Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 54 tại dualeotruyen.
Trong tình cảnh hỗn loạn này, Lý Khắc Lập đột ngột nhận được một e-mail lạ, nội dung bên trong khiến anh sững sờ, khóe miệng không kiềm được run rẩy vì phẫn nộ. Email này gồm những số liệu, thông tin về công trình nghiên cứu bí mật của ATEC, trong đó không thiếu những tấm ảnh được chụp tại hiện trường phòng thí nghiệm.
Hình ảnh những con người bị khóa chặt trên giường, sắc mặt tái xanh, vặn vẹo vì đau đớn, khiến Lý Khắc Lập hồi tưởng về những chuỗi ngày dày vò không thấy ngày mai của mình.Thế nhưng những thống khổ anh đã chịu đựng là vì tìm ra tương lai cho nhân loại, còn bọn họ thì bị dày vò bởi tham vọng của một lũ vô nhân đạo, rắp tâm muốn đẩy thế giới đến bờ tuyệt vọng.
Phá rồi lập, trùng tu và cải tạo gen nhân loại, mang lại cho loài người sức mạnh siêu nhiên. Cái lý do này thật vĩ đại, thế nhưng những gì bọn họ thực hiện lại là tạo ra những thứ rác rưỡi, biến con người trở thành loài khát máu. Lý Khắc Lập mím chặt môi, nuốt vào trong ngực một ngụm phẫn nộ. Kiếp trước, vì những thứ này mà con người phải sống trong những chuỗi ngày dài tuyệt vọng, tận cho đến khi tiến sĩ Black xuất hiện, mang lại ánh thái dương, ngọn lửa hy vọng mới bắt đầu nhen nhóm trong lòng những người sống sót.Vậy mà hiện tại, đám cặn bả này lại chê cuộc sống quá thanh bình, rắp tâm mang ngày tận thế đến với thế giới này.
Từ bên trong nội dung, email mà Lý Khắc Lập nhận được không phải là email tố cáo, mà nó là một bức thư cầu cứu. Là do Bùi Minh Thắng cùng một vài nhân viên đồng chí hướng đang làm việc bên trong phòng thí nghiệm của ATEC, bằng cách nào đó qua mặt nhân viên an ninh gửi đến hộp thư cá nhân của Lý Khắc Lập. Không chần chừ thêm một phút giây nào nữa, Lý Khắc Lập ngay lập tức đến gặp các vị trưởng bối trong gia đình.
Ông Hà, ba và Bác cả quả thật có phản ứng quá lớn, thậm chí không dám tin tưởng khi đọc email mà Lý Khắc Lập nhận được. Ai có thể ngờ tới nhà họ Lâm lại to gan đến mức làm ra loại nghiên cứu này, thậm chí còn không ngần ngại thí nghiệm trên cở thể người sống.
“Điên rồi, đám người này điên cả rồi, thế giới này có mắc nợ gì họ mà họ dám chế tạo ra những thứ điên rồ như vậy.” Ông Hà không nhịn được thốt lên.
“Đây không phải là lúc nổi giận. Ba, chúng ta cần thông báo cho phía trên thông tin này ngay lập tức.” Ba Lý nhanh chóng lấy lại bình tỉnh suy xét.
“Nếu tất cả những gì trong email này là thật, chắc chắn chiến dịch giải cứu lần này sẽ do phía quân đội thực hiện, nhưng Bùi Minh Thắng nhắc đến bộ trưởng bộ Quốc phòng cũng có một chân trong nghiên cứu, nếu để ông ta chiếm được thiên cơ, e là mọi việc không dễ giải quyết như thế.” Bác cả nhíu mày phán đoán.
“Cứ yên tâm, việc này ảnh hưởng rất lớn, chắc chắn không ai có thể một tay che trời. Ngài thủ tướng thậm chí còn ước gì nắm được nhược điểm của lão Hoàng Nguyên đấy chứ.”
Bình An không quan tâm đến những rắc rối chính trị, cô chỉ tập trung chú ý vào bảng cập nhật số liệu nghiên cứu và hình ảnh mà Bùi Minh Thắng gửi tới. Càng xem, vẻ sầu lo trên gương mặt càng hiện rõ.
Chú ý đến động tĩnh của cô, Lý Khắc Lập lo lắng hỏi: “Bình An, có việc gì vậy.”
“Không ổn, tình hình tiến hóa của virus nhanh hơn so với dự đoán của chúng ta, nhất định phải nhanh chóng nghiên cứu ra dược vật ức chế, bằng không sự việc sẽ khó nằm trong tầm kiểm soát.” Bình An mói, giọng mười phần trang trọng.
