Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 22: Hòa đàm tại
dualeotruyen.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: ney
Tiêu Nhiên đã mơ một giấc mơ thật dài. Y mơ thấy con phố Nam Triều nhộn nhịp, quốc quân Bắc Nguyên mái tóc quăn mặc áo da thú cùng sứ thần đi trên dãy phố chẳng hề ăn nhập. Bọn họ đang mang theo đoàn xe ngựa tiến cống, từ cổng thành thẳng tiến đến cửa cung.
Khi đó, quan hệ biên giới Bắc Nguyên và Nam Triều được cải thiện hòa hoãn đã lâu. Chỉ là khoáng sản Sùng Quan năm ấy khá phong phú, mỏ khoáng lớn nằm trên chủ mạch đã được khai thác ba năm, đủ để nâng cao toàn bộ việc xây sửa và quân nhu lên một bậc. Thay vì nói mục đích Nam Triều phát thiệp mời rộng rãi nhằm mở tiệc chiêu đãi, chẳng thà bảo luôn là uy hiếp thì hơn. Lúc bấy giờ Lăng Duệ đang có danh vọng cao, lão hoàng đế liền giao cho gã toàn quyền xử lý khách khứa các nước.
Y vẫn luôn kề cận bên Lăng Duệ bận tối tăm mặt mũi. Sứ đoàn Bắc Nguyên là nhóm cuối cùng vào tới đô thành. Cha Hưu Qua A Thản Đạt đang độ tuổi hoàng kim, người đàn ông Bắc Nguyên cao to mang theo mười con thiên lý[0]. Quân bị Nam Triều trước nay luôn đủ đầy, duy chỉ có chủng loại ngựa chiến lại không được tính là tốt. Ngựa giống mà A Thản Đạt mang đến đều ít tuổi khỏe mạnh nhanh nhẹn, hiển nhiên là cực kỳ có thành ý.
[0] ngựa Thiên Lý Mã, giống ngựa tốt và quý, chạy được ngàn dặm, sức dẻo dai, thân hình nhẹ.
Tiêu Nhiên cùng Lăng Duệ chiêu đãi sứ đoàn đón bọn họ vào trong cung. Khi ấy Tiêu Nhiên đã bận ròng rã mấy ngày mấy đêm không hề chợp mắt, y mới mười bốn tuổi, đang đúng vào độ tuổi phát triển. Nhưng cố tình càng thiếu ngủ càng không thể ngủ, có rất nhiều chuyện Lăng Duệ chỉ yên tâm giao vào tay y.
Đám đông vây lại xem đoàn sứ thần tụ tập đầy trên phố, ở Nam Triều, trọng văn khinh võ đã là phong tục từ bao đời nay. Đại đa số người dân đều cho rằng người Bắc Nguyên là mọi rợ hoang dã thô bỉ tục tằn, có cả khối người đến góp vui xem trò, Tiêu Nhiên đi bên cạnh mà cũng còn cảm thấy rất mất tự nhiên. Ánh mắt người xung quanh quá mức trần trụi, sự châm biếm và khinh bỉ không hề che đậy đó ngay cả y cũng cảm thấy khá khó chịu.
Hỗn loạn bùng nổ khi gần đến cung thành[1], nhóm ngựa tiến cống chẳng hiểu sao lại nổi cơn điên. Mười con ngựa tốt đều ở tầm một hai tuổi, vừa lúc tinh thần lẫn thể lực thịnh vượng. Đám đông trên phố chen chúc túm tụm, ngựa điên lên căn bản không có biện pháp nào khống chế, chúng bắt đầu điên cuồng tông vào đám người chung quanh. Ngựa của Lăng Duệ cũng bị dọa, phản ứng đầu tiên của thị vệ vương phủ đều là bảo vệ chủ nhân, còn những ảnh vệ khác thậm chí nhất thời không tiếc xua ngựa điên về phía đám đông ở ngược hướng lại với Lăng Duệ.
[1] Cung thành là tên một vòng thành của thành thị phong kiến.
