Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 20: 20: Tôi Là Người Đàn Ông Mãi Mãi Cậu Không Có Được tại dualeotruyen.
Nhìn thấy nụ cười trên gương mặt Phương Vũ, Bạch Chiến cảm thấy trong lòng mình vô cùng chấn động.
Ngay lập tức anh ta cảm thấy tay phải vô cùng đau đớn.
“Sao có thể?” Sắc mặt Bạch Chiến khẽ thay đổi, dồn toàn bộ sức lực xuống tay phải mình.
Nhưng cánh tay của Phương Vũ lại cứng như một tảng đá,cho dù Bạch Chiến có cố gắng như thế nào cũng không thể xê dịch được dù chỉ một chút.
“Có phải chúng ta đã từng gặp nhau rồi không?” Phương Vũ híp mắt hỏi.
Cùng lúc đó, cánh tay anh lại hơi hơi dùng lực.
Sắc mặt Bạch Chiến chuyển từ màu trắng sang xanh lét, trên trán anh ta đổ một lớp mồ hôi lạnh.
Anh ta vẫn cắn răng chống đỡ, nếu không đã sớm hét lên một tiếng đau đớn thảm thiết.
“Ồ, anh chính là cái người lén lén lút lút bên cạnh tôi ở vườn rau ngày hôm qua.” Phương Vũ nói.
Nghe vậy, sắc mặt Bạch Chiến lập tức thay đổi.
Sao Phương Vũ lại biết? Hôm qua anh ta đã trốn rất kỹ rồi cơ mà, đến nỗi Phương Vũ cũng không phát hiện ra được…!
Không đúng…!Chẳng lẽ lúc đó anh đã phát hiện ra rồi?
Trên trán của Bạch Chiến càng lúc càng đổ nhiều mồ hôi hơn, sắc mặt cũng ngày càng khó coi.
Phương Vũ cũng càng lúc càng dùng sức nhiều hơn, cứ tiếp tục thế này, chẳng mấy mà cổ tay của Bạch Chiến sẽ bị bóp vỡ vụn ra mất.
Lúc này, Đường Minh Đức và Dương Thiệu Vinh ở một bên cũng nhìn ra có gì đó không ổn, nhìn vẻ mặt của Bạch Chiến vô cùng đau đớn.
Sắc mặt Dương Thiệu Vinh hơi khó coi, ông ta đang định lên tiếng.
Đúng lúc này, Phương Vũ lại buông tay ra, sau đó anh vỗ vỗ lên vai Bạch Chiến, nói: “Rất vui được quen biết anh.”
Bạch Chiến thở phào một hơi, tay phải anh ta sắp mất cảm giác tới nơi rồi.
“Ha ha, không tệ không tệ, sau này hai người còn nhiều cơ hội giao lưu, lần sau lại gặp ha.” Dương Thiệu Vinh cười giả lả mấy tiếng, sau đó đi về phía cửa ra vào.
Bạch Chiến chăm chú nhìn Phương Vũ một cái rồi rời đi.
Đợi hai người bọn họ rời khỏi, Đường Minh Đức mới nhìn sang Phương Vũ, hỏi anh: “Phương thần y…!trước đây cậu từng quen biết bọn họ hả?”
Phương Vũ lắc đầu đáp: “Không quen.”
Thật ra Phương Vũ đã phần nào đoán được thân phận của hai người bọn họ rồi.
Dương Thiệu Vinh…!cô chủ Dương…!Bạch Chiến.
Rất rõ ràng, khả năng cao là cô chủ Dương với Dương Thiệu Vinh kia là bố con ruột thịt, còn Bạch Chiến là người mà cô chủ Dương cử đến thăm dò Phương Vũ tại vườn rau ngày hôm qua.
“Dương Thiệu Vinh có con gái không?” Phương Vũ nhìn sang Đường Minh Đức, hỏi ông ta.
Đường Minh Đức hơi sững người một lúc rồi cũng đáp: “Ông ta sinh được hai trai một gái.”
“Từng người bọn họ tên là gì?” Phương Vũ lại hỏi.
