Skip to main content
logo-truyenbiz.net
Dưa leo tr Đam Mỹ Tinh Tế Tu Yêu Chương 47: Tuyết Lang

Chương 47: Tuyết Lang

12:29 sáng – 06/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 47: Tuyết Lang tại dualeotruyen

Nói là đồng hương, không phải là nói đồng hương đến thế giới tu chân của Thanh Dương mà là nói đến hành tinh khế ước thú.

Chẳng qua Tuyết Lang cũng giống như mọi truyền thuyết mà Thanh Dương đã từng nghe người xưa kể lại, yêu vật trải qua hơn một ngàn năm tiến hóa đạt tới thực lực cực mạnh trở thành đại thánh thú. Nó hoàn toàn khác với Thanh Dương, bất quá chỉ là 1 tiểu nãi bão mới sinh được nửa năm chỉ dựa vào hấp thu năng lượng mà trở thành thánh thú.

Tuyết Lang nhanh chóng hỏi Thanh Dương một vài vấn đề rồi không nói gì nữa chỉ ngồi ở cửa sơn động, dùng ánh mắt u lục không chớp mắt nhìn chằm chằm Thanh Dương.

Thanh Dương nhẫn nại nửa ngày rốt cuộc nhịn không được uyển chuyển mở miệng: “Vị này… Lang huynh, ngươi tên là gì?”

“Không.” Tuyết Lang nghiêng mặt chỉ lưu lại một phần khuôn mặt góc cạnh phân minh đối diện với Thanh Dương.

Đây là… hâm mộ hắn? Hâm mộ hắn có tên còn người nọ thì không có sao? Thanh Dương miên man phỏng đoán tâm tư người khác không biết rằng Tuyết Lang có tinh thần lực quá cường đại nên lúc này nó dễ dàng đọc được những gì Thanh Dương nghĩ “Ngươi có danh tự còn ta không có danh tự ” kia.

“Kia… Lang huynh ngươi… Vì sao không mặc quần áo?” Đây mới là vấn đề Thanh Dương chân chính muốn hỏi, ngồi cùng một người trần như nhộng trong 1 một hang động, Thanh Dương chung quy là không được tự nhiên.

Hắn cũng không giống mấy tiểu thụ được miêu tả trong tiểu thuyết đam mỹ thời kỳ đầu trên Trái Đất, chỉ cần thấy nam nhân có vóc người đẹp 1 chút là mặt đỏ tim đập, hay thấy cúc hoa căng thẳng hay thấy có lỗi với tiểu công của mình. Thật kỳ quái, tại sao hắn mới chỉ là 1 tiểu yêu mà đã có thể huyễn hóa ra quần áo còn Tuyết Lang đã tới Nguyên Anh kỳ mà vẫn còn xích lỏa? Chẳng lẽ người kia là lộ X nghiện?

Cuối cùng chúng ta đã hiểu vì sao Dịch Trạch lại phẫn nộ đến mức muốn hack sập vạn độ rồi, nhìn xem, 1 nãi báo nãi thanh nãi khí thuần khiết là vậy đã bị vạn độ dạy dỗ ra thành cái dạng gì rồi.

“Không.” Tuyết Lang vẫn trả lời ngắn gọn như trước, nhưng mà lần này hắn quay hướng mặt lên nhìn trời chỉ lưu lại một cái ót cho Thanh Dương.

Thanh Dương ngộ ra được 1 điều. Thế giới này tuy không có người tu chân và yêu vật, nhưng lại có dị năng giả cùng khế ước thú, cũng giống như dị năng giả thông qua quá trình tu luyện để nâng cao thực lực, thực lực có thể đạt tới một cảnh giới bất khả tư nghị nhưng không có chút đạo pháp nào thì khế ước thú nơi này đồng dạng cũng vậy, thực lực cũng có thể biến cường mà 1 chút yêu pháp thông thường cũng không biết. Lực lượng chủ yếu là để dùng cho chiến đấu, cho dù là dị năng giả hệ tinh thần hay dị năng giả hệ trị liệu cũng tồn tại vi mục đích chiến đấu nên loại phép thuật như huyến hóa gì đó mới bị mai một đi như vậy.

“Ngươi… Vì sao muốn đưa ta đến đây?” Thanh Dương hỏi tiếp.

Nhìn động tác Tuyết Lang ngăn cản ở cửa động có thể thấy được Tuyết Lang không định để Thanh Dương rời khỏi đây nhưng chung quy là Tuyết lang cũng không gây thương tổn cho hắn, không biết là đang định làm gì đây?

