Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 7: Theo dõi tại dưa leo tr.
“Ta…” Bích Cơ chỉ nói một chữ liền ngậm miệng lại. Đồng thời dùng sức lắc đầu, nước mắt tràn mi phiêu tán rơi rụng xuống đất.
“Nói đi, sớm muộn gì ngươi cũng phải nói.” Địch Áo cười cười.
Địch Áo nói không hề có tính chất uy hiếp, nhưng trong tâm Bích Cơ chợt giật giật vài cái. Nàng cảm thấy tuyệt vọng, nàng biết mình sẽ gặp phải tai nạn như thế nào, qua chốc lát Bích Cơ đột nhiên hít sâu một hơi.
Tay phải Địch Áo vươn ra nhanh như chớp nắm lấy cằm Bích Cơ. “Rắc!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bích Cơ bị mạnh mẽ kéo ra, miệng cũng há thật to, nước bọt kèm theo máu đỏ nhiễu quanh khóe miệng nàng.
Trên đầu lưỡi Bích Cơ xuất hiện một loạt dấu răng thật nhỏ, máu tươi từ trong đó chảy ra. Chỉ sợ Địch Áo ngăn cản chậm nửa giây thôi, giờ phút này Bích Cơ đã cắn đứt đầu lưỡi của mình rồi.
“Không nghĩ tới tính cách ngươi lại cương liệt như vậy.” Địch Áo mỉm cười cổ quái: “Thật là làm cho người kinh ngạc !”
Bích Cơ giống như hổ điên liều mạng né tránh, nàng giãy dụa thân thể, cố gắng dùng đầu, dùng đầu gối tấn công Địch Áo. Cho dù Địch Áo thật sự bóp nát toàn bộ xương ngón tay, nàng cũng không bỏ qua ý đồ.
Đối với một người quyết tâm muốn chết, trên thế giới này không còn chuyện gì có thể hù ngã nàng.
“Được rồi, ta không hỏi nữa.” Thanh âm Địch Áo y như hàm chứa ma lực kỳ lạ: “An tĩnh chút đi!”
Bích Cơ đang giãy dụa đột nhiên ngừng lại, trong mắt tràn đầy thần sắc kinh nghi. Trên thực tế, ngay cả nàng cũng không biết tại sao mình phải nghe lời, cũng không ý thức được phản ứng của mình lại biết điều đến thế.
“Một đêm vợ chồng cả đời ân nghĩa, đúng không?” Địch Áo mỉm cười ôn nhu: “Ta nỡ lòng nào làm khó ngươi chứ?”
“Ôi…” Bích Cơ muốn nói chuyện lại phát hiện mình đã mất đi khả năng nói chuyện. Trong sự kinh hãi, nàng phát ra thanh âm cổ quái liên tiếp: “Ôi… ôi… ôi…”
Địch Áo dùng tay phải bắt lấy cằm Bích Cơ giật mạnh ra sau, sau đó đột ngột đẩy tới trước, thân thể Bích Cơ run rẩy một hồi, kêu lên: “A..aa… đau…”
“Tốt lắm!” Địch Áo buông lỏng hai tay Bích Cơ ra.
Bích Cơ khôi phục lại bình thường, hai tay cũng được giải phóng, vốn là nàng phải tiếp tục liều mạng cùng Địch Áo mới đúng, nhưng nàng vẫn không nhúc nhích tựa vào ngực Địch Áo.
Vừa mới bắt đầu nàng cho rằng thân thể băng thanh ngọc khiết của mình đã bị Địch Áo làm bẩn. Bích Cơ dĩ nhiên sẽ liều mạng với Địch Áo, nhưng khi nàng cảm nhận được khí tức tử vong chân chính, cơn tức giận tự nhiên bị quên lãng, đầu óc của nàng tràn ngập sợ hãi không chứa nổi những thứ gì khác. Sau là vì bảo thủ bí mật nàng lựa chọn tự tử, nhưng Địch Áo chỉ nói một câu liền đánh rớt ý định tự tử của nàng. Không có ai nguyện ý chết, Địch Áo nói một câu ôn nhu kia chính là rơm rạ cứu một mạng người trước khi chết. Bích Cơ theo bản năng nắm chặt sinh cơ, trốn tránh vòng tay tử thần.
Trong thời gian mấy phút ngắn ngủi, tâm cảnh Bích Cơ thay đổi rất nhanh. Từ sợ chết, muốn chết đi đến cự tuyệt tử vong, loại biến hóa cực đoan này khiến cho tinh thần nàng vô cùng mệt mỏi.
Địch Áo không có đẩy Bích Cơ ra, cũng không có hành động chiếm tiện nghi. Ánh mắt hắn lóe lên không chừng tựa như đang tự hỏi điều gì đó.
