Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 35: Chương 35 tại dưa leo tr.
Sáng sớm sương dày, núi rừng yên tĩnh, sương sớm phủ trắng xóa.
Sau khi mặt trời ló dạng, sương mù tan nhanh, trong viện dần có động tĩnh, Lục Cốc và Thẩm Huyền Thanh đều đã dậy.
Đêm qua đun hai nồi nước lớn, một trước một sau ngâm tắm xóa tan mệt nhọc, lại vì tình động đêm xuân mà ngủ muộn, nên hôm nay dậy muộn hơn ngày thường một ít.
Đánh cá trong sông và đào cá chạch đều là việc vừa tốn thời gian vừa tốn sức, phải ăn no mới có sức làm việc.
Buổi sáng Thẩm Huyền Thanh không đi săn nên Lục Cốc nấu cháo loãng, y nấu thừa một ít, đến trưa đói về nhà chỉ cần hâm nóng lên là được, không cần phí công nấu nữa.
Trong núi lạnh, dậy sớm có một bát cháo loãng vào bụng, ăn xong cả người đều trở nên ấm áp.
Trước khi ra khỏi cửa, Lục Cốc thấy sau khi mặt trời ló dạng sương mù đã tan đi không ít, không còn ẩm ướt nữa, y lấy bốn giỏ hoa tiêu hôm qua hái được ra xếp lên nia để phơi nắng, may là chỉ có hai cây, nếu nhiều hơn thì phải dùng chiếu trúc, mà vì mùa hè trong núi mát mẻ nên Thẩm Huyền Thanh không mang theo chiếu trúc lên núi, không dễ làm.
Mùi hoa tiêu tản ra trong sân, hai người họ dùng tay trải đều hoa tiêu, xong Lục Cốc còn nhỏ giọng hỏi: “Ở đây có cối đá không?”
Quả hoa tiêu sau khi phơi khô xong phải dùng cối đá giã thành hạt nhuyễn, lúc xào rau có thể cho vào như muối.
“Không có, bao giờ xuống núi mang một cái lên.” Thẩm Huyền Thanh đáp.
Hồi trước sau khi hai cây tiêu này chín đều là Vệ Lan Hương và Kỷ Thu Nguyệt lên hái, hoặc tự hắn hái xong mang xuống núi, chưa từng giã trong núi.
Lục Cốc gật gật đầu, không nói gì nữa.
Sau khi làm xong, hai người bọn họ vác sọt tre và khiêng lưới đánh cá ra cửa, lùa cả gà vịt ra, để bọn nó kiếm ăn trong hàng rào ngoài viện.
Mấy nay gà vịt lại lớn hơn chút, để tự chúng nó kiếm ăn thì không cần bận tâm chuẩn bị đồ ăn cho chúng nó, cỏ bên ngoài còn có sâu nhỏ bọn nó ăn được.
Thẩm Huyền Thanh thả lưới ở nơi mặt nước bằng phẳng nhưng khá sâu, rồi cùng Lục Cốc chuyển vài tảng đá tới dựng một con đập nhỏ cao tầm một gang tay chặn nước nơi hạ lưu.
Nước sông từ khe đá chảy ra, cá vừa bị lưới vừa bị đá ngăn lại, cá nhỏ không nói, đá vẫn ngăn được vài con cá lớn.
Sau khi thả lưới to, vì mắt lưới lớn chỉ bắt được mấy con mập, mấy loại cá tôm nhỏ có thể thoát ra được, nên hai người lại thả thêm một cái lưới nhỏ mắt dày ở hạ lưu, tính bắt ít tôm sông, hiện giờ tôm sông cũng lớn hơn lúc mùa hè.
Làm xong cũng không rảnh rỗi, Lục Cốc theo Thẩm Huyền Thanh đến khu rừng phía bắc sau nhà.
Lần đầu đến đây, Thẩm Huyền Thanh nói phía bắc nguy hiểm nên y chưa từng đi qua chỗ này.
