Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 34: Quái quyền tại dưa leo tr.
Đại hán tiện tay quơ một cái, thân ảnh nho nhỏ liền bay thẳng ra ngoài đụng vào góc bàn, té ngửa mặt lên trời. Đó là con gái của Ngã Lệ, năm nay chỉ có năm tuổi, căn bản không chịu nổi loại hành hạ này, mặc dù không đến nổi hôn mê ngay tại chỗ, nhưng hai mắt đã cứng ngắc lại rồi, hẳn là não bộ bị chấn động mạnh lâm vào trạng thái mù tạm thời. Lúc này nó mờ mịt quay đầu, đưa tay mò khắp nơi luôn miệng gọi: “Mụ mụ… ô… con sợ…”
Đối với một cô bé, hoàn cảnh bốn phía đột nhiên biến thành một mảnh tối đen là cực kỳ đáng sợ, mụ mụ đang bị hành hung lại còn đáng sợ hơn nữa. Cánh tay nhỏ bé của nó đã lạnh như băng, thân thể không ngừng run rẩy, dùng tất cả khí lực kêu khóc vang trời, nó cần có cảm giác ấm áp và một tia sáng dẫn đường vượt qua nỗi sợ hãi.
Đột nhiên cô bé cảm thấy có hai bàn tay nhẹ nhàng bế nó lên, sau đó nó được đặt ngồi xuống một chỗ, một thanh âm ở gần nó vang lên: “Ài, ngồi ở đây nhé, không được lộn xộn.”
Ngay khi Địch Áo vừa đứng lên, tầm mắt tất cả thực khách trong phòng đều tập trung lên trên người hắn. Vẻ mặt mỗi người không giống nhau, có kính nể, có thương hại, có chê cười, có chút hả hê, chỉ có điều Địch Áo không thèm để ý tới cách nhìn của người khác.
Địch Áo chậm rãi đi về phía trước, giờ phút này hắn bất chợt có cảm giác triệt ngộ. Rốt cuộc từ khi nào hắn biến thành một người trước sợ sói, sau sợ hổ rồi nhỉ? Dòng máu nóng của hắn biến đi đâu rồi? Hắn thật sự là không ưa đám người xa lạ này, không ưa thì giết chết toàn bộ là xong, suy nghĩ nhiều như vậy có ý nghĩa gì không?
Cả đời trước hắn đã suy nghĩ quá nhiều, làm được quá ít, lo liệu trung dung, cố hết sức tránh khỏi mọi phiền toái. Thế nhưng cuối cùng vẫn không vượt qua được cái chết, đạt được cơ hội trọng sinh, chẳng lẽ đây không là lúc để thay đổi hay sao?
Ngõa Tây Lý nói kiên quyết tiến về phía trước chính là phải làm chuyện mà mình muốn làm.
Bất kể lai lịch đối phương, bất kể dẫn phát hậu quả, bây giờ có muốn giúp Ngã Lệ một lần hay không?
Nghĩ đi!
Hành vi của những gã xa lạ kia có làm ngươi tức giận hay không?
Có!
Nếu đã như vậy thì còn do dự cái gì?
Thấy Địch Áo chậm rãi đi tới, một gã đại hắn cười hì hì nghênh đón: “Đó, rốt cuộc cũng có một dũng sĩ đứng ra?”
Địch Áo không thèm nhìn đối phương, hai chân đều đặn tiếp tục đi về phía trước, gã đại hán kia cũng không sợ hãi tiến lên ngăn cản. Khoảng cách hai người càng lúc càng gần, cuối cùng khi cách nhau không tới hai thước, gã đại hán kia đột nhiên giơ tay lên, một đạo kiếm quang đâm về phía cổ họng Địch Áo nhanh như chớp.
Địch Áo tiến thẳng tới đón đỡ đạo kiếm quang, khi sắp chạm vào đạo kiếm quang thì thân hình hắn đột nhiên nghiêng qua một bên. Trường kiếm xẹt ngang cổ hắn, bởi vì khoảng cách quá gần nên cổ Địch Áo bị vạch ra một vết sướt nho nhỏ, cùng lúc đó năm ngón tay Địch Áo khép lại phóng thẳng tới trước.
Đại hán kia thất kinh cố gắng nghiêng đầu tránh né cánh tay Địch Áo. Đáng tiếc là tốc độ của hắn không có mau lẹ bằng Địch Áo, trong nháy mắt đã bị chế trụ bên sườn.
