Skip to main content
logo-truyenbiz.net

Chương 6

3:17 sáng – 09/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 6 tại dưa leo tr

“Tôi không giỏi làm báo cáo, nhưng hôn môi thì tạm ổn, thầy có muốn thử một chút không?”

Hướng Sơ nói xong thì không dám nhìn Tạ Thời Quân nữa, như thể đã rút hết sạch dũng khí, cứ cúi gằm đầu nhìn chằm chặp mũi giày.

Tạ Thời Quân đặt li cà phê trong tay xuống, độ ấm trên thành li hãy còn vương nơi lòng bàn tay. Anh bỗng chợt vươn tay nắn nhẹ sau cổ Hướng Sơ, đó là một động tác tương tự như trấn an động vật nhỏ.

Anh đáp rằng: “Được.”

Hướng Sơ bị độ ấm áp lên sau cổ làm giật nảy mình, đột ngột rụt cổ lại, kinh ngạc ngẩng đầu lên.

Tạ Thời Quân cao hơn cậu cả nửa cái đầu, nhìn từ góc độ của cậu, kính mắt của Tạ Thời Quân loáng thoáng phản quang, Hướng Sơ không lần ra cảm xúc trong ánh mắt của anh.

Cậu muốn đến gần thêm đôi chút, chí ít phải nhìn rõ xem biểu cảm của Tạ Thời Quân có đủ nghiêm túc hay không. Đương lúc hai tay cậu sắp sửa đặt lên bả vai anh, ngoài hành lang bỗng vọng đến tiếng trò chuyện của vài đồng nghiệp, ngày một gần, dường như họ cũng đang đi tới phòng trà.

Tim Hướng Sơ giật thót, tức thì lùi về sau một bước. Ngay sau đó cậu bị Tạ Thời Quân kéo tay trốn vào nhà kho bên cạnh.

Nhà kho rất hẹp, xung quanh chất đầy bàn ghế hỏng và máy móc thiết bị không dùng đến, hầu như chẳng có không gian để đứng. Tạ Thời Quân chỉ có thể che chở phần đầu Hướng Sơ, dẫn cậu chen chúc giữa một đống bàn ghế chồng chất.

Hơi thở của Hướng Sơ đã sớm rối loạn, eo cậu cấn phải góc bàn ở sau lưng có hơi đau, bèn không khỏi rên khẽ một tiếng.

Tạ Thời Quân nhạy cảm phát hiện, bèn ôm lấy eo Hướng Sơ để cậu cách cái bàn sau lưng ra xa một chút, và đồng thời cũng cách mình gần thêm một chút. Môi anh chừng như chạm lên vành tai Hướng Sơ, giọng nói trầm thấp hẳn đi.

“Cẩn thận.”

Trong nhà kho chỉ có một ô cửa sổ nhỏ đã bị đống ghế chất cao che khuất. Trong không gian chật hẹp u ám, Hướng Sơ gần như chẳng thể động đậy, cậu áp sát lên người Tạ Thời Quân, cảm nhận lực tay siết chặt trên eo mình.

Bên ngoài các đồng nghiệp uống cà phê, trò chuyện về cuộc sống, than vãn về công việc. Cách một cánh cửa gỗ không khoá, cậu như thể bị nhốt ở trong này, nhưng cậu không muốn làm bất cứ hành động gì để giải cứu chính mình cả, trái lại còn cảm thấy ở trong này an toàn hơn. Ngu muội và đáng thương làm sao.

Hướng Sơ hạ mắt nhìn vạt áo của mình và Tạ Thời Quân, do tĩnh điện nên khoảng không giữa hai lớp vải bị rút đi triệt để, chỉ có thể dính liền vào nhau.

Chí ít là Tạ Thời Quân, không phải ai khác.

Cậu bỗng dưng nghĩ rằng, hay là để Tạ Thời Quân cứu cậu đi.

Âm thanh bên ngoài dần dần đi xa. Tạ Thời Quân buông Hướng Sơ ra, một tay vẫn ôm hờ sau eo cậu giúp cậu cách ra khỏi cái bàn phía sau. “Đừng sợ, bọn họ đi rồi. Chúng ta cũng ra ngoài thôi.”

Hướng Sơ kéo tay phải của anh lại, nhìn bên dưới cổ tay áo len màu xanh đậm của anh lộ ra một đoạn áo sơ mi trắng.

