Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 42: 42: Nhưng Cuối Cùng Buông Tay Thì Vẫn Phải Buông Thôi tại dualeotruyen.
Hôm nay là ngày cuối cùng phải chuyền thuốc.
Khi mũi kim được rút ra, Lam như cảm thấy như trút được gánh nặng vậy.
Dù rằng mỗi lúc chuyền, nếu cô không đọc sách cũng nằm ngủ, nhưng chung quy lại, mỗi lần bij kim đâm vào mu bàn tay đều rất đau.
Khi y tá rời đi, như thường lệ, Khánh lại thấy dầu thuốc ra xoa lên chỗ bầm trên tay cô, xoa xoa rồi bóp bóp, muốn vết máu bầm tan càng nhanh càng tốt.
– Tự nhiên tâm trạng tốt thật đấy! Hay tuij mình ra ngoài đi dạo đi.
Khánh nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhíu mày.
– Không được! Trời đang nắng lắm.
– Thế thì đi dạo dạo quanh hành lang cũng được.
– Cô níu lấy tay áo anh, lắc lắc.
– Đi mà!
Khánh nhìn cô, sau đó dí mặt lại gần một chút.
Lam hiểu ý hôn một cái lên má anh.
Khánh nhíu mày không vui.
– Chỉ có thể?
– Anh đừng được voi đòi hai bà trưng.
– Dù miệng vẫn cười, nhưng ánh mắt Lam đã hiện lên vẻ đe dọa.
Khánh thở dài ra chiều bất lực.
– Được rồi được rồi.
Anh đi lấy xe.
– Xe gì chứ? – Lam vội giữ anh lại, trợn mắt.
– Đi có mấy bước anh lấy xe làm gì? Em muốn đi bộ.
– Nhưng chân em…
– Em không què! Giờ em khỏi rồi, em nhảy mấy vòng cho anh xem nhé? – Nói xong, như muốn thực sự chứng minh lời mình nói là thật, cô lập tức đứng bật dậy.
Khánh vội vã giữ lấy cô, đầu hàng.
– Được được.
Anh biết rồi, đừng nhảy! Nào ngồi xuống trước đã!
Lam cười hì hì ngồi xuống, chân đung đưa chờ Khánh mang dép qua cho mình.
Bình thường anh đều dấu dép của cô đi, đề phòng cô không nghe lời lại chạy lung tung.
Khánh cầm dép qua, ngồi xuống trước mặt cô giúp cô đeo vào, sau đó nắm lấy tay cô để cô bước xuống.
Lam đến bó tay với dáng vẻ cẩn thận hết mức của anh, nhưng cô cũng chán chẳng muốn lên án nữa.
Nói mãi nói hoài anh cũng bỏ ngoài tai cả mà thôi.
Vừa định bước đi, Lam chợt sững người lại, cúi xuống nhìn bàn tay đang bị anh nắm lấy của cô.
Cô nhíu mày, muốn rút ra nhưng lại bị anh giữ lại.
– Chờ đã, bỏ em ra.
Hình như tay em cấn phải cái gì đó.
Anh… – Nói đến đây, cô liền im bặt.
Khánh nâng tay cô lên, sau đó mở ra, để cô có thể nhìn rõ.
Trên ngón áp út của cô, đột nhiên xuất hiện một chiếc nhẫn, kiểu dáng đơn giản không có hoa văn gì.
Cô nhìn nó, chớp chớp mắt, rồi lại nhìn anh, bất giác phì cười.
– Cái gì vậy chứ? – Lam nâng tay lên ngang mặt, ngắm nghía.
– Sao anh lại tự ý đeo cho em? Anh còn không thèm cầu hôn em nữa.
Lỡ em đổi ý thì sao?
– Em quên rồi à? – Khánh nhìn Lam ra chiều khó hiểu.
– Là em cầu hôn, còn anh là người đồng ý đấy.
Anh còn chưa trách em cầu hôn mà không thèm chuẩn bị gì cả nữa kìa.
Nhưng mà thôi, anh là đàn ông nên không thèm so đo với em.
