Skip to main content
logo-truyenbiz.net

Chương 10

5:43 chiều – 30/08/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 10 tại dualeotruyen

74.

Vì hiện tại tôi đã ngửi được pheromone rồi, vậy nên dưới sự khuyên bảo tận tình của mẹ tôi và Trác Minh Đốc, tôi bèn đến bệnh viện kiểm tra.

Bác sĩ bảo: “Ừm, hiện tại tuyến thể của cậu gần như đã hoàn chỉnh, gần đây chú ý tí, kỳ phát tình của cậu có thể sắp đến rồi.”

“Cậu có bạn đời Alpha không?”

“Có ạ.” Tôi gật đầu.

“Nếu vậy thì hai người cần khắc chế một chút, dù sao cậu cũng phân tính muộn, lại còn là lần đầu tiên phát tình nên tránh đánh dấu.”

“Vâng ạ, cảm ơn bác sĩ.”

“Không có gì, nhớ chuẩn bị thuốc ức chế, cậu biết dùng thế nào không?”

“Biết rồi biết rồi ạ, tạm biệt bác sĩ.”

“Ừm, chào cậu.”

75.

“Sao rồi?”

“Bác sĩ noi kỳ phát tình của em sắp đến, chú ý một chút.” Tôi sờ lên tuyến thể của mình, bây giờ rõ ràng đã cảm nhận được rất rõ.

Hầu kết của Trác Minh Đốc trượt khẽ, đôi mắt nhìn chòng chọc.

Ai u, bé A ngây thơ như lày còn chưa tiếp xúc với mấy chuyện như vầy đâu.

“Suy nghĩ gì đấy, hứ?”

Tôi thọc eo cậu.

Trác Minh Đốc giữ lấy tay tôi.

“Lần đầu không được,” Tôi thỏ thẻ bên tai cậu, nhân tiện cắn cắn lên vành tai, “Sau này lần nào cũng nhờ anh giúp em hết, được không?”

Lỗ tai Trác Minh Đốc đỏ như muốn nhỏ máu.

Áu, ai mà không thích bé A ngây thơ ngòn ngọt chứ?

Dù sao tôi vẫn thích.

76.

Việc không biết kỳ phát tình sẽ đến vào lúc nào thật đáng ghét.

Khi nào thì nó mới ghé đây?!

Tâm tình của tôi lúc này chả khác nào thời gian chờ điểm thi đại học hết.

Lo vãi luôn á á á á á!

Tôi bắt chéo chân vùi mình trên ghế, thuốc ức chế trong túi chọt lên chân tôi.

Chậc, phiền vãi.

Tới lẹ lẹ đi.

Ghét vỡi.

77.

Hôm nay không mưa, buổi tối tôi sẽ đi chạy bộ với Trác Minh Đốc trên sân thể dục.

“Phù…”

Tôi lau mồ hôi trên mặt, Trác Minh Đốc đưa ly nước của cậu cho tôi.

Chồng chồng già hết rồi ai còn quản chạm miệng hay không, tôi vặn nắp tu một ngụm to.

“Chậm đã chậm đã, uống nhanh không tốt cho cơ thế.” Trác Minh Đốc dạy.

“Rồi rồi.”

Tôi đưa chai nước cho cậu, trong lòng nghĩ lần sau vẫn không nên lười, tự mang theo chai nước của mình thôi.

Cái chai của Trác Minh Đốc toàn mùi bún ốc.

Trước khi phân hóa thì không sao, nhưng bây giờ có thể ngửi được pheromone rồi, mỗi lần uống nước hay hôn nhẹ thôi, cũng có cảm giác như vừa ăn xong bún ốc í.

Lại còn là bún ốc nhạt toẹt nữa.

Cứ như tên khốn chơi xong không chịu trách nhiệm ấy.

Nghĩ thế, tôi không nhịn được nhéo mặt cậu: “Tên khốn nhà anh.”

Trác Minh Đốc nằm không trúng đạn: “Anh làm sao mà anh?”

“Anh thơm quá, làm em đói.” Tôi chui vào lòng cậu cọ cọ, “Thằng oắt này, ngửi được chứ không ăn được.”

“Là anh sai.” Trác Minh Đốc đáp lại, “Từ từ, sao em nóng vậy?”

Tôi muốn ngồi dậy như hai chân nhũn nhão ra, tay Trác Minh Đốc dán lên mặt tôi, hai nhiệt độ đối lập nhau rất lớn.

“Có phải đến kỳ phát tình không?” Trác Minh Đốc đỡ tôi, để tôi dựa vào người cậu.

“Chắc thế.” Tôi lấy thuốc ức chế trong túi ra, “Cái thằng nhãi này cuối cùng cũng đến, chúng ta đến rừng cây nhỏ bên kia đi, sân thể dục khá nhiều người.”

“Được,”

Trác Minh Đốc cẩn thận đỡ tôi, làm như giây tiếp theo tôi sẽ ngủm củ tỏi vậy.

Tôi cười: “Thoải mái đi cậu em, anh phát tình chứ không phải ngỏm.”

Tay Trác Minh Đốc run lên đỡ tôi, thiếu chút nữa là tôi biểu diễn một màn ngã ngửa ra sau giãy đành đạch trên đất cho cậu xem rồi.

“……..”

“Honey à, em nghĩ là em có đối tượng, nên đừng có để em không có 1 dựa dẫm cảm ơn.”

78.

Rừng cây nhỏ vừa u ám vừa yên tĩnh, chỉ nghe được tiếng thở dồn dập của tôi cùng tiếng nuốt nước miếng đầy càng thẳng của Trác Minh Đốc.

Nghe không ổn quá.

Vì để giảm bớt không khí không thích hợp để xuất hiện ở Tấn Giang, tôi bèn câu có câu chăng với Trác Minh Đốc.

“Đốc ơi, anh nói xem mùi em là mùi gì.”

“Không biết, nhưng mùi gì anh cũng thích hết.”

“Không phải vô nghĩa à, anh nói thật xem, có từng ảo tưởng qua pheromone của em là hương gì chưa?”

“Ờm, anh thấy, ai dà ai dà, dù sao lát cung biết ngay ấy mà.”

“Anh nói nghe xem, em cũng không vì chuyện này mà cáu giận đâu.”

Tôi cật lực hướng dẫn, nhưng Trác Minh Đốc thà chết cũng không mở mồm.

Như cầu sống của thằng oắt này cũng mạnh gớm.

“….Đốc ơi, anh có nghe ra mùi hương nào không?”

Một mùi hương nồng đậm lan tràn tứ phía, vừa xa lạ lại rất quen thuộc.

“….Hình như, nghe ra rồi….”

“….Là pheromone của em sao?”

“Hình như, thế….”

Xuất hiện nữa rồi, cái bầu không khí xấu hổ trong yên lặng khỉ gió này.

79.

Pheromone của tôi, là mùi bọ xít.

Bọ xít, hay còn gọi là ‘Sâu chín’.

Vùng Trung Nguyên tục gọi là ‘Côn trùng thúi như ***’.

Chợt tôi nhớ đến những lời an ủi trước kia từng nói với Trác Minh Đốc.

Vai hề là tôi mới đúng.