Skip to main content
logo-truyenbiz.net

Chương 29

2:58 sáng – 10/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 29 tại dưa leo tr

Cửa chống trộm nhà Thái Kỳ mở rộng, tôi hoài nghi bước lên cầu thang, bên trong đèn sáng trưng, đợi tôi lên đến tầng hai, đã thấy đồng chí Thái Kỳ đứng trên hành lang.

Tôi cũng không biết nội tâm của đồng chí Thái Kỳ lại sống động như vậy.

Một thân áo ngủ hình con gấu cực bạo lực kia hắn mặc vào vừa dí dỏm lại bỉ ổi, với bộ đồ ngủ này, tôi đột nhiên phát hiện ra, thì ra đồng chí Thái Kỳ còn có một mặt rất chính thái* như vậy, dưới ánh đèn của hành lang, làn da hắn sáng lên như ngọc dương chi.

*chính thái = shota : chỉ các chàng trai/ bé trai trẻ tuổi ngây thơ , bạn nào đọc Chết! Sập bẫy rồi chắc biết.

“Liều chết triền miên với Ninh tiểu tổng ?” Hắn ngáp một cái, trên gò má của khuôn mặt tái nhợt có hai quầng đỏ ửng không được bình thường.

“…” Tôi không nên trông chờ gì vào cái miệng của Thái Kỳ có thể mọc ra được ngà voi.

“Ba mươi bốn phút hai mươi giây!” Hắn giơ đồng hồ đeo tay lên, tựa vào cầu thang, cười như không cười nhìn tôi, “Xe của Ninh tiểu tổng dừng ở dưới lầu lâu như vậy! Đủ để làm rất nhiều chuyện!”

Hắn lại còn tính giờ.

Tôi trợn trắng mắt với hắn, hắn lập tức liền vui vẻ, đưa tay qua, kéo tôi, lấy khuỷu tay đặt lên gáy tôi, “Thành thật khai báo, tán gẫu cái gì với cậu ta rồi?”

Tôi lè lưỡi, trợn mặt nhìn thẳng, liều mạng giựt cánh tay của hắn ra: “Tôi ngủ quên mất trên xe anh ta! Xe anh ta có điều hòa!”

Thái Kỳ lập tức buông tay ra, âm trầm cười gian: “Chẳng lẽ nhà tôi ngay cả điều hòa cũng không có?”

Tôi gãi gãi đầu, đối với cái kiểu suy luận một bước ba nhảy của hắn thật bất lực không tài nào lý giải nổi.

“Vào đi!” Hắn hất đầu về phía tôi, ý bảo tôi bước theo hắn vào nhà, ánh đèn bên trong ấm áp vô cùng, phòng của Thái Kỳ được dọn dẹp cực kỳ sạch sẽ, cả phòng lấy màu xanh nước biển làm chủ đạo, nhẹ nhàng thoải mái, giống con người của hắn.

Tôi vừa vào cửa đã quăng giày, ngó dáo dác nhìn xung quanh.

Thái Kỳ vừa quay đầu, lập tức cưới đến vui vẻ: “Hồng Kỳ, thà cô đừng bỏ giày ra còn hơn, xem chân cô đen chưa kìa!”

Tôi yên lặng cúi đầu nhìn chân mình, bởi vì mấy ngày phơi nắng liên tiếp, nó đã đen thành cháy sém, tôi lại chỉ cố bảo vệ mặt, vậy nên tôi đau lòng giải thích với Thái Kỳ: “Tôi quyết định lần sau thoa xong mặt xong, nhân tiện cũng thoa lên chân luôn, kem chống nắng sắp dùng hết rồi!”

Hắn thoa một chút, tiện tay ném tới một bình kem chống nắng to đùng, không biết làm sao mà nhìn tôi: “Diệp Hồng Kỳ, cô có chút tự giác của một đứa con gái có được không!”

“…” Tôi nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của hắn, lại nhìn xuống, quả nhiên thấy một đôi bàn chân lớn trắng bóc, không khỏi co quắp: “Thái trợ lý, là con gái thì đều phải bảo dưỡng giống anh sao?”

Hắn giận quá hóa cười, ngoắc ngoắc ngón tay với tôi, vỗ vỗ chiếc ghế sa lon bên cạnh.

