Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 4: Ọe~ tại dưa leo tr.
Lần đầu ông chủ tiệm đồ thú cưng gặp Lâm An là vào nửa năm trước, đối phương dùng quần áo bọc một con chó con bẩn thỉu đem tới tiệm hắn, chó nhỏ trên người dính đầy nhựa đường, vừa gầy vừa bé thoạt nhìn sắp không qua khỏi.
Nhưng tiệm hắn chỉ bán đồ thú cưng nên đã bảo cậu đến bệnh viện thú cưng xem.
Lúc đó Lâm An vẫn luôn cúi đầu, tóc mái che mất mắt thoạt nhìn tối tăm lại nhát gan, khóc nức nở nhỏ giọng nói mình không dám đi đến chỗ nhiều người. Cậu lắp bắp cầu xin ông chủ mang chó nhỏ đến bệnh viện thú cưng, còn đưa tiền thuốc men cho hắn, ông chủ mới đóng cửa hàng mang chó con đi bệnh viện.
Con chó đất nhỏ đó không chỉ da lông dính đầy nhựa đường mà hai chân sau cũng bị gãy, còn bị cảm nhẹ, tốn rất nhiều tiền mới giữ được mạng chó.
Mà tất cả số tiền đó đều do Lâm An trả.
Mấy tuần sau chó con xuất viện, Lâm An lại liên hệ ông chủ nhờ tìm người nhận nuôi giúp.
Nhưng một con chó đất gầy còm, nhiều bệnh tật lại còn bị cao lông loang lổ khó nhìn làm sao thể có người nhận nuôi.
Cuối cùng là Lâm An mang chó đất nhỏ về nhà, mà ông chủ cũng nhân cơ hội đẩy mạnh tiêu thụ số thức ăn cho chó đắt đỏ trong cửa hàng cùng các loại hàng khác, không nghĩ tới cậu đều mua hết.
Ông chủ cũng dần thăm dò tính cách đối phương, sợ xã hội, nhiều tiền, có thói ở sạch, còn không biết từ chối người khác.
Cho nên hắn thường xuyên mấy tháng một lần nhập một ít đồ giá cao sau đó đem đến cửa nhà Lâm An, nói vài câu mềm lòng cùng tỏ vẻ đáng thương là cậu sẽ mua hết.
Thậm chí mấy ngày hôm trước còn dẫn cả một đám bạn đến nhà Lâm An, dựa vào chứng sợ xã hội cùng ở sạch của cậu mà làm cậu mua hết hàng tồn của họ.
Ông chủ không nhìn kỹ nhưng hắn nhớ bên trong có khoảng chục thùng đồ hộp cùng thịt khô, còn cả các loại dụng cụ cắt gọt, đồ dùng nhà bếp, cắm trại vân vân.
Không những có thể chống chọi mấy tháng mà nếu muốn rời khỏi thành phố này cũng đầy đủ trang bị.
Là nơi trú ẩn tốt nhất.
Xách theo rìu một đường chạy như điên, mấy tòa nhà hai bên đường thỉnh thoảng truyền đến tiếng khóc la cùng tiếng thét chói tai, thậm chí có thể từ cửa sổ nhìn thấy vết máu loang lổ.
May mà trên đường không nhiều người, mấy con tang thi đi lang thang tốc độ cũng rất chậm, dù phát hiện có người chạy tới cũng chỉ chậm rì rì đuổi theo.
Vốn tính toán nếu Lâm An mấy ngày không mở cửa thì hắn sẽ tìm người đến phá khóa, trực tiếp mở cửa nhà cậu tiện thể trộm chìa khóa nhà cậu nhưng hiện tại đã không kịp.
Hắn nghĩ thật chu toàn, tuy cửa không mở được nhưng nhà Lâm An ở tầng 3, theo đường ống nước ngoài ban công hẳn có thể bò lên, cửa sổ nếu khóa thì dùng rìu đập.
Chạy tới dưới lầu, ông chủ vừa ngửa cổ lên liền thấy bóng người đứng ở cửa sổ sát đất tầng 3.
Trong phòng không bật đèn, từ hình dáng xem chừng chính là Lâm An, đối phương an tĩnh đứng ở trước cửa sổ, không có cách phân biệt xem đó là tang thi hay là người.
