Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 1 tại dưa leo tr.
Đoàn tàu hỏa xình xịch chuyển bánh, từ khu vực núi tuyết tiến về vùng đất mênh mông vô tận ở phía trước.
Cảnh sắc bên ngoài cửa sổ đẹp như trong phim điện ảnh. Núi cao nhấp nhô, hồ
nước lấp lánh, từng đàn bò dê thấp thoáng trên thảo nguyên phía xa xa.
Mỗi sắc màu ở Tây Tạng đều thuần túy và tĩnh lặng, phảng phất chỉ nhìn liếc qua, nó đã in sâu vào đáy lòng bạn.
Lâm Thiển ngồi ở vị trí gần cửa sổ.
Cả toa tàu đầy ắp người. Tuy nhiên, vị trí bên cạnh cô trống không. Tất cả mọi người dường như đều tỏ ra thận trọng dè dặt, lịch sự giữ khoảng
cách với cô.
Lâm Thiển hơi ngại ngùng, đồng thời cũng cảm
thấy tình hình này tương đối thú vị. Từ đầu đến giờ, cô đều chống tay
lên trán đọc sách. Nhưng mỗi khi ngẩng đầu, cô chỉ nhìn thấy một màu
xanh bộ đội. Ánh mắt đám đàn ông thỉnh thoảng dừng lại trên người cô,
khiến sắc mặt cô hơi ửng đỏ.
Cảnh tượng một cô gái trẻ tuổi
đeo ba lô đột nhiên xuất hiện trên một toa tàu toàn bộ đội, hơn nữa còn ở cùng bọn họ bảy tám tiếng đồng hồ đúng là rất hiếm gặp.
Hai ngày trước, Lâm Thiển gặp nguy hiểm trên núi tuyết.
Bởi vì vừa mới nghỉ việc nên thời gian gần đây cô có kỳ nghỉ hiếm hoi. Lâm
Thiển thực hiện chuyến du lịch Tây Tạng mà cô ao ước bấy lâu. Vốn tưởng
với thể chất và kinh nghiệm hoạt động dã ngoại của cô, chuyến du lịch
này không quá khó khăn. Ai ngờ trên đường về, vừa đến sườn núi, xe tải
nhỏ gặp sự cố. Thêm vào đó thời tiết thay đổi, tuyết lại rơi cả đêm nên
Lâm Thiển lâm vào cảnh khốn đốn.
May mà đến lúc trời sáng,
một đoàn bộ đội đi qua đã cứu cô. Người lính đóng quân ở biên cương rất
chất phác và nhiệt tình. Họ đưa cô lên chuyến tàu hỏa vận chuyển bộ đội
xuất ngũ, đi thẳng đến Lhasa[1].
[1]Lhasa: thủ phủ của Tây Tạng
Lúc này, một người lính ngồi chếch đối diện chủ động bắt chuyện: “Cô gái, cô là người ở đâu vậy?”
Đám binh lính đều biết Lâm Thiển gặp nguy hiểm ở trên đường, vì vậy họ đều
tỏ ra đặc biệt thân thiện với cô. Lâm Thiển mỉm cười: “Tôi là người
thành phố Lâm.”
Cô vừa dứt lời, một người lính cách một hàng
ghế cất giọng vang vang: “Tôi cũng là người thành phố Lâm, hóa ra chúng
ta là đồng hương.”
Lâm Thiển ngẩng đầu mỉm cười với anh ta.
Cô vốn có diện mạo xinh xắn. Mặc dù lúc này chỉ mặc áo phao to đùng cũng không trang điểm, nhưng ngũ quan của cô vẫn hết sức thanh tú sạch sẽ.
Nụ cười của cô khiến đám binh lính tim loạn nhịp.
Người lính tự xưng là đồng hương mỉm cười hỏi: “Tôi đoán… cô là sinh viên phải không?”
“Không, tôi đi làm từ lâu rồi.” Cô trả lời rất khách sáo nhưng giọng nói của cô mềm mại, tựa như bộc lộ sự nhàn nhã thong thả bẩm sinh, khiến người
nghe rất dễ chịu. Đám binh lính đều nói trông cô giống sinh viên.
“Cô đang làm việc ở cơ quan nào?”
Lâm Thiển: “À… Tập đoàn Ái Đạt.”
“Lợi hại!” Người lính đồng hương giơ ngón tay cái: “Đó là doanh nghiệp ác
nhất thành phố Lâm. Nghe nói giá trị tài sản đến mấy tỷ…”
Trong lúc tán gẫu, thần sắc Lâm Thiển vẫn điềm nhiên như không, nhưng ánh mắt cô len lén dừng lại ở một người đàn ông ngồi chếch phía trước.
