Skip to main content
logo-truyenbiz.net
Dưa leo tr Đô Thị Thốn Mang Chương 474: Phong hồi lộ chuyển

Chương 474: Phong hồi lộ chuyển

10:08 sáng – 10/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 474: Phong hồi lộ chuyển tại dưa leo tr

Tác giả: Ngã Cật Tây Hồng Thị
Trong không gian hỗn độn.
Những trận sấm sét không ngừng vang lên, Xi Vưu hệt như Ma Thần vô địch, uy lực của nhục thể Bàn Cổ hoàn toàn được bộc phát ra, không ngừng toàn lực công kích những luồng thanh sắc khí lưu chung quanh, còn thanh sắc khí lưu đó lại hóa thành các loại vũ khí khác nhau mà công kích Xi Vưu.
Cung Công và Chúc Dung hóa thành bản nguyên để trợ giúp Xi Vưu, thế nhưng khi Tam Thanh hợp nhất, uy lực của Tam Thanh pháp trận quá lớn, ba người Xi Vưu đã trở nên yếu thế.
– Ha ha, Xi Vưu, ngươi không phải tự nhận mình là vô địch sao, Tam Thanh pháp trận từ xưa đến nay, ngươi đã từng phá được chưa?
Tiếng cười của Lão Tử vang vọng khắp trong pháp trận, nụ cười đó lộ ra vẻ vẻ hưng phấn cực kỳ, có thể vây hãm Xi Vưu trong đó, sao lão có thể không cao hứng chứ.
Xi Vưu lại không nói gì, hắn toàn lực thi triển sức mạnh mà không ngừng công kích đám thanh sắc khí lưu.
Đột nhiên…
– Là ai?
Một tiếng rống giận dữ từ giữa thanh sắc khí lưu truyền ra, sau nháy mắt, thanh sắc khí lưu đột nhiên chấn động một trận, nhất khí hóa Tam Thanh, Lão Tử, Nguyên Thủy, Thông Thiên ba người tách ra và trở lại nhân hình, còn Tam Thanh pháp trận kia cũng tự bị vỡ tan.
– Nguyên Thủy, ngươi làm cái gì vậy?
Lão Tử giận dữ trừng mắt nhìn chằm chằm vào Nguyên Thủy Thiên Tôn.
Tam Thanh bấy giờ đang chiếm ưu thế, vừa rồi Lão Tử còn đang khoa trước trước mặt Xi Vưu, nhưng ai ngờ Nguyên Thủy Thiên Tôn lại tự nhiên tách ra từ giữa luồng thanh sắc khí lưu, Lão Tử và Thông Thiên giáo chủ đương nhiên không còn cách nào tiếp tục hình thành đại trận nên đành phải tách ra.
Nguyên Thủy Thiên Tôn hai mắt phừng phừng lửa giận, thanh quang trên người lóe lên.
– A…
Giờ phút này sắc mặt Nguyên Thủy Thiên Tôn trông có vẻ cực kỳ dữ tợn, mái tóc bạc xổ tung rối loạn, đạo đạo thanh quang không ngừng vây quanh, Nguyên Thủy Thiên Tôn nhìn thoáng qua Lão Tử, hung quang trong mắt khiến cho Lão Tử cũng sửng sốt, sau đó thân hình Nguyên Thủy Thiên Tôn chợt lóe lên, lão đã thi triển thuấn di mà ngay lập tức rời khỏi không gian hỗn độn.
– Nguyên Thủy đây sao?
Lão Tử trong lòng vô cùng kinh ngạc.
Nhiều năm qua Nguyên Thủy Thiên Tôn đối với lão rất là cung kính, cho tới bây giờ vẫn không dám làm trái ý, nhưng ánh mắt mà Nguyên Thủy Thiên Tôn vừa nhìn khiến Lão Tử cảm thấy khó mà hiểu nổi.
– Hành cung của Nguyên Thủy đã bị phá sập rồi!
Thông Thiên giáo chủ đột nhiên thở dài một tiếng, thần thức lão vừa đảo qua, phát hiện hành cung của Nguyên Thủy đã biến thành một đống đổ nát.
Ba mươi sáu đỉnh núi tại Cửu Huyền Thương Khung cung, thác nước ngưng chảy, tiên hồ khô cạn, tiên cung sụp đổ, tất cả đều biến thành một đống hoang tàn, thần thức của những vị Đại Tôn tại đây nhìn thấy cảnh này, sắc mặt mỗi người đều biến đổi.