Ông chủ nheo mắt, hắn biết Lâm An ghét hắn, cho dù không biến thành tang thi cũng sẽ không mở cửa cho hắn vào nhà.
Chỉ có thể chính mình động thủ.
Đem rìu giắt ở bên hông, chân đạp lên giá đỡ ông thoát nước, ông chủ một tay bám vào chỗ nhô ra ở ban công tầng 1 mượn lực leo lên trên.
Bỗng nhiên, chân bị bắt được,
Ông chủ trong lòng giật thót, lập tức cúi đầu nhìn lại, một gương mặt quen thuộc đầy máu, dữ tợn đáng sợ.
Mặt Sẹo ngoài miệng dính đầy máu tươi đặc sệt, há mồm thậm chí còn có thể nhìn thấy thịt người dính ở răng, đôi mắt đỏ tươi vẩn đục nhìn ông chủ chằm chằm sau đó ôm chân hắn kéo xuống.
“Má!” Ông chủ liều mạng dùng chân đá, đẩy tay đối phương ra.
Mặt Sẹo phát ra tiếng gào trầm thấp giống như âm thanh uy hiếp của thú vật, lại như rít gào, lực tay càng thêm mạnh.
Ngón tay bám vào ban công sắp không trụ được nữa, ông chủ tức hộc máu, tư thế hiện tại căn bản là không lấy rìu ra được, chỉ có thể tự xử lý con tang thi này trước.
Thả tay ra sau đó rơi xuống người tang thi, quả nhiên nó buông tay.
Ông chủ đứng dậy điều chỉnh tư thế móc rìu ra, đối với tang thi trước mặt hung hăng bổ xuống.
Đầu Mặt Sẹo cơ hồ bị chém thành hai nửa, hắn phát ra âm thanh gào rống bén nhọn không ngừng giãy giụa.
Đem rìu rút ra, óc tang thi đỏ đỏ trắng trắng từ chỗ nứt trên mặt chảy ra ngoài, rải đầy đất, mà lúc này Mặt Sẹo thế nhưng còn chưa chết.
Ông chủ cắn răng, lại hướng đầu tang thi hung hăng bổ vài phát, sắc mặt hung ác, trong mắt ác độc cùng lệ khí so tang thi dưới thân còn nhiều hơn.
Rốt cuộc, Mặt Sẹo không còn động đậy, đầu vỡ tung tóe thảm không nỡ nhìn.
Ông chủ thở hổn hển đứng dậy, như nghĩ tới cái gì, hắn lại ngồi xổm xuống, dùng rìu bới bới chỗ đầu tang thi.
“Trong tiểu thuyết không phải hay viết trong đầu tang thi có tinh hạch sao, quái nào đây cái gì cũng không có?” Ông chủ lẩm bà lẩm bẩm, xác định thật sự không có gì mới đứng dậy vẩy vẩy vết máu cùng óc trên rìu, cau mày ghét bỏ “Thật ghê tởm.”
Hắn bình phục hô hấp, lai ngửa đầu lên xem, Lâm An vẫn đứng ở ban công nhưng lần này giống như đang vẫy tay với hắn?
Có ý gì vậy?
Trong phòng không bật đèn, ông chủ cũng không thấy rõ, chỉ có thể nhìn thấy tay phải Lâm An chậm chậm cử động.
Là gọi hắn lên hay là…?
Hắn không hiểu ý tứ của cậu nhưng tựa hồ đối phương không có biến thành tang thi.
Khá tốt, ở đây có ăn có uống, còn có mỹ nhân trong ngực. Nhớ tới lần đầu tới nhà cậu, thấy được Lâm An quên đeo khẩu trang hốt hoảng lộ mặt, ông chủ cười khẩy một tiếng, cảm thấy tình huống nát bét hiện tại thế nhưng cũng không tệ lắm.
Phía sau truyền đến tiếng động nhỏ, ông chủ thu lại tươi cười nắm chặt rìu, thầm cảm thấy bất ổn.
Xoay người nhìn lại, hai con tang thi như du hồn đang dần dần đi tới.
Không chạy nhanh lên thì tang thi sẽ càng ngày càng nhiều, ông chủ vội hướng tường bước tới, mới bước được một bước bàn chân bỗng truyền đến đau nhức.
Conme con tang thi kia thế mà chưa chết?!