Ba vị trưởng bối hốt hoảng khi nghe những lời này, nhưng so với họ, Lý Khắc Lập phản ứng càng lớn, bởi hơn ai hết, anh hiểu được thế giới sẽ như thế nào nếu loại virus này bị lây truyền rộng rãi. Chỉ có thể dùng một cụm từ mới có thể hình dung, đó là địa ngục trần gian.
Sự việc ngày càng cấp bách, nội dung bức Email của Lý Khắc Lập nhanh chóng được trình lên phía trên với hy vọng nhanh chóng tìm cách kiểm soát dịch bệnh.
Lần này Bình An cũng không tỏ vẻ làm người ngoài cuộc, cô đề nghị Lý Khắc Lập nhanh chóng đưa cô về viện nghiên cứu để làm việc. Cô muốn nhanh chóng tìm ra giải pháp khống chế loại virus này. Alex-IC, thật nực cười, kẻ mất trí kia còn dám lấy tên của hắn đặt tên cho virus, không biết còn tưởng là chuyện đáng tự hào lắm, hóa ra chỉ là một gả điên thích mua danh chuộc tiếng.
Ngay trong đêm hôm đó, quân đội đã cử người đến phòng thí nghiệm nơi ATEC đang tiến hành những nghiên cứu trái pháp luật. Phòng thí nghiệm này được xây dựng bí mật bên dưới mặt đất khu thực nghiệm của ATEC. Nhờ vào bản đồ địa hình trong bức thư cầu cứu của các nghiên cứu viên, quân đội nhanh chóng khống chế được những nhân viên trên mặt đất và tìm ra lối đi bí mật xuống tầng ngầm.
“Đội trưởng, cần quét đồng tử và dấu vân tay mới có thể mở được cửa.” Nhân viên kỷ thuật trong quân đội lên tiếng.
“Nơi này ai là người mở được khóa?” Một giọng nữ sắc lạnh vang lên, quét mắt đến những nghiên cứu viên bị khống chế trên mặt đất.
Hầu hết những người nơi này đều không biết sự tồn tại của phòng thí nghiệm ngầm, chỉ có vài người có đủ quyền hạn để biết.
Không lâu sau, một người đàn ông ngoài bốn mươi run rẩy lên tiếng: “Chỉ có hai người có thể mở cửa…họ đều ở bên dưới.”
“Có thể bẻ khóa không?” Nữ đội trưởng bình tỉnh hỏi.
“Có thể, hai mươi phút.” Kỷ thuật viên nói.
“Được. Số 020, số 125, hai cậu hợp tác bẻ khóa cửa trong vòng hai mươi phút.
Tổ 1 đưa các nghiên cứu viên đến nơi an toàn, hai mươi lăm phút sau bắt đầu hành động.” Đội trưởng tiếp tục phân phó.
Mọi người đồng loạt giơ tay lên biểu hiện chấp hành quân lệnh, sau đó yên lặng, trật tự rời đi làm nhiệm vụ.
Cửa hầm phòng thí nghiệm được thiết kế hệ thống bảo mật vô cùng hiện đại, hai kỹ thuật viên trong quân đội tuy là những chuyên gia hàng đầu của thế giới nhưng vẫn gặp nhiều cản trở và khó khăn khi bẻ khóa. Đến tận hai mươi phút hai người mới vượt qua được tường lửa, vô hiệu hóa hàng rào bảo mật.
Đúng hai mươi lăm phút sau, mọi người vào vị trí sẵn sàng tác chiến, kỹ thuật viên nhập một chuỗi số liệu lên laptop được kết nối với cửa hầm, sau đó để hệ thống quét đồng tử và dấu vân tay.
Âm báo hiệu trùng khớp vang lên, cánh cửa lớn nặng nề mở ra. Mọi người cảnh giác bước vào, xuyên quan cầu thang dài hai mươi mét lại đối mặt với một cánh cửa khác, nhưng lần này nó không làm khó họ được bao lâu, chỉ một lúc sau, lớp cửa thứ hai bị đẩy ra, phòng thí ngiệm lòng đất nhất thời bại lộ trước mặt những người lính.
Khác với những gì mọi người suy đoán, khi cánh cửa thứ hai mở ra, bên trong lại là một khung cảnh vô cùng náo loạn. Bàn ghế xiêu vẹo ngã nghiêng, dụng cụ nghiên cứu vương vãi đầy mặt đất. Tiếng thét chói tai vang vọng khắp nơi.