Tam Thanh Tam Tôn đã sống nhiều năm như vậy, nhưng thế lực lại rất có hạn. Cho tới bây giờ vẫn không có người nào có sào huyệt chắc chắn cả, dù sao hành cung cũng chính là nhà của bản thân, mỗi tòa hành cung của Đại Tôn đều khiến Tiên nhân các giới phải kính ngưỡng ngắm nhìn, làm gì có Đại Tôn nào lại chịu được khi hành cung của mình bị phá sập như vậy?
– Có khí phách, có khí phách a, không biết là ai, không ngờ lại phá sập hành cung của Nguyên Thủy.
Xi Vưu kinh ngạc thốt lên.
Hành cung của đối phương sụp đổ, nhưng chuyện này chẳng liên quan gì đến hắn cả.
– Thảo nào Nguyên Thủy sư đệ lại phẫn nộ như vậy.
Lão Tử thở dài một tiếng, trong lòng đã tha thứ cho thái độ vừa rồi của Nguyên Thủy với lão.
Ngọn lửa và dòng nước cũng đã biến thành Cung Công và Chúc Dung, hai người đứng hai bên Xi Vưa, cả hai đều mỉm cười nhìn về hành cung của Nguyên Thủy.
– Hành cung sụp đổ, sức mạnh thật là cường hãn a, đại ca, huynh nói xem nếu có người phá sập Ma Thần điện của huynh, huynh sẽ làm gì hắn?
Chúc Dung mỉm cười hỏi Xi Vưu.
– Phá sập Ma Thần điện?
Trong mắt Xi Vưu hiện lên sát khí:
– Hừ, cho dù là do một Đại Tôn ra tay, ta phải bắt hắn lại, mặc dù thân thể của Đại Tôn vĩnh viễn không bị tổn hại, không chết được, nhưng là mỗi ngày cho hắn làm bao cát để luyện quyền thì cũng miến cưỡng có thể hả được cơn giận trong lòng ta.
Lão Tử lại chẳng hề để ý mà mỉm cười.
Hành cung bị phá sập, đối với thể diện của Đại Tôn mà nói, chẳng còn việc gì có thể làm bọn họ phẫn nộ hơn, giờ phút này tâm tình của Nguyên Thủy mấy người bọn Xi Vưu chẳng thể nào hiểu nổi, nhưng bọn họ cũng biết, lúc này Nguyên Thủy đang phẫn nộ vô cùng.
Tiên giới trên chín tầng trời, tại khu trung tâm, giữa những đám mây khói bao bọc, chính là nơi hành cung của Nguyên Thủy tọa lạc.
Trước đây là Tiên Nhạc trận, tiên cầm phi thú đều có thể tùy ý thấy được, thường xuyên nhìn thấy Tiên nhân tản bộ trong ba mươi sáu đỉnh phong, từ Cửu Huyền Thương Khung cung liên tục phát ra thấthải quang mang rực rỡ, nhưng bây giờ thì sao?
Đổ nát, hoang vu, chẳng khác chi một đống rác.
Nguyên Thủy Thiên Tôn thân hình từ từ hạ xuống.
Nhìn đống đổ nát trước mắt, trong lòng Nguyên Thủy nhớ lại quá khứ, khi bản thân ngồi trong Cửu Huyền Thương Khung cung phát ra thất thải quang mang mà khai đàn giảng đạo, đám Tiên nhân phía dưới đều cung kính nghe giảng, trong lòng lão không khỏi dâng trào lửa giận, ngọn lửa đang thiêu đốt tâm can lão.
Thần thức của Nguyên Thủy tỏa ra điều tra, lão phát hiện ra những dấu vết mờ nhạt, lúc đầu khi năng lượng ngũ hành bản nguyên của Lý Dương bộc phát công kích đã lưu lại khí tức ra xung quanh, khuôn mặt Nguyên Thủy lập tức co rúm lại, trong mắt lóe lên quang mang oán độc và phẫn hận.
– Lý Dương! Quả nhiên là ngươi, quả nhiên là ngươi a!
Nguyên Thủy gầm lên, sự phẫn nộ tràn ngập trong lòng hắn.
– Ta đã sớm đoán được, trong lục giới, ngoại trừ ngươi ra, còn có ai dám phá sập hành cung của ta, được, được, được lắm, ngươi phá sập hành cung của ta, Nguyên Thủy ta thề không đội trời chung với ngươi, cho dù không giết được ngươi, ta cũng phải giam cầm ngươi lại, hành hạ ngươi!
