót chén trà nhận lỗi là không việc gì nữa rồi”.
Trương Phong thở dài, giọng có vẻ khổ sở nói:
“Lộ Minh, cậu không đến cũng không sao, mình chỉ là tìm vài người bạn học đến cho đông, giúp ba mình lấy chút can đảm”.
“Được, mình tới” Lộ Minh đáp ứng liền. (tìm đúng người)
Rồi lại nghĩ cả nửa ngày, vẫn không tìm ra câu từ nào thích hợp, Nhiếp Thanh Lam cô hồ ly đó không dễ lừa chút nào, Lộ Minh trong lòng đầy phiền não, nếu như lãnh mỹ nữ Cảnh Hàn là người có vẫn thiết, vậy thì dễ dàng rồi…
Lên xe buýt, đổi vài trạm, lại đi bộ thêm một đoạn mới đên nơi hẹn với Trương Phong.
Trương Phong và hai người bạn học đang đợi ở đó, bọn họ nhìn thấy Lộ Minh đều rất vui mừng.
Mặc dù bọn họ không biết Lộ Minh biết võ công, nhưng cũng biết Lộ Minh thường xuyên rèn luyện thân thể,trong ngành học hắn luôn đứng đầu về môn thể dục.
Thầy giáo vủa viện thể thao luôn tìm cách lôi kéo Lộ Minh về viện tham gia luyện chạy cự ly ngắn và bóng rổ, đáng tiếc Lộ Minh chỉ muốn ở ngành Trung Văn cùng với Khổng Tử, Mạnh Tử, Trang tử đối đáp, măm măm chờ chết.
Trong ngành Trung Văn, vương quốc của 4 mắt, Lộ Minh cũng là kẻ mà từ khi có lịch sử tới giờ, là học sinh duy nhất tốt nghiệp mà vẫn giữ đươc thị lực tiêu chuẩn.
“A Cường, Thạch Hoa, 2 người tìm được việc rồi?” Lộ Minh nhìn 2 người bạn học ăn mặc nghiêm chỉnh, đầu vuốt keo bóng mượt cùng với kiểu dáng sắp chết ngày xưa, khác hẳn nhau, không đừng được hiếu kỳ hỏi.
“Bọn mình chỉ sợ kiểm tra, chết môn, tìm việc? đó là chuyện vặt” gọi A Cường là Lỗ tử Cường cười lên, ném cho Lộ Minh một chai nước khoáng.
“Gia đình có người quen, mình bị nhét vào trường cảnh sát, huấn luyện tức thời 3 tháng, vừa mới được thả ra, chậm vài ngày sẽ lên đồn làm việc.” Thạch Hoa cũng gật đầu, Trương Phong hướng Lộ Minh gật gật đầu, hắn tìm Thạch Hoa, nguyên nhân chủ yếu hy vọng lấy được chút
“Cảnh Khí”(khí thế cảnh sát), trong lòng yên tâm được chút.
Có thể bầy ‘hoà đầu tửu’, là có thể thấy sự việc đã được đàm phán qua, rót chén trà, nhận lỗi, mời đối phương ăn uống một bận, vậy là xong.
Lại đợi hơn 1 tiếng đồng hồ mới có thêm 2 người bạn nữa đến. Lộ Minh nhận ra là bạn cùng trường, có lẽ là bạn của Trương Phong, hắn thì không biết tên.
Bởi vì đại ca xã hội đen sắp tới, thời gian vô cùng gấp gáp, Trương Phong cũng không vội giới thiêu, lái xe chở 5 người, phi như bay đến nhà hàng lớn là
“Hỉ Doanh Môn”.
“
Các bạn , cám ơn mọi người đã tới, vào trong uống chén rượu!!” phụ thân Trương Phong là Trương Phát Tài(>.<) thấy còn trai đưa bạn học đến chống lưng cũng rất mừng, nhưng lại không nguyện ý bị mất mặt trước đám nhỏ, bởi chút nữa ông phải rót trà nhận tội với đại ca xã hội đen, vì vậy vội vàng kêu đám Lô Minh vô phòng riêng.
“Thật không cần chúng con?” Trương Phong cũng bị phụ thân kêu vô trong, hiển nhiên, Trương Phát Tài cũng ngại bị mất mặt trước mặt con trai.
“Không sao, không sao” Trương Phát Tài khứa khứa cười, từ biểu hiện cho thấy mọi việc đều được đàm phán ổn thoả.
Nhìn thấy như vây, mọi người đều cảm thấy nhẹ nhõm, yên tâm tụ tập ăn uống.
Vừa ngồi xuống, hai người bạn không quen biết nọ điện thoại lần lượt kêu, có việc phải về, thần sắc trong mắt Trương Phong chợt tối, nhưng vẫn mỉm cười đưa 2 người xuống lầu.