“Cứu! Cứu tôi với!” Một nghiên cứu viên ngoài ba mươi nhìn thấy sự xuất hiện của quân đội, bên cạnh một chút ngoài ý muốn, còn lại chính là vui mừng như tìm được chúa cứu thế.
Ngay sau đó, một “sinh vật” quái dị xuất hiện ngay khúc quanh, lê từng bước chân đuổi theo người vừa rồi. Gương mặt hắn đã hoàn toàn thối rửa, ánh mắt dại đi, cử động nặng nề chậm chạp.
“Giết nó, nó đã hoàn toàn mất khống chế rồi, nhanh giết nó.” Người vừa rồi lại thốt lên, giọng nói không che dấu được sự hốt hoảng.
Đội Báo Đen nhìn sinh vật lạ vừa xuất hiện, không kiềm được rùng mình, im lặng vươn súng ngắm.
“Nhanh bắn, bắn vào đầu mới giết được, để nó cắn phải sẽ bị lây nhiễm.” Người này lại hối thúc.
Đội trưởng nhanh chóng đưa ra quyết định, một phát súng nả vào đầu sinh vật quái dị. Sau phát nổ, máu đen cùng tủy não của hắn vương vãi khắp nơi, bốc lên mùi tanh hôi rợn người.
“Khiếp, đây chính là zoombie trong truyền thuyết sao?” Một đội viên buột miệng thốt ra.
Đội trưởng quay sang hỏi nghiên cứu viên vừa được giải cứu, giọng nói sắc lạnh: “Còn bao nhiêu thứ như thế bên trong?”
“Hai, còn hai người nữa mất kiểm soát và thoát được, đã có rất nhiều người bị tấn công, làm ơn, làm ơn cứu chúng tôi.”
“Mẹ kiếp, đây chính là thứ mà các người chế tạo ra đúng không!” Một đội viên khác tức giận thốt lên, đổi lại cái cúi đầu xấu hổ của nghiên cứu viên.
Không để mọi người chờ đợi lâu, hai sinh vật quái dị còn lại nương theo mùi máu tươi, nhanh chóng xuất hiện tại khúc quanh.
“Là nó, chính là bọn nó.” Nghiên cứu viên hoảng sợ nhìn chằm chằm vào hai quái vật, miệng gấp gáp kêu lên.
“Đoàng! Đoàng!” Hai phát súng dứt khoát vang lên, tạm thời kết thúc mối nguy hiểm đang đe dọa bọn họ.
Đội viên vừa nổ súng nhếch miệng cười ngốc: “Hì hì, không ngờ zoombie lại dễ tiêu diệt như vậy, không có tính khiêu chiến chút nào.”
“Đó là do các người tấn công vào yếu điểm của chúng nó thôi. Nếu trực diện đối chiến chắc chắn các người sẽ không thắng nổi, bởi sức mạnh của chúng đã được cường hóa ít nhất mười lần so với người bình thường.” Tiến sĩ Diệp, cũng là vị nghiên cứu viên vừa được giải cứu lập tức phản bác.
“Nếu biết nhược điểm tại sao không giết hắn mà còn bị hắn đuổi chạy vòng vòng.” Đội viên vừa rồi lại chế giễu, anh thực sự không có thiện cảm nổi với những vị tự xưng là khoa học gia ở nơi này, hơn nữa kẻ bị anh bắn chết vừa rồi từng là một con người vô tội.
Tiến sĩ Diệp sầm mặt không trả lời. Mối nguy hiểm bị giải trừ, anh ta lại mang lên vẻ mặt kiêu căng ngạo mạn, tự cho bản thân tài giỏi hơn người.
“Đi thôi, dẫn đường tìm những người còn lại.” Đội trưởng lướt nhìn nghiên cứu viên rồi lên tiếng, giọng nói mạnh mẽ dứt khoát, dù là phụ nữ nhưng người khác cũng không dám xem thường.
Tiến vào trung tâm phòng thí nghiệm, hiện trường càng hỗn loạn, trên sàn thậm chí còn vương vãi hai xác chết bị xé rách không còn hình người, từ trang phục cho thấy trước đó vài giờ, họ còn là những khoa học gia tài giỏi. Dù là những quân nhân đã từng quen với cảnh giết chóc, nhưng khi thấy tình cảnh này vẫn không kềm được nổi da gà.