Tiêu Nhiên xông ra hoàn toàn theo bản năng, vớt ra một đứa bé Bắc Nguyên có mái tóc xoăn dài từ dưới vó con ngựa bị giật mình. Nhóc tùy tùng thoạt nhìn còn nhỏ hơn so với y một chút đúng lúc ở giữa đoàn ngựa khó lòng thoát thân được. Ngựa chiến sẽ đạp đúng ngay lên hõm vai y. Song Tiêu Nhiên lại thắng ở phản ứng nhanh chóng, cơ thể cũng linh hoạt, y thuận thế ôm lấy cơ thể đứa trẻ khuỷu tay chống đất lăn tận bốn năm vòng mới nhặt về được cái mạng.
Đám đông hoảng loạn trở thành mối uy hiếp càng to lớn hơn bọn ngựa, y che chở đứa trẻ thoát thân từ trong đám người la hét sợ hãi chạy tứ tán. Kiếm không thể ra khỏi vỏ nên y cũng chỉ có thể khó khăn lấy vỏ kiếm vỏ đỡ chắn tay chân người bên cạnh. Bộ đồ ngắn gọn gàng màu đen của y đã dính đầy bùn đất bụi bặm, búi tóc thì bị bầy người va đụng xòa ra, cuối cùng chỉ có thể đầu tóc xõa xượi che chở đứa trẻ kia chạy ra.
Y là ảnh vệ duy nhất không đi cứu Lăng Duệ, điều này Tiêu Nhiên cũng chẳng biện minh dài dòng. Y sẽ không cãi lại Lăng Duệ – kẻ đã ở nơi vô cùng an toàn được người vòng trong vòng ngoài xúm lại bảo vệ. Cũng không tranh luận rằng nếu y không đi cứu, đứa bé kia sẽ cứ thế bị móng ngựa giẫm chết tươi. Y đứng im lìm tại chỗ ăn một cái tát của Lăng Duệ, Lăng Duệ nhìn có vẻ thư sinh nhưng tức lên, lập tức đánh sưng một bên mặt y, đánh tới nỗi khóe môi cũng chảy vết máu đỏ thẫm.
Đứa trẻ kia chính là Hưu Qua, Hưu Qua mười sáu tuổi lớn chậm hơn so với bạn đồng lứa rất nhiều. A Thản Đạt thường hay lo con mình lớn lên sẽ trở thành một tên lùn đến ngựa cũng chẳng trèo lên nổi. Vì thế khi Hưu Qua còn bé ông không ít lần xách ngược chân lên chúc hắn xuống ra sức nhấc nhấc.
Hưu Qua khi ấy chỉ có thể nói tiếng Hán bập bẹ lơ lớ, sau đó lão hoàng đế mời quốc quân Bắc Nguyên đi bãi săn, nói là muốn chiêm ngưỡng tài cưỡi ngựa bắn cung dũng mãnh của người Bắc Nguyên, song thật ra chỉ là vì biến quân vương nước khác vốn dĩ nên ngang hàng với lão thành con hát trên sân khấu để mà sỉ nhục mà thôi. Hưu Qua không muốn nhìn cha mình bị người ta lấy làm trò đùa, vì thế bèn lén lút lẩn đến góc cung săn[2] tìm Tiêu Nhiên chơi.
[2] Nơi săn bắn của vua.
Tiêu Nhiên thả lỏng hàng lông mày trong giấc mơ, y tiếp tục nhớ lại những ký ức mình đã đánh mất. Hưu Qua cứ hễ rảnh rang là lại đến tìm y, còn y thì len lén tránh né hầu người và hộ vệ chạy đến góc cung săn để chuyện phiếm cùng Hưu Qua. Thiếu niên ấy dùng thứ tiếng Hán ngắc ngứ lắp bắp để nói chuyện với y, bởi vì không thể nào giải thích rõ được tên Bắc Nguyên của mình, cho nên mới vạch từng nét một vào trong lòng bàn tay y, viết xuống đó cái tên tiếng Hán mà xưa nay mình vốn chẳng mấy thích.
Tiêu Nhiên nhớ đến Hưu Qua để kiểu đầu quăn bù xù khoanh chân ngồi đối diện mình. Thiếu niên mặt mày hớn hở huơ tay diễn tả cho y thảo nguyên ngoài biên giới kia bát ngát bao nhiêu, liệp ưng bay trên bầu trời ngầu đến cỡ nào. Thực tế bọn họ cũng đâu có thể giao lưu trôi chảy với nhau, Hưu Qua nói tiếng Hán tệ bỏ xừ, nên y chỉ có thể tự suy đoán sơ sơ nửa vời.