Trong cả toa tàu, người đàn ông đó trầm lặng nhất nhưng cũng nổi bật nhất, cô không muốn chú ý đến anh cũng khó.
Anh mặc áo khoác quân đội, mặc dù ngồi quay lưng về phía Lâm Thiển nhưng
thân hình anh rất cao lớn, cao hơn những người lính xung quanh. Chiếc mũ bộ đội kéo thấp, che già nửa khuôn mặt của anh. Lâm Thiển chỉ lờ mờ
nhìn thấy đường nét gương mặt nghiêng của người đàn ông. Nước da của anh dường như trắng hơn những người lính khác.
Mặc dù trong toa tàu vang lên vô số tiếng cảm thán, trò chuyện, ca hát, anh vẫn không hề nhúc nhích, tựa hồ đã ngủ say.
Đúng là người đàn ông kỳ lạ.
Hành trình dài đằng đẵng, sắc trời bên ngoài cửa sổ tối dần.
Những người lính cũng bắt đầu mệt mỏi, đa số ngồi tựa vào thành ghế ngủ gật.
Toa tàu trở nên yên tĩnh giá lạnh. Lâm Thiển hơi tựa người vào cửa sổ
kính, nhắm mắt nghỉ ngơi. Bên tai cô chỉ còn lại tiếng bánh xe ma sát
trên đường ray và từng hồi còi tàu…
Đến khi trở về thành
phố Lâm, cô lại bắt đầu chuỗi ngày căng thẳng và bận rộn. Kỳ nghỉ luôn
trôi qua rất nhanh, bây giờ cô vẫn chưa thật sự muốn quay về.
Sau đó, những tiếng động bên tai mỗi lúc một xa, ngày càng nhỏ dần…
Trước mặt vẫn là cửa sổ giá lạnh, bên ngoài tối tăm yên tĩnh, lờ mờ có thể
nhìn thấy đồi núi thấp thoáng phía xa xa. Trên bầu trời, các vì sao lấp
lánh.
Tàu hỏa đã dừng lại.
Nơi này không gần làng
mạc, cũng chẳng phải là nhà ga, rõ ràng tàu hỏa chỉ tạm thời đỗ lại.
Những người lính có tính cảnh giác cao hơn Lâm Thiển, tất cả bọn họ đều
thức giấc, một số còn thò đầu ra ngoài cửa sổ ngó nghiêng.
“Không sao, đoạn đường này không tốt lắm. Phía trước có khả năng gặp sự cố,
bọn họ sẽ xử lý nhanh thôi.” Người lính ngồi ở phía đối diện an ủi Lâm
Thiển.
“Vâng.” Lâm Thiển cũng đưa mắt ra ngoài cửa sổ. Khi
liếc qua vị trí chếch đối diện, nơi đó đã trống không. Người lính ngủ
say không biết rời đi từ lúc nào.
Toa tàu nhanh chóng xuất
hiện một sĩ quan trẻ tuổi cao lớn. Anh ta đứng ở cửa toa, truyền đạt một loạt mệnh lệnh: “Tổ hai, tổ bốn lập tức đi lên đầu tàu báo cáo. Trước
khi đoàn tàu chuyển bánh, tổ năm phụ trách sự an toàn của toa này. Những người khác ở nguyên tại chỗ chờ mệnh lệnh.”
Anh ta vừa dứt lời, đám binh lính lập tức đứng dậy, đồng thanh đáp: “Rõ.”
Lâm Thiển quan sát bọn họ bằng ánh mắt đầy hứng thú. Khi đám binh lính bận
rộn đi lại, cô rút một cái mũ lưỡi trai từ ba lô, định ngủ một giấc để
giết thời gian. Vừa tựa người vào thành ghế, cô đột nhiên có cảm giác
những người lính đều dồn ánh mắt về phía mình.
Lâm Thiển lại ngồi thẳng người.
Bởi vì người sĩ quan trẻ tuổi đó đã đi đến bên cạnh cô. Sắc mặt anh ta không một chút biểu cảm, ánh mắt lạnh lùng.
“Cô gái, xin hãy cầm hành lý đi theo tôi.”
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Lâm Thiển ngẩng đầu hỏi anh ta: “Xin hỏi… có chuyện gì không?”
Viên sĩ quan không trả lời, chỉ giơ tay, một người lính lập tức vác hành lý của cô, sải bước dài đi về phía cửa toa.
Lối đi trên tàu hỏa tối om, buổi đêm lạnh lẽo.