Tôi suy tư trong không phẩy năm giây, quyết định vẩy chân, vui vẻ ngồi bên cạnh nghe hắn huấn luyện, bởi vì tôi đột nhiên nhớ ra, phí đi đường hôm đi công tác tôi còn chưa được trả.

Tôi đúng là chỉ vì năm đấu gạo mà cúi mình…

“Diệp Hồng Kỳ, tài liệu đâu?” Thái Kỳ nhìn nhìn bàn tay trống rỗng của tôi, cực kỳ quái hỏi: “Chẳng lẽ cô ghi chép nhân tạo trong não sao?”

Hắn tặc tặc khen ngợi: “Ninh tiểu tổng họp hành thế nào? Truyền thụ ý chỉ thế nào vậy? Có thể chữa khỏi chứng mất trí nhớ của cô vậy? Tôi nhớ bình thường cô thích ghi ghi chép chép lắm cơ mà, sao đến lúc cậu ta họp, cô lại thành nhân tài tốc kí vậy?”

Tôi cứng đơ người cười khan, một xập tài liệu cực dày kia, đã bỏ trên xe Ninh Mặc mất rồi, lúc tôi đi lên, chỉ vinh dự cầm mỗi cháo trắng của Tô tổng.

Tôi ngượng ngùng dâng cháo trắng lên, che khuất mặt mình.

Thái Kỳ quả nhiên rất là kinh ngạc: ‘A? Cô nấu cháo sao? Cô thần kỳ quá nha, giờ làm việc, cô nấu ở đâu được?”

Tôi lắp bắp cắn đầu ngón tay: “Là gian phụ sếp Tô già của anh tự mình nấu đấy!”

Phụt, một hớp cháo trắng bị hắn phun lên mặt tôi, tôi mở to mắt, nhìn từng hạt cháo trắng từ trên đầu tôi sền sệt chảy xuống.

Bụng đột nhiên kêu lên rầm rì.

Thật là mẹ nó tiện cách, lúc này, tôi đáng lẽ phải rống to một tiếng, giận dữ lật bàn, sau đó lòng đầy căm phẫn mà chỉ trích đồng chí Thái Kỳ đang cười sặc sụa kia chứ.

Sao lại đói bụng chứ! Lại còn kêu vang dội như vậy.

Thái Kỳ yên lặng lấy một tờ giấy, suy yếu đưa tới, miệng nuốt nuốt cháo: “Nếu cô muốn ăn, thì cứ lấy mà ăn, tay nghề của sếp T

ô già cô đừng có ôm hy vọng nhiều!”

“…” Tôi lúng túng không phẩy một giây, cúi người xuống, đoạt lấy chiếc chén sứ màu trắng trong tay hắn, nuốt một hơi, cười trừ: “Tôi quên tài liệu trên xe Ninh Mặc mất rồi, tôi đi tìm anh ta, anh ăn cháo trước đi…”

Thái Kỳ khoanh tay ngồi trên sa lon lười biếng nhìn tôi, hỏi: “Lại là cố ý ném trên xe cậu ta chứ gì?”

Tôi lập tức liền nổi giận!

Muốn tôi bây giờ bình tĩnh như vậy, lại nhân văn như vậy, hỏng đầu phát tiện hay sao mà lại đi làm chuyện tiện cách như vậy, cố ý ném tài liệu trên xe Ninh Mặc chứ.

Tôi tức đến cả người run rẩy, vung tay một cái, kêu to: “Tôi cứ thích lạt mềm buộc chặt như thế đấy, làm sao!”

Thái Kỳ đột nhiên cười toe toét, bộ dáng cực kỳ vui vẻ: “Aiz, tôi sai rồi, cô đừng tức mà!”

Tôi vẫn còn đang phát run, bởi vì tôi phát hiện bên trong bình giữ nhiệt của Tô tổng, hình như có một chú ruồi đen đang ngao du trên cháo trắng, vừa nãy không nổi lên, bây giờ từ góc độ tôi đang đứng, liếc cái là thấy.

Nó vĩ đại như vậy, lại bất phàm như vậy, khiến cho bình cháo trắng đẹp đến mộng ảo kinh người.

Tôi bị thực đơn chay mặn kết hợp này của Tô tổng khiến cho rung động!