“…!Con trai cả tên Dương Vân, nghe nói cậu ta rất giỏi võ, là một thầy dạy võ vô cùng có tiếng ở Giang Nam, con gái thứ tên Dương Âm Trúc, là một cô gái tuổi còn trẻ mà đã có tiếng trong việc kinh doanh buôn bán, đã sớm tiếp quản hầu hết sản nghiệp nhà họ Dương, đồng thời còn lãnh đạo gia sản nhà họ phát triển cực kỳ nhanh, trở thành một trong những nhà giàu nhất Giang Nam…!Trong số ba đứa con, người bình thường nhất là đứa con trai út, chính là người ban nãy ông ta nhắc đến, tên Dương Húc, cùng học chung cấp hai với cậu và Tiểu Nhu.”
Cô chủ Dương mà bọn sát thủ nhắc đến khi đó, có lẽ chính là Dương Âm Trúc.
“Dương Âm Trúc…” Phương Vũ nhẩm thầm cái tên này.
Đường Minh Đức xúc động nói: “Dương Thiệu Vinh thật là may mắn, ông ta chẳng có tài cán gì, vậy mà con cái đứa nào đứa nấy đều rất ra gì, kể cả Dương Húc, đứa con bình thường nhất trong số ba đứa, nghe nói cũng là một người am hiểu võ thuật, có năng khiếu bẩm sinh về mặt này nữa đó.”
“Ầy, nhìn lại mấy đứa con của tôi…” Đường Minh Đức lắc đầu thở dài.
“Bố! Có người bố nào tự ghét bỏ con mình như vậy không hả?” Đường Tiểu Nhu tức giận đỏ cả mặt, cô bực bội dậm chân mấy cái.
“Con xem, chỉ giỏi nũng nịu với cáu kỉnh thôi.” Đường Minh Đức bất lực nói.
“Bố!” Đường Tiểu Nhu tức đến mức đi hẳn lên trên, dùng nắm tay nhỏ mà đấm nhẹ mấy cái vào ngực Đường Minh Đức.
“Đường gia chủ, hôm nay tôi đến là có chuyện muốn nhờ ông giúp.” Phương Vũ nói.
Đường Minh Đức lập tức nghiêm túc đáp: “Phương thần y cứ việc nói thẳng, nhà họ Đường chúng tôi nhất định sẽ dốc sức giúp đỡ.”
Thế là, Phương Vũ bèn kể hết chuyện thu thập nội đan yêu thú ra cho hai người nghe.
“Không vấn đề gì, tôi sẽ lập tức cử người đi tìm nội đan khắp Trung Quốc này, đồng thời mua nó về.” Đường Minh Đức không ngần ngại đồng ý luôn.
Trên đường về, Dương Thiệu Vinh ngồi trong xe, ông ta quay sang nhìn cổ tay bị bóp đến mức tím bầm lại của Bạch Chiến.
“Phương Vũ này rất khỏe đúng không?” Dương Thiệu Vinh trầm giọng hỏi.
Bạch Chiến lắc đầu đáp: “Người này…!rất kỳ lại, rõ ràng hơi thở của anh ta cho thấy anh ta chỉ mới lộ ra một nửa sức mạnh, nhưng thực tế lực anh ta dùng lại rất mạnh, vượt ngoài tưởng tượng của tôi.”
“Vậy cậu đã có cách giải quyết cậu ta chưa?” Dương Thiệu Vinh lại hỏi.
Bạch Chiến hơi chần chừ một lúc rồi gật đầu đáp: “Võ thuật, nếu chỉ dựa vào sức lực thì sẽ không có tác dụng, có vẻ như anh ta chưa từng học qua lớp dạy võ bài bản nào, với lại cảnh giới của tôi cũng cao hơn anh ta nhiều, khi thực chiến, tôi có thể dễ dàng hạ gục được anh ta.”
Sau đó, Bạch Chiến lại nhớ ra cái gì, anh ta bèn nói tiếp: “Nhưng mà nhà họ Đường lại xem trọng anh ta, chúng ta ra tay với Phương Vũ, e là sẽ gây ra…”
“Không cần để ý.” Dương Thiệu Vinh phất tay nói: “Phương Vũ làm hỏng kế hoạch trước mắt của chúng ta, chúng ta làm vậy với cậu ta đều là có lý do cả, cậu ta cứu Cơ Như My tức là trở thành kẻ thù của nhà họ Dương.