Lâm Thiển đi theo hai người lính cao lớn, xuyên qua từng toa tàu chứa đầy bộ đội, thu hút vô số ánh mắt hiếu kỳ của mọi người.
Cho đến toa giường nằm, viên sĩ quan ra hiệu để người lính đặt hành lý của
Lâm Thiển xuống sàn rồi rời đi. Sau đó, anh ta mới quay sang Lâm Thiển.
Lâm Thiển cũng nhìn anh ta, gương mặt anh ta thanh lạnh nhưng ánh mắt lộ vẻ căng thẳng.
Bị Lâm Thiển “chiếu tướng”, viên sĩ quan trẻ tuổi ngượng ngập rời mắt đi
chỗ khác. Anh ta giải thích: “Đoạn đường phía trước bị sạt lở, chúng tôi đã cử binh lính đi sửa chữa. Tối nay, người ở trong toa tàu có khả năng bị điều động liên tục. Hơn nữa, khu vực này có chó sói, một người phụ
nữ ở lại nơi đó không tiện lắm. Thiếu tá của chúng tôi bảo tôi đưa cô
đến toa giường nằm nghỉ ngơi. Ở đây không có người, tương đối yên tĩnh
và an toàn. Khi nào trời sáng, chúng tôi sẽ đưa cô đi.
Hả?
Lâm Thiển trợn mắt nhìn anh ta.
Đối phương vừa rồi hùng hùng hổ hổ, thật ra là người tốt đang làm việc tốt?
Lâm Thiển bật cười thành tiếng, vội gật đầu: “Cám ơn anh, vô cùng cám ơn anh.”
Viên sĩ quan dường như hơi xấu hổ. Anh ta nói một câu: “đừng khách sáo” rồi quay người bỏ đi.
Hành lang vắng vẻ, cửa toa phía trước còn có một người lính đứng gác. Nơi này đúng là vừa an toàn vừa thanh tịnh.
Lâm Thiển cúi đầu, hà hơi vào hai bàn tay lạnh giá. Sau đó, cô giơ tay mở
cửa khoang. Vẫn còn chưa chạm vào tay nắm cửa, cô đột nhiên nghe thấy
tiếng động nhẹ ở bên trong.
Lâm Thiển sửng sốt, bên trong có người?
Không đợi cô có phản ứng, cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra ngoài.
Lâm Thiển vội lùi lại phía sau hai bước, người chạm vào thành tàu.
Một người đàn ông xuất hiện ở cửa ra vào.
Toa tàu không bật đèn nên diện mạo của người đàn ông hết sức mơ hồ. Anh có
thân hình cao lớn, còn cao hơn viên sĩ quan trẻ tuổi vừa rồi. Anh cũng
mặc quân phục, mũ bộ đội kéo xuống thấp, che mất đôi mắt, chỉ để lộ sống mũi thẳng và cái cằm sạch sẽ.
Là anh? Người đàn ông ngồi ngủ ở toa ghế cứng trước đó?
Mặc dù không nhìn rõ gương mặt anh, nhưng qua thân hình và khí chất, Lâm Thiển có thể khẳng định, chính là người đàn ông đó.
Tại sao anh lại ở đây?
Lâm Thiển mỉm cười với anh: “Xin lỗi, tôi không biết anh ở bên trong. Vừa rồi có một sĩ quan nói với tôi, ở đây không có ai.”
“Ừm.” Một âm thanh giống như phát ra từ nơi sâu trong cổ họng. Sau đó, người
đàn ông sải bước dài, đi ra khỏi khoang giường nằm. Anh đi qua người cô, không hề dừng lại.
Lâm Thiển đứng yên tại chỗ, ngoảnh đầu
nhìn anh. Bên ngoài cửa sổ có ánh đèn chiếu vào, chiếu sáng quân hàm
trên cầu vai của anh, quân hàm hai vạch một sao.
“Anh chính
là vị thiếu tá đó?” Cô hết sức kinh ngạc. Đầu óc cô từng mượng tượng,
người sai cấp dưới đi đón cô tới toa giường nằm là một ông chú có nước
da ngăm đen phong trần, không ngờ lại là anh.
“Ừ.” Anh đã đi đến cửa toa tàu. Lâm Thiển không nghĩ ngợi, lập tức đuổi theo: “Cám ơn anh…”
Nhưng người đàn ông nhanh chóng đi ra ngoài, tiện tay đóng sập cửa. Hình bóng cao lớn của anh mỗi lúc một xa dần.
Trong khoang tàu đèn điện sáng trưng, không khí rất ấm áp. Lâm Thiển ngồi ở ghế tựa vào thành tàu, quan sát xung quanh.