“Aiz, cô có cần tức đến như vậy không?” Thái Kỳ cười híp mắt, đoán chừng tâm tình đột nhiên chuyển biến, trở nên rất tốt, lại còn tự động vươn tay múc thêm một bát cháo trắng nữa, một đôi mắt hoa đào trước sau vẫn cười híp mắt nhìn tôi, đôi đũa bên miệng sùm sụp sùm sụp nhanh chóng húp cháo.

Tôi chỉ thấy con ruồi vĩ đại kia càng ngày càng gần miệng hắn, không nhịn được muốn nhắc nhở Thái đồng chí một chút.

Mới vừa há miệng…

“Tôi nên nhận lỗi, đoán chừng với cái trí thông minh của cô cũng chẳng chơi được cái gì lạt mềm buộc chặt đâu!” Thái Kỳ vui vẻ tiếp tục ăn cháo.

Tôi chậm rãi im lặng, nhìn hắn sụp một cái, đem cái con giàu protein kia húp xuống.

Lập tức che miệng lại, xông về phòng vệ sinh của hắn, ói đến trời đất quay cuồng…

Thái Kỳ cầm bát với đũa, đi đến phía sau tôi, nhìn tôi như vậy, không nhịn được cau mày: “Hồng Kỳ, cô bị cảm nắng sao, sao lại nôn thành như vậy.”

Nước mắt tôi dào dạt, lập tức hối hận, run run miệng nói cho hắn biết: “Thái trợ lý, tôi mới vừa thấy anh nuốt một con con ruồi, con ở trong cháo ấy…”

Tôi vừa mới khoa tay múa chân, sắc mặt của hắn liền thay đổi.

Cũng xông tới, liều mạng móc họng mà nôn ra.

“Nôn ra chưa vậy! Cô nhìn giúp tôi xem nào…” Hắn kiểu gì cũng buộc tôi phải giúp hắn, tôi nhắm hai mắt lại, vừa nghĩ tới con ruồi kia, lại nôn ra theo…

Tôi nôn…

Hắn cũng nôn theo…

Hắn nôn…

Tôi cũng nôn theo…

Cả một đêm, chúng tôi đều bận rộn nôn với nhau.

Sau mười một giờ, Tô tổng cuối cùng cũng gọi điện thoại tới.

Tôi mệt lả nằm trên ghế sa lon, Thái trợ lý cũng mệt lả, ngồi sát bên tôi trên ghế, tay cầm điện thoại vẫn còn run rẩy.

“Thái Kỳ, trợ lý Diệp đưa tài liệu cho cậu chưa?”

Thái Kỳ nhắm rồi lại nhắm mắt, hiển nhiên là đang đè nén tâm trạng của mình.

“Cô ấy vẫn đang ở đây, Tô tổng!”

Tô tổng dùng cái giọng rất chi là vui mừng nói: “Aiz, cũng mười một giờ rồi, hai người vẫn đang nghiên cứu tài liệu sao, Thái Kỳ, cậu đúng là nhân tài đấy!”

Gân xanh Thái Kỳ lại giật một cái, cáu: “Sao phải nấu cháo chứ?”

Giọng nói của Tô tổng lập tức trở nên thẹn thùng vô cùng: “Kỳ à, cậu có ăn hết không vậy, trong cháo nội dung hơi bị phong phú đấy!”

“…” Tôi nhìn thấy khuôn mặt Thái Kỳ từ trắng biến thành đen, hơn nữa có dấu hiệu nôn mửa lần hai.

Vội vàng kiên cường nhảy qua, vươn tay đón lấy điện thoại, giơ về phía nhà WC, mặc Thái Kỳ một đường chạy như bay qua.

Trong điện thoại, Tô tổng vẫn còn đang say mê: “Trong bình thật ra còn có một quả trứng luộc đấy! Tôi giấu phía dưới!”

Tôi yên lặng cúng bái Tô tổng một vạn lần trong lòng.

Thì ra chẳng những có thịt mà còn có cả trứng nữa, quả nhiên là một bát cháo trắng muôn màu muôn vẻ….

Vốn là đi thăm bệnh, lần này, đợi đến khi Thái Kỳ nôn xong, tôi kỳ tích phát hiện, bệnh tình của Thái đồng chí lại còn nặng hơn.

Sắc mặt của hắn so với lúc tôi tới còn tái nhợt hơn.

Cuốn chăn điều hòa, giống hệt như cái nem rán, mũi sụt sịt, ủ rũ ỉu xìu.