Tạ Thời Quân có vẻ như rất thích cách phối đồ này, hầu như ngày nào cũng mặc áo len và áo sơ mi, nom rất nho nhã và rất thanh lịch. Hứa Hoài Tinh thì không bao giờ mặc như vậy, ở bên ngoài giám đốc Hứa chỉ mặc suit ba mảnh, đẹp thì đẹp thật, nhưng cậu lại thích nhìn Hứa Hoài Tinh mặc hoodie hơn, và thích Hứa Hoài Tinh của thời kì đó hơn.

Tạ Thời Quân không rút tay về, mặc cho Hướng Sơ càng nắm càng chặt. Anh thắc mắc hỏi: “Sao thế?”

Mũi Hướng Sơ cay xè, hiếm có người nói chuyện dịu dàng với cậu được như vậy lắm. Cậu là một cục đá lạnh ủ mãi không tan, chẳng có ai muốn chạm vào bằng lòng bàn tay mềm mại nhất cả.

“Thầy Tạ, đã có ai từng nói thầy rất dịu dàng chưa ạ…”

“Cảm ơn nhé. Tôi sẽ xem như là cậu đang khen tôi.” Tạ Thời Quân khẽ cười, ngón cái m ơn trớn nốt ruồi lệ dưới khoé mắt cậu, “Sao lại khóc nữa rồi, cậu thế này tôi thật sự chẳng biết phải làm sao.”

Hướng Sơ buông tay Tạ Thời Quân ra rồi sờ lên má mình, đầu ngón tay ướt nhẹp, cậu mới phát hiện mình đang khóc.

Đây là lần thứ mấy cậu khóc trước mặt Tạ Thời Quân rồi?

Lần thứ ba? Hay là lần thứ tư?

Cậu nghi có lẽ mình đã mắc phải một bệnh nghiện nào đó về mặt tâm lí, một khi bại lộ mặt xấu dưới lớp vỏ trai ra trước mặt người khác thì lần sau sẽ lại càng phơi bày chẳng buồn giấu giếm.

Này cũng tương tự như buông thả chính mình, nhưng lại không chỉ có mỗi vậy.

“Xin lỗi, tôi không nên tự tiện kéo cậu trốn vào đây. Chỉ là tôi nghĩ cậu sẽ sợ bị đồng nghiệp nhìn thấy.” Tạ Thời Quân nói, “Nhưng hình như tôi đã làm cậu hoảng sợ rồi, thứ lỗi cho tôi nhé?”

Hướng Sơ nghe anh nói, đoạn chợt nghĩ, giọng của Tạ Thời Quân rất khác Hứa Hoài Tinh.

Chất giọng của Hứa Hoài Tinh tựa nước có ga mùa hè, dẫu có qua bao nhiêu năm vẫn luôn có một cảm giác mãi mãi tươi trẻ. Chất giọng của Tạ Thời Quân thì lại dày dặn hơn, cũng ôn hoà hơn, khiến cậu liên tưởng đến một chiếc chăn bông thật dày, thứ không thể thiếu trong ngày đông giá lạnh.

Hướng Sơ hoàn hồn, đoạn lắc đầu nguầy nguậy: “Không phải, không phải lỗi của thầy ạ.”

Tạ Thời Quân cau mày nhìn vệt nước mắt trên gương mặt cậu, cảm thấy không thể mang cậu ra ngoài trong tình trạng này được. Đã đến giờ tan làm rồi, hiện tại đang là lúc lượng người nhiều nhất.

Anh thoáng quan sát xung quanh, chợt chú ý đến trong góc trong cùng có một chiếc ghế xô pha cũ.

“Nào, cẩn thận một chút.”

Anh lại lần nữa nắm tay Hướng Sơ, dẫn cậu băng qua mấy cái ghế và thùng giấy, sau đó vén tấm bọc ni lông tủ trên xô pha lên.

Trông có vẻ như vẫn khá sạch, có thể ngồi được.

Thoạt tiên Hướng Sơ hoang mang ngồi xuống, sau đó nhìn Tạ Thời Quân ngồi vào kế bên cậu. Tựa như buổi tối giao thừa hôm ấy, anh tháo kính cậu ra và đặt vào trong túi áo trước ngực cậu.