Bốn giường nằm đều gọn gàng ngăn nắp, chăn gấp vuông vức, trông giống miếng đậu phụ. Ở một chiếc giường có áo quân phục treo trên mắc. Bàn nhỏ phía trước đặt một cốc trà inox.
Đây rõ ràng là nơi nghỉ của các sĩ quan. Chỗ này chắc chắn là giường nằm của người đàn ông vừa rồi, nhưng anh nhường cho cô.
Người này không tồi. Chỉ có điều, sao anh trốn tránh cô như bệnh dịch? Cô đâu có đáng sợ như vậy?
Lâm Thiển không nhịn được cười.
Ngủ chập chờn đến nửa đêm, khi mở mắt, Lâm Thiển phát hiện tàu hỏa vẫn chưa chuyển bánh. Cô không còn buồn ngủ nên mặc áo khoác đi ra ngoài xem xét tình hình.
Vừa đẩy cửa, Lâm Thiển lập tức ngây người.
Lối đi bên ngoài vẫn hết sức yên tĩnh, cách đó không xa có hai người lính
đứng gác. Hành lang lúc này xuất hiện một người đàn ông ngồi yên tĩnh
trên ghế, anh mặc áo khoác lớn, đi giày bốt quân đội màu đen. Đây chẳng
phải là viên thiếu tá nhường chỗ ngủ cho cô?
Không giống bộ
dạng lạnh nhạt ban nãy, bây giờ cả người anh tựa vào thành ghế, cổ áo
khoác kéo lên cao che khuất gương mặt của anh, mũ sĩ quan càng hạ thấp.
Bộ dạng của anh giống một cậu thiếu niên uể oải không tập trung, cũng
như con mèo ngủ gật.
Tiếng mở cửa của Lâm Thiển kinh động đến anh. Anh hơi ngẩng đầu, nhưng gương mặt vẫn vùi sâu trong cổ áo. Anh
tựa hồ chẳng thèm nhướng mắt nhìn cô, chỉ đợi cô lên tiếng.
Lâm Thiển tiến lại gần, nói với anh: “Tôi không buồn ngủ nữa, anh hãy vào trong ngủ đi.”
Người đàn ông không có phản ứng.
Tưởng anh sẽ trả lời, Lâm Thiển im lặng chờ đợi. Ai ngờ anh từ từ hạ thấp đầu, vẫn giữ nguyên tư thế nhưng không một tiếng động.
“Vậy… chúc anh ngủ ngon.” Lâm Thiển chỉ còn cách quay về khoang giường nằm, nhẹ nhàng đóng cửa.
Khi trời sáng, đoàn tàu hỏa cuối cùng cũng đến Lhasa.
Lâm Thiển dậy sớm đánh răng rửa mặt, thu dọn hành lý. Trên hành lang nhỏ
hẹp ở bên ngoài vẫn có một người lính đứng gác nhưng chẳng còn bóng dáng của viên thiếu tá.
Cô ngẫm nghĩ rồi rút giấy bút khỏi ba lô, ghi lại số điện thoại của mình và viết dòng chữ: “Tôi nghĩ sau này
chúng ta chắc sẽ không gặp lại. Nhưng nếu anh có dịp đến thành phố Lâm,
xin hãy gọi điện cho tôi. Tôi sẽ là một người bạn và hướng dẫn viên
không tồi- Lâm Thiển.”
Lâm Thiển mua vé chuyến bay sớm nhất. Tầm chiều tà, cô về đến thành phố Lâm, lập tức bắt xe về nơi ở.
Ở đầu con đường thẳng tắp là một khu công nghiệp rộng lớn. Trong đó có
nhiều tòa nhà cao tầng màu trắng đẹp đẽ và thời thượng. Bốn chữ mạ vàng
“Tập đoàn Ái Đạt” ở ngoài cổng vô cùng nổi bật.
Lâm Thiểm bảo tài xế taxi dừng xe tại một khu nhà ở cách tập đoàn Ái Đạt mấy trăm mét.
Cô mới thuê căn hộ này từ một tháng trước. Sau khi vào nhà, cô lập tức bỏ hành lý xuống đất, nằm lên giường nghỉ ngơi.
Nằm một lúc, cảm giác đã lấy lại sức lực, Lâm Thiển mới kiểm tra điện thoại di động. Quả nhiên, điện thoại không có một cuộc gọi nhỡ hay tin nhắn
như cô định liệu.
Đây là lần đầu tiên cô chủ động để lại số điện thoại cho đàn ông, nói ra mới thấy quá thất bại.