Mặt Sẹo rõ ràng đầu cùng thân thể như sắp đứt rời nhưng vẫn có thể động đậy, lúc này răng nanh của hắn đang xuyên qua giày da đen của ông chủ, cắm thật sâu vào.
Ông chủ cắn chặt răng, đau đến toát mồ hôi hột, một rìu chặt đứt đầu tang thi nhưng răng nanh sắc bén đã cắm xuyên qua mu bàn chân hắn.
Hai con tang thi đằng sau đã đến gần, ông chủ dựt đầu tang thi ném ra xa, trên chân máu tươi trào ra. Hắn không dám lề mề nữa, nhìn đau tiếp tục trèo lên vách tường.
Nhưng chân bị thương kéo chậm tốc độ của hắn, bị hai con tang thi phía sau đã nắm được hai chân.
Bị kéo xuống dưới, ông chủ chỉ có thể tiếp tục cùng tang thi vật lộn.
Lần này thần may mắn cũng không chiếu cố hắn, mấy con thang thi lang thang khác trong tiểu khu cũng lục đục đi tới gia nhập trận chiến.
Ở một giây cuối cùng trước khi bị tang thi xé xác, ông chủ nhìn đến Lâm An vẫn như cũ đứng trước cửa vẫy tay, hắn rốt cuộc hiểu ra cậu đã sớm thấy được tang thi sau lưng hắn, biết rõ hắn không trốn thoát được.
Trong bóng đêm, hắn mơ hồ có thể nhìn thấy gương mặt trắng nõn không tì vết của đối phương đang cười nhạo hắn, cũng vẫy tay chào hắn lần cuối: Vĩnh biệt thằng chóa!
Đây là suy nghĩ cuối cùng của ông chủ.
********
Lâm An đang trong nhà quét tước vệ sinh đến cửa kính ban công phát hiện một vết bẩn.
Kỳ thật đấy cũng không được coi là vết bẩn, chỉ là cửa kính trong suốt trơn bóng bỗng có một chấm đen nhỏ xíu, giống như lúc làm kính bị dính tí tạp chất lẫn vào giữa kính.
Nhưng đối với đầu óc ngu ngơ hiện tại của Lâm An, đây là vết bẩn.
Cậu cầm một chiếc khăn vuông nhỏ màu trắng, nghiêm túc xoa vết bẩn, kể cả…
Xoa xoa một hồi liền ngửi thấy mùi đồ ăn, đói ghê á. Lâm An nuốt nước miếng, tầm mắt đang nhìn chằm chằm chấm đen dần dần chuyển xuống dưới.
Một đám tang thi bẩn bẩn đang vây quanh một đống thịt nhoe nhoét cũng dơ dơ, bên cạnh còn có một con tang thi bị chém thành nhiều mảnh cũng bẩn không kém.
Lâm An dừng một chút, tiếp tục tủi thân lau cửa kính.
Thật giống lúc đang đói có người ngồi ăn sơn hào hải vị bên cạnh, bạn đang chuẩn bị múc một bát canh thì thấy đối phương dùng hai tay bốc thức ăn trên bàn, một bên nhét đồ vào miệng một bên rơi vãi lung tung, trên tay trên mặt dính đầy dầu mỡ, thậm chí khi phát hiện bạn cũng muốn ăn liền phun nước miếng khắp bàn.
Tự nhiên mất hết khẩu vị.
Tuy rằng rất đói nhưng Lâm An tỏ vẻ: Vẫn có thể nhịn được chút nữa!
Mạt thế xuất hiện ngày thứ ba, toàn thành phố mất điện.
Đối với Lâm An thì mất điện cũng chả ảnh hưởng gì, cậu vẫn như cũ năm tháng tĩnh hảo mà ở trong nhà.
Sinh hoạt hằng ngày chính là cho cún ăn, thay nước, quét dọn phòng ở, rửa đồ vật, lau cửa kính, sau đó chờ đến lúc ngoài cửa có đồ ăn thì ra cửa diện bích một lúc.
Mãi cho đến khi mạt thế xuất hiện ngày thứ mười, nhà Lâm An mất nước.
Nhìn “tinh hoa” của Tiểu Phúc nổi trên bồn cầu, cậu một chút cũng không ổn.
Lâm An: Ọe~