Tạ Thời Quân cũng tháo kính của mình ra kẹp ở cổ áo sơ mi, vừa khéo dừng bên trên khuy áo đầu tiên.

Anh hỏi Hướng Sơ rằng: “Vậy bây giờ tôi có thể thử không?”

“Gì ạ?”

“Hôn môi.”

Hướng Sơ ngẩn người, bấy giờ mới chợt nhớ ra khởi nguồn của mọi chuyện chỉ là từ một câu hỏi không đầu không đuôi của cậu.

Cậu cảm thấy hết sức xấu hổ, nhưng cậu không thấy rõ biểu cảm của Tạ Thời Quân, cậu biết Tạ Thời Quân cũng không thấy rõ cậu.

Điều này lại lần nữa giúp cậu viện được một cái cớ để yên tâm kề cận Tạ Thời Quân.

Hướng Sơ ôm lấy cổ Tạ Thời Quân, chầm chậm ghé sát lại. Khi tầm nhìn mơ hồ trước mắt trở nên rõ ràng, cậu nếm được vị đắng của americano đậm đặc trên đôi môi Tạ Thời Quân.

Trùng hợp thật, ban đầu cậu đến phòng trà cũng là vì muốn dùng một li americano đậm đặc để đè cảm giác khó chịu do Hứa Hoài Tinh mang lại.

Bây giờ mục đích của cậu đã đạt được rồi, cậu còn muốn đòi hỏi thêm một vài thứ khác.

Cậu áp lên bờ môi Tạ Thời Quân, khẽ giọng nói: “Thầy Tạ à, tôi muốn l@m tình với thầy.”

Không phải cậu buông xuôi sa ngã, càng không phải muốn tìm thế thân cho ai, chỉ là tạm thời cậu vẫn chưa thấu tỏ trái tim của mình. Nếu bắt buộc phải xác nhận thành phần của một bộ phận ích kỉ trong đó, vậy thì đó có lẽ là cậu đang cầu cứu, đang trông đợi vào khả năng được cứu nhỏ bé.



Sau khi đi qua hơn nửa tháng 1, nhiệt độ có dấu hiệu chuyển ấm.

Hướng Sơ mua một miếng cơm nắm trong cửa hàng tiện lợi kế bên khách sạn, trong lúc chờ hâm nóng thì nhận được tin nhắn của Tạ Thời Quân.

– Cậu ăn cơm chưa? Có cần tôi mang cơm trưa giúp cậu không?

– Tôi ăn rồi, thầy cứ đến luôn là được ạ.

Lúc Hướng Sơ gõ chữ nhắn tin sẽ luôn gọi Tạ Thời Quân là “thầy”*, lễ phép mà xa cách, song lúc mặt đối mặt thì không nhất định như thế. Dù gì cơ hội mặt đối mặt của họ cũng không nhiều lắm, ngoại trừ trong cuộc họp giao lưu học thuật định kì mỗi tuần ra thì cũng chỉ ở trên giường.

*gốc là nin (您) xưng hô lịch sự và kính trọng với người lớn tuổi/tiền bối/bề trên/khách hàng. Thật ra trong bản gốc Hướng Sơ xưng hô lộn xộn lắm, gọi thầy Tạ lúc ni-你 lúc nin-您 cơ mà tạm thời tớ đều sẽ dịch là thầy hết nhé.

Mà thường trên giường thì cậu chả biết mình đang nói gì, đa số là nói nhăng nói cuội, hơi đâu còn bận tâm đ ến lễ phép.

Trả lời tin nhắn xong thì lò vi sóng cũng đúng lúc vang lên một tiếng “ting”, Hướng Sơ cầm lấy miếng cơm nắm hơi nóng rồi đẩy cửa kính nặng nề của cửa hàng tiện lợi ra, rẽ trái, bước vào cửa xoay của khách sạn kế bên.

Tạ Thời Quân là một tình nhân hoàn hảo, đây là điều chẳng có gì để nghi ngờ.

Lần đầu tiên cả hai l@m tình cũng là ở khách sạn này. Lần đó từ lúc cởi áo Hướng Sơ đã bắt đầu khóc, khóc đến khi cậu bắn lên ga giường, khóc đến khi Tạ Thời Quân bắn vào trong cơ thể cậu cách bao cao su, cậu cũng vẫn còn cắn tay thút thít.