Nước mắt Bích Cơ không ngừng chảy ra, men theo gò má rơi vào trên ngực Địch Áo. Mặc dù nội tâm nàng vẫn tràn đầy hận ý như cũ, nhưng giờ phút này oán hận đã không giống lúc trước.
Lúc nãy nàng hận Địch Áo điếm ô thân thể của mình, bây giờ là hận Địch Áo tàn nhẫn vô tình. Trong miệng nói gì là một đêm ân nghĩa vợ chồng nhưng dùng đủ loại thủ đoạn hành hạ nàng không chút thương tiếc. Đầu ngón tay nàng vẫn còn mơ hồ đau đớn, tâm của nàng cũng đau khổ không nguôi.
Không biết qua thời gian bao lâu, một thị nữ khác bưng mâm thức ăn đến, vừa liếc thấy Bích Cơ biết điều tựa vào ngực Địch Áo liền sợ hết hồn. Sau đó lập tức xoay người rời đi, hiển nhiên là nàng biết mình đã thấy được thứ không nên nhìn.
Bích Cơ từ trong ngượng ngùng tỉnh lại, theo bản năng đẩy Địch Áo ra. Nhưng Địch Áo không có chút phản ứng, nàng chậm rãi đứng lên rời khỏi ngực Địch Áo.
Cảm xúc trong lòng Bích Cơ rất phức tạp, đã không thể nào dùng lời nói để hình dung được. nàng bị một tên ngu ngốc chiếm đoạt thân thể, đây là một loại ô nhục không thể nào thừa nhận. Thế nhưng, khi nàng hiểu ra mình bị một nam nhân cực kỳ cường thế chiếm đoạt, phần khuất nhục kia tự nhiên giảm bớt không giải thích nổi. Có lẽ nàng sợ, hoặc là nàng chấp nhận.
Thấy Địch Áo không để ý đến mình, Bích Cơ chậm rãi đi tới cửa phòng. Khi cách cửa phòng không đủ ba thước nàng dừng bước lại, xoay người nói một câu như ma xui quỷ khiến: “Không… không phải là tiểu thư.”
“Ta biết không phải là Tác Phỉ Á tiểu thư.” Địch Áo cười nhìn về phía Bích Cơ.
“Hả?” Bích Cơ sửng sốt.
“Nếu như Tác Phỉ Á tiểu thư muốn ta chết sẽ không cần phiền toái như vậy.” Địch Áo dừng một chút rồi nói: “Người ta sẽ phái mấy Thiên Phú võ sĩ trực tiếp đi vào giết chết ta là được rồi.”
“À!” Bích Cơ cố nén hồi hộp trong lòng, cúi đầu suy nghĩ, “Trời đất, Địch Áo ngu ngốc tại sao trở nên thông minh như vậy? Hắn đã sớm biết không quan hệ tới tiểu thư!”
“Ngươi nguyện ý dùng tánh mạng để bảo vệ, người đó đương nhiên là bằng hữu tốt nhất của ngươi.” Địch Áo mỉm cười nói: “Mặc dù Tác Phỉ Á tiểu thư có rất nhiều thị nữ, nhưng quan hệ mật thiết với ngươi chỉ có một, Bách Lệ Nhi?”
“Cái gì? Không phải là nàng. Không phải là nàng…” Bích Cơ không nhịn được thét to: “Không hề quan hệ tới nàng !”
“Có biết không? Ngươi bây giờ đang nói cho ta biết…” Địch Áo nở nụ cười gian trá: “Đó là nàng, chính là nàng ta!”
Bích Cơ đưa tay che miệng mình lại, giương đôi mắt thật to ra nhìn, trong lòng tràn đầy hoảng sợ.
“Ta không làm chuyện thương hại đến ngươi, hiển nhiên sẽ không gây thương tổn nàng ta. Không cần phải lo lắng cho bằng hữu của ngươi.” Địch Áo nói.
Bích Cơ không biết mình không thể phủ nhận được rồi. Nàng dừng lại chỉ chốc lát rồi quay đầu chạy ra ngoài cửa, Địch Áo ở trong mắt nàng đã biến thành một con quỷ. Hắn có thể xuyên thủng nội tâm nàng quá dễ dàng, cảm giác như vậy thật là đáng sợ.
“Đứng lại!”
Bích Cơ ngẩn ngơ, thân hình cứng ngắc ngay tại cửa, nàng không dám vi phạm lời nói đối phương.
“Nhớ giữ gìn bí mật, ta không muốn người khác tới đây quấy rầy ta.” Địch Áo nói: “Được rồi, ngươi có thể đi.”