Thần thức của Nguyên Thủy Thiên Tôn bao trùm cả trời đất, nhưng lão căn bản không phát hiện được chút khí tức nào của Lý Dương.
– Ngươi cứ trốn đi, ta xem ngươi có thể trốn được đến bao giờ? Đáng tiếc a, ngươi nhất định muốn đi Hỗn Nguyên Thái Cực Giới, một khi ngươi muốn phá đi Hỗn Nguyên Thái Cực Giới, ta sẽ cho ngươi biết lợi hại của Nguyên Thủy Thiên Tôn ta!
Nguyên Thủy Thiên Tôn thống hận nói, sau đó thân hình lão lóe và hoàn toàn biến mất.
Tiên lục địa bên bờ Thiên Hà của Tiên giới.
Thời khắc này, đại quân của Ma giới đang trú ẩn tại trung tâm của Nguyên vực.
Điền Cương vừa cầm một khối ngọc bội truyền tấn, truyền một vài tin tức có liên quan tới cuộc Tiên Ma đại chiến về cho Lily.
– Sư đệ, Bá Vương!
Thanh âm của Lý Dương trực tiếp truyền vào trong đầu Điền Cương và Hạng Vũ.
Hạng Vũ và Ngu Cơ tay trong tay đi ra, Điền Cương thì đứng một bên, ba người ngẩng đầu nhìn đi, chỉ thấy Lý Dương cùng Lý Tầm Hoan cướp đạp phù vân, sau nháy mắt đã xuất hiện giữa không trung và tới trước mặt đại quân
– Lý Dương huynh đệ, ồ, vị này là…?
Hạng Vũ đang nhìn Lý Tầm Hoan, nhưng lại chẳng thể nào nhìn thấu được.
– Bá Vương, vị này là thái gia gia ta, khai tông tổ sư của Tinh Cực Tông – Tầm Hoan chân nhân!
Lý Dương mỉm cười giới thiệu, Điền Cương đứng bên cạnh nghe xong trong lòng chấn động, hắn cũng từng nghe nói qua sự tích của Lý Tầm Hoan.
– Tại hạ Ma giới Hạng Vũ, xin chào Tầm Hoa chân nhân!
Hạng Vũ trực tiếp nói.
Tại Tiên giới, Ma giới, giao tiếp rất là tự nhiên.
Tỉ như (giả tỉ, ví dụ) bối phận của Lý Tầm Hoan so với Lý Dương cao hơn tới mấy bậc, nhưng Lý Dương và Xi Vưu lại xưng huynh gọi đệ, chẳng lẽ lại bắt Xi Vưu thi lễ với Lý Tầm Hoan?
Lại tỉ như Hạng Vũ và Lý Dương cũng xưng huynh gọi đệ, Điền Cương cũng là huynh đệ của Lý Dương, nhưng Hạng Vũ và Điền Cương lại là sư đồ, tại Phàm nhân giới thường rất ít khi có chuyện như vậy, nhưng ở Tiên giới, Ma giới, thời gian tu luyện của người nào cũng cực dài, bối phận giữa mọi người với nhau bình thường cứ án chiếu theo công lực mà tính.
– Xin chào Hạng Vũ đạo hữu!
Lý Tầm Hoa đáp lễ.
Lý Dương cũng nhìn Lý Tầm Hoan nói:
– Thái gia gia, người hãy để mấy người bọn nghĩa phụ của cháu ra đi!
Hắn và Lý Tầm Hoa thuấn di một cái là đã tới nơi giữa trung tâm đại quân của Ma giới, Lý Tầm Hoan căn bản chưa kịp để mấy người Tiêu Diêu Tán nhân ra.
– Được!
Lý Tầm Hoan lập tức vung tay lên.
Chỉ thấy trên mặt đất bằng phẳng đột nhiên xuất hiện mấy trăm người, có Ảo Quang chân nhân, có vợ chồng Lý Phong Du, Lý Dương liếc mắt cái đã nhìn thấy một trung niên nhân, tuy là trung niên nhưng người này lại tóc bạc, tay cầm một cây sáo ngọc màu đen, khuôn mặt thân quen đó, còn có ánh mắt trìu mến đó, đúng là nghĩa phụ của hắn, Tiêu Diêu tán nhân.
Nghĩa phụ đối với hắn còn tốt hơn cả đối với con đẻ, Lý Dương sao có thể không cảm thụ thấy chứ?
– Nghĩa phụ!
Lý Dương quỳ mạnh xuống, đầu gối đập xuống mặt đất tạo ra một thanh âm cực kì có ràng.
