Bạn đang đọc truyện online miễn phí Quyển 2 – Chương 4-4: Bloody Desert – Sa mạc máu (4) tại dualeotruyen.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.-Mọi người nghe cho rõ đây! cho dù trong chiếc hòm kia có gì đi chăng nữa thì chúng ta cũng phải băt được Johnny nên cứ tiếp tục tiến hành công việc.
Jake và Chris 2 Cậu lên trên thay nhau canh gác. Wings! cậu tìm xem quanh đây còn đường nào thoát hiểm hay không. Minh đang bị thương thì nên nghỉ ngơi còn tôi sẽ đợi chỉ thị mới của sở chỉ huy và xem xét điều tra xem còn có manh mối gì hay không? Leon phân chia nhiệm vụ cho từng người trong khi đợi lệnh mới, còn sở chỉ huy thì đang tiếp tục điều tra và tham vấn ý kiến của các nhà chuyên môn về Ai Cập
Cổ Đại.
Lúc này mới gần 8h sáng, chúng tôi cả đêm qua không ngủ nên ai cũng thấm mệt, mọi người làm hết phần công việc Leon giao nhưng vẫn chưa có tin gì mới nên chia nhau ra nghỉ vì có lẽ đợi đến đêm chúng tôi mới ra ngoài được.
Tôi lúc này đang nằm dài dưới sàn gối đầu trên đống cổ vật mắt nhắm mắt mở chìm vào giấc ngủ sau khi ních chật bụng bằng mấy thỏi lương khô và nửa bi đông nước. Căn hầm này từ trên xuống dưới được làm bằng đá granit nên không khí mát lạnh, ánh sáng không lọt vào được, cả khu vực rộng lớn đầy cổ vật chỉ dựa vào ngọn đèn pin le lói chỗ Leon đang ngồi. Khi cả không gian tĩnh lặng, ánh sáng mù mờ thì các giác quan khác trên cơ thể chúng ta lại trở lên nhạy bén hơn bao giờ hết.
Trong giấc ngủ nửa tình nữa mê tôi thấy quanh mình có một làn khí âm mù mờ cừ luẩn quẩn nhưng thần thức không còn đủ tỉnh táo để định dạng nó là cái gì mà cứ ngắm nghiền mắt mặc thây nó vậy, nhưng được một lúc sau thì có một mùi ẩm mốc khá nồng xông lên mũi khiến tôi không thể nào ngủ tiếp được nữa, định bụng đứng dậy tìm chỗ khác nhưng đi đâu cũng thấy cái mùi đó không nặng thì nhẹ. Tôi nghĩ xung quanh đây toàn cổ vật cả ngàn năm tuổi, toàn thứ lấy trong lăng mộ người chết ra không có âm khí và mùi thì cũng lạ nên đành tới chỗ của Leon, ít ra có chút ánh sáng thì cũng đỡ sợ hơn phần nào.
Tôi thả balô xuống, phủi sơ lớp bụi rồi ngả lưng, Leon thấy tôi lù đù tiến lại tưởng tôi cần gì nên đưa tôi thêm mấy chiếc băng gạc để thay lớp băng đầy máu đã khô và chuyển sang màu đen. Tôi xua tay bảo không cần rồi gỡ chúng ra gói lại rồi vứt lại một góc vì giờ vết thương đã gần liền miệng rồi. Leon thấy thế có vẻ kinh ngạc nhưng cố dấu thái độ đó đi.
Tôi lại nằm xuống nhưng cái cảm giác bất ổn lành lạnh nó cứ lởn và lớn vởn thành ra đổ mồ hôi lạnh liên tục, cáu tiết tôi quyết định không ngủ nữa mà đứng dậy tìm hiểu xung quanh xem sao. Góc căn phòng có một dãy tủ tài liệu và mấy chiếc máy tính, tôi lại xem thì thấy tất cả các máy tính đều có bộ lưu điện UPS, kiểm tra thấy tất cả đều còn điện nên tôi đấu 4 bộ với nhau có lẽ dùng được nửa tiếng rồi bật máy tính lên. Bên trong máy tính có rất nhiều thông tin về cổ vật, gõ dòng chữ Pharaoh Ekhanet thì tìm được một tệp gồm nhiều tài liệu và hình ảnh được hiện ra, vì lo sợ điện hết bất chợt nên tôi báo cho Leon và Wing mang dụng cụ đến mau chóng copy gửi về sở chỉ huy.