Tiêu Nhiên cũng viết tên mình vào lòng bàn tay Hưu Qua. Hai chữ quá phức tạp hiển nhiên khiến cho Hưu Qua váng đầu một hồi lâu. Hắn dựa theo khẩu hình miệng của Tiêu Nhiên chầm chậm bắt chước phát âm, lại luyện tập nhiều lần hòng học được cách viết hai từ này.
Tiếc là khi Hưu Qua còn chưa học xong, thì sứ đoàn Bắc Nguyên đã cần phải rời khỏi Nam Triều. Cậu thiếu niên chuẩn bị lên đường ấy cố sống cố chết siết chặt cổ tay y đòi mang y đi cùng. Tiêu Nhiên cũng muốn đi ngắm bầu trời cùng đồng cỏ mênh mông vô biên bên kia biên giới, cũng muốn cùng hắn đi cưỡi những con ngựa chiến tung hoành trời đất đó. Y muốn đi chứ, chẳng ai là không thích tự do vô biên vô tận cả.
Nhưng khi đó y còn quá ngô nghê, y cảm thấy phủ Cảnh vương nhận nuôi mình là có ân với mình. Với suy cho cùng y cũng có phần ngóng trông Lăng Duệ, nên y muốn làm việc cho Lăng Duệ thêm mấy năm nữa rồi đi. Đợi Lăng Duệ kế vị làm hoàng đế rồi, y liền đã hết vướng bận rời vương phủ đi ra bên ngoài quan ải, ngắm thử trời đất càng bao la hơn.
Chỉ vẻn vẹn một ý nghĩ sai lầm mà thôi, vậy là Tiêu Nhiên đã bỏ lỡ lần đầu tiên Hưu Qua chìa tay về phía y. Khi ấy thiếu niên còn lùn hơn cả Tiêu Nhiên chỉ có thể đỏ vành mắt để lại cho y một cái hôn vừa ngây ngô lại vừa ghi lòng tạc dạ. Trước khi mất đi ký ức y vẫn luôn nhớ về nụ hôn ấy, bởi vì nó quá tinh khiết, cũng quá đẹp đẽ.
Tiêu Nhiên chẳng muốn tỉnh dậy từ trong giấc mơ này, y buộc mình sa vào cơn mê đằng đẵng. Y cần đủ thể lực để ứng phó với những chuyện về sau. Tiêu Nhiên thừa hiểu thủ đoạn của Lăng Duệ, y chứng kiến Lăng Duệ từng sát hại quá nhiều người, nhưng chưa bao giờ ra tay bảo vệ. Kiếm khách nói người nghĩa hiệp tất nhiên tuân theo điều thiện, trọng lẽ phải mà cứu người, vậy mà y lại gián tiếp hại chết thật nhiều người. Duy chỉ có lần này, Hưu Qua và Bắc Nguyên nhất định không thể lại hứng chịu thủ đoạn độc ác của Lăng Duệ nữa.
Tiêu Nhiên hôn mê mấy ngày liên tiếp, trong suốt thời gian đó y từng tỉnh vài lần. Chỉ là y thật sự không muốn thấy Lăng Duệ ở bên giường, cho nên cũng chưa từng lộ vẻ gì là mình từng tỉnh lại. Một thời gian sau khi y giả bộ hôn mê, Lăng Duệ cũng liền hơi lơi lỏng chuyện canh giữ, thỉnh thoảng gã còn có thể nằm cạnh ôm y chợp mắt nghỉ ngơi một lúc.
Tiêu Nhiên chỉ có thể ngấm ngầm nằm im chịu đựng, y cần một thời cơ vẹn toàn mới có thể biến ván cờ chỉ còn đường chết này hồi sinh. Phía sau Hưu Qua là toàn bộ bề tôi và người dân của Bắc Nguyên, bất kể hắn tính làm gì, nhất định đều không thể để thua.
