Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 2: 2: Vô Tình Gặp Lại tại dualeotruyen.
Cũng đã hai ngày trôi qua từ sau trận say đó, Mạc Toàn cố gắng làm việc thật nhiều để cái ấn tượng kia không còn lởn vởn ở quanh anh nữa.
Anh có thêm vài hợp đồng mới cần ký kết, XM đang chuẩn bị thu mua thêm tạp chí S.
Tạp chí S này vốn rất được ưa chuộng bởi nó là tạp chí thời trang hàng đầu cả ngước suốt bao năm qua, nhưng từ khi cố giám đốc qua đời để lại vị trí cho con trai ông ta thì tạp chí đã trở nên xuống cấp vô cùng, nội dung chẳng còn phong phú, nó gần như trở thành tờ báo lá cải nhảm nhí.
Nhờ sức ảnh hưởng trước đó mà nó còn duy trì đến ngày hôm nay.
Tên gia hỏa kia chỉ là kẻ ăn chơi trác táng, đúng là hổ phụ sinh khuyển tử.
Các cổ đông có ý định rút vốn từ lâu cho nên khi nghe tin XM thu mua lại họ vô cùng hưởng ứng.
Vị thiếu gia trẻ của XM là một nhân tài, cho nên có thể lương nhờ chủ mới.
Ngày ký kết hợp đồng chuyển nhượng, Mạc Toàn tới công ty theo đúng thời gian báo trước.
Anh bước qua trong ánh mắt tò mò cũng ngưỡng mộ của các nhân viên ở đây, họ còn đang bàn tán xem vị lãnh đạo mới này có hay không sẽ thay đổi nhân sự.
Nếu muốn cải tạo một tờ báo thì cần cải tạo nội dung, có những người đã quen đi lối mòn cũ mà quên đi nhiệm vụ đổi mới chính bản thân mình.
Một tờ chuyên về thời trang mà lại đi theo lối mòn cũ thì làm sao có thể đáp ứng được thị trường hiện nay.
Chính bản thân họ cũng hiểu điều này.
Nhưng lúc trước, do cái được gọi là dột từ nóc khiến cho họ chẳng còn để ý gì tới những điều cần thay đổi cả.
Họ tự biến mình thành những người làm công ăn lương chính hiệu.
Sau khi việc ký kết thu mua kết thúc, những vị cổ đông kia tay bắt mặt mừng với Mạc Toàn vô cùng, họ còn đang chờ đợi những cải tổ từ vị thiên tài này để họ được hưởng lợi.
Anh thì lại chán ghét vô cùng, nếu những người này ngay từ đầu cũng suy nghĩ một chút cho tạp chí S thì có lẽ cái vị trí giám đốc kia đổi người từ lâu và S sẽ không tụt dốc như vậy.
Trong mắt anh họ chỉ là những kẻ cơ hội.
Khi quay đầu chuẩn bị đi về, thì có một hình ảnh bỏng mắt đã đập vào tâm trí anh.
Anh đang nhìn thấy thứ “ghê tởm” kia đang bước về phía một căn phòng phía sau.
Đừng đùa, tại sao kẻ như vậy lại xuất hiện ở đây.
Anh vẫy vẫy trợ lý lại, hỏi:
– Đó là nơi nào?
– Đó là khu vực chụp ảnh tạp chí thưa giám đốc? – thư ký của anh trả lời.
Anh nheo mắt lại suy tư, chụp ảnh tạp chí? Kẻ đó tại sao lại chụp ảnh tạp chí, anh ta là người mẫu à!
Anh bước đi theo phản xạ, tiến về phía căn phòng đó, anh bước vào trong, nhưng chợt bước chân co lại lưỡng lự, mình đang làm cái gì vậy, anh tự hỏi, cũng không rõ rằng bản thân có lý do gì bước vào đó.
Nhưng như tự viện có, anh tìm ngay ra một lý do: “Mình là ông chủ mới ở đây, đúng vậy, mình ohari kiểm tra mọi hoạt động xem vấn đề nằm ở đâu, chỗ nào không tốt để cải sửa, đúng, không sai, chính là như vậy.” Anh tự khẳng định lại với bản thân lần nữa, rồi dứt khoát bước vào trong.
Anh đảo mắt nhìn một lượt, có gì ở đây không đúng, các nhân viên làm việc không chuyên tâm, không cần biết chủ đề ở đây là gì thì anh cũng biết rằng họ chẳng để tâm gì cả, phòng chụp hình mà đạo cụ lại vứt lăn lóc.
Đội ngũ này cần thay đổi.
Anh đảo mắt nhìn quanh thêm một lần nữa, anh tìm kiếm thân ảnh mà anh cho là “ghê tởm” kia, cậu ta ở đâu chứ.