Trong lúc copy file tôi thấy có nhiều văn tự cổ viết trên giấy gió nhưng toàn chữ tượng hình chả hiểu gì còn trong chiếc thùng kia là các lọ đựng nhiều vật chất rất lạ, nhìn hình chụp X-Quang mà chả hiểu bên trong là gì chỉ biết chắc chắn bên trong là vật chất có hình dạng như lòng trứng cùng một dung dịch lỏng, ngoài ra có một điều đặc biệt nữa đó là tất cả đều còn niêm phong của nhà vua. Xem qua nhật kí nghiên cứu thì chỉ thấy các vị giáo sư ghi chú rõ bằng mực đỏ là tuyệt đối không được mở ra.
Cả ba người chúng tôi dù tìm ra tìm được chút manh mối nhưng càng cảm thấy mù mờ hơn nữa đành chờ sở chỉ huy giải quyết.Thấy đã gần trưa mà chưa có kết quả gì tôi đề nghị họ nên sắp xếp tuyến đường cho chúng tôi đến chỗ của Johnny trước.
-Mac đây! hiện giờ tình hình rất phức tạp, tuyến đường gần nhất đến doanh trại của bọn phiến quân phải qua nhiều khu vực kiểm soát và có rất nhiều người bệnh nên các cậu có hai sự lựa chọn, một là đi đường vòng hai là…
-Là gì! Tôi hỏi
-Là đường cống ngầm, Cách đây mấy năm nhà nước Ai cập vì muốn tránh tình trạng sụt lún do nước mưa của Kim Tự Tháp nên đã làm một đường cống ngầm dẫn nước mưa từ khu vực đó ra sông Nile xuyên qua thành phố, cách viện bảo tàng không xa có một miệng cống, nếu các cậu đi đường này có lẽ tránh được nhiều mối nguy trên mặt đất.
-Vậy thì cứ đi lối này thôi. Wing quả quyết.
-Không dễ vậy đâu, chúng ta làm gì biết dưới cống ngầm này có cái gì, hơn nữa trên mặt đất chúng ta có máy bay không người lái và hỏa lực hỗ trợ còn ở dưới này thì có chết cũng không ai cứu. Tôi đáp.
Cả nhóm thấy lúc này đường nào cũng khó nên cứ để đấy đã vì cũng vừa có tin đã dịch được các văn tự tiên tri của Pharaoh Ekhanet.
Câu chuyện về vị vua này kể thì dài dòng nên họ chỉ nói cho chúng tôi các ý chính, đại khái truyền thống ướp xác của người Ai Cập được xuất phát từ niềm tin là sẽ có sự sống sau cái chết, bởi vì vậy khi chết họ mới ướp xác để bảo quản thi thể và chôn theo rất nhiều vàng bạc vật dụng để người chết có thể sử dụng ở thế giới bên kia hoặc khi họ …hồi sinh.
Trong văn tự tiên tri của vị vua có một đoạn khiến chúng tôi rất bất ngờ như sau: đến một thời điểm khi thế giới này phát triển cực thịnh thì sẽ có một cơn đại dịch xảy ra cuống phăng đi toàn bộ nền văn hóa của nhân loại, những bộ tộc loài người phía tây và phía bắc sẽ phải chịu thiệt hại nặng nề trong khi những giống loài ở phía đông lại trỗi dậy, đây cũng là lúc Ekhanet phục sinh sau đó ngài sẽ ban phát sự bất tử cho những kẻ làm ngài sống dậy và phục tùng ngài. Để làm được điều này thì cần đem tên “pháp sư” đã gây ra dịch bệnh đến lăng mộ của ngài cùng 7 chiếc bình miêu sư, hắn sẽ biết phải làm gì.