Bên ngoài lều có quân vũ trang và hộ vệ mà Trần Cửu chỉ huy canh giữ. Những ngày qua Lăng Duệ gần như chưa từng cách rời mép giường Tiêu Nhiên, mấy lần Tiêu Nhiên tỉnh đều nghe thấy Lăng Duệ đang thảo luận tình hình vết thương của mình với ngự y. Mấy năm về trước y hao tổn quá nhiều, bây giờ chút bồi bổ mà Hưu Qua bù đắp cho nền tảng trong y đều mòn cạn sạch toàn bộ. Việc y hôn mê thời gian dài là chuyện đương nhiên, lại thêm ngay từ nhỏ y đã rất có năng khiếu khống chế tốt hơi thở, rồi luôn có thể sử dụng mánh lới tận lực áp chế mạch đập nhỏ đi một cách thành thạo. Cho nên ngự y nhất thời cũng không phát hiện được biểu hiện che mắt mà y ngụy trang ra.
Tiêu Nhiên biết Lăng Duệ cho mình uống một loại thuốc đặc thù, đan dược dạng viên, là Lăng Duệ thừa dịp lúc y ngủ mê man tự tay đút vào miệng rồi làm y nuốt vào. Y luôn ngầm đề phòng cao độ, lúc đan dược vào miệng cũng đã có phát giác.
Sau khi uống thuốc, Tiêu Nhiên theo bản năng khẽ động ngón tay, y phỏng đoán là một chuyện, song khi Lăng Duệ chân chính hành động lại là một chuyện khác. Y quá hiểu cách làm người của Lăng Duệ, cũng từ lâu chẳng còn le lói chút hi vọng nào.
Tiêu Nhiên cật lực khống chế cơ thể mình, y nhắm mắt khe khẽ vùng vẫy đôi lần. Sự thê lương khủng khiếp cuối cùng lại chỉ hóa thành phản ứng bản năng vô cùng yếu ớt, ngón tay giấu dưới chăn của y không hề bị bất luận kẻ nào phát giác. Lăng Duệ chỉ cho là y khó chịu vì bị ép uống một viên thuốc, còn thoáng xoa đầu y khá là quan tâm.
Lăng Duệ nghĩ rằng khi gã thực sự tiến hành đến bước này, khả năng sẽ không cảm nhận được quá nhiều điều. Gã chẳng qua chỉ muốn thứ vốn thuộc về mình quay về bên cạnh mình thôi. Bởi lẽ giang sơn thành trì và cả Tiêu Nhiên vốn nên thuộc về gã còn gì. Gã thả cốc nước xuống, ngồi cạnh giường im lặng đợi một lát. Tay còn theo bản năng dùng ngón tay lau vệt nước đọng trên khóe môi Tiêu Nhiên.
Sự nặng nề và hổ thẹn khiến người ta phải nghẹt thở ở ngực nối đuôi theo đến. Đây là điều gã chẳng ngờ tới. Gã nhìn Tiêu Nhiên mang vẻ mặt trắng bệch nằm trên giường, đó không chỉ là ảnh vệ gã tin tưởng nhất, mà cũng là ảnh vệ có năng lực nhất, là cậu thiếu niên thanh tú dày dạn trước kia luôn luôn canh giữ bên gã.
Gã là con trai trưởng của nguyên hoàng hậu, là người thừa kế hoàng vị được săn đón nhất. Gã gần như chưa bao giờ phải chịu bệnh tật tai họa, càng chưa từng nếm mùi đau đớn thấu xương. Gã nhớ Tiêu Nhiên là một kẻ học võ rất giỏi chịu đựng đau đớn. Sau khi y chắn mũi tên trong vụ ám sát thay gã, mới chỉ nghỉ ngơi sáu ngày liền có thể quay lại bên cạnh gã. Cho dù là sau lần bị thương gần chết ở bãi săn đó, Tiêu Nhiên cũng chỉ mất một mùa đông liền khỏi hẳn như thuở ban đầu.
Gã luôn cho là Tiêu Nhiên sẽ không bao giờ gục ngã. Tiêu Nhiên là người tập võ, lại đang ở lứa tuổi mơ ước mà đáng lẽ cả người lẫn sức đều phải khỏe mạnh. Gã chẳng có khái niệm gì về mọi thứ trong võ học, khi ngự y giải thích cho gã rằng cơ thể Tiêu Nhiên suy nhược quá độ, gã còn cho rằng bọn họ có giỏi y thuật đâu nên mới thuận miệng bịa chuyện ra thế.