Tôi rất ân cần hỏi hắn: “Thái trợ lý, sao mới đó đã thành như vậy?”

Hắn ngẩng đầu nhìn tôi một cái, trong mắt không khỏi bi thương, “Tôi là do bị kinh hãi quá độ nên thế, vụ ẩu đả ngày hôm trước làm tôi liên tiếp gặp ác mộng, sáng sớm đã phát sốt!”

“…” Tôi dùng ánh mắt thắm thiết biểu đạt thái độ đồng tình.

“Diệp Hồng Kỳ, sao cô lại dùng khóe mắt khinh bỉ tôi!” Thái Kỳ lập tức giận dữ, mở vỏ nem đưa chân đá lung tung trên ghế.

Tôi nghĩ lại lúc trước cười bình tĩnh một tiếng, làm cho Ninh tiểu tổng tức đến bỏ đi, bây giờ quan tâm đồng tình một cái, lại tức chết đồng chí Thái Kỳ, không khỏi có chút mất mát.

“Thái trợ lý, tôi sai rồi, tôi phải luyện tập trước gương nhiều một chút, tôi kỳ thực đang đồng tình với anh mà!” Tôi trung thực giải thích.

Hắn hừ lạnh một tiếng, lại cuốn chặt cái vỏ nem lại, hỏi tôi: “Tài liệu nhớ được bao nhiêu?”

A? Tôi vò đầu, nhớ đến nội dung bên trên, cảm thấy rất nhức đầu, tựa hồ có vô số danh từ nghĩ rách cả não, nhưng mà để cho tôi cụ thể mà nói ra một cái, trái lại một chữ cũng không bật ra nổi.

Thái Kỳ có chút bất đắc dĩ xoa xoa huyệt Thái Dương, an ủi tôi: “Thôi, sáng mai đi gõ cửa nhà Ninh tiểu tổng đi, cậu ta chắc cũng không đến nỗi thấy chết mà không cứu đâu, dù gì chúng ta cũng là nhân tài giúp đỡ!”

Tôi cười mỉa, đang chuẩn bị đáp lại hắn, đột nhiên chuông cửa nhà hắn vang lên. Đồng hồ đã chỉ mười một giờ rưỡi, giờ này, người bình thường chắc sẽ không chọn lúc này mà tới thăm hỏi đâu.

Thái Kỳ nhíu mày, đột nhiên nhịn không được cười một tiếng, ném cái chăn điều hòa xuống, bật dậy từ trên ghế sa lon, lúc đi ngang qua tôi, còn đưa tay vỗ vỗ đầu tôi.

“A? Ninh tiểu tổng, đã trễ thế này rồi…” Thái Kỳ vừa mở cửa ra, liền cố làm ra vẻ kêu lên.

Ninh Mặc đứng ở ngoài cửa, lạnh như băng nói: “Trợ lý Diệp để quên tài liệu trên xe tôi, tôi vừa mới xuống lầu lấy đồ mới phát hiện ra, thuận đường đem đến cho anh.”

Tôi thuận thế từ trên ghế sa lon ghé đầu qua xem.

Ánh mắt lập tức đối diện với Ninh Mặc, tôi thấy ánh mắt vốn lạnh lùng đạm mạc của hắn loáng cái bỗng lóe lên, mang theo tràn đầy tức giận, hắn duỗi đầu ngón tay, chỉ về phía tôi: “Diệp Hồng Kỳ, tại sao cô vẫn còn ở đây?!”

Giọng nói có chút ít kinh sợ!

Tôi cuộn tròn trên ghế sa lon, dùng cái chăn điều hòa mà Thái Kỳ mới bọc người lúc nãy quấn quanh mình, hì hì cười với hắn: “Chỗ này máy điều hòa không khí tốt, ngồi hong một chút!”

Thái Kỳ quay đầu nhìn tôi cười cười một tiếng, nụ cười kia ấy, giống hệt như Hắc sơn lão yêu vậy, khiến cho tôi sợ đến thiếu chút nữa rớt xuống từ trên ghế.

Rồi sau đó, tôi nghe thấy hắn phi thường lễ độ mời Ninh Mặc: “Ninh tiểu tổng có muốn vào ngồi hong một chút không? Dù sao tiền điện vẫn như thế, ba người ngồi vẫn lợi hơn hai!”

Phụt, tôi thấy sắc mặt của Ninh Mặc càng thêm tối lại.