Tuyết Lang nghe xong câu hỏi của Thanh Dương liền xoay đầu lại dùng ánh mắt theo dõi hắn, một chút không dời: “để ăn.”

Thanh Dương sợ run cả người, này ăn tuyệt đối không phải cái “ ăn” trong miệng Dịch Trạch mà là thật sự sẽ ăn vào bụng a.

“Kia… Mới vừa rồi vì sao không cắn chết ta? Cũng tránh khỏi bị thương như vậy.” Thanh Dương nhìn cánh tay Tuyết Lang bị thương 1 chút rồi hỏi.

Người duy nhất trên thế giới này có thể thoải mái hỏi một yêu vật mở miệng là muốn ăn mình, thắc mắc vì sao vừa rồi ngươi không cắn chết ta a, chắc chỉ có mình Thanh Dương!

Tuyết Lang dùng ánh mắt sâu kín trừng Thanh Dương: “Năng lượng, để ngươi còn sống ta có thể ăn rất nhiều lần.”

Thanh Dương nhất thời hiểu ra, Tuyết Lang dựa vào năng lượng để sống, cũng giống như hắn lúc trước.

Kỳ thật nãi báo do khuyết thiếu năng lượng nên mới chết đi nên nguyên anh Thanh Dương mới có cơ hội bám vào cơ thể nãi báo, nguyên anh còn thì năng lượng cũng còn giúp thân thể nãi báo còn sống, nhưng là bởi vì hắn đánh bậy đánh bạ mà điều động nguyên khí bẩm sinh, khiến cho thân thể nãi báo không thể tiếp tục trưởng thành. Khi Hoa Thiên Tề hợp thể với phong hồ đã kích thích năng lượng trong thân thể hắn, khiến hắn hấp thu năng lượng. Nếu không bởi vì Dịch Trạch có lẽ hắn cũng sẽ giống Tuyết Lang này, không ngừng mà tìm kiếm năng lượng để hấp thu.

Thanh Dương không biết trước đây Tuyết Lang chính là thánh thú bị nhân loại phát hiện, trong thời điểm bị toàn liên minh đuổi bắt đã rơi vào lỗ đen. Bất quá thực lực hắn cực mạnh nên mới sống sót đến được nơi không có cách nào quay về này.

Thảm hại hơn chính là, nơi này không có năng lượng thạch. Thánh thú như hắn lúc sinh ra cũng chính là 1 khế ước thú bị đột biến bệnh tật, kỳ thật đó không phải bệnh, mà là dấu hiệu tiến hóa. Nếu như là một thánh thú sinh ra 1 ấu thú giống nãi báo thì trong thời gian ấu kỳ, 1 phần năng lượng trong cơ thể mẹ có thể truyền vào cơ thể ấu thú giúp ấu thú sống sót trong giai đoạn khó khăn nhất, chờ đến khi ấu thú có thể tự tìm kiếm năng lượng sẽ chậm rãi tiến hóa. Chỉ cần trong quá trình tiến hóa, ấu thú không bị cắn chết hoặc là bị nhân loại bắt được, bị trở thành khế ước thú thì cuối cùng ấu thú cũng sẽ chậm rãi tiến hóa thành hình người.

Loại này đột biến gien này của khế ước thú vốn là độc nhất vô nhị, nhưng ấu thú có thể may mắn sống qua giai đoạn gầy yếu lúc ban đầu kia thực sự quá ít ỏi, rồi trong quá trình trưởng thành còn không ngừng phải tìm kiếm năng lượng, tranh đoạt năng lượng để tiến hóa thành thánh thú, cả trăm ngàn năm qua cũng chỉ có 2, 3 ấu thú thành công.

Tuyết Lang bị nhân loại phát hiện, bị đuổi bắt từ hành tinh khế ước thú đến tận lỗ đen này, sau đến nơi đây cũng không có năng lượng thạch nó đành phải đánh chủ ý lên người dân ở đây. Khế ước thú chưa tiến hóa chỉ có thể hấp thu năng lượng của dị năng giả cùng năng lượng của năng lượng thạch, còn sau khi tiến hóa thành thánh thú, nó có thể hấp thu chân nguyên bản mạng của nhân loại.