Bên ngoài đại ca xã hội đen cũng đã đến, người làm trung gian hoà giải Thuỷ thúc cũng đến rồi, có vẻ như là vô sự, tất cả đều dung hoà, 4 người Lộ Minh đều yên tâm, bắt đầu đấu rượi.
Còn chưa cạn được 3 chén, chợt nghe bên ngoài có tiếng lộn xộn, có tiếng người chửi rủa ầm ĩ hết cả lên.
Phi ra ngoài nhìn xem, thấy mười mấy tên côn đồ cầm dao bổ dưa hấu đứng ở phòng khách. Không những mấy người bồi tiếp, ngay cả lão hoà giải Thuỷ thúc cũng bị kề vào cổ.
Có một gã râu kiểu người hồ(quai nón) đeo khính đen, ngồi nhếc mép cười, rót rượu nhàn nhã uống.
Bên người râu quai nón có một gã vệ sĩ to lớn như con trâu đứng đó.
Một tên mập lùn, đang thở phì phì, vừa đá vào eo Trương Phát Tài vừa chửi lớn:
“đcm, mày, Trương Phát Tài chỉ là cái lông gà, lão tử bằng gì cho mày thể diện? lão tử kêu không đánh mày vì bị mày trốn mất, chứ không phải không muốn đánh, mày cho rằng lão tử thật sự vì 30 vạn ít ỏi này, vì cái ‘hoà đầu tửu’ này của mày?”.
“Tha mang, tha mang a!! Thuỷ thúc, cứu mạng….” Trương Phát Tài đau khổ lăn lộn, miệng không ngừng kêu cứu.
“Đây, Hồ tu ca, thê này, thế này sợ không đúng quy tắc” Thuỷ thúc có chút khẩn trương nhìn gã râu quai nón 1 cái, nhẹ giọng lẩm bẩm, âm thanh bé tới nối có lẽ đến ông ta cũng nghe không rõ.
“Tất cả lên, quây lại, đánh cho tao, đập chết thằng khốn này, gái lão tử nhìn trúng, còn là gái trinh, thế mà nó cũng dám động vào, lão tử nếu không đem nó đánh cho tàn phế thì nuốt không trôi cục tức này” mập lùn đá được mấy cước, Trương Phát Tài liền trốn vào gầm bàn, hắn lập tức lệnh cho đàn em vây quanh hội đồng.
“ách” Lỗ tử Cường và Thach Hoa là 2 người trẻ tuổi chưa từng thấy qua cảnh này, không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.
Đánh nhau bọn họ không sơ, nếu như đối phương không có dao, cùng mười mấy tên côn đồ chiến môt trận cứu ra Trương Phát Tài cũng có thể, nhưng hiện tại vừa mới xông ra liền bị người ta cầm dao dưa hấu dí vào mũi, bọn họ không biết làm thế nào bây giờ.
Chỉ có Trương Phong vì lo cho phụ thân, mạo hiểm xông tới ôm lấy Trương Phát Tài, cố giúp phụ thân đỡ đòn hội đồng.
Mập lùn sách cái bình hoa khá to trong phòng lên định đập xuống đầu Trương Phong. một cánh tay giơ ra nhẹ nhàng đón lấy.
Rồi lại mạnh bạo đập xuống đỉnh đầu mập lùn đang rất hùng hổ. Chính là Lộ Minh.
Lộ Minh phủi phủi tay, 1 cước đem tên vệ sĩ bên cạnh râu quai nón vừa xông tới đá bay, đem tên to như con trâu đó đá bay đi vài mét, va đổ mấy cái bàn trong phòng.
Ánh mắt của râu quai nón dưới cặp kính đen nhất thời biến lạnh, cánh tay đang rót rượu lập tức cứng lại. Với nhãn lực của mình, hắn hoàn toàn nhìn không ra tên vệ sĩ đắc lực nhất của mình bị người ta 1 cước đá bay đi như thế nào.
Cự hán cường tráng rơi xuống đất, lập tức hôn mê, one hit.
“Tới đây, rót trà!!” Lộ Minh đặt mông ngồi xuống chiếc ghế trống, lại 1 cước đem mập lùn đang phát cuồng định bò dậy xuống đất.
Bên cạnh không có người nào có ý tiến lên giúp hắn rót trà.
Mấy tên côn đồ phản ứng kịp, lập tức giơ dao lên vây lấy Lộ Minh, nhưng gã râu quai nón cấp tốc giơ một tay lên, gã ra hiệu mọi người không được động, lại ra hiệu cho mọi người lui xuống.
Râu quai nón có chút bồn chốn nuốt một ngụm nuớc bọt, ngập ngừng hỏi:
“mày, mày là ai?”.