Phía bắc có một khu rừng rất lớn, cách đây hơn ba mươi dặm, không xa lắm, nhưng vì nơi đó thường có heo rừng lui tới, thậm chí con gấu mà lão thợ săn gặp phải cũng chui ra từ trong đó, nên Thẩm Huyền Thanh đặc biệt lưu ý nơi này, đào không ít bẫy trong nãy, hố nào hố nấy đều đủ chứa hơn một người, dưới hố còn chôn mấy hàng cọc nhọn.
Lục Cốc chưa từng tới đây nên không sao, nhưng giờ tới rồi, hắn chỉ vào mấy vết chém trên mấy cây gần đó, trên dưới trái phải mỗi nơi một nhát, nhìn gần giống chữ “khẩu” (口).
Hắn dặn Lục Cốc nếu nhìn thấy những dấu này thì không nên đi về phía trước, sẽ có hố bẫy hoặc bẫy heo rừng, bẫy đào để dã vật rơi xuống.
Đây là thói quen của bọn họ nơi đây, người thường lên núi đều biết, ngay cả Lục Cốc cũng biết một ít, nhưng chưa từng thấy qua.
Nơi sườn núi đều là những con nhỏ như gà rừng thỏ rừng, mấy năm nay vì thường bị bắt nên dần hiếm thấy, nên càng không sắp đặt bẫy rập gì.
Cứ cách vài ngày Thẩm Huyền Thanh sẽ đến rừng bắc xem một lần.
Hôm trước hắn nhìn qua không thấy có gì, chó cũng không sủa, hẳn không có con nào sập bẫy, nên dẫn Lục Cốc vào rừng hái lá hồ đào rừng*.
*Cây hồ đào (核桃树): hay cây óc chó
Lá cây này hơi độc, nghiền nát lấy nước đổ xuống sông có thể làm cá say.
Cá sẽ không chết, dù có lật bụng cũng chỉ là ngất đi, sau khi lá hết tác dụng nó sẽ tỉnh dậy.
Ngoại trừ lá hồ đào ra, còn có một loại cỏ làm say cá, tiếc là không dễ kiếm, không tiện bằng lá hồ đào.
Cây hồ đào kết không ít quả, qua một thời gian nữa sẽ chín.
Nếu chỉ có một mình Lục Cốc chắc chắn y không dám tới hái.
Y nhát gan lắm, nhỡ thật sự gặp phải heo rừng sói hổ gì đó, có khi chạy không thoát mất.
Nhưng tiếc mạng đôi khi không phải chuyện gì xấu, ít nhất y sẽ không chạy loạn trong núi khiến người khác lo lắng.
Độc tính của lá cây này không mạnh,nên phải hái nhiều mới có hiệu quả.
Lá cây đầy ắp, nhồi đầy sọt tre sau lưng Thẩm Huyền Thanh.
Hai người họ ra bờ sông dùng đá nghiền nát lá cây, sau khi nghiền xong thì đổ nước xuống xông, nước ép màu xanh biếc cùng lá vụn chảy xuôi trong nước.
Lục Cốc đứng bên bờ sông nhìn, vì lá chưa phát huy tác dụng nên không thấy có con nào say, nhưng đã có một con cá trắm cỏ mắc lưới.
Thẩm Huyền Thanh không nhàn rỗi, dù sao cũng phải đợi một lát, hắn cầm giỏ trúc đến bờ sông đào cá chạch, Lục Cốc đi theo, cởi giày cởi vớ, xắn cao ống quần.
“Chưa đầy một tháng nữa, lúa trong ruộng nước sẽ chín, đến lúc đó có thể bắt cá chạch bùn, còn có cá lúa mùa thu, ngon hơn cả cá trong sông đấy.” Thẩm Huyền Thanh vừa nói chuyện vừa khom lưng tìm kiếm trong bùn, trên tay dính đầy bùn đất.
“Ừm.” Lục Cốc ở cạnh cũng vừa nghe vừa đào bùn.
May mà nơi này chỉ có y và Thẩm Huyền Thanh, nếu không chưa nói đi chân trần, quần chắc chắn không thể kéo cao như vậy.