Ngay sau đó, Địch Áo vung tay trái ra chế trụ bắt giữ cánh tay cầm kiếm của gã đại hán, thân hình đột nhiên lui gấp về sau. Khi cánh tay hai người giương ra thành một đường thẳng tắp, Địch Áo dùng sức kéo gã đại hán về phía mình, đồng thời thân hình đổi lui thành tiến, cùi chỏ tay phải đánh tới mặt gã đại hán.
Ở trong mắt người ngoài, Địch Áo và đại hán kia mặt đối mặt với nhau, trên thực tế thân thể hai người còn có khoảng cách bằng hai nắm tay. Đòn cùi chỏ Địch Áo trúng ngay mục tiêu.
“Phịch…” Thanh âm da thịt va chạm nặng nề vang lên, nghe như hai con trâu rừng chạy lấy đà đụng thẳng vào nhau vậy, vào lúc này máu vung thành vòi, huyết hoa nở rộ.
Địch Áo mượn lực lui về phía sau một bước, tay trái nắm lại, thân hình đột ngột xoay nửa vòng, lại là một đòn cùi chỏ.
“Oành…”
Trong đại sảnh máu bay tứ tán, vẩy cả lên mặt lên người nhóm thực khách, rơi vào trong bàn ăn. Lấy Địch Áo làm trung tâm, không gian chung quanh hơn mười thước đã bịt kín một tầng máu đỏ tanh nồng khiến người lợm giọng.
Thi thể không đầu khẽ lắc lư mấy cái rồi mềm nhũn ngã xuống đất, đánh giết hung mãnh như thế khiến cho tất cả mọi người ở chung quanh cũng phải hít sâu một hơi lạnh. Thế nhưng, một màn này hù dọa đám giặc cướp kiếm sống trên đầu đao liếm máu không nổi, sắc mặt mấy tráng hán xanh mét, từ từ bức tới Địch Áo.
Địch Áo đứng lẳng lặng ở nơi đó, không có bất kỳ động tác dư thừa, cũng không cần nói nhảm, đây rõ ràng là một trận chiến ngươi chết ta sống.
“Ngươi là ai?” Gã tráng hán xuất thủ đánh Ngã Lệ hẳn là đầu lĩnh của bọn hắn, hắn vừa mở miệng hỏi những tên khác liền ngừng tay chờ đợi Địch Áo trả lời.
Địch Áo vẫn trầm mặc, hắn rất nhạy cảm với nguyên lực dao động, hiện tại phán đoán rằng mấy gã trước mắt này còn mạnh hơn nhóm người phục kích hắn. Trong đó ít nhất có hai người là Thiên Phú võ sĩ cấp bảy trở lên.
Địch Áo hiểu rõ sở trường của mình, hắn có thói quen một chọi một, làm như vậy hắn mới có thể dốc toàn bộ tinh thần và lực lượng tập trung vào một chỗ. Thậm chí đạt tới hiệu quả một kích đoạt mạng, nhiều thêm một người hắn sẽ phải phân tâm, tinh thần bị kiềm chế nên khó lòng phát huy toàn bộ lực chiến đấu. Cho nên hắn tuyệt đối không muốn bị vây khốn.
“Tiểu tử, ngươi có biết đã chọc tới tai họa lớn rồi không?” Gã đầu lĩnh lạnh lùng nói: “Bây giờ vẫn còn không muộn, quỳ xuống bái lạy có lẽ chúng ta sẽ tha cho ngươi một mạng.”
“Ta không có thói quen đó.” Địch Áo thản nhiên nói.
“Ha ha… chúng ta sẽ làm cho ngươi quen.” Gã đầu lĩnh vung tay quát lớn: “Lên !”
Mấy đạo kiếm quang lao đến, thân hình Địch Áo chợt lóe nhanh chóng thoát khỏi phạm vi chiến đấu. Nhóm đối thủ có thực lực mạnh yếu khác nhau, từ lực đạo trên kiếm quang biểu hiện ra là có thể nhìn thấy rõ ràng. Nguyên lực yếu thì tản mát ra kiếm quang mờ mờ, nguyên lực cường đại thì kiếm quang phát sáng mạnh mẽ, thậm chí còn hình thành kiếm phong.
Nếu như là một chọi một, Địch Áo sẽ không e ngại bất cứ người nào trong đó, ít nhất hắn có thể thử tìm kiếm sơ hở tranh thủ kết thúc chiến đấu trong thời gian nhanh nhất. Thế nhưng, hiện tại phải đồng thời đối mặt với nhiều thanh kiếm lao tới, hắn chỉ có thể tạm thời lui bước.