Em cầu hôn rồi thì anh chuẩn bị nhẫn là được.
Vừa nói, Khánh vừa nâng tay trái của mình lên, để cô trông thấy chiếc nhẫn có kiểu dáng tương tự trên tay mình.
– Em cầu hôn? – Lam tự chỉ vào mũi mình, không nhịn nổi cười.
– Khi nào? Bao giờ? Anh đừng có xạo!
– Em không nhớ thật đấy à? – Khánh nhíu mày, trông đến là không vui.
– Tự nói xong còn không thèm nhớ.
Rõ ràng hôm trước em đã nói em muốn mãi ở bên anh, cùng anh già đi còn gì?
– Đó là lời cầu hôn à? – Lam bật cười thành tiếng.
Nói cũng hợp lý ghê, huống hồ khi đó anh còn trả lời rằng “Anh rất sẵn lòng” nữa chứ.
Khánh cũng thôi làm màu, anh nở nụ cười, nâng tay lên xoa má cô.
– Vậy không phải sao?
– Phải phải phải! Là cầu hôn, là cầu hôn đấy.
Là em cầu hôn anh.
Được chưa?
– Qua loa thế thôi à?
– Anh còn chê qua loa à? Thế em rút lại nhé?
– Lời đã nói ra rồi, em không còn cơ hội rút lại nữa đâu.
– Ừm! Em cũng không có ý định như vậy!
Cả hai nhìn nhau bật cười.
Khánh giơ tay ra, Lam ngoan ngoãn đặt tay mình vào tay anh, cùng anh ra ngoài.
Hành lang có nhiều bệnh nhân và bác sĩ đi qua đi lại, hối hả lại đầy ngột ngạt, thật sự không phải là nơi lý tưởng để đi dạo chút nào.
Hai người vừa đi vừa nhỏ giọng trò chuyện, cuối cùng lại gặp người mà cả hai không ngờ nhất.
Lúc nhìn Ngọc xuất hiện ở phía đối diện, cả ba người liền rơi vào trạng thái khó xử.
Đôi bên nhìn nhau trong chốc lát, Lam còn thấy rõ vẻ ngạc nhiên hiện lên trên mặt anh.
– Sao em lại ở đây? – Ngọc bước đến, nhìn bộ đồ trên người cô.
– Em ốm à?
– À… vâng.
Nhưng giờ đỡ rồi ạ.
– Lam cười.
– Vậy sao anh lại ở đây?
Lam liếc về phía biển ghi tên khoa điều trị, đó là khoa tim.
Cô lại hỏi.
– Bệnh cũ của mẹ tái phát sao? – Vừa dứt lại, bàn tay đang được Khánh nắm lấy bỗng bị anh bóp mạnh.
Thật sự rất mạnh, chẳng hề nể nang chút nào.
Cô quay qua nhìn Khánh như không thể tin nổi, mà đáp lại cô lại là cái nhìn không chút cảm xúc nào.
Huh? Sao trông anh như đang giận vậy?
– Ừ! Có chút chuyện không hay xảy ra, nên chuyện thành như vậy.
– Ngọc trả lời qua loa, rõ ràng không muốn nói thêm về chuyện này.
Cũng giống như cô, cô không muốn anh biết nguyên nhân vì sao cô lại phải vào đây, hay cô đã phải điều trị những gì.
Bởi cả hai đã chẳng còn là gì của nhau nữa cả, mối liên kết duy nhất của hai người chỉ còn có Lam Anh mà thôi.
Nhưng ngay cả mối liên kết này, từ rất lâu rồi, cũng thể hiện rõ thái độ chối bỏ anh.
– Hai người… – Ngọc nhìn vào hai bàn tay đang đan lấy nhau, ngập ngừng hỏi.
Lam còn chưa kịp trả lời thì Khánh đã lên tiếng.
– Đúng vậy! Chúng tôi sắp kết hôn rồi.
– Vậy sao? Chúc mừng!
– Đúng là đáng chúc mừng, tôi đã phải theo đuổi cô ấy rất vất vả mà.