Hơn nữa, Âm Trúc cũng đã đưa ra mệnh lệnh tối cao, chính là phải trừ khử Phương Vũ.”
“Về phần nhà họ Đường, Đường Minh Đức là một người thông minh, tôi không tin ông ta sẽ vì một thằng ranh mà trở mặt với nhà họ Dương chúng ta.” Dương Thiệu Vinh đẩy mắt kính, tiếp tục nói: “Với lại kể cả nhà họ Đường có thật sự vì Phương Vũ mà trở mặt với chúng ta cũng không có gì đáng sợ cả.
Với gia thế nhà họ Dương, chúng ta không cần ngán bất kỳ ai ở cái đất Giang Nam này nữa.
Nhà họ Đường…!đã sớm bị chúng ta giẫm lên từ lâu rồi.”
Tạm thời như vậy đã khiến Bạch Chiến không cần e ngại gì sau này nữa.
“Gia chủ, tôi sẽ cố gắng hết sức hoàn thành nhiệm vụ mà ông và cô chủ đã giao cho trong thời gian nhanh nhất.” Bạch Chiến nói.
Phương Vũ ở lại nhà họ Đường ăn cơm tối, Đường Minh Đức đã mất công chuẩn bị một bàn đầy thức ăn để thết đãi anh.
“Đúng rồi, có phải cậu có anh trai không nhỉ?” Phương Vũ chợt nhớ ra đã từng gặp Đường Phong ở Tây Bắc, thế là anh quay sang bên cạnh hỏi Đường Tiểu Nhu.
“Anh tôi học đại học ở phía Nam, chỉ khi nào nghỉ hè mới về nhà thôi, bình thường anh ấy toàn ở trường.” Đường Tiểu Nhu đáp.
Phương Vũ gật đầu, cắm cúi ăn cơm.
Đường Tiểu Nhu không lo ăn cơm mà chỉ một mực lặng lẽ nhìn Phương Vũ.
Ngày người, Phương Vũ đều trong bộ dạng lười biếng, chẳng để ý tới thứ gì, không ngờ lúc ăn cơm lại nghiêm túc như vậy, thậm chí lại còn nhận xét món ăn này kia.
“Rốt cuộc cậu là người như thế nào vậy?” Đường Tiểu Nhu nhìn chằm chằm Phương Vũ, hàng mi xinh đẹp khẽ lay động.
Ăn cơm xong, Phương Vũ đi lên tầng qua thăm ông cụ Đường đang nằm nghỉ một lát.
Sau lần châm cứu trước rõ ràng sức khỏe của ông cụ Đường đã có chuyển biến tốt, ít ho hắng hơn, lúc ngủ cũng không còn cảm giác mình mẩy đau nhức nữa.
“Hôm qua Tiểu Nhu cầm thuốc cậu đưa cho về, bố tôi uống một thang xong bèn ngủ rất ngon.
Chúng tôi…!thật sự không biết cảm ơn cậu như thế nào nữa.” Đường Minh Đức xúc động nói.
“Giúp tôi tìm được nhiều nội đan yêu thú, ngược lại tôi còn phải cảm ơn ông mới đúng.” Phương Vũ đáp lại.
Lúc Phương Vũ rời khỏi nhà họ Đường, Đường Tiểu Nhu đi đằng sau anh.
“Hình như cậu rất tò mò về tôi.
Trước đây tôi từng nói gì với cậu à?”
Tò mò chính là giai đoạn đầu tiên của tình yêu.
Đường Tiểu Nhu nhớ như in câu này.
“Tôi, chỉ là tôi…” Đường Tiểu Nhu đỏ bừng mặt, đang định thanh minh cho mình.
“Cũng đúng, một em nhỏ như cậu chắc chắn sẽ dễ động lòng với người khác.” Phương Dạ nhìn thẳng vào mắt Đường Tiểu Nhu, nói.1
“Cái gì mà em nhỏ? Tôi bằng tuổi cậu mà!” Đường Tiểu Nhu ngẩng đầu cãi lại.
Phương Vũ lắc đầu, sau đó thở dài một tiếng rồi xoay người rời đi: “Đừng có tò mò nữa, tôi là người đàn ông cậu mãi mãi không thể có được đâu.”