Lâm Thiển mỉm cười đứng dậy, kéo rèm cửa sổ. Ánh hoàng hôn vàng óng chiếu
vào nhà. Ở phía xa xa, tòa nhà làm việc, nhà máy và khu đồng nội xanh
ngát đằng sau tập đoàn Ái Đạt chìm trong ánh nắng vàng rực rỡ.
Lâm Thiển hít một hơi sâu, tâm trạng trở nên phấn chấn vô cùng.
Cô nghĩ, đây là một khởi đầu tốt đẹp. Cô vừa trải qua một cuộc gặp gỡ ấm
áp trong hàng vạn người xa lạ, cô đang ở quê nhà phồn vinh tươi đẹp và
cô sắp bắt đầu một công việc mới.
Trên đường cao tốc đi vào thành phố Lâm.
Một đoàn xe tải quân dụng đỗ bên lề đường. Đây chính là đoàn xe chở những người lính giải ngũ về quê hương.
Mấy người sĩ quan trao đổi ý kiến, sau đó chuẩn bị lên một chiếc xe Jeep.
Đột nhiên có người lính chạy đến, đứng nghiêm trước một viên sĩ quan ở
giữa. Anh ta chào kiểu nhà binh mới mở miệng: “Thiếu tá Lệ, cuối cùng
cũng tìm thấy anh. Trưa nay dọn dẹp khoang tàu của anh, tôi phát hiện ra cái này.” Anh ta đưa tờ giấy viết số điện thoại và dòng chữ đến trước
mặt viên sĩ quan.
Người đàn ông được gọi “thiếu tá Lệ” cầm lên xem, sắc mặt anh không một chút biểu cảm.
“Không cần đưa cho tôi.” Anh cất giọng bình thản.
Lúc xem tờ giấy, anh không hề giấu giếm nên hai sĩ quan đứng đợi ở bên cạnh đều đọc được nội dung lời nhắn.
Nghe anh nói vậy, một người lên tiếng: “Lâm Thiển… là cô gái gặp nạn giữa
đường đi nhờ tàu? Sáng nay, tôi có nhìn thấy cô ấy, trông xinh đấy chứ?
Nhà anh cũng ở thành phố Lâm, sao không lưu lại số điện thoại của người
ta?”
Người xung quanh đều quay sang thiếu tá Lệ.
Anh lại kéo mũ xuống thấp, kéo cổ áo dựng đứng, sau đó là người đầu tiên nhảy lên xe Jeep.
“Không cần.” Anh cất giọng nhàn nhạt: “Tôi và cô ấy sẽ gặp lại nhanh thôi.”
***
Sắc trời đầu mùa đông vừa u ám vừa lạnh lẽo. Bến xe đâu đâu cũng là tiếng
người nói, tiếng bước chân, tiếng loa phát thanh ồn ào hỗn loạn.
Lệ Trí Thành mặc áo khoác quân đội, tay cầm túi hành lý nhảy xuống từ
chiếc xe buýt lớn. Dáng người cao lớn của anh nổi bật giữa đám đông nhộn nhạo. Anh nhanh chóng đảo mắt một vòng, ánh mắt dừng lại ở chiếc
Cadillac đỗ ngoài cổng bến xe, sau đó sải bước dài đi về hướng đó.
Cố Diên Chi đang tựa vào cửa xe, khoanh tay trước ngực nửa cười nửa không nhìn anh.
“Ái chà, đây là công tử nhà ai mới chuyển ngành trở về ấy nhỉ?”
Mọi người ở xung quanh nghe thấy đều liếc nhìn. Cố Diên Chi coi như không
có chuyện gì xảy ra, điềm nhiên đi thẳng đến bên Lệ Trí Thành.
Khi bốn mắt nhìn nhau, Lệ Trí Thành cất giọng lạnh đạm: “Nhà anh.”
Cố Diên Chi nhếch mép, giơ tay ôm vai anh. Khóe mắt Lệ Trí Thành cũng ẩn hiện ý cười, hai người đàn ông vui mừng ôm nhau.
Xe ô tô bình ổn chạy trên đường Nhị Hoàn.
Cố Diên Chi lái xe, ngón tay gõ nhẹ lên vô lăng. Bầu không khí trong xe
yên tĩnh và ấm áp. Anh ta ngẩng đầu liếc gương chiếu hậu, Lệ Trí Thành
ngồi thẳng người như thân cây. Anh đang nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc mặt
lạnh nhạt khó tiếp cận.