Lộ Minh không để ý đến hắn, tự rót cho mình một chén trà, cau mày nhấp một ngụm, lại phun ra cảm thán nói:
“trà cũng bình thường thôi, phục vụ thì quá tồi, đến người rót trà cũng không có” .
“Là Ngài? để tôi, để tôi” Thuỷ thúc lúc này mới kịp phản ứng, vội vàng cầm lấy ấm trà, lộ ra nụ cười cung kính, đứng lên châm trà cho Lộ Minh.
“ông không phải a thuỷ bên cạnh Hắc Báo sao? hôm nay sao lại rảnh rỗi tới đây uống trà vậy?” Lộ Minh làm như là vừa mới nhìn thấy Thuỷ thúc.
“khái, hôm nay có chút việc, bầy cái hoà đầu tửu, chỉ có điều làm không tốt… ngài như thế nào lại ở đây?” Thuỷ thúc trán đầy mô hôi, cười có chút xấu hổ.
Vốn dĩ bầy ra hoà đầu tửu, tan tành rồi, mất mặt lắm rồi, hiện tại, không nghĩ tới Trương Phát Tài lại mời đến một vị
“Gia”(ông) này, càng khiến lão không biết để mặt mũi vào đâu nữa, thậm chí còn sợ Lộ Minh trách tội lão.
“hoà đầu tưu àh” Lộ Minh cười lớn, rồi cầm lấy ấm trà hướng về đầu mập lùn đang ở dưới chân mình mà rót vào.
“Trương thế bá, người đắc tội với vị đại ca này? để tiểu điệt giúp bác rót chén trà, nhận chút lỗi! Tôi rất có thành ý… nếu một chén không đủ, tôi rót thêm chén nữa”, Lộ Minh ra hiệu Trương Phong đỡ Trương Phát Tài ngồi xuống bên mình.
Dưới chân hắn mập lùn biết là đụng phải thứ dữ, ra sức xin tha, Lộ Minh là như không có tai, cứ nước trà nóng mà đổ xuống, khiến cho mập lùn kêu như heo bị giết.
“Tôi là em họ Thanh Long, nếu như đều là người nhà, cho tôi chút thể diện, để cho mập mạp đứng lên, cho hắn xin lỗi anh, việc này coi như công bằng”, gã râu quai nón sắc mặt thay đổi.
“Được, tao cho mày thể diện” Lộ Minh cầm chén trà hất thẳng vào mặt râu quai nón, khiến hắn đại kinh.
Hắn ta biết rõ mình là em họ của Thanh Long, vẫn dám hất nước trà vào mình.
Râu quai nón đại nộ, đang định trở mặt đột nhiên nhìn thấy góc mắt Thuỷ thúc như bị chuột rút, hướng mình nháy liên tục, ra hiệu mình đừng có bốc đồng, cố mà nhẫn nhìn, hắn hoàn toàn không hiểu, biểu ca (anh họ) tại Lam Hải một tay che trời, đây lại là địa bàn của ổng, mình tại sao lại phải để ý tới sắc mặt kẻ khác.
Tên tiểu tử này là người thế nào?
Lộ Minh không để ý râu quai nón nghĩ gì, sách mập lùn lên như sách con gà con, quay qua nói với cha con Trương Phát Tài:
“kéo con heo này vô trong, muốn thịt thì thịt, muốn giết thì giết, đừng có khách sáo với cháu”.
“Đây…” cha con Trương Phát Tài hoàn toàn rung động, bọn họ nằm mơ cung không nghĩ tới, Lộ Minh lại có thể khiến cho đại ca xã hội đen biến thành con cháu của rùa.
“Không việc gì, cháu có người quen, mọi người có đem con heo này mần thịt, vứt vào cầu tiêu giập nước xả tới tài bình dương cũng không việc gì”. Lộ Minh vừa nói cha con Trương Phong trong lòng liền nghĩ, có thù không báo phi quân tử, có Lộ Minh khẳng định giúp bản thân, hắn có lai lịch không nhỏ, vậy cục tức này thế nào cũng phải đòi lại! hai cha con dùng sức lôi mập lùn vô trong, Lỗ tử Cường và Thạch Hoa thấy thế kích động, nhiệt huyết tăng lên, liền xông vào trong cùng hội đồng.
Bên kia, đám côn đồ tay cầm dao đứng ngệt ra nhìn, một đại ca thì không nói gì, một đại ca thì đang bị đánh, trời mới biêt phải làm cài gì.
Râu quai nón đang định gọi điên cho long đầu thành phố Lam Hải Thanh là Long đại ca.