Vết thương ở chân Tiêu Nhiên không nguy hiểm đến tính mạng nhưng lại tổn thương tới kinh lạc. Gã ra lệnh Trần Cửu đi tìm người chém trúng vết đao ấy. Đó là một phó tướng uy mãnh, tên này giáp còn chưa cởi mừng khấp khởi ra tranh công lĩnh thưởng, kết quả sững sờ bị Trần Chín chém đứt một chân.
Gã bao giờ cũng chối bỏ tránh nhiệm mà mình vốn phải chịu như vậy, bởi vì gã đã phải mang quá nhiều nợ máu và tội nghiệt. Gã là người cần phải tranh đoạt hoàng quyền, nếu có chút xíu thiện ý nào, tất sẽ bỏ mạng trong cái cung điện ăn thịt người kia.
Chưa đến nửa khắc mà Lăng Duệ đã đưa tay vào túi gấm trong ngực mấy lần liền. Gã từng được biết uy lực của loại độc này, đây là thứ thuốc bí mật của hoàng tộc họ Lăng, có là kẻ mình đồng da sắt đi chăng nữa cũng không chống chịu nổi chốc lát độc tác dụng. Gã đã chứng kiến những võ tướng vốn thà chết chứ không chịu khuất phục ấy, đau đớn tột cùng vật lộn trong đống cỏ khô trong tù cầu xin tha thứ. Vị tướng quân bản lĩnh kiên định cả đời chinh chiến nước mắt nước mũi giàn giụa, đớn hèn quỳ mọp bên chân gã, phục tùng trở thành bề tôi.
Mấy lần gã đều bóp viên thuốc giải nho nhỏ kia tính lập tức lấy đút cho Tiêu Nhiên. Song suy nghĩ không đành lòng rõ ràng thành hình trong đầu gã một lần nữa dần dần tan biến, cuối cùng thì Lăng Duệ đứng dậy bỏ đi. Gã muốn có thiên hạ này, lại càng muốn có Tiêu Nhiên, cho dù cả hai có chết, Tiêu Nhiên cũng chỉ được phép là của gã!
Bước chân Lăng Duệ lảo đảo, gã vén doanh trướng ra đón lấy bầu trời tảng sáng rồi nhắm hai mắt lại. Suy tư trong thời gian dài khiến gã thoáng loạng choạng, Trần Cửu kịp thời đỡ lấy gã một hồi. Lăng Duệ im lặng hít thở trong chốc lát, lúc mở mắt ra lần nữa, đã chẳng còn bắt gặp sự xúc động khi nãy. Đôi mắt đen kịt ngập đầy vẻ lạnh lùng đáng sợ.
Buổi hòa đàm xác định vào mười ngày sau khi Tiêu Nhiên bị bắt. Quân Bắc Nguyên trú đóng ở ngoài phủ Càn Châu. Về phần nhóm Hải Lực Tư do Hưu Qua dẫn đầu, tay không tấc sắt xuyên qua quân đội Nam Triều vũ trang đầy đủ đúng hẹn mà đến.
Lăng Duệ mặc long bào đội kim quan mặt mày rạng rỡ, trên bàn trà bày biện trà mới của đúng sau mùa mưa năm nay. Tiêu Nhiên thì ngồi quỳ bên chân gã, cũng cùng bộ đồ trắng xa xỉ, tóc đen túm thành búi sắc mặt trắng bệch. Trong trí nhớ của Hưu Qua, Tiêu Nhiên chưa bao giờ mặc loại quần áo thư sinh nho nhã thế này cả. Thoạt nhìn sao mà y gầy gò suy nhược quá, càng miễn bàn thanh đao đang kề ở cần cổ y của Trần Cửu.
