Skip to main content
logo-truyenbiz.net
Dưa leo tr Kiếm Hiệp Thần Điển Chương 30: Tình cảnh không ổn

Chương 30: Tình cảnh không ổn

10:13 sáng – 10/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 30: Tình cảnh không ổn tại dưa leo tr

Địch Áo ngồi thêm một lát rồi đứng dậy đi lên thang lầu, đến khi ra khỏi tầm mắt những người khác hắn liền men theo cửa sổ giữa thang lầu chui ra ngoài, lặng lẽ chờ đợi bên ngoài cửa sổ gian phòng của mình.

Đúng như Địch Áo phỏng đoán, năm tên tráng hán vẫn còn đang chờ hắn.

Có một số việc rất khó mà suy nghĩ thấu đáo, cái quan trọng là trí tuệ của người thi hành. Bọn họ lưu lại dấu vết trên hành lang rõ ràng như thế, hiển nhiên thuộc loại đầu óc nông cạn, nhưng lại cho rằng mình làm việc rất chu toàn. Địch Áo không xuất hiện thì bọn họ vẫn chờ ở trong phòng, đã qua hơn mười giờ thế mà không hề cảnh giác chút nào.

Một việc càng thống khổ hơn nữa là Địch Áo rời khỏi phòng lúc sáng sớm, bọn họ cũng tiến vào ẩn núp luôn, chưa kịp ăn uống gì hết, gã đầu mục cho là bản thân mình trí dũng vô song sợ đụng phải Địch Áo quay trở lại hoặc lão bản lữ điếm làm náo động lộ tẩy, vì thế bọn họ cực khổ nhịn đối từ đó cho đến giờ, càng chờ lâu bụng càng đói, tinh thần lo lắng càng thêm trầm trọng. Lúc mới bắt đầu còn đỡ, mấy giờ trôi qua cũng ráng nhịn, đến tận bây giờ đã chờ mười mấy giờ rồi, có lý do gì mà không tiếp tục kiên trì?

Bên ngoài hành lang ngoài vang lên tiếng bước chân, mấy tên tráng hán núp trong bóng tối theo bản năng ngừng thở, nhưng ánh mắt lại rất bình thường. Bởi vì trong một ngày này tiếng bước chân qua lại không dưới vài chục lần, bọn họ đã quen rồi.

Tiếng bước chân đứng lại ở trước cửa, im lặng một lát rồi cánh cửa phòng bị đẩy ra, hai tráng hán cầm tấm lưới lớn đã sớm hết nhẫn nại, trong nháy mắt cửa phòng mở ra liền bất chấp tất cả ném tấm lưới trong tay ra ngoài.

Đi theo sau cánh cửa là một nữa nhân mặc y phục màu tím xẻ tà thật dài, trên mặt nở nụ cười sáng lạn, lại còn mở hai cánh tay ra giống như đang chờ đợi một cái ôm hạnh phúc.

Không đợi nàng nhìn thấy tình cảnh bên trong, một cái lưới lớn đã ụp xuống bao trùm cả người nàng, tiếp theo là gã đại hán một trái một phải lao ra kẹp lại cứng ngắc. Sau đó một đạo kiếm quang bắn tới dừng ngay tại vị trí cổ họng nữ nhân kia.

Trong chốc lát hai phe đều ngây dại, nữ nhân kia không nghĩ tới nghi thức hoan nghênh lại bạo lực và long trọng như thế, còn mấy gã tráng hán cũng không nghĩ tới tiến vào lại là một con mụ mập ú xa lạ, trong lúc nhất thời hai phe không biết nói gì nữa.

Kinh ngạc trôi qua chừng vài giây, vẫn là nữ nhân kia phản ứng đầu tiên, sợ hãi nói: “Các vị đại ca, các ngươi … quá nhiều người rồi, nếu không… ta phía dưới còn có mấy tỷ muội…”

Địch Áo dùng đầu ngón tay nắm lấy khung cửa sổ, chỉ lộ ra nửa cái đầu quan sát động tĩnh bên trong. Lúc này cánh cửa sổ nhẹ nhàng mở ra, thân hình hắn lẳng lặng bay vào giữa phòng.

Khi nữ nhân kia nói đến mấy chữ “tỷ muội”, Địch Áo đã phóng ra vài đạo kiếm ảnh, kiếm đầu tiên chỉ mang tính dò xét. Dù sao trước mặt có tới năm đối thủ, hắn cần phải thấy rõ thực lực của đối phương.