Tôi nghĩ là nghe đến đây thì không chỉ chúng tôi mà tất cả những người ở sở chỉ huy đều ngoác mồm ra vì kinh ngạc, tuy nhiên bên kia giọng một người giáo sư lại vang lên tiếp diễn câu chuyện:
Vấn đề ở đây là người hồi giáo không tin vào sự bất tử mà tin vào thiên đường của thánh Alla, có nghĩa là chỉ có cái chết mới đem họ đến được với thánh thần của họ vì vậy chắc chắn họ không tìm kiếm sự trường sinh mà mục đích là để chống lại sự sống dậy của pharaoh.
Tôi nghe đến đây càng khó hiểu hơn nữa nhưng chưa kịp hỏi thì bên kia đã có người nói ngay, như vậy chỉ cần hủy tất cả những thứ cần để hồi sinh pharaoh đâu cần phải vất vả bắt Johnny và đem những chiếc bình kia đi làm gì. Vị giáo sư có lẽ cũng đón chờ câu hỏi này nên chậm rãi giải thích.
Người Hồi Gíao tuyệt đối tin tưởng vào sự tiên tri vì họ thờ phượng nhà tiên tri Mohammed, huống hồ gì những lời tiên tri của Ekhanet đã đúng quá nửa, tuy nhiên có một điều cốt yếu quan trọng của tiên tri đó là không thể thay đổi những gì sẽ xảy ra dù làm gì đi chăng nữa. Cách duy nhất đó là để nó xảy ra sau đó triệt tiêu nó.
-Ý ông là chúng sẽ hồi sinh pharaoh sau đó mới giết ông ta và ….cả Johnny. Leon hỏi dồn
-Đúng vậy chúng sẽ ngăn chặn việc loài người tìm ra sự bất tử để bảo về đức tin của chúng, để làm vậy chắn chắn chúng sẽ giết Johnny khi hồi sinh được Pharaoh. Vị giáo sư đáp.
-Vậy thi thể của vua Ekhanet đang ở đâu?
-Thi thể của vua vẫn ở trong kim tự tháp, căn phòng chứa xác ướp của đức vua trước giờ vẫn được niêm phong chưa hề mở ra, chúng tôi chỉ mới khai quật được đồ tùy tán mà thôi, nguyên nhân chính là cấu trúc căn phòng rất đặc biệt lối vào chỉ vừa một đứa trẻ chui lọt nên có vào được cũng khó mà đưa được cổ thi thể ra ngoài, cách duy nhất là phải phá vỡ cấu trúc của Kim Tự Tháp, vì vậy chúng tôi chưa khai quật thi thể của ngài được.
Chúng tôi nghe vị giáo sư kia nói xong thì đã rõ động cơ của phiến quân nên quyết định hành quân không chậm trễ, không chỉ để cứu mạng Johnny, hy vọng cuối cùng của chúng tôi mà còn phải bảo vệ kim tự tháp và thi thể nhà vua.
Chúng tôi thu gom đồ đạt lẻn ra sau viện bảo tàng vượt qua vài con phố rồi đến một miệng cống lớn bên lòng đường, Cái nắp cống rất nặng, dễ đến cả tạ nên chúng tôi vất vả một lúc mới mở ra được, sau khi xuống thì đóng lại và gài một quả mìn phòng khi phải thoát ra thì giật cho nó nổ trèo lên cho nhanh. Cả nhóm ai cũng kinh nghiệm dày dặn, vào sinh ra tử nhiều lần, nhất cử nhất động đều tính toán kỹ lưỡng thành ra tôi cũng yên tâm phần nào.
Ai cập đang là mùa khô nên trong lòng cống không có nước mấy chỉ xâm sấp đế giày mà thôi tuy nhiên vẫn trơn trợt và hôi thối, lòng cống tối đen như mực, vài trăm mét mới có một chút ánh sáng lé loi rọi xuống từ những chiếc lỗ cống, không khí trong đây tưởng như cô đặc và nặng nề, không chỉ vì mùi hôi mà còn vì sự u tối của nó. Lòng cống vuông vức rộng chừng ba mét cao cũng ba mét, tôi bật đèn nhìn đêm nhưng cũng chỉ quan sát được vài chục mét trước mặt, lòng cống này được đấu nối với nhiều hệ thống cống khác, cứ đi một đoạn lại gặp một ống khác lớn nhỏ khác nhau, nếu không có bản đồ chắc chắn sẽ bị lạc.