Trong lòng hắn rất uất ức, chuẩn bị nhờ biểu ca phái một trăm mấy chục người tới, đem tên tiểu tử trước mặt xé ra thành mảnh nhỏ nhét vào bao tải vứt xuống biển Lam Hải.
Ai biết được, vừa khéo có cuộc gọi khác gọi đến, một giọng nói thật lớn phát ra khiến những người xung quanh cũng nghe được rõ ràng:
“Hồ Tu(quai nón), mày là thằng ngốc, mày là thằng thần kinh, mới tới Lam Hải hai ngày, liền đem tai vạ đến cho Long ca, Long ca bắt mày lập tức cút, cút nhanh chừng nào tốt chừng đó, đụng phải người không nên đụng, mẹ nó, lão tử hôm nay tuyệt đối không giúp mày chùi đít, con mẹ mày tự làm tự chịu, nếu mà bị người đập chết, lão tử nhiều nhất tặng mày một cỗ quan tài”.
“Hắc, hắn báo ca…” quai nón rung động vô cùng, hắn nhìn một chút Lộ Minh, tên tiểu tử này đến Long ca và Báo ca đều không dám đụng vào, rốt cục lai lịch hắn là như thế nào? hắc báo ca làm sao lại biết mọi việc phát sinh ở đây, lẽ náo anh ta ở đâu đó trông thấy?
“Cút cút cút, cút mẹ mày đi, ca cái rắm!!” rồi
“bách” tiếng cúp máy.
Sau đó không những râu quai nón, đến cả mười mấy tên côn đồ đang cầm dao lập tức vứt hết dao, cướp đường mà chạy, thâm chí tại cầu thang còn nghe thấy tiến vài lăn ‘đông đông …’, kế đó đến râu quai nón cũng bị đè xuống bên dưới.
Lộ Minh là như xung quanh không người, ngồi uống trà, ăn đồ ăn, Thuỷ thúc làm mặt cười bồi bên cạnh nhẹ nói:
“Xin đừng giận, tên nhị thế tổ đó vừa mới tới, không nhận ra ngài”.
Trong phòng, Trương Phong mấy người đang hội đồng, đánh cho mập lùn toàn thân đầy máu, hít thở khó khăn.
Trương Phát Tài thở ra một hơi, kích động cộng thêm chút run rẩy đi đến sau lưng Lộ Minh, thiếu chút thì quỳ xuống. Lộ Minh đỡ lấy Trương Phát Tài cười lớn:
“Trương Phong là bạn thân của cháu, thế bá không cần khách sáo làm gì, phục vụ, đến đây, giúp ông chủ* Trương băng lại vết thương…”(老板:lãobản: ông chủ hoặc giám đốc tuỳ theo sở hữu cty hay cửa hàng).
Trương Phong sách chai rượu trên bàn lên, ừng ực một hơi hết nửa chai.
Cuối cùng đem tâm tình kích động đè xuống, đấm cho Lộ Minh một quyền nói:
“Thật là nhìn không ra, Lộ Minh, thì ra cậu đỉnh vậy, đúng là bá khí xung thiên”.
“Nếu như cậu đánh nhau từ bé, đánh từ đầu đường đánh tới cuối đường, thì cũng như mình thôi, mấy tên đó chỉ cần cậu đủ dữ tợn, chúng lập tức trở thành mấy con cừu”, Lộ Minh cầm chai rượu rót cho mấy người Trương Phong vẫn còn đang kích động không ngừng một người một chén, nói:
“đánh người sướng không?”“Quá sướng, mẹ khiếp, trước mặt mấy chục tên xã hội đen đánh đại ca của chúng, uy phong như vậy cả đời này mình chưa từng có qua” Lỗ tử Cường tay bây giờ vẫn còn run.
“Mình dứt khoát không làm cảnh sát nữa, đi theo cậu quậy”, Thạch Hoa kích thích như con gà chọi hăng máu.
“moá, cậu cho rằng mình là xã hội đen chắc? mình chỉ là đánh đấm quá nhiều, bọn chúng mới sợ mình… quậy cùng mình? mình đến việc làm còn không có. 0 thu nhập, nói không chừng ngày nào đó còn tới kiếm cậu xin bữa cơm nữa đó”.
Lộ Minh trong lòng nghĩ, bon họ cho rằng làm xã hội đen rất uy phong sao? Đúng là bị mấy cái film Hông Kông làm độc hại.
Trương Phát Tài sớm đã được băng bó, lúc quay về không để ý gì tới thương thế, ra sức mời rượu Lộ Minh.
Lộ Minh đang chuẩn bị phát huy sở trường ngưu ẩm(trâu uống), đem mấy tên không biết sống chết là gì này uống ngục thì đột nhiên di động reng lên, là hồ ly mỹ nhân Nhiếp Thanh Lam.