Tiêu Diêu Tán nhân nhìn Lý Dương, trong mắt ánh lên lệ quang trong suốt, đôi môi mấp máy:
– Tốt, tốt!
Giờ phút này tâm tình Tiêu Diêu Tán nhân rất là kích động, chẳng biết nên nói gì, chỉ đành nói “tốt tốt”, tiếp đó liền bước đến đỡ Lý Dương dậy.
– Đứng lên, mau đứng lên!
Tiêu Diêu Tán nhân vội nói.
Lý Dương điểm đầu đứng dậy, nhìn Tiêu Diêu Tán nhân, Lý Dương phát hiện khí tức của nghĩa phụ mình càng trở lên băng lãnh hơn trước kia, nhưng khi nhìn Lý Dương, ánh mắt Tiêu Diêu Tán nhân lại vô cùng thân thiết.
– Lý Dương, quả nhiên con còn sống, thật tốt quá, ngày ấy con bị Hữu Di đánh lén, đao phách nứt vỡ, ta còn tưởng rằng con đã… Tốt lắm, tốt lắm, còn sống là tốt rồi, còn sống là tốt rồi!
Đây là lúc Tiêu Diêu Tán nhân cao hứng nhất trong suốt cả ngàn năm qua.
Khi ở tại Côn Luân tiên cảnh, sau khi người yêu lão đã sớm chết đi, lão độ qua chín lần thiên kiếp trong cô độc, cái lần gặp Lý Dương đang đau khổ thổi địch đó, có lẽ là do đồng bệnh tương liên nên lão đã có hảo cảm với Lý Dương, thậm chí sau này còn nhận hắn làm nghĩa tử.
Kỳ thực, lúc đó Tiêu Diêu Tán nhân là một con người cô độc.
Có nghĩa tử, trong lòng Tiêu Diêu Tán nhân có ý muốn để lại tất cả cho Lý Dương, băng giá trong lòng lão cũng bắt đầu tan chảy, nhưng năm đó, khi Lý Dương bị Hữu Di đánh lén, đao phách nứt vỡ, lão tưởng rằng Lý Dương đã chết, khiến lão càng thêm cô độc và lạnh lùng.
Tại Tiên giới, liên tục trả thù Thượng Thanh cung, cho đến sau này gặp được người của Tinh Cực Tông, lại nghe nói Lý Dương không chết. Nhưng cho đến tận bây giờ, hai người mới có cơ hội gặp mặt.
– Tôn nhi!
Ảo Quang chân nhân, vợ chồng Lý Phong Du đều đã đi tới, Lý Dương quay đầu nhìn lại.
– Gia gia, phụ thân, mẫu thân, hài nhi bất hiếu, đến hôm nay mới cứu được mọi người.
Trong lòng hắn vô cùng áy náy, nhìn gia gia và phụ mẫu, hắn lập tức quỳ xuống thỉnh tội.
– Tôn nhi, mau đứng lên, chuyện này sao có thể trách con? Muốn trách chỉ có thể trách người gia gia này của con, thân là tông chủ Tinh Cực Tông mà lại khiến Tinh Cực Tông gặp hoàn cảnh như thế.
Ảo Quang chân nhân đỡ Lý Dương dậy và thở dài nói.
– Ảo Quang, đừng nói vậy, muốn nói trách nhiệm, có lẽ ta mới là người phải nhận.
Lý Tầm Hoan nhẹ nhàng cười nói.
Lý Tầm Hoan là tổ sư khai môn lập phái, nhưng lại chưa từng trở về tông phái, cũng chẳng quan tâm gì đến chuyện của môn phái cả.
– Ha ha, Lý Dương! Gia đình ngươi người nào cũng đều rất thú vị, đều đứng ra nhận trách nhiệm về mình, nếu là người khác thì có lẽ đã chối đây đẩy rồi!
Hạng Vũ cười ha hả rồi nói tiếp:
– Các vị đây là ở giữa đại quân Nguyên vực, cũng là địa bàn của Hạng Vũ ta, Hạng Vũ ta chịu đại ân của Lý Dương huynh đệ, hôm nay cũng muốn báo đáp một chút, ha ha, lần này ta đã bày một yến tiệc thịnh soạn, mọi người hãy vui vẻ ăn mừng một phen nào.
Hôm đó, Lý Dương và thân nhân của mình nói chuyện với nhau về những việc đã xảy ra trong ngàn năm qua, mọi người đều cảm thấy mất mát một cái gì đó, biến hóa thật sự là quá lớn.
Trên bàn tiệc.