Địch Áo khom người sát đất di chuyển nhẹ như mèo, mặc dù phong cách của hắn là theo đuổi một kích tất sát, nhưng vì muốn dò xét nên kiếm này chỉ tới mục tiêu là bắp chân trái tên tráng hán đứng gần nhất. Thật ra bị thương trong tay hắn chính là chết, hắn sẽ không để cho kẻ địch có cơ hội chạy trốn.

Tráng hán kia ném tấm lưới ra còn đang ngẩn người nhìn con mồi trong lưới, đột nhiên cảm giác bắp đùi chợt lạnh, thân thể mất thăng bằng nghiêng sang một bên, không khỏi kinh ngạc hô lên ầm ỉ.

“Có địch.” Gã tráng hán cầm đầu lúc này mới phát hiện Địch Áo, lập tức hét lớn cảnh báo rồi xoay người chém tới.

Hai tên tráng hán bao vây nữ nhân cũng quay đầu ngược trở lại, còn dư một gã núp trong góc cuống quít tìm kiếm vũ khí của mình.

“Quá kém!” Địch Áo thở ra một hơi nhẹ nhõm, thân hình di động nhanh chóng không cho ba tên tráng hán bao vây, thuận thế điểm mũi chân đóng cửa phòng lại, nữ nhân kia vốn bị lưới trói ngăn cản giữa đường bị cánh cửa chấn văng ra té ngửa mặt lên trời kêu la oai oải.

Không gian bất chợt tối thui, mấy tên tráng hán không kịp thích ứng nên hành động chậm lại, chỉ trong nháy mắt đó Địch Áo đã chạy sát vách tường tiến tới gần một tên tráng hán. Nguồn truyện:

Tráng hán kia vừa mới ném sợi dây thừng xuống, còn đang tìm kiếm vũ khí của mình thì ánh sáng chợt tắt nên không thấy gì nữa, hắn thất kinh vừa sợ hãi la hét vừa lui về phía sau.

Chỉ có điều tốc độ hắn lùi về quá chậm, Địch Áo ẩn trong bóng tối nhanh chóng tiếp cận hắn, tiếp theo là trường kiếm đâm thẳng tới mi tâm hắn.

Kiếm ảnh phát ra tiếng xé gió lãnh khốc, một chiêu này cho thấy Địch Áo xuất thủ nhanh đến cỡ nào.

Gã tráng hán theo bản năng giơ cánh tay lên ngăn cản phía trước, “xẹt” một tiếng, trường kiếm đâm xuyên qua cánh tay hắn không chút trở ngại. Sau đó đâm thẳng tắp vào mi tâm hắn, gã tráng hán lập tức mất đi sinh cơ, thân hình mềm nhũn ngã xuống đất.

“Ngươi là ai?.” Tráng hán cầm đầu thấy Địch Áo xuất thủ cực kỳ tàn nhẫn thì không dám tiếp tục truy kích nữa, ngược lại lui gấp về sau mấy bước, tiếp tục duy trì cảnh giới cao độ.

Hai tên tráng hán khác chia ra thủ thế một trái một phải, một gã tráng hán thì ôm chân kêu thảm, đến giờ phút này hắn mới có cảm giác đau đớn.

Thiên Phú võ sĩ có năng lực dung nhập nguyên lực vào vũ khí để gia tăng lực sát thương. Chẳng qua là nguyên lực của bọn họ quá yếu, trường kiếm tản mát ra quang mang không đủ sáng nên bọn họ chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng Địch Áo loáng thoáng, thứ bọn họ thấy chỉ là cái bóng mờ ảo quỷ mị còn kinh khủng hơn cả bóng tối. Hơn nữa, luồng ánh sáng nhạt này ngược lại còn làm bại lộ vị trí bọn họ.

Địch Áo không trả lời mà chậm rãi đi về phía gã tráng hán rên rỉ kia, dùng sức đá một cước, “ầm” đầu gã tráng hán đập mạnh vào sàn nhà, tiếng kêu rên lập tức im bặt. Sau đó Địch Áo nhẹ nhàng đâm ra một kiếm lạnh như băng vào cổ họng gã tráng hán, hắn hơi ngừng một chút rồi rút mũi kiếm ra, một vòi máu đột nhiên bắn lên không trung.

Bởi vì nguồn sáng không đủ nên thoạt nhìn vòi máu toàn là màu đen, tình cảnh mặc dù không huyễn lệ nhưng mùi máu tanh cực kỳ trầm trọng, nặng đến mức làm cho lòng người nổi điên.

