Bạn đang xem truyện online miễn phí Chương 5: C5: Tôi muốn gặp cô tại dua leo tr
Edit+beta: LQNN203
Tứ thiếu gia những năm gần đây đều tham gia đầu tư phim và tạp kỹ, là một ông chủ tiêu chuẩn trong ngành, mọi người trong ngành đều tranh nhau lấy lòng nịnh bợ anh ta. Trong giới giải trí hiện nay, có thể kể tên ai thì anh ta hầu như đều biết.
Nhưng cái tên “Ân Tô Tô” thực sự xa lạ.
Phí Văn Phạn cau mày suy nghĩ vài giây, nhưng vẫn không có ấn tượng gì.
Anh ta cảm thấy khó hiểu, lẩm bẩm: “Hướng Vũ Lâm của Hoa Nhất thì em biết, nhưng còn Ân Tô Tô là ai? Chưa bao giờ nghe nói đến.” Không dám nhiều chuyện hỏi Phí Nghi Chu, anh ta nhìn Hà Kiến Cần bên cạnh, nhướng mày, hạ giọng một chút: “Người mới à?”
Trợ lý Hà thông minh như vậy, sao anh ta dám nói bừa khi sếp chưa lên tiếng. Anh ta rũ mi cụp mắt làm công việc đang dở, giả vờ như không nhìn thấy ánh mắt của Tứ gia phát ra.
Tuy nhiên, điều mà Phí Văn Phạn không ngờ tới là giây tiếp theo, Phí Nghi Chu đã chủ động tiếp nối lời nói của anh ta.
“Chưa từng nghe nói đến cô ấy thì đi tìm hiểu, cô ấy là nghệ sĩ, em có thể tra cứu thông tin cơ bản của cô ấy trên mạng.” Phí Nghi Chu rũ mắt ký tên, ánh mắt lạnh lùng bình tĩnh.
Phí Văn Phạn nghẹn lời, nhất thời không nói nên lời, anh ta không có can đảm hỏi thêm câu nào nữa. Chỉ trả lời: “Vâng, anh cả.”
Căn phòng lập tức im lặng.
Phí Nghi Chu tập trung vào tài liệu trong tay, trong khi đó Hà Kiến Cần cũng có vẻ nghiêm túc với công việc của mình. Tứ thiếu gia vốn phiền chán vì bị gò bó, đứng trước mặt hai người, đứng cũng không được mà ngồi cũng không xong, toàn thân cảm thấy khó chịu.
Áp lực.
Quá áp lực.
Phí Văn Phạn trong lòng chửi bới, thầm nghĩ: Hèn gì đều nói ai cũng sợ sếp, ra là có nguyên nhân.
Đứng yên thêm vài giây, Phí Văn Phạn hắng giọng, quyết định chấm dứt hình phạt tinh thần tự hành hạ bản thân này để bỏ chạy. Anh ta thuận miệng tìm cớ nói: “Anh cả, anh bận việc trước đi, em còn có việc phải làm ở công ty bên kia, đi trước ạ.”
Phí Nghi Chu thậm chí không ngẩng đầu lên, trả lời hai chữ: “Tra chưa?”
Phí Văn Phạn không có phản ứng: “Tra cái gì ạ?”
Phí Nghi Chu: “Ân Tô Tô.”
Phí Văn Phạn: “…”
Phí Văn Phạn lại nghẹn ngào, kinh ngạc bật cười: “Anh cả anh đích thân đề cử người, em còn tư cách từ chối sao?”
Phí Nghi Chu lười biếng cười, ngữ khí cũng tùy ý vài phần: “Đối với dự án đầu tư của em, em là người có tiếng nói cuối cùng, nếu không thích hợp, đương nhiên có thể từ chối.”
Phí Văn Phạn nhướng mày, nghiêng người dựa vào bàn làm việc, cố ý xắn tay áo giơ điện thoại lên, âm lượng cũng tăng lên: “Được, để em tra.”
Phí Nghi Chu liếc nhìn Phí Văn Phạn, không nói gì, sau đó anh từ từ mở ngăn kéo bên trái của bàn làm việc, lấy ra một thứ gì đó đưa cho Hà Kiến Cần.