Cố Diên Chi ghét nhất điểm này của Lệ Trí Thành. Rõ ràng chỉ là một thanh niên hai mươi mấy tuổi nhưng nếu
bạn không nói chuyện với anh, anh có thể không để ý đến bạn suốt hai
mươi tư tiếng đồng hồ, lúc nào cũng lạnh lùng như tảng băng.
“Chú lại cao hơn rồi.” Cố Diên Chi nói đùa.
Lệ Trí Thành vẫn ngắm cảnh sắc vừa quen thuộc vừa xa lạ bên ngoài cửa sổ.
Giọng nói bình thản của anh vang lên: “Ừ, kể từ năm hai mươi tuổi, tôi
đã cao hơn anh.”
Cố Diên Chi bật cười thành tiếng, đánh tay
lái rẽ sang đường khác, chuyển đề tài khác: “Chú muốn đi tập đoàn hay
Viện điều dưỡng trước?”
“Tập đoàn.”
Cố Diên Chi
cười cười, không hỏi thêm điều gì. Anh ta nghĩ bụng: thằng này mấy năm
không về nhà nhưng vẫn hiểu rõ tính tình của ông già, biết ông lấy cớ bị bệnh để giục cậu ta trở về.
Quan trọng vẫn là sản nghiệp của gia đình.
Lâm Thiển đứng dưới tòa cao ốc của tập đoàn Ái Đạt, trong lòng thấp thỏm không yên.
Khi cô đến tuyển việc vào hai tháng trước, tình hình không phải như bây giờ.
Lúc đó, dưới tòa nhà nguy nga rực rỡ đậu đầy xe ô tô, không ít xe sang
trọng. Nhân viên văn phòng quần áo chỉnh tề đi đi lại lại, cho thấy công việc hết sức bận rộn. Khu nhà xưởng ở đằng sau tòa cao ốc treo đầy băng rôn, biểu ngữ màu đỏ đầy nhiệt huyết. Công nhân bận rộn sản xuất. Cả
tập đoàn đều là cảnh tượng hoành tráng với khí thế hừng hực.
Bây giờ thì sao?
Vẫn là tòa cao ốc đó, vẫn là khu nhà xưởng ngăn nắp đẹp đẽ đó nhưng tòa văn phòng lạnh lẽo, trước cổng vắng như chùa bà Đanh, chỉ có hai bảo vệ
đứng đờ đẫn. Dãy nhà xưởng ở đằng sau im lìm, không ít công nhân ngồi
xổm trước cửa hút thuốc tán gẫu, chứng tỏ nhà xưởng đã ngừng sản xuất.
Những tấm băng rôn, biểu ngữ một màu đỏ nhức mắt đã biến mất…
À, cô nhìn thấy một tấm băng rôn, một nửa dán trên tường, một nửa rơi xuống bùn đất.
Lâm Thiển đang ngơ ngẩn, một chiếc xe hơi sang trọng lặng lẽ đi qua người cô.
Lâm Thiển nhướng mắt nhìn. Cô bất ngờ nhận ra người đàn ông ngồi sau tay lái.
Báo chí từng đăng ảnh của anh ta. Anh ta là Cố Diên Chi, phó tổng giám đốc thứ nhất của Ái Đạt, cháu họ của chủ tịch tập đoàn.
Cố Diên Chi ở bên ngoài có vẻ trẻ trung sáng sủa hơn trong ảnh. Không biết anh ta có thật sự xảo quyệt và lợi hại như tin đồn?
Ánh mắt cô di chuyển ra hàng ghế sau. Một người đàn ông ngồi ở đó. Cách lớp kính màu thẫm, Lâm Thiển không nhìn rõ đối phương. Không biết là nhân
vật nào có thể khiến Cố Diên Chi danh tiếng lẫy lừng đích thân lái xe
đưa đón?
Cố Diên Chi cũng nhìn thấy người phụ nữ ở bên ngoài, mắt anh ta sáng rực. Cô gái này còn rất trẻ, ngũ quan thanh tú Cô mặc
bộ váy công sở màu đen, để lộ thân hình mảnh mai. Khi cô uyển chuyển đi
tới khu nhà xưởng ở đằng sau, từ người cô toát ra vẻ trong lành thoát
tục.
Vừa quay đầu, Cố Diên Chi phát hiện Lệ Trí Thành cũng quan sát cô gái. Anh ta mỉm cười: “Sao thế, chú quen à?”
Lệ Trí Thanh thu hồi ánh mắt, lạnh nhạt trả lời: “Tôi không quen.”