“Lên.” Tráng hán cầm đầu hét lớn một tiếng, mặc dù hắn e ngại Địch Áo xuất thủ tàn nhẫn, nhưng việc đã đến nước này không thể nào hòa giải được rồi, chỉ có thể chiến đấu với đối phương tới cùng.

Địch Áo đứng yên tại chỗ, tựa hồ không nhìn thấy ba thanh trường kiếm đang tiến tới gần, cho đến khi khoảng cách song phương không được hai thước hắn mới đột nhiên lui về sau một bước, mũi chân đá vào cỗ thi thể dưới đất rồi thuận đà nhảy lên.

Gã tráng hán mới chết này dáng vóc khôi ngô, thể trọng chừng một trăm tám mươi cân ở dưới chân Địch Áo lại nhẹ như rơm như rạ, cỗ thi thể đột ngột từ mặt đất bay tới còn Địch Áo theo sát phía sau.

Ba gã tráng hán đột nhiên thấy trước mắt tối sầm, tiếp theo là một cỗ kình phong vô cùng hung mãnh ào tới. Bọn hắn ra sức huy động trường kiếm đập chém lung tung về phía trước, nhưng căn bản không thể chống lại trọng lượng ngàn cân bị nện cho điên đảo.

Nhưng cỗ thi thể sẽ không tạo thành thương tổn quá lớn cho bọn hắn, điểm trí mạng chính là Địch Áo ở phía sau.

Nếu gian phòng sáng lên, thời gian quay chậm lại là có thể thấy Địch Áo đâm một kiếm xuyên qua phần vai cỗ thi thể kia, mục tiêu là cổ họng gã tráng hán.

Không bị bóng tối ảnh hưởng, lại bị thi thể che tầm mắt mà vẫn chính xác hoàn mỹ như thế, sợ rằng ngay cả Cực Hạn võ sĩ thân kinh bách chiến cũng khó thể làm được.

Một chiêu này thương tổn không lớn, chỉ lưu lại một vệt dài hẹp và vừa đủ để chấm dứt một tính mạng. Gã tráng hán dùng tay che cổ họng, thân thể lảo đảo mấy cái, miệng không ngừng phát ra thanh âm ghê rợn, vừa té xuống mặt đất đã lăn lộn không ngừng ra vẻ cực kỳ thống khổ.

Loại thanh âm thảm thiết trước khi chết này khiến cho lòng người sợ hãi, hai tên tráng hán còn sót lại lảo đảo lui về sau, dũng khí chiến đấu cũng phải có giới hạn của nó. Mỗi lần đối phương xuất thủ bên này sẽ rơi rụng một người, đến như thế còn phải tiếp tục chiến đấu hay sao?

Địch Áo đâm kiếm xuyên qua ngực xong liền dùng đầu ngón tay vuốt nhẹ lưỡi kiếm, một thanh âm trong trẻo vang lên. Ngay sau đó, từ thanh kiếm hiện ra từng đạo hào quang, nếu như nói trường kiếm của hai gã tráng hán tản mát ra quang mang như đom đóm, vậy thì trường kiếm của Địch Áo chính là cây nến rực sáng.

Bóng tối lui dần vào trong góc, tình cảnh trong phòng rõ ràng hơn lúc nãy nhiều lắm, thậm chí có thể thấy khuôn mặt đang co quắp của hai tên tráng hán kia.

Địch Áo đột nhiên phóng thẳng tới trước, kiếm quang ập xuống, khí thế tăng vọt trong nháy mắt ngưng tụ thành từng đạo kình phong thổi quét ra bốn phía, làn gió thổi tấm rèm cửa sổ bay lên “phần phật”.

Ngõa Tây Lý đã khuyên nhủ nhiều lần, cho dù hắn đồng ý hay không vẫn luôn nhớ kỹ điều đó trong lòng, cho nên hiện tại hắn đang thử thay đổi bản thân mình.

Ngõa Tây Lý từng nói, nếu không đấu đá lung tung, bỏ qua phần dũng cảm trong lòng sẽ không có cách nào trở thành võ giả chân chính. Ngõa Tây Lý còn nói, nếu như thế giới này chỉ có đêm tối, vậy thì vạn vật trong thiên hạ đều không thể sinh trưởng. Địch Áo hiểu rằng cái đó gần với đạo lý âm dương cân bằng, Ngõa Tây Lý muốn thay đổi phong cách hướng về âm nhu của hắn.

Gã tráng hán bị công kích vội vàng giơ trường kiếm lên ngăn cản kiếm quang của Địch Áo.