Hay là đang thay đồ chụp ảnh?
Đang đảo mắt tìm kiếm, thì kia, anh thấy cậu ta rồi.
Câu ta đang lúi húi lắp đặt mấy thiết bị chuẩn bị cho buổi chụp hình, vậy ra cậu ta không phải người mẫu? Người mẫu của buổi chụp hình hôm nay còn chưa đến thì phải.
Anh ngoắc tay gọi một trợ lý chụp hình gần đó lại:
– Hôm nay ai là người mẫu cho buổi chụp hình này!
Người được gọi tới rất cẩn kính với anh, vội vội vàng vàng chạy tới, và khi anh hỏi thì lại cẩn trọng trả lời:
– Thưa giám đốc, là Anna, hôm nay cô ấy là người mẫu chính.
Anh nhướn mày, Anna, cái cô người mẫu đỏng đảnh, cậy có tí nhanh sắc và có bố làm chủ công ty người mẫu mà đỏng đảnh.
Anh không muốn hỏi thêm, điều anh muốn làm bây giờ chính là ra khỏi đây càng nhanh càng tốt.
Bởi anh rất ghét khi gặp cái cô Anna kia.
Tại sao ư? Tại vì cô ta chính là cái đuôi đeo bám anh từ 2 năm nay.
Từ khi 2 người gặp nhau trong buổi tiệc tổ chức ở nhà cô ta, thì cô ấy đã nhất kiến chung tình, không đúng, phải nói là mong muốn chiếm hữu anh từ ngày đó.
Cái tính cách cao ngạo, đỏng đảnh, nghĩ bản thân là trung tâm vũ trụ này anh thực sự chịu không nổi.
Anh dứt khoát từ chối rất nhiều lần lời mời ăn tối của cô ta, nhưng chẳng hiểu sao cô ta lại chẳng buông tha anh.
Anh vừa quay đầu định bỏ đi thì cánh cửa lại bật mở ra, cái giọng chói tai của trợ lý của cô ta vọng tới.
– Các người nhanh nhanh chuẩn bị đi, cô Anna hôm nay rất nhiều việc, không có thời gian đâu.
– Là cô Anna đây tới muộn 45 phút mà! – Một chuyên viên trang điểm của tạp chí lên tiếng, cô đã chờ ở đây 45 phút rồi.
Trợ lý của Anna nhướng mày cao lên nhìn chuyên viên đó:
– Tới muộn thì sao, cái tạp chí hạng 2 hạng 3 như này mời được cô Anna là vinh dự của các người, nếu không phải chúng tôi nghe nói tạp chí này sắp thuộc về XM thì các người còn lâu mới được thấy cô Anna ở đây.
Vừa nói xong, Anna và cô trợ lý kia cùng lắc lư đi tới bàn trang điểm, nhưng bước chân cô ta dừng lại, cô ta sửng sốt kéo nhanh chiếc kính mà từ đầu đến cuối vào phòng vẫn đeo kia xuống.
– Mạc Toàn, sao anh lại ở đây..
Sau câu hỏi giật mình đó, cô ta còn chẳng kịp đợi anh trả lời đã õng ẹo lại gần:
– Có phải anh biết hôm nay người mẫu chính là em nên anh cố ý đợi không, sao anh không nói sớm là anh sẽ tới thì em đã đến sớm hơn rồi.
Mạc Toàn chán ghét nhìn cô:
– Cô nghĩ nhiều rồi, tôi đến vì công việc, một người đến làm muộn như cô không nên mất thêm thời gian nữa, nhanh chóng tiến hành chuẩn bị đi.
Sau này đây là công ty của XM, đừng làm mất thêm kinh phí của chúng tôi nữa.
Nói xong anh bước đi để lại cái nhìn đầy tủi thân của Anna phía sau, cô ta thấy mình oan ức lắm.
Bước qua cảnh cửa kia, anh nói với trợ lý của mình:
– Giúp tôi điều tra thân phận của cái người thanh niên mặc áo đen quần bò rách đang sắp xếp đồ trong kia.
Chiều nay 5h tôi cần báo cáo đầy đủ của cậu, nếu không có thông tin thì nhận trừ thưởng đi!
Trợ lý toát mồ hôi chỉ kịp vâng một tiếng.
Đây là vị phật sống của cậu lại làm sao.
Trước nay anh ấy chỉ quan tâm đến đối tác, người mà anh ấy muốn cậu tìm hiểu chỉ có đối tác, tại sao hôm nay lại hứng thú tìm hiểu về một người làm công? Ý nghĩ tiếp theo xoẹt qua trong đầu cậu là: Thanh niên kia thảm rồi!.