Trợ lý Hà cúi đầu, đại khái nhìn lướt qua, trong lòng liền hiểu rõ.
Anh ta bước tới đưa tư liệu cho Phí Văn Phạn, cười nói: “Tứ thiếu gia, màn hình điện thoại hại mắt. Vẫn là xem cái này đi.”
Phí Văn Phạn nhận lấy, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.
Đây là thông tin cá nhân của “Ân Tô Tô”.
Phí Văn Phạn bắt đầu đọc.
Phát hiện, cô gái này đã tốt nghiệp học viện điện ảnh và truyền hình hạng nhất, được ký hợp đồng với Hoa Nhất Entertainment vào năm tư đại học. Năm năm kể từ khi ra mắt, kinh nghiệm và tác phẩm của cô đều mờ nhạt, hầu hết các vai diễn của cô đều là vai phụ khó ưa, chỉ có hai vai chính, đều là web drama kinh phí thấp.
Với lý lịch sơ lược như vậy, đừng nói là đóng nữ chính trong phim của anh ta, ngay cả khi là con nhà nòi, anh ta cũng phải cân nhắc.
Lông mày Phí Văn Phạn nhíu lại, trong lòng có chút ghét bỏ. Hoàn toàn là do áp lực của Phí Nghi Chu nên anh ta mới miễn cưỡng lật sang trang tiếp theo.
Trang này là hình thẻ và ảnh cuộc sống của Ân Tô Tô.
Quả thực là một người đẹp.
Lông mày nhíu chặt của Phí Văn Phạn cuối cùng cũng thả lỏng một chút. Một lúc sau, anh ta gấp tài liệu lại đưa lại cho Hà Kiến Cần, thở dài nói: “Lý lịch của cô gái này không có gì đáng chú ý. Nhưng mà, anh cả đã mở lời, em cũng không có gì để nói.”
Phí Nghi Chu nhẹ nhàng nói: “Anh chỉ là người giới thiệu, giúp cô ấy có cơ hội thử vai, có thành công hay không còn phải xem năng lực của chính cô ấy.”
Phí Nghi Chu thăm dò: “Vậy cuối cùng nếu em không dùng Ân Tô Tô, anh cả, anh sẽ không tức giận chứ?”
Phí Nghi Chu đáp: “Sẽ không.”
*
Vài phút sau, Hà Kiến Cần tiễn Phí Văn Phạn ra khỏi văn phòng.
Phí Văn Phàm nhìn chung quanh, thuận miệng nói chuyện: “Trợ lý Hà, anh đã đi theo anh cả của tôi được tám năm rồi phải không?”
“Trí nhớ của tứ thiếu không tệ.” Hà Kiến Cần khẽ mỉm cười, “Năm nay vừa tròn tám năm.”
“Tám năm, rành rọt rồi.” Phí Văn Phạn cảm khái. Sau khi bước vào thang máy, cánh cửa gương đóng lại, giọng điệu của anh ta đột nhiên có chút đùa cợt nói: “Anh Hà, trong số tất cả cấp dưới của Phí gia, anh là người hiểu rõ Phí Nghi Chu nhất. Có thể cho tôi biết Ân Tô Tô này có địa vị gì không?”
Hà Kiến Cần cười tao nhã, bốn lạng đẩy ngàn cân: “Tứ thiếu gia vừa rồi không phải đã đọc thông tin của cô Ân rồi sao?”
Phí Văn Phạn: “Ở đây không có người thứ ba, anh không cần cố kỵ với tôi, tôi đang hỏi mối quan hệ giữa anh cả với cô nương này.”
Trợ lý Hà mỉm cười nói: “Vấn đề này, lần sau cậu có thể trực tiếp hỏi tiên sinh.”
Phí gia trên dưới có mấy “Phí tổng”, nhưng chỉ có một “Tiên sinh”.