Nửa tiếng sau, Lâm Thiển có mặt ở phòng nhân sự của tập đoàn Ái Đạt. Giám
đốc bộ phận nhân sự hết nhìn bản lý lịch trong tay lại nhìn cô gái ngồi
trước mặt. Chị ta cảm thấy hơi khó xử.
Thông tin trong lý lịch rất rõ ràng:
Lâm Thiển, nữ, 25 tuổi. Kinh nghiệm làm việc: ba năm.
Hai tháng trước xác nhận tuyển dụng, chức vụ trợ lý CEO. Thời gian bắt đầu làm việc chính là ngày hôm nay.
Tuy nhiên…
Chị ta ngẩng đầu nhìn Lâm Thiển: “Tôi nhớ ra cô. Nhưng thời gian qua, Ái
Đạt xảy ra một số biến cố. Báo chí chắc cũng đăng tin tức, cô không biết sao?”
Lâm Thiển hơi ngượng ngùng: “Tôi không rõ lắm.”
Con người cô từ trước đến nay luôn đề cao nguyên tắc “đối xử tử tế với mỗi
người, nhưng càng phải đối xử tốt với bản thân”. Lúc quyết định nhảy
việc, Lâm Thiển cho rằng mình làm lụng vất vả mấy năm, hiếm có dịp nghỉ
ngơi, cô phải chơi cho đủ vốn mới “tái xuất giang hồ”.
Vì vậy khi nhận được thư mời làm việc, cô tìm các loại lý do, định ngày bắt
đầu đi làm vào hai tháng sau. Bởi vì CEO của Ái Đạt đặc biệt tán thưởng
cô, đồng thời không cần dùng người gấp nên cho phép cô nhận việc muộn.
Thế là hơn một tháng trời, Lâm Thiển vui chơi thỏa thích ở trời nam biển
bắc, còn đi Tây Tạng hơn một tuần. Sau khi gặp nạn ở Tây Tạng, cô mới
quay về thành phố Lâm nên thật sự không biết gần đây xảy ra chuyện gì.
Giám đốc bộ phận nhân sự trầm mặc một lát rồi mở miệng: “Việc kinh doanh của tập đoàn gặp một số khó khăn. Một tuần trước, CEO tiền nhiệm đã bị kỷ
luật cho thôi việc. Chức vụ CEO hiện vẫn còn bỏ trống…”
Lâm Thiển im lặng.
Sách hướng dẫn tìm việc làm không dạy cô, nếu chức vụ mà cô tuyển dụng là
trợ lý CEO nhưng CEO lại kéo doanh nghiệp xuống bùn, còn bản thân anh ta từ chức thì cô nên làm thế nào?
Tại văn phòng Phó tổng
giám đốc ở tầng trên cùng, Cố Diên Chi đích thân pha hai cốc trà Phổ
Nhĩ, Lệ Trí Thành đứng trước bức tường kính sáng lấp lánh. Anh hơi chau
mày, trầm tư quan sát khu nhà xưởng ở bên dưới.
Lúc này, Lệ
Trí Thành đã cởi áo khoác, bên trong chỉ mặc áo sơ mi và quần dài màu
xanh bộ đội, càng tôn thêm thân hình cao lớn. Có lẽ do được hun đúc bởi
cuộc sống quân ngũ nhiều năm, anh chỉ đơn giản đứng yên ở đó cũng bộc lộ khí chất lành lạnh nghiêm trang.
Cố Diên Chi mỉm cười, cầm cốc trà đi đến đưa cho anh.
Lệ Trí Thành mở miệng: “Tình hình tệ đến mức nào?”
Cố Diên Chi ngồi xuống ghế sofa ở bên cạnh, uống một ngụm trà mới lên
tiếng: “Rất tệ. Vị CEO mà chúng ta phải trả mức lương trên trời đã khiến công ty thiệt hại hai tỷ ở thị trường nước ngoài. Điều quan trọng là
anh ta có khả năng che giấu giỏi hơn cả tôi. Bây giờ sự việc bại lộ, anh ta tiêu đời, chúng ta cũng trở tay không kịp.”
Khi nói câu này, Cố Diên Chi không có bất cứ sắc thái biểu cảm nào ngoài vẻ lạnh lẽo.
“Chúng ta còn lại bao nhiêu?”
Lệ Trí Thành không dùng từ chuyên ngành nhưng Cố Diên Chi hiểu ý: “Chú
muốn nói đến thị phần? Thị trường nước ngoài là một đống bùng nhùng khỏi cần nhắc tới. Về phần thị trường trong nước, bởi vì thời gian trước
chúng ta tập trung phát triển thị trường nước ngoài nên nguồn vốn đầu tư bị giảm đi nhiều. Kết quả, các đối thủ cạnh tranh khác thừa cơ nước đục thả câu, ùa đến tranh giành địa bàn. Đặc biệt là công ty Tư Mỹ Kỳ, bọn
họ chiếm thị phần của chúng ta nhiều nhất. Thị phần của Ái Đạt từ 20%
bây giờ chỉ còn lại 8%.”