“Nếu không quen thì lần sau có thể mặc quần áo.” Tạ Thời Quân phủ quần áo vào giúp cậu, “Tôi cũng có thể mặc.”

Tạ Thời Quân là người nói lần sau trước.

Và thế là từ đó, cậu lại không kìm lòng được phát ra ám hiệu với Tạ Thời Quân.

Ám hiệu giữa hai người họ chẳng cần quá mức rõ ràng, chỉ cần rót một li americano đậm đặc trong phòng trà đặt vào góc bàn của Tạ Thời Quân là đủ rồi.

Hướng Sơ thừa nhận rằng lên giường với Tạ Thời Quân rất thoải mái. Người đàn ông này luôn dịu dàng kiềm chế từ đầu đến cuối, sẽ chú ý đến cảm nhận của cậu, sẽ mang đến cho cậu kh0ái cảm một cách tinh tế. Cả hai dần dà đã hình thành một sự ăn ý ngầm, lúc vào phòng khách sạn sẽ tháo kính ra, và rồi sau đó làm những chuyện thân mật.

Hướng Sơ cần Tạ Thời Quân, cần cao trào anh đem lại, chỉ có cảm giác trống rỗng khi cao trào mới có thể khiến cậu quên đi tất thảy.

Bao gồm cả Hứa Hoài Tinh.

Thời gian bọn họ hẹn thường là vào giờ nghỉ trưa, bởi vì sau khi tan làm Tạ Thời Quân cần phải đến nhà trẻ đón con, sau đó về nhà nấu cơm.

Trước mắt Tạ Thời Quân đang độc thân. Đây là chuyện Hướng Sơ được biết sau lần đầu lên giường với Tạ Thời Quân. Xấu hổ thật, cậu lại chủ động nảy sinh quan hệ với đối phương trong khi còn chưa rõ đối phương có phải đang độc thân hay không.

Thật ra lần đó là sự việc ngoài dự đoán.

Cậu và Tạ Thời Quân đã ôm hôn nhau trên ghế xô pha cũ trong nhà kho rất lâu, không gian kín đáo nhỏ hẹp khiến muồi mẫn nồng đượm không dứt, tình đến khó yên, giữa hai người trưởng thành đôi bên tình nguyện thật ra chẳng cần nói gì nhiều. Nhưng khi tay cậu đã đặt lên thắt lưng của Tạ Thời Quân, Tạ Thời Quân lại ngăn cậu lại.

“Ở đây quá chật, hơn nữa tôi cũng không chuẩn bị đồ, cậu sẽ khó chịu.”

Và thế là, Tạ Thời Quân đã lái xe dẫn cậu đến khách sạn.

Quãng đường mười phút đã đủ để con người ta bình tĩnh lại. Sau khi lửa tình trong người dập tắt, Hướng Sơ nắm siết lấy dây an toàn, căng thẳng còn hơn cả lúc phải lên bục đọc báo cáo. Cậu chừng như muốn chạy trốn.

Tạ Thời Quân dường như biết rõ cậu đang nghĩ gì. Anh dừng xe lại khi còn cách khách sạn một đoạn nữa, thậm chí tắt luôn cả xe.

“Cậu không cần phải áp lực, suy nghĩ kĩ rồi hẵng nói cho tôi cậu muốn đi đâu. Tôi có thể đưa cậu về nhà, cũng có thể mời cậu ăn tối, vậy nên đừng sợ.”

Sau đó anh xuống xe, để Hướng Sơ ở trong xe một mình, cho cậu không gian để suy nghĩ.

Hướng Sơ sững người. Thật ra khi cậu hôn Tạ Thời Quân thì cũng đã nghĩ đến việc phải hoàn toàn dâng mình lên. Đây là do chính cậu tự tìm, dây dưa giữa họ là tự cậu tạo ra.

Dù sao chẳng qua cậu chỉ là một con rối gỗ bị những mảnh vỡ giấc mơ cắt đứt dây, không có giá trị, ai đến kéo sợi dây đứt ấy lên cũng như nhau thôi.

Chính vì thế cậu chưa bao giờ ngờ được rằng, Tạ Thời Quân sẽ trao quyền lựa chọn vào tay cậu hết lần này đến lần khác. Anh đặt dây rối vào lòng bàn tay cậu, để cậu tự quyết định phương hướng cho mình.

Nhưng cậu lại đánh mất khả năng phán đoán trước sự ân cần chu đáo của Tạ Thời Quân.