Từ ban đầu, buổi hòa đàm chú định giương cung bạt kiếm đã mang vẻ căng thẳng. Bầu không khi đặc quánh gần như dùng đao bổ ra được, giữa Hưu Qua và Lăng Duệ không thể nghi ngờ chính là hai kẻ đối chọi gay gắt nhất. Ngay từ đầu Hưu Qua liền không cò kè mặc cả, hắn đứng dậy khắc xuống sa bàn[3] mà Lăng Duệ đưa ra đường biên giới còn lùi về phía bắc hơn cả Sùng Quan. Hắn sẵn sàng cắt nhường phân nửa đồng cỏ Bắc Nguyên, thậm chí ngay thành Địch An cũng bằng lòng kính tặng.
[3] loại sa bàn được nhắc đến ở đây dùng trong quân sự, tức là mô hình thu nhỏ của địa hình mà họ tác chiến.
Sức chiến đấu của quân Nam Triều vốn không bì kịp Bắc Nguyên, giả sử không có chuyện này ràng buộc, chỉ sợ Hưu Qua đã có thể đánh đến đô thành từ lâu rồi, chắc chắn không đến nỗi rơi vào tình trạng này.
Lá cờ nhỏ bằng gỗ bị người đàn ông cắm phập vào sa bàn. Hắn quyết liệt vạch xuống biên giới mới có lợi toàn phần cho Nam Triều, không có một chút mảy may do dự tiếc nuối giang sơn. Hành động quá lưu loát làm đường cong ở khóe miệng Lăng Duệ cứng lại. Bàn tay bê trà của gã cũng dừng lưng chừng không trung, trong đôi mắt phượng hẹp dài lóe lên một chút cảm xúc lạ lùng.
Tiêu Nhiên là người duy nhất khẽ bật cười. Hưu Qua còn tốt hơn so với y tưởng rất nhiều, chí ít đã chải tóc với cạo râu, và vẫn luôn mặc bộ đồ đen dũng mãnh oai hùng. So ra thì, Lăng Duệ quả thực là kẻ có mặc long bào cũng chẳng giống được thái tử. Y còn cười Lăng Duệ tự làm mình bẽ mặt, Hưu Qua sẽ mãi không bao giờ là kẻ lên làm quân vương liền máu lạnh vô tình.
Y ngẩng đầu mắt đối mắt với người đàn ông ở cách đó không xa. Tiêu Nhiên cười quá đỗi dịu dàng. Ngũ quan y bắt mắt cực kỳ, mỗi lần cười lên như thế này y rằng sẽ có vẻ ấm áp mà đẹp đẽ tựa như băng tuyết tan ra vậy. Tiêu Nhiên hơi thẳng lưng lên, dù cho Trần Cửu lấy chuôi đao tỳ nặng vào vết thương ở hạ sườn y cưỡng chế y biết điều một chút, y cũng không thôi cười.
“Bãi chăn Kỳ Sơn! Kỳ Sơn! Tao cắt đến Kỳ Sơn, mày thả Tiêu Nhiên! Họ Lăng mày nghe đây, tao bỏ mười toà thành hai mươi tòa thành, tao có thể giải trừ quân bị, tiến cống, cái gì cũng được, cái gì đều được! Duy chỉ có Tiêu Nhiên, mày đừng động đến em ấy! Mẹ nó mày không được động đến em ấy!”
Cả trái tim Hưu Qua đều bị thứ máu mà Tiêu Nhiên ho ra khoét cho đầy rẫy vết thương. Hắn không tài nào tỉnh táo, đã mấy ngày rồi hắn không chợp mắt. Hắn quên phía sau mình còn vô số thần dân, hắn cũng không còn là một vị quân vương hợp quy nữa, hắn cứ thế đột ngột và bốc đồng nhường đi bức bình phong che chắn duy nhất ngoài thành Chiêu Viễn. Mấy chục ngàn dặm lãnh thổ, hàng vạn khoảnh đồng cỏ, hắn chẳng thiết tha gì nữa hết.
Hắn bị trường thương của thị vệ chĩa vào, phần lưỡi sáng loáng cứa lên cổ và mặt hắn những vết máu. Hắn bằng lòng bêu danh cả cuộc đời này, không nề hà hổ thẹn với tiên tổ. Tiêu Nhiên là mạng sống của hắn, vô số lần hắn căm thù bản thân mình năm mười sáu tuổi chẳng quả quyết thêm chút nữa, hắn và Tiêu Nhiên đã bỏ lỡ mười năm, tuyệt đối không thể lại buông tay nữa.