Bích Cơ bước nhanh ra khỏi phòng, ánh mặt trời từ trên chiếu xuống chói mắt vẫn không có cách nào xua tan bóng ma trong nội tâm nàng. Bích Cơ đưa tay che trán, tiếp tục lảo đảo chạy đi.
La Y bưng mâm thức ăn đến dõi mắt nhìn Bích Cơ chạy ra xa. Suy nghĩ gì đó trong chốc lát rồi xoay người đi vào gian phòng, khom người cung kính đặt mâm thức ăn lên trên bàn.
“Ngươi ăn chưa? Ngồi xuống cùng nhau ăn luôn!” Địch Áo nói.
“Thiếu gia, ta đã ăn rồi.” La Y cười theo, hắn do dự một chút mới nói: “Thiếu gia, chuyện kia… thật sự là Bách Lệ Nhi… nhưng nàng chỉ ghé qua trang viên mấy lần, chưa từng tiếp xúc với ngài mà, vì sao…”
“Trên thế giới này không có vô duyên vô cớ yêu, cũng không có vô duyên vô cớ hận. Giống Tác Phỉ Á tiểu thư chiếu cố ta là vì báo đáp ân cứu mạng vậy.” Địch Áo cười cười: “Bách Lệ Nhi muốn giết ta tự nhiên là có lý do của riêng nàng.”
“Nhưng mà…” La Y vẫn không thể tin được.
“Không có nhiều “nhưng mà” như vậy.” Địch Áo còn định tiếp tục nói chuyện, nhưng vào lúc này thân thể hắn đột nhiên căng thẳng, sau đó lập tức buông lỏng. Mặc dù trước sau biến hóa rất nhanh, nhưng vì khoảng cách quá gần, La Y vẫn thấy được một màn này.
“Thiếu gia?”
Địch Áo không trả lời, ánh mắt của hắn dần mất đi linh tính trở nên ngu ngốc giống như trước đây.
Một trận gió nhẹ từ bên ngoài thổi vào di chuyển chung quanh sàn nhà, La Y nhận ra hơi lạnh bèn xoay người muốn đi ra đóng cửa. Địch Áo nặn ra mấy chữ từ trong kẽ răng: “Ngươi lập tức rời khỏi đây!”
La Y ngẩn người, sau đó nghe lời đi ra ngoài, trước khi rời đi vẫn nhớ đóng cửa phòng lại.
Theo lý thuyết cửa phòng bị đóng chặt thì hơi lạnh trong phòng sẽ mất đi lực lượng lưu động. Nhưng làn gió nhẹ này không có yếu bớt chút nào, nó tiếp tục đổi tới đổi lui quanh phòng.
Trong nháy mắt, Địch Áo nhớ lại tình cảnh trước mắt đồng dạng với mười mấy năm trước. Cũng là một đêm đông, cũng là một làn gió nhẹ không mời mà tới, hắn cảm thấy có điểm không ổn, đáng tiếc là khi hắn đang nghĩ biện pháp cảnh báo với cha mẹ thì sát thủ đã xông vào.
Tim Địch Áo mơ hồ đau nhói, thân thể tê dại, đó là di chứng một kiếm xuyên tim lưu lại. Mỗi lần hắn khẩn trương sẽ sinh ra cảm giác như thế.
Là nhờ hắn mạng lớn, cha mẹ hắn chiến đấu kịch liệt máu tươi văng tung toé ra sàn nhà, nhiễm đỏ toàn thân hắn. Hơn nữa, mấy tên sát thủ không có để ý một đứa bé chỉ tùy tiện đâm hắn một kiếm rồi rời đi.
Trên thực tế cha mẹ hắn cũng không biết Địch Áo sinh ra đã có trí lực cực cao. Chỉ cần hắn muốn là hắn có thể lập tức mở miệng nói chuyện, thậm chí là ca hát, ngâm thơ.
Tai nạn qua đi, rất lâu sau mới có một người xa lạ đến tìm hiểu, lúc ấy Địch Áo đang bất tỉnh bị động tỉnh dậy. Bởi vì hắn cảm nhận được thân thể mẫu thân trở nên cứng ngắc, người xa lạ kia lưu lại chốc lát liền rời đi, chỉ để lại một cái hộp sắt.
Trong hộp sắt có một quyển sách, đó chính là nguyên nhân cơ bản tại họa giáng xuống gia đình nhỏ này.
Đại lục này tên là Thiên Tai đại lục, nghe nói vài ngàn năm trước dân cư trên đại lục cuộc sống không buồn không lo, không có chiến tranh, không có phiền não. Tất cả mọi người an cư lạc nghiệp, vui vẻ hòa thuận. Song loại cuộc sống an bình này không có kéo dài bao lâu, một trận thiên tai đột nhiên phủ xuống triệt để hủy diệt mọi thứ.