– Khánh nâng tay cô lên, hôn nhẹ một cái, rồi nhìn Ngọc ra chiều thông cảm.
– Chắc ngày xưa anh cũng không dễ dàng gì nhỉ?
– Đúng là cô ấy có thói quen đề phòng người lạ.
– Ngọc cười cười khi nghĩ về ngày trước.
Khánh phẩy phẩy tay.
– Không không.
Tôi khác mà, tôi quen cô ấy từ nhỏ rồi, thế mà theo đuổi mãi cô ấy mới chịu đồng ý.
Suýt chút nữa tôi đã nghĩ mối tình này phải héo mòn như trái tim tôi rồi đấy.
– Anh nói lung tung cái gì thế? Đến mức ấy à? – Lam dùng khuỷu tay thúc anh một cái, Khánh trợn mắt nhìn lại cô.
– Còn không phải à? Anh chưa hề nói quá một câu nào đâu nhé! Em có biết cái nhẫn đang đeo trên tay em đã phải chờ bao lâu rồi không?
– Quen nhau… từ nhỏ? – Ngọc chợt lên tiếng, đôi mắt anh vốn đang rất hiền hòa chợt tối lại.
– Anh là Khánh sao?
Khánh nhướn mày, mỉm cười.
– Tôi cứ nghĩ tôi giới thiệu với anh từ lâu lắm rồi chứ? Từ dạo Lam Anh nhập viện ấy, đúng không nhỉ?
– Đúng vậy! Từ dạo đó! – Ngọc gật gù, cười nhạt.
– Tôi cứ nghĩ chỉ là trùng tên thôi, không ngờ lại là anh.
Nhà anh cạnh nhà cô ấy đúng không?
– Sao anh biết?
Ngọc không trả lời ngay.
Anh nhìn về phía Lam, hỏi.
– Anh nói được chứ?
Lam mím môi, dường như cô cũng đã nhớ ra chuyện gì đó.
Đang lúc cô phân vân, Khánh đã lên tiếng.
– Gì vậy? Có chuyện gì tôi không nên biết sao?
– Cũng không có gì.
Chỉ là tôi chợt nhớ tới lần đầu tiên tôi gặp em ấy.
– Ngọc hơi nhếch môi lên, trông anh như đang muốn cười, nhưng thật sự nụ cười ấy chẳng chạm đến được mắt.
– Lúc Lam khóc trông rất đẹp, đúng không? Ý tôi là mắt của cô ấy.
– Có chuyện gì anh cứ nói thẳng đi.
Anh nói mập mờ như vậy khiến đôi bên đều không thoải mái đâu.
– Dù Khánh vẫn cười, nhưng rõ ràng giọng anh đã đanh lại.
Lam lắc nhẹ tay anh, nhắc nhở anh đừng nóng giận.
Nhưng hành động ấy của cô lại khiến anh có cảm giác như cô đang muốn bảo vệ đối phương.
Suy nghĩ ấy nảy lên trong đầu anh khiến tâm trạng anh bỗng chốc trở nên khó chịu, nụ cười lịch sự trên môi cũng dần không thể giữ được nữa rồi.
– Nói thẳng cũng được.
– Ngọc gật đầu, thật sự không thèm dấu diếm gì cả.
– Tôi đổ em ấy là vì vô tình nhìn thấy em ấy khóc.
Đó là ngày tôi theo thầy về trường cấp ba cũ để tham gia một dự án, đồng thời tuyên truyền cho học sinh lớp 12.
Lúc lên sân thượng, tôi đã thấy em ấy ngồi khóc một mình ở đó.
Nói thật lúc đó trông em ấy rất đáng thương, giống như một con mèo vừa bị người khác vứt bỏ vậy, khiến người khác nhìn vào chỉ muốn nâng niu trong lòng bàn tay.
Ngọc hất cằm về phía Lam.
– Có lẽ gặp người lạ nên em ấy nghĩ dù có nói gì tôi cũng sẽ không nhớ, hoặc là em ấy chỉ muốn có một người để tâm sự mà thôi.