Hướng Sơ đột ngột mở cửa xe ra, trông thấy Tạ Thời Quân đứng ở đuôi xe đưa lưng về phía cậu. Cậu không cho bản thân cơ hội do dự, vội vã đi tới bên cạnh Tạ Thời Quân, đoạn níu lấy cổ tay áo của anh.

“Thầy Tạ, chúng ta… đến khách sạn được không ạ?”

Mỗi khi đến mùa đông, động vật ngủ đông sẽ tích trữ lương thực cho mình, tích được càng nhiều càng tốt. Mà con người, cũng sẽ trở nên tham lam, mong muốn kiếm tìm cho mình những thứ có thể nương tựa để vượt qua đêm đông giá lạnh.

Tạ Thời Quân sao mà dịu dàng quá, chẳng có ai lại không muốn sở hữu sự dịu dàng ấy cả.

Đối với Hướng Sơ, đây là que diêm cuối cùng để cậu vượt qua mùa đông này.



“Lạch cạch…”

12 giờ kém 5 phút, Hướng Sơ quẹt thẻ vào phòng khách sạn, việc đầu tiên là tháo kính ra đặt lên tủ đầu giường.

Rèm cửa sổ của khách sạn rất dày, sau khi kéo vào trong phòng tối om chẳng khác gì ban đêm. Hướng Sơ ngồi vào mép giường, bóc hộp bao cao su cậu vừa mua và lấy hai cái ra đặt ở bên gối.

Đúng vào lúc này, cậu nghe thấy tiếng gõ cửa.

Cậu đứng dậy đi về phía cửa, đồng thời thầm đếm trong lòng, khoảng cách từ giờ đến khi gặp được Tạ Thời Quân còn có mười giây, chín giây, tám giây, bảy giây,…

Một giây.

Tạ Thời Quân đứng ở ngoài cửa nhìn cậu cười, nói rằng: “Chào buổi trưa.”

Hôm nay anh mặc một chiếc áo sơ mi màu lam nhạt kiểu dáng thoải mái, nơi cổ áo và cổ tay áo đều có hình thêu mỏ neo. Hồi sáng lúc anh đang thảo luận phương án với đồng nghiệp, Hướng Sơ đã chú ý thấy.

Hướng Sơ còn phát hiện ra, Tạ Thời Quân hay có thói quen xắn tay áo sơ mi lên một chút. Lúc giúp đồng nghiệp nữ bê vật nặng gân xanh trên cánh tay sẽ gồ lên, tựa như lúc trên giường chống tay ở hai bên người cậu vậy. Mà hiện giờ, trên cánh tay Tạ Thời Quân đang vắt một chiếc áo măng tô đen, kính mắt đã bị anh tháo ra kẹp vào trong túi quần tây.

Đây là quy tắc trò chơi được ngầm định giữa hai người họ.

Hướng Sơ nghiêng người cho anh vào. Khoảnh khắc cánh cửa khoá lại, cậu nhận lấy áo măng tô của Tạ Thời Quân một cách thật tự nhiên.

“Chào buổi trưa ạ, thầy Tạ.”

……

Lúc bóc hộp bao cao su ra, Hướng Sơ nghĩ, cậu và Tạ Thời Quân… có lẽ xem như là bạn tình, nhỉ.

Thật ra đây là một mối quan hệ rất khó định nghĩa, hai người nom có vẻ thân mật quấn quýt, kì thật chỉ cần một bước thôi là đã có thể lùi về làm người lạ. Song giả như muốn chuyển mối quan hệ thân mật này thành chính thức và chấp nhận lẫn nhau, thì lại không hề đơn giản chỉ trong vòng một bước.

Có lẽ phải nung chảy độ ăn khớp hiện có này ra tái tạo lại; có lẽ phải lùi một vạn bước, bắt đầu từ người xa lạ; hoặc cũng có lẽ chỉ cần một câu nói mà thôi…

Cơ mà điều này hiện không nằm trong phạm vi Hướng Sơ cần suy xét.

Chỉ cần nắm chắc mối quan hệ này trước khi mùa đông kết thúc là được rồi, tạm thời cậu vẫn chưa muốn trở về làm người lạ với Tạ Thời Quân.

Bởi lẽ mùa đông cũng giống như thất tình vậy, giày vò và đằng đẵng.