Từ đây đến Kim Tự Tháp cũng hơn bốn cây số, thời gian không còn nhiều nên chúng tôi nhanh chân giương súng di chuyển nhanh, đi được một đoạn thì tai họa lúc này mới ập đến. Trong lòng cống ngoài rác rến thì có rất nhiều chuột, ban đầu chỉ có những con nhỏ bằng cổ tay, chúng tôi đi đến đâu thì chúng bỏ chạy toán loạn kêu lít cha lít chít ỏm tỏi tìm chỗ nấp nhưng khi chúng tôi vừa đi qua thì bọn chúng lại kéo đàn đàn lũ lũ chạy theo, rồi con nọ gọi con kia và những con chuột lớn hơn xuất hiện, có con to bằng bắp chân rồi bắp đùi, mắt đỏ lè, đầu ngẩn cao đứng bằng hai chân như một con chó.
Tôi nhìn sơ qua cũng biết đám chuột này đã ăn xác người, chắc chắn là bị đột biến nên gọi cả toán cẩn thận, cắt cử hẳn hai người canh chừng phía sau, chỉ cần bọn chúng có ý đồ lập tức nổ súng nhưng đây là đất của bọn nó hơn nữa chúng rất tinh ranh, chỉ cần thấy ánh đèn rọi tới hay chúng tôi giương súng lên thì chúng lẩn sạch nhưng vừa quay lưng đi lại túa ra.
Không ai nói ai nhưng chúng tôi biết thừa bọn chúng đang đánh giá tình hình kẻ địch, xem chúng tôi mạnh yếu như thế nào sẽ thừa cơ tấn công nên tiếp tục rút chạy không phải là cách. Tính toán sơ bộ tôi thấy chúng tôi khó lòng mà đối phó với bọn chúng vì có bắn cũng chỉ trúng những con to, đám loắt choắt theo sau kia khó lòng tiêu diệt hết được và hơn nữa chúng tôi không đủ đạn, dùng thuốc nổ cũng không được vì sẽ thu hút sự chú ý ở bên trên còn dùng lựu đạn lửa sẽ đốt sạch khí oxy cả một quảng rộng trong lòng cống khiến cho chúng tôi cũng toi theo. Tính đi tính lại chỉ có nước thả lựu đạn flash và giết những con lớn mới hăm dọa được chúng.
Thời gian không còn nhiều, chúng tôi thả một trái flash vào đám chuột kia rồi lợi dụng lúc bọn chúng còn chưa định thần được chuyện gì liền bắn chết hơn chục con chuột lớn làm chúng kêu toán loạn, đám chuột vừa bị bắn bị choáng không còn xác định phương hướng nên chạy toán loạn về cả hướng chúng tôi trong đó có mấy con lớn lao lên cắn xé như điên dại, để tránh cho đồng đội bị nhiễm bệnh tôi rút dao lao lên trước, thấy con nào bò đến liền tung cước đá nó văng ra xa, còn con nào phóng lên thì dùng dao xiên qua người nó.
Bắn hết cả băng đạn coi bộ tình hình chưa đâu vào đâu nên Chris thả thêm một trái flash rồi gọi cả toán bỏ chạy, chúng tôi chạy được một đoạn vài trăm mét thì cũng đã bỏ được lũ chuột ở đằng sau, ai nấy đều đeo theo nhiều vũ trang nên khá mệt, khi dừng lại thì thở lấy thở để.
Nghỉ chưa được một phút chúng tôi chuẩn bị đi tiếp thì đám chuột ở phía sau lại lít cha lít chít chạy tới, Leon thấy vậy bảo chỉ còn nước dùng lựu đạn lửa nên lấy ra một trái rồi dùng dây cao su quấn quanh vài vòng để nó bung ra từ từ câu giờ cho chúng tôi bỏ chạy. Leon ném trái lựu đạn xuống lòng hang xong cả toán lại chạy thục mạng, lựu bung ra cháy sáng một khoản rộng chói lòa cả lòng hang nhưng người tính không bằng trời tính, lửa cháy ở dưới lòng cống chỉ làm bọn chuột chùng chân một lúc sau đó chúng nó lại lên leo lên tường và trần hang để vượt qua ngọn lửa chạy về phía chúng tôi.