Tiêu Nhiên khom người cúi đầu đau đớn, y không thấy được Hưu Qua trợn trừng mắt định xông về phía trước nhưng lại bị thị vệ ngăn lại. Y chỉ biết là Hưu Qua của y đã rơi vào tay Lăng Duệ, cái bẫy của Lăng Duệ xếp đặt quá tốt. Nếu Hưu Qua không đồng ý cắt nhường thành trì thì y liền sẽ nhận rõ Hưu Qua cũng chỉ là kẻ máu lạnh, Lăng Duệ sẽ mang y về lợi dụng độc trên cơ thể y cầm tù y thuần phục y hoàn toàn. Nhưng nếu Hưu Qua chịu cắt nhường thành trì, Lăng Duệ sẽ tuân thủ thỏa thuận để Hưu Qua đưa y về, nhưng một khi y trở về độc sẽ tác dụng, đến lúc đó Lăng Duệ đương nhiên có thể ép buộc Hưu Qua làm chuyện càng hại dân mất nước hơn nữa.
Y biết lời Hưu Qua cũng là nói cho mình nghe, người yêu ở phía trước bàn dùng thanh âm thảm thiết hòng để y đừng làm điều dại dột. Tiêu Nhiên lại càng cười hơn, y ho khẽ, lau đi máu vương khóe môi. Hưu Qua vĩnh viễn là người hiểu rõ y nhất. Đến Trần Cửu và Lăng Duệ gần trong gang tấc cũng chẳng hề phát hiện ra, y thậm chí nghe thấy Trần Cửu còn bật cười một tiếng vừa khinh khỉnh lại trào phúng.
Trong lều, người quan trọng gồm có Hải Lực Tư và Y Nhĩ Đặc, An Cách Thấm có lẽ đã bị Hưu Qua để lại chủ doanh Bắc Nguyên. Tiêu Nhiên đoán Hưu Qua ôm quyết tâm liều chết mà đến, để một khi đến bước đường cá chết lưới rách, thì trong nước hãy còn Tháp Lạp và An Cách Thấm có thể chủ trì đại cuộc.
Trong đầu Tiêu Nhiên lóe lên thật nhiều thứ, người dân Bắc Nguyên chất phác lại thành kính tôn thờ Hưu Qua làm thần linh. Hà Miểu Miểu hiếm thấy đỏ vành tai nói với y, chờ đánh trận xong muốn y và Hưu Qua chủ trì hôn lễ của mình và Hải Lực Tư. Y Nhĩ Đặc thì đã từng ở tiệc rượu dịp lễ tế mùa đông ôm bình rượu, dẩu môi cằn nhắn y đoạt mất cơ hội can đảm thổ lộ với khách thương Nam Triều mà anh mến mộ.
Sự ấm áp trong suốt cuộc đời Tiêu Nhiên đều đến từ vùng đất Bắc Nguyên ngoài kia, y đã sớm coi những người này thành ruột thịt thành bạn chí cốt mà mình phải bảo vệ và che chở. Y lấy bàn tay chật vật chống đất, nội tức kiềm chế đã lâu từ kinh lạc lan ra một cách dời sông lấp biển. Y mừng rằng ở trong phủ Cảnh vương mình đã uống quá nhiều thứ thuốc lung tung kỳ lạ nhằm thúc ép tăng nội công, để đến hôm nay y có thể cứu lấy người mà y thương nhất thoát khỏi tuyệt cảnh.
Chuyện Tiêu Nhiên đột ngột vùng lên chỉ xảy ra trong chớp nhoáng. Y lấy tốc độ nhanh chóng mặt hạ vai lăn một vòng, búi tóc xòa ra. Trước khi đai trán bằng ngọc mà Lăng Duệ tự tay buộc lên giúp y rơi xuống đất, y cũng đã tháo mất đao của Trần Cửu, đầu ngón tay y chứa sức mạnh phi thường. Khoảnh khắc răng sói giấu trong lòng bàn tay đâm thấu cổ tay Trần Cửu đó, tất cả mọi người đều nghe thấy tiếng xương cốt vỡ nát.
