Skip to main content
logo-truyenbiz.net
Dưa leo tr Đô Thị Tình Yêu Duy Nhất Chương 22: Có gì không thể?

Chương 22: Có gì không thể?

2:33 sáng – 30/08/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 22: Có gì không thể? tại dualeotruyen

Tiêu Cảnh Hoàn lái xe đưa Tô Thư Niệm đến một nhà hàng sang trọng, nhân viên tinh mắt nhận ra anh là khách hàng quen liền chạy tới cung kính chào hỏi

“Tiêu tổng, mời anh”.

Tiêu Cảnh Hoàn nhấc chân bước vào một gian phòng, cúi người bỏ giày ra đi chân trần vào. Tô Thư Niệm lặng lẽ đi sau anh không lên tiếng, đến khi hai người ngồi vào chỗ thì nhân viên mới đưa thực đơn lên.

“Muốn ăn gì thì gọi đi” Người đàn ông không cầm lấy mà ra hiệu cho nhân viên đưa thực đơn cho cô.

Tô Thư Niệm cầm lấy thực đơn mở ra xem, khi nhìn đến giá tiền không khỏi giật mình. Tại sao một món ăn đơn giản lại đắt đến vậy? Tiêu Cảnh Hoàn ngồi đối diện thấy cô như vậy liền cầm lấy thực đơn trong tay cô không kiên nhẫn nói 

“Thịt kho tàu, cá sốt, một con vịt nướng và canh chua”.

“Vâng”. Nhân viên nhận lại thực đơn đi ra khỏi phòng. 

Tô Thư Niệm thấy anh gọi nhiều như vậy liền khẽ nói “Anh gọi nhiều như vậy làm gì? Hai người đâu có ăn hết được”.

Tiêu Cảnh Hoàn lấy trong túi ra một bao thuốc lá lấy một điếu châm lửa hút, làn khói trắng mờ ảo che khuất gương mặt nam tính của anh. Anh nhìn cô lạnh nhạt nói 

“Không ăn hết thì bỏ đi. Mà em nói sai rồi chỗ đó chỉ có một mình em ăn thôi, tôi ăn rồi”.

“Một mình tôi?”

Giọng nói của cô bất giác cao lên. Vừa định nói thêm thì nhân viên bày đồ ăn lên, cô nhìn một bàn đầy đồ ăn liền cảm thấy phung phí. 

“Ăn đi”. Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên.

Cô cầm bát lên gắp một miếng thịt  kho tàu ăn thử, cảm giác thịt mềm như tan trong miệng làm hai mắt cô sáng lên cô gắp thêm mấy miếng vào bát. Tiêu Cảnh Hoàn ngồi đối diện thấy bộ dạng như ma đói đầu thai của cô liền cảm thấy bật cười, có một số người chỉ một bữa ăn ngon là đã đủ thỏa mãn họ nhưng lại có những người không chịu thỏa mãn với những gì mình đang có, lòng tham không đáy.

Tô Thư Niệm ăn no rồi nhưng thấy đồ ăn trên bàn còn rất nhiều, nếu bỏ đi sẽ rất lãng phí nên cô đành cố gắng ăn tiếp. Nhìn thấy cô đang cố gắng ăn hết thức ăn trên bàn hai hàng lông mày anh nhíu chặt vào, ăn nhiều như vậy đêm nay có khi sẽ bị đau bụng mất.

Điện thoại trên bàn kêu lên anh nhìn cô rồi nghe máy “Mục Thanh, tìm được rồi?”

“Tìm được rồi. Bọn em đang ở gần bến tàu, anh mau đến đi”. Đầu dây bên kia nói địa chỉ rồi cúp máy.

Bỏ điện thoại xuống anh giơ tay gọi người đến thanh toán rồi đứng dậy nhìn Tô Thư Niệm nói “Đi thôi”.

Tô Thư Niệm lau miệng rồi theo anh ra ngoài, gió đêm thổi tới làm bay mái tóc xoăn dài của cô cảm giác mát mẻ dễ chịu khiến cô thoải mái vô cùng. Ngồi vào xe nhìn người đàn ông bên cạnh vẫn lạnh lùng không nói câu nào cô thắt dây an toàn rồi mở miệng 

“Về nhà sao?”

“Không. Chúng ta đến bến tàu”. Anh khởi động xe rồi đáp.

Cô tò mò nhưng không hỏi thêm câu nào chỉ yên lặng ngồi. Đến bến tàu Tiêu Cảnh Hoàn xuống xe đi bộ vào, Tô Thư Niệm cũng bám sát lấy anh không dám đi lung tung. Đến một xưởng bỏ hoang từ bên ngoài đã nghe thấy đánh đập, la hét từ bên trong.