Vi sinh tồn mỗi tháng Tuyết Lang phải bắt 1 người để hấp thu năng lượng, con người bị nó hấp thu chân nguyên bản mạng sẽ bị biến thành một khối thây khô, mà nó còn cho tới bây giờ chính là một đoàn bóng trắng nên mới bị người nơi đây gọi là quỷ.

Từ khi có hồng hồ tử thì nó bắt người càng ngày càng khó, sau đó thân thể Tuyết Lang tự nhiên cũng trở nên càng ngày càng suy yếu.

Đây là á không gian sau lỗ đen, không gian này trong lúc lơ đãng có thể hấp thu sinh mệnh cùng năng lượng của dân cư nơi này, đó cũng là lý do mà vì sao các dị năng giả tới đây rồi lại không có cách nào khôi phục lại năng lượng.

Thanh Dương cùng hồng hồ tử đều đã nhận ra điểm ấy, hồng hồ tử thì không quan tâm đến chuyện này, sống qua ngày nào thì biết ngày ấy, còn Thanh Dương vẫn có thể tu luyện thông qua nguyên khí đất trời nên không lưu tâm. Còn những người khác lại thì bởi vì khi đến đây dị năng bị hút đi cơ thể dư lại không được bao nhiêu, sau khôi phục được 1 chút thì lại bị không gian hấp thụ nên họ luôn cho rằng mình không có cách nào khôi phục dị năng.

Nhưng Tuyết Lang thì không thể mặc kệ như vậy. Nó tiến hóa thành thánh thú, từ sinh ra đã cần đến năng lượng, nếu cơ thể thiếu năng lượng tới mức giới hạn thì nó sẽ bị thoái hóa. Một khi tiến vào thoái hóa nó sẽ không còn là 1 thánh thú nữa.

Đã từng đứng trên đỉnh thành công sao có thể chịu bò lại dưới đáy cốc.

Trong khi Tuyết Lang đang lo lắng thì nó gặp được Thanh Dương.

Nó lập tức nhận ra Thanh Dương cũng là 1 thánh thú như nó nhưng cấp bậc thì thấp hơn nhiều nên nó bắt đầu đánh chủ ý lên năng lượng của Thanh Dương. Nó muốn đem Thanh Dương lông tóc vô thương mang về hang động để nuôi, cứ nửa tháng lại hấp thu một lần năng lượng, không thể để cho hắn chết, nếu không nửa tháng sau nó sẽ không còn gì để ăn.

Nhưng mà nó không ngờ tới nguyên hình của Thanh Dương lại là 1 tiểu nãi báo hồ hồ nhỏ như vậy, khiến nó sợ, chỉ sợ lỡ mình mạnh tay 1 cái là bóp chết vật nhỏ này. Đây là thánh thú sao? Tuyết Lang cảm thấy mình không thể hiểu nổi mọi chuyện.

Cho nên nó yêu cầu Thanh Dương biến thành hình người, đỡ cho nó có cảm giác tội lỗi như mình đang khi dễ 1 ấu thú.

Sau đó, ai biết dù Thanh Dương đã biến thành hình người rồi thì trong mắt Tuyết Lang đó vẫn là 1 tiểu nãi báo nhuyễn nhuyễn mềm mềm, thật sự là không có biện pháp xuống tay. Nên nó chỉ còn cách ngồi canh giữ ở cửa động, không cho vật nhỏ trốn, cũng không có cách nào ăn vật nhỏ.

Bất quá, đói bụng, khuyết thiếu năng lượng. Tuyết Lang dùng ánh mắt sâu kín nhìn Thanh Dương, có chút khống chế không được lộ ra răng nanh.

“Ngươi… Ăn người sao?” Thanh Dương hỏi.

“Tìm không thấy năng lượng thạch liền ăn.” Tuyết Lang vẫn là nhìn Thanh Dương, vươn ra đầu lưỡi liếm liếm môi.

“Nhiều không?”

“Không nhớ rõ.” Tuyết Lang nghĩ nghĩ, còn nói, “Rất nhiều.”

Thanh Dương nhìn Tuyết Lang nhíu nhíu mi, là 1 yêu tu chuyên đi hại người. Nếu bây giờ hắn vẫn còn là người tu chân trong dĩ vãn thì cho dù nguy hiểm tới đâu hắn cũng sẽ liều mình giết chết yêu tu này. Nhưng hắn bây giờ là nãi báo, hắn hiểu rõ thân thể khi khuyết thiếu năng lượng bao nhiêu thống khổ, có bao nhiêu không thể khống chế, đây cũng không phải điều 1 khế ước thú có thể chịu đựng được.