Tiến sĩ Diệp dẫn mọi người đi đến một cánh cửa thép, anh ta ra sức gõ nhưng bên trong lại không có bất kỳ động tĩnh nào.
“Mở cửa đi, người của quân đội đến, chúng nó đã bị quân đội tiêu diệt hết rồi.” Anh thét to, đổi lại là sự trầm mặc vô tận.
Tiếp sĩ Diệp khổ sở nói: “Họ không tin tôi, chúng tôi chạy vào không kịp, họ muốn nhốt tôi bên ngoài làm mồi cho lũ quái vật đó.” Trong ánh mắt không che dấu được hận ý.
Đội trưởng liếc nhìn tiến sĩ Diệp, sau đó lên tiếng: “Chúng tôi là đội Báo Đen của quân đoàn 52, được lệnh của phó bộ trưởng bộ quốc phòng đến giải cứu các khoa học gia bị giam giữ, đề nghị người bên trong hợp tác mở cửa.”
“Nhắc lại một lần nữa, chúng tôi là đội Báo Đen của quân đoàn 52, được lệnh của phó bộ trưởng bộ quốc phòng đến giải cứu các khoa học gia bị giam giữ, đề nghị người bên trong hợp tác mở cửa.”
Năm phút sau, cánh cửa thép nặng nề mở ra, bên trong có hơn hai mươi nhân viên nghiên cứu, tất cả đều dùng vẻ mặt đề phòng nhìn ra phía ngoài, còn có vài người nắm chắc trên tay những vũ khí tạm thời, tư thế sẵn sàng chiến đấu. Khi thấy đội đặc công che kín mặt, trang bị võ trang hạng nặng đứng chỉnh tề, mọi người đều đồng loạt thở phào như trút được gánh nặng.
“Ai là phó giáo sư Bùi Minh Thắng?” Đội trưởng lên tiếng hỏi, đôi mắt sắc bén như chim ưng càn quét không sót một góc chết.
“Là tôi!” Một nghiên cứu viên đứng trong góc kích động kêu lên.
Anh nhanh chóng đi đến trước mặt đội trưởng, đưa thẻ nhân viên chứng minh thân phận. Ngay sau đó, móc trong túi áo khoác ra một chiếc con chip nhỏ: “Đây là tư liệu nghiên cứu về Alex-IC tôi đã thu thập gần sáu tháng nay.”
Nói đến đây, một gương mặt già nua trong đám đông bỗng chốc trở nên vặn vẹo: “Đồ gian tế, đồ phản bội, ai cho phép mày nộp lên thành quả của tao, chính mày là kẻ kêu bọn chó săn này đến đúng không!” Ông nhào đến, hận không thể ăn tươi nuốt sống Bùi Minh Thắng. Rất nhanh ông bị hai đội viên đội Báo Săn tiến lên khống chế.
“Giáo sư, sự việc đến nước này mà ông còn chưa tỉnh ngộ sao? Nếu họ không đến đây, chúng ta sẽ lần lượt trở thành con mồi của lũ quái vật đó hoặc là chết đói trong căn phòng này. Ông có tư cách gì nói tôi là gian tế, lúc chiêu mộ tôi đến đây các người đã hứa những gì? Các người đã làm được gì cho chúng tôi ngoài việc giam cầm, ép buộc chúng tôi làm việc rồi cầm gia đình ra để uy hiếp chúng tôi. Alex, rồi ông sẽ sớm nhận quả báo thôi, đồ phản nhân loại.” Đến lúc này Bùi Minh Thắng không ngần ngại lật ngửa ván bài.
Không dây dưa nhiều, đội trưởng đội Báo Đen ra hiệu cho đội viên áp giải các nghiên cứu viên ra khỏi phòng thí nghiệm. Hầu hết mọi người đều hợp tác đi theo, bởi việc thực nghiệm thể mất kiểm soát và tấn công khiến họ ít nhiều sợ hãi, chỉ duy nhất giáo sư Alex liên tục giãy giụa phản kháng.
“Buông tôi ra, các người không được bắt giữ tôi. Lũ nông cạn các người không đời nào hiểu được nghiên cứu của tôi đâu. Không có tôi, nhân loại rồi sẽ bị diệt vong bởi sự loại trừ chọn lọc của tự nhiên, mau buông tôi ra, buông ra.” Ông không ngừng la hét, thậm chí khi đi ngang qua thi thể rách nát của hai người từng là đồng nghiệp, ánh mắt ông vẫn một mực lãnh khốc vô tình.