Cá chạch trơn tuột vẫy vùng trong tay, Lục Cốc suýt nữa nữa không cầm chắc được, vội ném vào giỏ trúc, trong chốc lát, hai người họ đã bắt được bảy tám con, đều rất mập mạp.
“Mai mình hầm canh ăn, loại này dễ nuôi, không giống những loại cá khác, nuôi trong thùng vài ngày đã lật bụng (chết), loại này có bùn có nước là có thể sống một thời gian, hồi trước ta từng nuôi trong thùng gỗ rồi.” Thẩm Huyền Thanh vừa lục lọi vừa nói với Lục Cốc.
Cá chạch hầm bổ dưỡng, mùi vị lại thơm ngon, thế nào cũng phải để cho phu lang của hắn ăn bồi bổ.
Trong lúc bọn họ nói chuyện, cá trong sông dần say, không còn bơi dưới đáy nữa mà quẫy đuôi trên mặt nước, giống như say rượu vậy, nên người ta gọi cách bắt cá này là say cá, có con còn lật hẳn bụng phơi lên mặt nước trông như chết rồi.
Có lẽ là do ở đây không ai bắt, cá lại nhiều, nhìn qua trên mặt nước đều là cá.
Lục Cốc trợn tròn hai mắt, kinh ngạc đến nỗi hai mắt sáng bừng, vội vàng cùng Thẩm Huyền Thanh kéo lưới, kéo cá lên bờ.
Năm nay thiên thời địa lợi, ngay cả mấy lùm cỏ nước cũng rậm rạp nuôi lũ cá càng thêm béo ú.
Mẻ lưới này kéo lên nặng trịch, đến Thẩm Huyền Thanh cũng phải tốn nhiều sức.
Trong lưới đánh cá bên bờ, có mấy con cá còn chưa say ngất, đuôi vẫn quẫy đạp trên mặt nước, mấy con say rồi thì không có phản ứng gì.
Vì vùng nước hạ dược khá dài, chưa thu được hết, Thẩm Huyền Thanh bảo Lục Cốc về lấy thùng gỗ và giỏ tre lớn, còn hắn nhảy xuống sông bắt cá ném lên bờ.
Lục Cốc vội chạy về lấy đồ rồi lại vội chạy tới, vừa bận vừa vui.
Mấy con chó sủa gâu gâu về phía bọn cá béo.
Thấy trên bờ nhiều cá như vậy, niềm vui bội thu khiến y bất giác nở nụ cười, trong phút chốc cảm thấy non nước tươi đẹp, ngay cả tiếng gió thổi bên tai y khi chạy cũng như chan chứa niềm vui.
Thẩm Huyền Thanh dùng giỏ trúc múc cá trong nước, nước sông ào ào chảy ra dưới đáy giỏ.
Lục cốc cũng dùng sọt tre lớn vớt cá, lần nào vớt cũng có cá mắc bên trong sọt.
Thẩm Huyền Thanh không ngờ hôm nay lại có thu hoạch lớn vậy.
Hơn trăm con cá bị ném vào bờ, ngoài cá trắm cỏ, còn có không ít cá diếc đắt tiền cùng lươn sông, mà lươn sông vào thu mập mạp, hầm với đậu phụ bổ xương thắt lưng, không ít người trên trấn thích món này.
Trước kia hắn ở trên núi chưa từng dùng phương pháp say cá này, đường xá xa xôi, cá rất dễ chết, trên đường về còn phải dùng nước nuôi chúng nó lại càng nặng, hơn nữa sông Thanh Khê vẫn chảy xuống chân núi, muốn bắt cá ở đâu cũng được, hắn chưa từng nghĩ sẽ tốn công tốn sức đẩy một xe cá từ trên núi về để bán.
Vừa nãy quá nhiều cá xuất hiện trước mắt, dù sao hắn vẫn còn trẻ, vừa kích động liền nóng đầu nhảy xuống sông ném cá lên bờ.