“Nếu có thể không ăn, ngươi sẽ không ăn sao?”

Báo tử này thật ngốc? Nó đói bụng đến như vậy rồi mà còn định thảo luận chuyện ăn với không ăn với nó. Tuyết Lang có chút không kiên nhẫn áp chế đói khát trả lời: “Ta tìm không thấy năng lượng thạch nên mới ăn bọn họ.”

Nói cách khác, Tuyết Lang không nguyện ý ăn người.

Thanh Dương chẳng biết tại sao trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm, hắn nhìn Tuyết Lang trong chốc lát, đột nhiên mở miệng: “Ta có thể chỉ cho ngươi cách hấp thu năng lượng mà không cần năng lượng thạch hay ăn người, ngươi sẽ không ăn người nữa chứ?”

Tuyết Lang nghiến răng: “Ăn ngươi.”

Thanh Dương bất đắc dĩ đỡ trán, tiếp tục hướng dẫn từng bước: “Không phải, ngươi có thể chính mình… Ách… Chính mình tạo ra năng lượng.”

Thanh Dương không biết biểu đạt như thế nào.

Tuyết Lang nhíu mày: “Đau.”

Chính mình ăn chính mình đương nhiên sẽ rất đau, hắn hoài nghi nhìn Thanh Dương, muốn coi hắn là ấu thú mà lừa đảo sao?

Thanh Dương lau lau mặt, tâm loạn 1 hồi mới nói với Tuyết Lang: “Ngươi lại đây!”

Tuyết Lang chần chờ trong chốc lát, chậm rãi đi qua, cảnh giác nhìn Thanh Dương.

Thanh Dương cũng yên lặng đánh giá Tuyết Lang, thân hình cao lớn lanh lẹ, khí lực kiện mỹ, tóc ngắn màu bạc, ánh mắt thâm thúy u lục cùng với ngũ quan góc cạnh phân minh, này mà đến đại học St.Tres thì chính là 1 soái ca.

Bất quá người này không đẹp giống Dịch Trạch, hắn nhìn sẽ không đỏ mặt tim đập, trái tim Thanh Dương vui sướng hài lòng, vẫn là Dịch Trạch hảo a.

Tuyết Lang ngồi trước mặt Thanh Dương để Thanh Dương nắm tay nó, bàn tay đặt lên bàn tay.

“Ngươi để ta ăn ngươi? Chính mình cho ta ăn?” mặt Tuyết Lang lộ ra vẻ nghi hoặc, đây là lần đầu tiên gặp 1 ấu thú đầu óc có vấn đề như vậy? Hắn nhớ lại bóng dáng khờ ngốc của nãi báo cảm thấy mình đã hiểu ý của Thanh Dương. Vật đã đưa đến miệng sao có thể không ăn, Tuyết Lang lập tức nghiêm túc nói: “Kia, ta không khách khí.”

Nó nghĩ nghĩ lại cảm thấy không ổn, nên nói thêm 1 câu: “Yên tâm, không để ngươi chết.”

Thanh Dương dở khóc dở cười, tự nhiên lại có chút hảo cảm với Tuyết Lang không có tâm cơ này. Làm cho người hướng thiện cũng là chức trách của người tu chân, chỉ đường dẫn lối cho 1 yêu tu lạc hướng cũng là 1 cái duyên pháp của bọn họ.

Hắn đặt bàn tay lên bàn tay Tuyết Lang nói: “Ngươi không cần hấp thu năng lượng của ta, ta sẽ truyền cảm giác cho ngươi.”

Cho dù hắn nói cho Tuyết Lang khẩu quyết tâm pháp thì Tuyết lang cũng không hiểu, huống chi hắn cũng không thể đem tâm pháp của đại đạo môn dạy cho người khác, nên hắn dùng năng lượng của bản thân dẫn đường, để Tuyết Lang nhìn thấy phương pháp hấp thu thiên địa nguyên khí, còn về sau như thế nào, thì còn phải xem tạo hóa của Tuyết Lang. Như vậy vừa có thể bảo trụ tánh mạng của mình; vừa có thể cứu mạng rất nhiều người ở đây; còn có thể dẫn đường hướng thiện cho 1 yêu vật.

Đương nhiên, nếu được như vậy thì tốt nhất còn nếu này yêu vật này vẫn chấp mê bất ngộ đi hại người, thì hắn cũng sẽ tìm mọi cách để loại trừ. Hiện tại, bất quá là cho hắn một cái cơ hội, cũng cho mình một cái cơ hội mà thôi.