Chân y quét ngang phần dưới cơ thể Trần Cửu, sững sờ dựa cả vào sức mạnh xua gã tách khỏi người Lăng Duệ. Sau đó không hề lừng chừng giây phút nào, trực tiếp tung người đè chặt Lăng Duệ lên trên bàn. Gã đàn ông định giãy giụa bị y lấy nanh sói đâm xuyên mé cổ, nước trà nóng hổi bên cạnh bàn cũng trở thành thứ vũ khí tiện tay. Tiêu Nhiên trở tay đổ nghiêng chén trà xuống, trà tung tóe trên tay Lăng Duệ thành một mảng đỏ rực gai mắt. Tiêu Nhiên đã bảo vệ gã nửa cuộc đời, từng có bao nhiêu tròn vẹn chức trách, thì nay có bấy nhiêu ác độc nham hiểm.
Y toàn thân đồ trắng, mái tóc dài rối tung, trên mu bàn tay gầy gò gằn lên từng đám gân xanh. Nanh sói đâm vào vị trí chí mạng cạnh gáy, một khi rút ra ắt hẳn máu bắn ba thước. Lăng Duệ được nuông chiều từ bé căn bản không chịu đựng được loại đau đớn dữ dội này. Trong tiếng kêu vừa thảm hại lại chật vật của hoàng đế, đừng nói các hộ vệ khác, ngay là Trần Cửu cũng không dám tùy tiện cứu giá vào loại thời điểm này.
Cục diện trong lều đột nhiên thay đổi, Hải Lực Tư ngay lập tức đoạt đao của Trần Cửu, Hưu Qua dùng chưởng chém đứt cán thương của bọn thị vệ, Y Nhĩ Đặc giỏi về trường cung không vững cận chiến, song một gói quà vặt trong túi anh chưa bị tra khám ra được. Thường ngày anh toàn bị Hưu Qua giành ăn nên mới tạo thành thói quen luôn luôn giấu đồ ăn vặt kề người, hôm nay giờ này, đậu rang lẫn trong đám đồ ăn vặt giữa ngón tay anh trái lại trở thành thứ vũ khí giết người đáng gờm.
Sinh tử luân phiên thế cuộc đổi rời, Hưu Qua chẳng nghĩ được gì nữa vọt về phía Tiêu Nhiên. Khoảng cách ngắn ngủi vài bước chẳng tốn đến một giây, và vòng ôm và ấm áp xa cách lâu ngày thì đủ khiến người ta mất hết sức lực. Tiêu Nhiên vẫn cười, y đón lấy ánh nhìn từ đôi mắt đầy tơ máu của Hưu Qua. Chưa phải đợi đến hắn mở miệng, là y cũng biết chắc chắn Hưu Qua định mắng mình tự tiện bồng bột rồi.
Tiếc là tạm thời y chưa rảnh để mà tâm sự được gì với Hưu Qua. Nếu không dù có bị mắng một trận, thì đó cũng sẽ chỉ là tình thú ngọt ngào ngày gặp lại sau cuộc chia xa mà thôi.
Tiêu Nhiên vừa hơi tiếc rẻ lại có chút bất đắc dĩ, y vẫn luôn không thả tay đang kiềm chế Lăng Duệ, cho nên chỉ có thể nhón chân hôn an ủi lên gò má Hưu Qua. Cái hôn ngắn ngủi kết thúc trong tích tắc, y lập tức linh hoạt nghiêng người tránh ra khỏi lồng ngực khiến người ta hết sức quyến luyến này.
Y dùng một tay khác đập vỡ vụn chén trà không xuống bàn, mảnh sứ sắc bén thay thế nanh sói làm hung khí. Tiêu Nhiên ấn sau não Lăng Duệ túm chặt chân tóc gã, kim quan chín rồng[4] cứ vậy nghiêng ngả lộn xuống từ đỉnh đầu Lăng Duệ. Y lấy mảnh sứ đâm xuyên bàn tay phải Lăng Duệ vịn mép vào bàn trà, máu lỏng đua nhau bắn lên khuôn mặt trắng bợt của gã. Song bỗng chốc lại cũng có loại hương vị mang tên diễm lệ.
“Bắc Nguyên tôi muốn mười bốn tòa thành ngoài phủ Càn Châu của ngài, ngài ký hiệp ước đóng dấu, thì tôi sẽ tha chết.”