Lệ Trí Thành cầm ly trà đứng yên một chỗ. Anh không lên tiếng, chỉ có đầu ngón tay nhẹ nhàng ma sát vào thành cốc.
“Tôi biết rồi.”
Hai người đều im lặng, căn phòng rơi vào trạng thái tĩnh mịch, không khí lan tỏa mùi trà thơm ngát.
Cố Diên Chi nhìn Lệ Trí Thành, anh ta chợt có cảm giác người em họ này hơi xa lạ.
Mặc dù hai người từ nhỏ có quan hệ rất tốt nhưng mấy năm nay ít gặp mặt. Sự hiểu biết của anh ta về Lệ Trí Thành chỉ dừng lại ở các tin đồn.
Ví dụ tin đồn sau một loạt cuộc diễn tập quân sự, Lệ Trí Thành đạt thành
tích xuất sắc. Lần này anh chuyển ngành, bên quân đội gây trở ngại lớn.
Ví dụ tin đồn anh dùng binh quyết đoán dứt khoát, xuất quỷ nhập thần nên
có biệt danh là “Con sói của vùng Tây Nam”. Điều này hoàn toàn trái
ngược ngoại hình nho nhã của anh.
Mặc dù còn trẻ nhưng ngoài
quân sự, anh không có sở thích nào khác. Tiền bạc, đàn bà, quyền lực…
đều không dính dáng đến anh. Bây giờ là thời đại ăn chơi hưởng lạc,
nhưng anh giống một người đàn ông cứng nhắc vô vị sống ở thời đại khác.
Cố Diên Chi hơi nhếch miệng. Không hiểu tại sao chủ tịch đột nhiên có ý
định gọi người con trai này về tiếp quản công ty? Tại sao anh lại đồng
ý?
Tuy có câu “thương trường như chiến trường”, nhưng đó là
hai việc hoàn toàn khác nhau. Chốn thương trường cần sự gian xảo, lừa
lọc, nghi kỵ… Lệ Trí Thành có thể không?
Tuy anh có khí
chất quân nhân vượt trội nhưng không hề có kinh nghiệm kinh doanh. Hơn
nữa, anh lại kiệm lời, cao ngạo, lạnh lùng, chẳng bao giờ nói một câu
thừa thãi. Người như vậy làm thế nào có thể quản lý doanh nghiệp mấy
ngàn công nhân viên?
Lúc này, cô thư ký gõ cửa đi vào, đặt lên bàn một bản lý lịch do phòng nhân sự chuyển tới.
Cố Diên Chi vẫy tayss ra hiệu cô thư ký ra ngoài. Anh ta ngồi xuống ghế
của mình, tùy ý lật giở bản lý lịch: “Chậc chậc, bây giờ là lúc nào rồi, tháng này tỷ lệ công nhân viên nghỉ việc đạt 30%. Vậy mà còn có người
đến xin việc, không biết người này có cá tính hay là ngốc nghếch đây?”
Lệ Trí Thành vẫn trầm mặc.
Cố Diên Chi nói tiếp: “CEO tiền nhiệm của chúng ta tuy là đồ phá hoại
nhưng xử lý quy trình quản lý nội bộ không tồi, tuyển dụng nhiều nhân
tài. Người này do anh ta tuyển cho bản thân, chắc cũng có trình độ khá.
Dù sao chú cũng cần một trợ lý, thử xem có nên giữ lại hay không?”
“Tùy anh.” Lệ Trí Thành cất giọng lạnh nhạt, thể hiện thái độ không có hứng thú với người và việc Cố Diên Chi vừa nhắc tới.
Cố Diên Chi giở đến trang có tấm ảnh, anh ta mỉm miệng: “Này, đây chẳng
phải là người đẹp chúng ta vừa gặp hay sao?” Anh ta tùy tiện đọc: “Lâm
Thiển, tốt nghiệp khoa quản trị kinh doanh đại học X…” Ngừng một vài
giây, anh ta nói tiếp: “Từng làm chuyên viên cao cấp bộ phận thị trường
của công ty Tư Mỹ Kỳ, đạt thành thích xuất sắc mấy năm liền…”
Nghe đến đây, Lệ Trí Thành ngoảnh đầu nhìn Cố Diên Chi: “Giữ lại.”