“Cậu…!cậu nói gì cơ? Ai thèm có được cậu! Tôi, chỉ là tôi muốn hỏi một chút…” Đường Tiểu Nhu vừa thẹn vừa tức, đến mức giậm chân tại chỗ.
Phương Vũ đã đi xa rồi.
“Thần kỳ cái gì chứ! Sớm muộn gì tôi cũng moi ra bằng được bí mật của cậu!” Đường Tiểu Nhu nhìn theo hướng Phương Vũ đi, ánh mắt chợt sáng lên.
Trong nhà, Vương Diễm đã nấu xong cơm, đang bưng các thứ ra bàn ăn ngoài phòng khách.
Vu Nguyệt Nguyệt từ cửa đi vào, vừa hay đồng hồ điểm sáu rưỡi chiều.
Sau khi Tưởng Duyệt chính thức xin lỗi Vu Nguyệt Nguyệt xong, buổi diễn tập chiều nay, cô ta ấy vậy mà không tới.
Như vậy cũng khiến Vu Nguyệt Nguyệt thở phào một hơi nhẹ nhõm, vốn dĩ cô ấy còn tưởng Tưởng Duyệt sẽ vì chuyện sáng nay mà tìm cách trả đũa mình.
“Nguyệt Nguyệt, lên tầng gọi anh Phương Vũ xuống ăn cơm.” Vương Diễm nói.
Vì muốn cảm ơn Phương Vũ mà hôm nay Vương Diễm đã cố ý ra chợ mua gà và cá, làm nhiều nhiều món ăn một chút.
Phương Vũ cho bà ta vay một trăm ngàn, đối với bà ta đây là một sự giúp đỡ rất lớn.
Ngày mai bà ta sẽ gửi về quê sáu mươi ngàn để đóng tiền phẫu thuật cho bố, số còn lại để ông ấy mua đồ ăn dinh dưỡng mà dùng.
Còn bốn mươi ngàn thì bà ta sẽ để dành đóng tiền học cho Vu Nguyệt Nguyệt.
Vu Nguyệt Nguyệt đi lên tầng, phát hiện Phương Vũ không có ở nhà.
“Chắc hôm nay cậu ấy bận chuyện gì đó, không sao, chúng ta đợi cậu ấy về rồi cùng ăn cơm.” Vương Diễm nói.
Thế là, Vương Diễm và Vu Nguyệt Nguyệt ngồi xem ti vi với nhau.
Đại khái là hơn mười giờ mới nghe thấy ngoài sân có tiếng bước chân.
“Chính là ở đây, tôi dẫn mọi người vào trong.” Một người đàn ông nói.
Nghe thấy giọng nói này, Vương Diễm đang xem ti vi lập tức thay đổi sắc mặt.
Bà ta đứng phắt dậy, vội vàng khóa cửa lại, sau đó kéo Vu Nguyệt Nguyệt trốn vào trong một căn phòng, rồi lại khóa cửa tiếp.
Lúc này, một đám người đã đi tới cửa ra vào.
“Cửa khóa rồi.
Vu Thành Nghiệp, ông đùa bọn này đấy hả?” Một tên xã hội đen mồm ngậm điếu thuốc lá vặn vặn tay nắm cửa, sau đó lập tức tát một cú trời giáng vào mặt người đàn ông hói đầu bên cạnh.1
“Các đại ca ơi, sao tôi dám đùa các anh? Bình thường giờ này chắc chắn Vương Diễm đang ở nhà mà.” Vu Thành Nghiệp cất giọng run rẩy.
“Anh Bân, đèn trong phòng vẫn sáng, hơn nữa trên bàn còn bày đầy đồ ăn, còn chưa có ai ăn nữa.” Một gã côn đồ nhón chân lên nhìn vào trong nhà rồi nói.
“Hửm? Tức là có người đang trốn trong nhà?” Quảng Bân hung hăng rít một hơi thuốc, sau đó vứt điếu thuốc đã cháy tàn xuống đất, nói tiếp: “Phá cửa!”
Ngay lập tức bốn thằng đệ của gã ta tiến lên đằng trước, ra sửa phá cửa..