Bữa tiệc đã gần tàn, Lý Dương đột nhiên đứng lên.
– Các vị!
Lý Dương nhìn đám người trên yến tiệc, nơi này có mấy Ma Đế ở trung ương của nguyên vực, mấy Ma Đế này người nào cũng đều đã chịu đại ân của Lý Dương, hơn nữa đều đã biết thực lực của Lý Dương, vừa thấy hắn đứng dậy, lập tức chẳng còn ai nói chuyện nữa.
Lý Dương và Lý Tầm Hoan nhìn nhau một cái, Lý Tầm Hoan điểm điểm đầu, Lý Dương liền đem chuyện đã thương lượng với Lý Tầm Hoan từ sớm nói ra.
– Hiện nay Lý Dương ta và Nguyên Thủy Thiên Tôn đã hoàn toàn đối lập, người thân của ta đương nhiên chẳng thể trở lại Tiên giới, bất quá Tinh Cực Tông là tu luyện đao phách, chẳng cần biết là tiên nguyên lực hay ma sát lực cũng đều có thể dùng được, sau này thân nhân của ta sẽ đến ở tại Phiêu Tuyết sơn mạch tại Ma giới, bất quá khi Tiên nhân sống trong Ma giới cũng có chút phiền phức, nếu có liên quan tới các vị thì mong các vị giúp đỡ.
Lý Dương nhìn mấy Ma Đế trước mặt.
Tại trung ương của Nguyên vực lần này chỉ có Lưu Ly Ma Đế và Âm Dương Ma Đế là không tới, kì dư các Ma Đế khác đều đã tới đủ.
– Được, không thành vấn đề, Lý Dương huynh đệ đã lên tiếng, ít nhất tại Trung Ương Nguyên Vực, tuyệt đối không người nào dám quấy rối Tinh Cực Tông!
Liệt Thiên Ma Đế dẫn đầu nói, những Ma Đế khác cũng đều lần lượt vỗ ngực bảo chứng, căn bản chẳng hề có chút ý kiến phản đối nào.
Lý Dương điểm điểm đầu.
Hắn cũng bất quá chỉ là nói một tiếng mà thôi, dù sao thì Diêm Vương dễ đấu, tiểu quỷ khó phòng, Lý Dưong không lo lắng đám Ma Đế, Ma Quân này lại đi quấy rối Tinh Cực Tông, cái hắn lo lắng là những tiểu nhân vật căn bản chẳng biết đến danh tiếng của hắn như một vài Ma Vương, Ma Tướng, bây giờ những Ma Đế này trở về nhắc nhở thuộc hạ một lượt, hiệu quả chắc chắn sẽ tốt hơn nhiều.
Hạng Vũ đột nhiên đi tới bên cạnh Lý Dương mà truyền âm nói:
– Lý Dương huynh đệ, có đúng là ngươi đã tiến nhập vào Hỗn Nguyên Thái Cực Giới nhưng vô pháp phá được Thái Cực phù ấn không?
– Bá Vương, sao ngài lại biết?
Lý Dương nghi hoặc nhìn Hạng Vũ.
Hạng Vũ khoát tay một cái nói:
– Ngươi đừng hỏi tại sao ta biết, ngươi có muốn phá vỡ Thái Cực phù ấn không?
– Muốn, đương nhiên muốn, chẳng lẽ ngài có biện pháp?
Lý Dương có chút không tin, hắn biết thực lực của bản thân, sự vững chắc của Thái Cực phù ấn đó là chẳng thể phá nổi, bản thân cũng không phá được, chẳng lẽ Hạng Vũ lại có biện pháp?
– Ngươi đừng hỏi, nếu muốn biết làm thế nào mới có thể phá vỡ Thái Cực phù ấn thì hãy theo ta!
Dứt lời Hạng Vũ liền lập tức quay người bước đi, dáng vẻ vô cùng thần bí.
Tuy trong lòng Lý Dương vẫn còn nghi hoặc, nhưng suy nghĩ một hồi, hắn vẫn đứng vậy bước theo.
– Nghĩa phụ, gia gia, mọi người cứ tiếp tục, con ra ngoài một lát.
Lý Dương chào mấy người Tiêu Diêu tán nhân một tiếng rồi rời khỏi gian đại sảnh, trong lòng thầm mang theo cả nghi hoặc và hi vọng mà bước theo sau Hạng Vũ.
Dọc theo hành lang, Hạng Vũ mang Lý Dương đi tới một căn tiểu viện vắng vẻ.
Tập 12: Cực Điểm Thốn Mang