“Két….” Cánh cửa sắt đã han gỉ được anh đẩy ra bên trong là cảnh tượng khiến cô không dám tin vào mắt mình.

“Anh đến rồi”. Mục Thanh thấy anh tới liền lên tiếng chào.

Tiêu Cảnh Hoàn nhẹ gật đầu rồi đi ngồi xuống chiếc ghế gỗ gác chân nhìn người đàn ông bị trói hai tay trước mặt lạnh lùng hỏi

“Thứ đó ở đâu?”

“Tôi không biết….A…” Câu trả lời chưa dứt thì đã bị một người đàn ông vạm vỡ đấm mạnh vào bụng làm anh ta đau đớn kêu lên.

Tô Thư Niệm bị tiếng kêu của anh ta dọa sợ sắc mặt trắng bệch đứng ở cửa. Tiêu Cảnh Hoàn nhìn thấy cô như vậy liền duỗi tay lười biếng nói “Lại đây”.

Cô bước tới bên anh run rẩy hỏi “Các anh làm gì vậy? Như vậy là phạm pháp đó”.

“Phạm pháp? Cô gái à, ở đây chúng tôi chính là pháp luật”. Mục Thanh nghe cô nói vậy bật cười thành tiếng.

Tiêu Cảnh Hoàn vươn tay kéo cô ngồi lên đùi mình, môi anh dán vào tai cô “Đừng hỏi gì cả, em chỉ cần yên lặng đợi tôi xong việc là được”. 

Mục Thanh ném điếu thuốc hút dở trên tay xuống không nhịn được giơ chân đạp mạnh vào bụng anh ta

“Mẹ kiếp, miệng thật cứng. Chìa khóa kho hàng đó ở đâu, nói mau”

“A…tôi không biết”. Người đàn ông đau đớn rêи ɾỉ, trên gương mặt đã dính đầy máu vì đau đớn mà càng dữ tợn.

“Thật mất thời gian”. Tiêu Cảnh Hoàn để cô đứng lên, anh đi tới cầm con dao trên bàn lên ngắm nghía một lúc rồi bất chợt ánh mắt anh tối lại rảo bước đến trước người đàn ông mạnh tay đâm lên đùi phải anh ta một dao.

“A…” Tiếng kêu như bị chọc tiết của anh ta vang vọng khắp nhà xưởng, máu trên đùi chảy xuống ướt cả một mảng quần.

Tô Thư Niệm chạy tới nắm chặt tới tay anh sợ hãi nói “Anh điên sao? Anh làm vậy là muốn anh ta chết sao?”

Ánh mắt lạnh như dao của anh quét đến khiến cô không rét mà run nhưng rồi lại bật cười “Tôi quên mất em là bác sĩ. Sao? Có muốn thử cảm giác gϊếŧ người không?”

“Anh nói vậy là ý gì?” Tô Thư Niệm buông tay anh ra lùi lại mấy bước.

Tiêu Cảnh Hoàn nhanh tay giữ lấy cô đem con dao trong tay vào tay cô, còn mình dùng sức giữ chặt lấy cô trước ngực. Nhận thấy anh ta định làm gì cô sợ hãi hét lên 

“Tôi là bác sĩ, anh không thể ép tôi gϊếŧ người”.

Tiếng cười như quỷ Satan của anh vang lên làm cô lạnh sống lưng, anh cúi người thì thầm bên tai cô

“Làm người phụ nữ của tôi, cứu người được thì gϊếŧ người có gì là không thể?”

Nói rồi anh nắm chặt lấy cổ tay cô dùng sức đâm mạnh về bụng của người đàn ông, máu của anh ta bắn lên mặt cô, nhuộm đỏ hai tay cô. Tiêu Cảnh Hoàn lại dùng sức rút con dao ra không chút sợ hãi ném xuống đất.

“Tôi gϊếŧ người rồi. Tôi gϊếŧ người rồi….”

Tô Thư Niệm ngã xuống đất, bàn tay bị mặt đất mài xước nhưng cô không cảm thấy đau đớn trong miệng chỉ lẩm bẩm bốn chữ “tôi gϊếŧ người rồi”. Cô chống tay đứng dậy muốn bỏ chạy khỏi nơi đáng sợ này nhưng vừa bước được một bước cảm giác chóng mặt truyền đến, trước mặt tối sầm rồi ngất lịm. 

Tiêu Cảnh Hoàn đỡ lấy cơ thể đang rơi xuống của cô bế lên đi ra khỏi nhà xưởng, ra đến cửa liền quay lại phân phó 

“Mục Thanh, tôi giao hắn cho cậu. Nhất định phải hỏi được chìa khóa ở đâu”.