“Hừ. Biết anh kín miệng, tôi không hỏi là được chứ gì.” Phí Văn Phạn tự tìm phiền toái, anh ta khịt mũi nói tiếp: “Đừng trách tôi nhiều chuyện. Anh cũng biết sếp anh là nhân vật như thế nào đó, ai có thể tưởng tượng được rằng một ngày nào đó anh ấy sẽ hạ phàm nâng đỡ nữ minh tinh.”
*
Ngày nay việc chơi Tiểu Hồng Thư* rất phổ biến đối với các nghệ sĩ trong giới, cả nam và nữ. Hầu như tất cả những người nổi tiếng đều có tài khoản Tiểu Hồng Thư, nơi họ chia sẻ cuộc sống hàng ngày của mình: Phương diện làm đẹp, mỹ phẩm, phương diện sản phẩm yêu thích, phương diện chế độ ăn uống hàng ngày.
*Tiểu Hồng Thư là một phương tiện truyền thông xã hội và nền tảng. Tiểu Hồng Thư được coi là sự thay thế của Instagram ở Trung Quốc.
Nó không chỉ có thể tạo ra cá tính thực tế và thu hút người hâm mộ mà còn kiếm thêm tiền thông qua một số sáng và tối*.
* sáng sẽ trực tiếp nói với khán giả “Tôi là “; trong khi ” tối” được nhúng vào chính nội dung video hoặc toàn bộ nội dung video, khiến mọi người khó đoán được đó có phải là hay không.
Tài khoản Tiểu Hồng Thư của Ân Tô Tô đang hoạt động tốt, với gần 100.000 người hâm mộ, mỗi tuần đều có thể nhận được một số . Vì vậy, việc thường xuyên cập nhật video Tiểu Hồng Thư cũng là một trong những công việc của cô.
không có cách nào.
Tiền thù lao và phí đại ngôn cho các diễn viên trẻ vô danh vốn không cao, để thu được nhiều lợi ích hơn từ họ, công ty chỉ có thể giao cho họ nhiều công việc phụ khác nhau —- trở thành người nổi tiếng trên Internet và bán hàng qua các chương trình phát sóng trực tiếp, đều ở trong đó.
Tối hôm đó, Ân Tô Tô chụp ảnh bìa cho một tạp chí hạng ba, công việc kết thúc đã là 9 giờ 30 tối.
Trợ lý Hứa Tiểu Phù bưng ly cà phê chạy tới, thở hổn hển: “Chị Tô Tô, cà phê đen chị muốn đây.”
“Cảm ơn, em vất vả rồi.” Ân Tô Tô mỉm cười nhận cà phê, cắm ống hút vào và uống một ngụm.
Chất lỏng cà phê đắng và lạnh, khó uống đến mức Ân Tô Tô rùng mình một cái.
Hứa Tiểu Phù cau mày, do dự nói: “Chị Tô Tô, chị không sợ uống cà phê vào đêm khuya không ngủ được sao?”
Ân Tô Tô nhấp một ngụm cà phê: “Lát nữa còn phải quay video . Mệt quá, chị sợ mình sẽ ngủ quên khi đang quay.”
“Ồ.”
“Muộn vậy rồi, em về nhà trước đi.”
“Hả?” Hứa Tiểu Phù chớp chớp mắt, “Một mình chị có thể làm được sao?”
Ân Tô Tô khịt mũi: “Chỉ cần tẩy trang và thay quần áo, tay chân chị lành lặn có gì mà không được?”
Hứa Tiều Phù vẫn do dự, không thể chịu nổi yêu cầu tan làm liên tục của Ân Tô Tô nên chỉ có thể quay người rời đi.
||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Thánh Y/Huyền Thoại Thánh Y |||||
Sau khi uống hết nửa cốc cà phê đen, Ân Tô Tô cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Cô trở lại phòng thay đồ với lớp trang điểm, khéo léo đặt giá đỡ điện thoại di động, bắt đầu ghi lại toàn bộ quá trình tẩy trang và chăm sóc da.