Cho nên khi tôi hỏi em ấy vì sao lại khóc, em ấy bảo…
Ngọc ngừng lại một lát, đối mặt với Lam.
Cô đang mím môi nhìn anh, nhưng không lên tiếng ngăn cản những gì anh chuẩn bị nói.
Rõ ràng cô cũng chẳng có ý muốn dấu một chút nào.
Dẫu đã rất lâu rồi, vậy mà cuối cùng anh vẫn cảm thấy chua xót như vậy.
Đặc biệt là lúc này, khi cô nhìn anh bằng cặp mắt trong veo và bình thản, anh đã biết rằng mình chẳng là gì đối với cô nữa rồi.
Cô đã hoàn toàn dẹp bỏ anh ra khỏi cuộc sống của cô, chẳng chừa lại chút cảm xúc nào nữa cả.
– Em ấy bảo rằng…
– Em nói rằng ngày trước em rất ghét một người, lúc nào cũng muốn người đó biến đi cho khuất mắt.
Nhưng đến khi anh ấy đi rồi, em lại thấy khó chịu.
– Lam cướp lời Ngọc.
Cô quay qua nhìn Khánh thì thấy anh cũng đang nhìn lại mình, vậy nên cô đặt tay lên vị trí trái tim mình, nói tiếp.
– Em nói rằng chỗ này của em rất khó chịu.
Rõ ràng rất ghét, nhưng trong đầu lúc nào cũng chỉ nghĩ về hắn thôi.
Sau đó anh ấy hỏi em đó là ai, em nói rằng đó là một tên khốn sống kế nhà em, tên là Khánh.
Người gì đã béo lại còn xấu tính, lúc nào cũng bắt nạt anh của em.
Nói đến đây, cô chợt cười, nhìn Ngọc.
– Lúc đó anh đã biết vì sao em khóc, nhưng anh lại không nói gì cả.
Hóa ra là do anh đã có ý đồ với em ngay từ khi ấy à?
– Đúng vậy! – Ngọc cũng cười.
– Nếu anh nói cho em biết, em nhận ra tình cảm của mình rồi thì anh làm gì còn cơ hội nữa.
– Nhưng cuối cùng, buông tay thì vẫn phải buông thôi.
– Lúc nói câu này, giọng Lam lạnh hẳn đi, chẳng hề che dấu vẻ xa cách.
Đồng thời, bàn tay của cô cũng siết lại, nắm chặt tay Khánh hơn.
Lúc cùng Khánh rời đi rồi, cả hai chẳng nói với nhau câu nào nữa.
Phải một lúc lâu như vậy, đến khi gần về phòng, Khánh mới hỏi.
– Tiếc à?
– Tiếc! – Lam gật đầu.
Cô nhìn anh, cười nhạt.
– Nếu biết sớm hơn một chút, có lẽ năm đó đã không để anh đi dễ dàng vậy rồi.
Bấy giờ khuôn mặt của Khánh mới có dấu hiệu tan băng.
Cô biết thật ra anh rất để ý đến khoảng thời gian khi cô sống cùng Ngọc, đó là thời gian cả anh và cô đều bỏ lỡ nhau.
Quá khứ thì không thể thay đổi được, nó mãi mãi nằm im chỗ đó.
Dù đau khổ hay khó chịu thì nó vẫn sẽ chẳng thể biến mất được.
– Anh thì sao? Anh vẫn để ý à?
– Đáng ra là rất để ý đấy.
Hai người ở trước mặt anh cứ anh một câu em một câu nói về chuyện mà anh không biết, thậm chí em vẫn còn gọi mẹ anh ta là “mẹ” nữa, chẳng lẽ anh không thể để ý ư? – Chợt, Khánh cười nhẹ.
– Nhưng nghe chuyện em đã khóc vì anh, anh lại thấy chẳng còn quan trọng nữa rồi.
– Anh xấu tính thật đấy!
– Ừ, anh là tên khốn xấu tính sống kế nhà em mà..