Một cỗ nhiệt lưu chảy vào trong cơ thể Tuyết Lang, cảm giác ấm áp dào dạt dung nhập tứ chi trăm huyệt, loại cảm giác này thoải mái đế mức làm hắn muốn ngay lập tức đem hấp thu toàn bộ nãi báo trước mắt này, đã lâu lắm rồi nó không được ăn năng lượng tinh thuần đến thế.

Bất quá nó vẫn nhịn được, bởi vì nãi báo nói nó không được hấp thu. Tuyết Lang là một thánh thú đơn thuần luôn biết giữ lời hứa của mình, nói không hút thì bất kể có chuyện gì xảy ra cũng không hút.

Thanh Dương thấy nó ẩn nhẫn nhắm mắt lại, lông mi không ngừng run run, hiển nhiên là đang cưỡng chế bản năng trong cơ thể.

1 yêu vật như vậy cũng không phải 1 yêu vật xấu?

Sau đó, Thanh Dương không còn cố ý dùng năng lượng hấp dẫn yêu vật này nữa mà chuyên tâm giúp nó lĩnh hội cách để bản tâm câu thông cùng ngoại giới, cách hấp thu thiên địa tinh hoa như thế nào.

Sau vài cái chu thiên, Tuyết Lang mở to mắt, ánh mắt u lục lúc này trở nên xanh biếc, sáng suốt thông thấu nhìn Thanh Dương không chớp mắt.

“Được không?” Thanh Dương hỏi.

Tuyết Lang gật gật đầu, ánh mắt vẫn không rời khỏi Thanh Dương.

“ Về sau sẽ không ăn người nữa được không?” Thanh Dương nghĩ nghĩ rồi bổ sung, “Khế ước thú cũng không được.”

Tuyết Lang suy nghĩ một lát sau gật đầu: “Ta đáp ứng ngươi, Thanh Dương.”

Hắn gọi 2 tiếng Thanh Dương thanh âm có chút khác thường, Thanh Dương nhìn nhìn hắn, rốt cục phát hiện Tuyết Lang có điểm không ổn, mặt đều tái mét cả đi rồi.

Hắn nghiêng đầu quay sang chỗ khác muốn chạy, lại bị Tuyết Lang đè lại đặt ở dưới thân.

“Ngươi… Ngươi muốn làm gì?”

Tuyết Lang trừng hắn lắc lắc đầu: “Không biết.”

Đây là một khế ước thú thuần khiết đến nước nào a, trăm ngàn năm qua chỉ biết hút năng lượng, gặp được giống cái cùng tộc phản ứng đầu tiên cũng chỉ là ăn luôn mà không phải giao hợp.

Hắn cũng không phải thích Thanh Dương, chỉ là trong 1 thời gian dài không giải quyết, vừa được cung cấp năng lượng nên tinh lực dư thừa trong thời gian dài ào ạt muốn xông ra.

Thanh Dương run rẩy thân mình: “Ngươi có thể dùng tay.” Vạn độ dạy thế.

Tuyết Lang nháy mắt mấy cái: “Không, ngươi dạy ta.”

Thanh Dương muốn khóc, “Cọ cọ liền hảo, bên kia có tảng đá đó.”

Tuyết Lang nhìn nhìn chằm chằm tảng đá: “Rất cứng.”

Rồi nhanh nhẹn nhéo đùi Thanh Dương đùi: “Rất mềm.”

Vừa nói xong liền muốn cọ vào đùi Thanh Dương.

Thanh Dương cắn răng một cái, liền biến thành tiểu nãi báo.

Tuyết Lang cho dù cầm thú đến đâu cũng biết không thể giao hợp với ấu thú, nó nhìn chằm chằm vào thân thể run run rẩy rẩy của nãi báo, thật sự không biết nên phản ứng như thế nào, chỉ có thể duy trì tư thế chống cánh tay ôm toàn bộ nãi báo vào lòng.

Khi Dịch Trạch lần theo tung tích tìm đến đã nhìn thấy một màn như vậy——

Một tên đàn ông trần như nhộng cao to đẹp đẽ đè, đỉnh dục vọng, thú tính mười phần đang theo dõi tiểu nãi báo run rẩy của hắn.

Làm thịt cái tên luyến thú nghiện này!

Đây là ý tưởng duy nhất của Dịch Trạch.