“Tôi có làn da dầu, thường xuyên trang điểm thức khuya, da rất dễ bị xỉn màu và nổi mụn. Lúc này, tôi phải lấy ra tinh chất bảo bối của mình…”
Sau khi vừa nói chuyện vừa di chuyển cho xem các sản phẩm hôm nay trước camera điện thoại, mặt Ân Tô Tô cứng đờ vì cười. Cô mệt mỏi không thôi, cuối cùng cũng hoàn thành mọi công việc vào lúc mười một giờ, mặc chiếc quần jean áo thun trắng, đội chiếc mũ lưỡi trai, chuẩn bị về nhà.
Khi bước ra khỏi thang máy của tòa nhà, điện thoại di động trong túi bắt đầu reo lên.
Ân Tô Tô liếc nhìn ID người gọi, trượt nút trả lời: “Alô chị Lương?”
Giọng nói của Lương Tịnh vang lên từ đầu bên kia ống nghe, vẻ quan tâm: “Về nhà chưa?”
“Vẫn chưa, em vừa ghi hình quảng bá tinh chất đó xong.” Ân Tô Tô ngáp dài, “Ngày mai còn phải để Tiểu Hàn cắt nối biên tập một chút.”
“Được.” Nói xong, Lương Tịnh dừng lại một chút rồi nói: “Chị đã nói chuyện với thương hiệu về bộ trang sức siêu quý xuân hè mà lần trước em yêu cầu, bên Trung Quốc không còn hàng, cần phải điều từ Paris. Thời gian giao hàng mất khoảng ba ngày.”
Đôi mắt của Ân Tô Tô sáng lên: “Được, em biết rồi. Cảm ơn chị Lương.”
Nghĩ đến khoản hoa hồng khổng lồ đó, cảm giác mệt mỏi khi làm việc cả ngày dường như tan biến.
Sau khi kết thúc cuộc gọi với Lương Tịnh, Ân Tô Tô ngân nga một bài hát đi đến bãi đỗ xe ngầm, vừa nhấn khóa cửa thì một cuộc gọi khác lại đến.
Lần này là số lạ.
Ân Tô Tô do dự hai giây rồi trả lời: “Xin chào.”
“Xin chào, xin hỏi là cô Ân Tô Tô phải không ạ?” Một giọng nữ trong trẻo vang lên từ phía bên kia.
Ân Tô Tô: “Là tôi.”
Người ở bên kia lại nói: “Tôi là nhân viên của đoàn làm phim “Phàm độ”, muốn mời cô đến thử vai nữ chính.”
Ân Tô Tô cho rằng mình nghe nhầm, xác nhận: “Đoàn phim nào cơ?”
Đối phương lặp lại: “Đoàn phim Phàm độ ạ.”
Ân Tô Tô biết “Phàm độ” là một bộ phim bom tấn thần thoại sử thi do Trung Quốc và Hoa Kỳ hợp tác sản xuất, là dự án cấp S của công ty giải trí FEI Phạn, một công ty hàng đầu trong ngành, được một đạo diễn nổi tiếng trong nước là Khương Thành Văn làm đạo diễn, Nhạc Trình đảm nhiệm sản xuất.
Hạng mục lớn như vậy, diễn viên tuyến 18 như cô có thể được mời đi diễn thử nữ chính á?
Khuôn mặt trong trẻo của Ân Tô Tô lộ ra một chút hoang mang. Cô giơ điện thoại ra, ngơ ngác quay đầu lại.
Tình cờ có một vài bức ảnh chống lừa đảo do Cục Công an Bắc Kinh đăng trên bảng công khai ở bãi đậu xe.
Nửa giây sau, Ân Tô Tô không chút do dự cúp điện thoại, thầm nghĩ, bọn lừa đảo ngày nay thực sự dùng bất cứ thủ đoạn nào.
Số đó sau đó gọi thêm ba lần nữa nhưng Ân Tô Tô cảnh giác và không bao giờ trả lời cuộc gọi nữa.
*
Nhờ tách cà phê đó, Ân Tô Tô bị mất ngủ đến ba giờ sáng.
May mắn thay, ngày hôm sau không có lịch trình nên cô chìm vào giấc ngủ sâu. Nếu không phải lúc hai giờ chiều có tiếng chuông điện thoại di động làm xáo trộn giấc mơ trong trẻo của cô, cô tin chắc rằng mình có thể ngủ đến tận tối.