Cả nhóm lúc này khá bàn hoàng, không lẽ 5 người lính đặc nhiệm ưu tú và cả một kế hoạch của liên quân mấy nước lại bị phá hỏng bởi lũ chuột? Điên tiết tôi lấy một trái mìn định hướng clay more ra định bụng cắm xuống đợi chúng chạy qua cho nổ tan xác rồi còn bao nhiêu sẽ bắn chết nhưng vừa bước đến thì Wings bảo tôi dừng lại.
Súng của Wings có gắn ống nhắm tầm nhiệt nên anh ta nhận ra từ xa xa có một sinh vật còn kinh khủng hơn đang tiến lại, lũ chuột địch thị là sợ con vật này nên khi chạy đến không màn đến chúng tôi mà bỏ chạy thục mạng mặc kệ chúng tôi đang đứng ngẩn tò te.
Tôi đeo kính nhìn đêm vào thì thấy nơi cuối đường cống một sinh vật xuất hiện, nó có cái đầu như hình tam giác, lưng gù và đầy gai, bề rộng phải gần hai mét và cao mét mấy, từ chi quẫy đạp ì oạp đích thị là loại bò sát. Tôi nuốt nước bọt cái ực quay lại nhìn mọi người thì Jake nói:
-Là cá Sấu sông Nile!
Đây loài cá sấu hung dữ và to lớn nhất châu phi và cũng là loại cá sấu ăn thịt người nhiều nhất trên thế giới, con đực trưởng thành có thể nặng vài tấn và dài đến 7 mét và con cá sấu đang mò đến chỗ chúng tôi có khi còn lớn hơn như vậy nữa.
Chẳng phải đợi địch tới gần hay phương án tác chiến gì xấc, Wing nổ súng khơi mào cuộc chiến sau đó chúng tôi liền nã đạn theo. Trong ánh sáng xanh xanh của kính nhìn đêm tôi cũng chẳng biết là viên đạn của mình đi tới đâu, công phá được bao nhiêu chỉ thấy cái khối thịt đen khủng lồ kia phút chốc chùng chân rồi quẫy mạnh lao nhanh về phía chúng tôi.
Đạn vừa hết thì nó chỉ còn cách chúng tôi chừng hai chục mét, thấy con vật không có vẻ gì là yếu đi chúng tôi lại kéo nhau bỏ chạy, đường cống vừa dài vừa rộng, con thú thì to nên chắc chắn không chạy lại nó, Chris ra hiệu cho cả nhóm tản ra chui vào những nghách cống nhỏ hơn lánh tạm.
Con cá sấu bò tới thấy mồn một chúng tôi đã chui vào trong nên ngoác cái mồm tanh hôi với hàm răng lởm chởm của nó ra đớp hú họa phập một cái để đe dọa, tiếp đó nó liền đưa mũi đánh hơi toan tìm đường ăn thịt.
Về phần chúng tôi thì tạm thời chưa nguy hiểm đến tính mạng nhưng lại bị kẹt trong lòng cống nhỏ, chạy ra thì không được mà chạy vào thì lạc đồng đội nên đành nín thở mà xem con Cá Sấu này định làm gì.
Con cá sấu vừa đến liên đưa cái mũi đến chỗ tôi đánh hơi, đôi mắt nó sáng quắc, nó chõ cái mõm vào định đớp lấy như chỉ vừa được một đoạn là kẹt nên phải rút ra, bề ngang của lòng cống không đủ để nó trở mình thành ra việc di chuyển của nó khá khó khăn, nó bò tới bò lui có vẻ bất lực còn chúng tôi cũng bất lực không kém.
Tôi chưa biết tiếp theo phải làm gì thì Leon bên kia đã thò đầu ra nổ thêm vài phát súng xem con vật này da dày đến đâu nhưng viên đạn có vào mà không có ra, chỉ để lại một chiếc lỗ trên thân con cá sấu ngoài ra nó chả hề hấn gì, còn nó tất nhiên sau khi ăn thêm vài viên đạn thì lại điên tiếc đớp lấy đớp để, chõ mõm vào chỗ này chỗ kia cố để tóm lấy chúng tôi.