Giờ tỉnh táo lại, nhìn bọn cá béo trên bờ một cái, hắn quyết định chỉ vớt lươn sông tươi sống, ăn ngon hơn mà bán cũng đắt hơn một chút, nhiều như vậy có thể bán được không ít tiền, lúc này sắc trời còn sớm, mới qua nửa buổi sáng, có thể xuống núi luôn cũng được.
Lục Cốc vốn tưởng rằng hai ngày sau mới về, giờ nghe hắn nói hôm nay về luôn nên càng thêm ra sức.
Trong lưới dày có tôm và cá nhỏ, Lục Cốc ném cá nhỏ về sông, chỉ còn tôm sông vừa to vừa nhiều, chiếm khoảng hơn nửa sọt cá.
Để tránh lãng phí nhiều cá, hai người họ dùng hết ba thùng gỗ, còn dùng hai sọt tre đựng cá, đều đặt trên xe đẩy, mang theo lương khô, khóa cửa lại rồi xuống núi.
Lươn sông cũng dễ nuôi như cá chạch, nên để trong sọt tre, cá trắm cỏ rẻ nhất cũng để trong sọt tre, còn lại loại cá hơi đắt hơn thì để trong thùng nước.
Đường núi đi hai canh giờ dù cá trắm cỏ thì về đến nơi cũng chết, nhưng đó là cá tươi hôm nay mới bắt được, không sợ người ta nói là cá chết thối, có nhiều nên bán rẻ chút cũng có thể bán được không ít văn tiền, coi như là tiền công.
Tuy hơi vội vàng, nhưng không hiểu sao trong lòng hai người họ đều cao hứng khôn tả.
Một xe cá này cho dù không bán được năm lượng tám lượng nhưng hai, ba lượng thì dư dả.
Vốn chỉ là có hứng đi bắt cá, không ngờ lại bắt được nhiều như vậy, dù chỉ bán được hai lượng đã coi như không tồi rồi.
Tuy nói Thẩm Huyền Thanh kiếm tiền bằng nghề săn bắn, nhưng cũng có lúc xui xẻo không bắt được gì, chỉ có thể mang mấy con thỏ rừng xuống núi đổi ít tiền, vậy nên hai lượng bạc tuyệt đối không phải ít.
Bọn họ ở nông thôn xuống ruộng trồng hoa màu có thể kiếm được hai lượng bạc một tháng là tốt rồi.
Vì để Thẩm Huyền Thanh có thể đi dễ hơn, Lục Cốc cõng một giỏ cá lại ôm một sọt cá, đi được một lúc đến khi không ôm nổi nữa mới đặt sọt cá về lại trên xe đẩy.
Trên đường xóc nảy, nước trong thùng gỗ tràn ra không ít, may mà đường bọn họ đi đa phần đều không xa sông lắm, vừa đi vừa có thể thêm nước.
Cùng với Lục Cốc cảm nhận được sự vui mừng ngoài ý muốn này, lại thấy ánh mắt phu lang hắn sáng lấp lánh, có vẻ rất cao hứng, tâm tình Thẩm Huyền Thanh cũng tốt lên không ít, mệt nhọc này thì nhằm nhò gì, hắn cũng đâu phải không kéo nổi.
Mười bảy, mười tám tuổi rốt cuộc vẫn còn trẻ tuổi, năng nổ, hai người họ cứ vậy hăng hái xuống núi, vừa đến cửa nhà ngay cả Vệ Lan Hương thấy một xe cá này cũng rất kinh ngạc.
Bà thấy hai người họ thở hồng hộc, nhìn qua là biết chạy vội xuống núi.
Bà có chút dở khóc dở cười, dù có sức lực lớn đến đâu cũng không thể tùy tiện dùng như vậy chứ, thùng nước nặng biết bao, vội bảo hai người về nhà nghỉ ngơi.
Nhiều cá như vậy, muốn nhân lúc cá mới chết còn tươi đem đi bán, Kỷ Thu Nguyệt vội xuống ruộng gọi Thẩm Nghiêu Thanh về, bảo anh kéo xe lên trấn bán cá, Thẩm Huyền Thanh mệt chết rồi, sao mà lên đi được thêm chuyến nữa..