Các thực khách trong sảnh thấy bộc phát hỗn chiến liền chen chúc nhau chạy ra ngoài, nhưng lại có mấy người lựa chọn lui vào sát góc tường, yên lặng quan sát tình hình chiến đấu.
Gian phòng này cũng không lớn lắm, chỗ Ngã Lệ nằm không thể đi được, nhằm tránh khỏi đối thủ dùng Ngã Lệ uy hiếp hắn. Hơn nữa hắn không muốn phát sinh ngộ thương, phương hướng cô bé ngồi trên quầy bên kia càng không thể đi tới, theo dạng này tính xuống thì địa phương Địch Áo có thể tránh né bị rút nhỏ lại rất nhiều.
May là Địch Áo có tốc độ tuyệt đối ưu thế, xê dịch nhanh chóng, chợt cao chợt thấp, thân hình hắn giống như làn gió nhẹ không ngừng di chuyển bên trong sảnh.
Thế nhưng mấy gã cướp kia cũng có kinh nghiệm chiến đấu rất phong phú, sau một lúc lâu đã cho ra đối sách tương ứng. Tên đầu lĩnh dẫn dắt hai trợ thủ chịu trách nhiệm chủ công, một luồng kiếm quang thủy chung không rời khỏi Địch Áo, mặt khác còn có ba gã tráng hán phân tán ra ngoài quấy nhiễu phạm vi né tránh của Địch Áo, tùy thời chuẩn bị ra tay ngăn trở.
Đến lúc này không gian hoạt động cuẩ Địch Áo càng ngày càng nhỏ. Mặc dù song phương vẫn không có phát sinh tiếp xúc, luôn luôn là một đám đuổi theo, một người lẩn trốn, trận chiến thoạt nhìn cũng không kịch liệt gì lắm, nhưng trên thực tế vô cùng hung hiểm. Chỉ cần Địch Áo chậm trễ một chút sẽ rơi vào trong lưới ngay.
Địch Áo biết rằng nếu tiếp tục như vậy không phải là biện pháp tốt, nếu đối phương không có sai lầm vậy thì không bằng bản thân tự sáng tạo ra cơ hội.
Sau một khắc, Địch Áo đột nhiên vươn tay ra chế trụ một góc bàn rồi dùng sức kéo mạnh về phía sau, các mâm thức ăn và đồ uống đặt ở phía trên theo đó bay thẳng ra sau.
Cái bàn, đồ ăn, đồ uống liền bị kiếm quang chấn nát bấy trong nháy mắt, thế nhưng tầm mắt của mấy gã tráng hán cũng bị che lại.
Thân hình Địch Áo chợt lách qua phía bên trái, gã đại hán kia coi như cơ trí, thấy tình hình như thế liền nhanh chóng lui về sau, vừa giơ trường kiếm lên chuẩn bị nghênh đón Địch Áo công kích.
Mấy gã tráng hán chạy vượt qua đống thức ăn hỗn độn bám sát phía sau Địch Áo, nếu như Địch Áo xuất thủ công kích tên đồng bọn thì bọn chúng sẽ lập tức vung kiếm chém tới Địch Áo.
Địch Áo đột nhiên vọt tới chỗ vách tường, phía sau bị truy kích, phía trước bị ngăn chặn, mấy gã tráng hán không hiểu Địch Áo đang định làm gì, nhưng có một điểm đáng tin, chỉ cần bọn chúng theo sát phía sau là có thể dồn Địch Áo vào góc tường rồi.
Khi mấy tên cướp lộ ra sắc mặt vui mừng, Địch Áo tung người nhảy lên, dùng chân điểm lên vách tường, thân hình nhẹ nhàng như chim yến bay sát theo trần nhà ra ngoài.
Mấy tên cướp đồng thời ngẩn ngơ tại chỗ, lúc này Địch Áo đã phóng qua đỉnh đầu của bọn hắn rơi xuống trước người một gã đại hán, tên này lập tức nổi giận gầm lên một tiếng, lật tay đâm một kiếm tới lồng ngực Địch Áo.
Địch Áo né người sang bên, khi trường kiếm gần tới trước ngực thì Địch Áo lộ tay phải ra chế trụ cổ tay đối phương, sau đó dùng sức xoáy một vòng, tiếp theo bàn tay trái giơ lên đánh xuống một chưởng nhanh như chớp.