Bị đánh thức sau giấc ngủ, Ân Tô Tô rất tức giận, cô cầm lấy điện thoại mà không nhìn vào ID người gọi, khi trả lời cuộc gọi, cô hung hăng chất vấn: “Ai vậy chuyện gì nói nhanh!”
Đầu bên kia rõ ràng im lặng vài giây, sau đó một giọng nói vang lên, trầm thấp cao quý, cực kỳ dễ chịu và lịch sự: “Xin lỗi cô Ân, quấy rầy cô nghỉ ngơi rồi.”
Ân Tô Tô: “…”
Sâu ngủ của Ân Tô Tô bỏ chạy ngay lập tức.
Cô gần như ngồi dậy khỏi giường, hoảng sợ giơ điện thoại ra, ID người gọi hiển thị: Phí tiên sinh (trọn bộ sản phẩm mới cho mùa xuân hè).
Ân Tô Tô hít một hơi thật sâu, mắt cô tối sầm suýt nữa ngất đi. Giây tiếp theo, cô cố gắng bình tĩnh lại những xáo trộn hối hận trong lòng, cô rút điện thoại ra khỏi người, mạnh mẽ hắng giọng, áp lại vào má rồi nói bằng giọng ngọt ngào và dịu dàng nhất trong đời này: “Chào buổi chiều, Phí tiên sinh.”
Phí Nghi Chu bên kia bình tĩnh hỏi: “Cô có cần ngủ thêm một lát không?”
Giọng nói mượt mà và đều đặn, ngay cả khi đặt câu hỏi cũng không bị dao động.
Ân Tô Tô xấu hổ, thầm nghĩ chiều rồi còn ngủ cái gì, thực sự coi cô là một con lợn con sao.
Cô nói: “… Tôi chuẩn bị dậy rồi.”
“Được.” Phí Nghi Chu thẳng thắn nói: “Tôi đang ở số 14 ngõ Chương Thụ, đối diện tiểu khu nơi cô ở.”
Con trai cả của Phí gia đích thân tìm tới cửa, cơ hội như vậy đối với một người nhỏ bé như Ân Tô Tô giống như một cơn mưa đỏ từ trên trời rơi xuống. Chỉ bối rối trong giây lát, Ân Tô Tô nhanh chóng nhận ra anh là vì bộ trang sức kia.
Vài phút sau, cô trang điểm nhẹ và thay quần áo nhanh nhất có thể, đeo kính râm và khẩu trang rồi đi thẳng về phía đối diện của tiểu khu. Đứng ở lề đường nhìn quanh nhưng không thấy chiếc Rolls-Royce hay chiếc Aston Martin màu xám bạc nào cả.
Không lâu sau, Hà Kiến Cần lại lên tiếng gọi cô và dẫn cô vào một chiếc Maybach màu đen.
Sau khi lên xe, Thái tử gia ngồi ở ghế sau như thường lệ trong bộ vest đẹp như tranh vẽ.
Ân Tô Tô ngồi nghiêm chỉnh, lập tức cởi khẩu trang, mỉm cười ngọt ngào với thái độ vui vẻ, nói: “Phí tiên sinh, nếu không có chuyện gì xảy ra, đồ trang sức của ngài bây giờ hẳn đã lên máy bay từ Paris đến Bắc Kinh.”
Ánh mắt Phí Nghi Chu dừng trên mặt cô, đoan trang nhã nhặn, nói: “Tôi tới tìm cô không phải chuyện trang sức.”
Ân Tô Tô sửng sốt: “Hả?”
Không vì đồ trang sức? Nhưng ngoài việc này ra, anh còn vì chuyện gì mà đến tìm cô?
Cô bối rối: “Vậy ngài tới làm gì vậy?”
Phí Nghi Chu: “Đến đón cô.”
Ân Tô Tô: “Tại sao ngài lại muốn đến đón tôi?”
“Khách quan mà nói, những người khác không ai có thể gọi cho cô, nên tôi đành phải đích thân đến.” Đôi mắt lạnh lùng của anh sâu như biển, phản ánh sự bối rối của cô, “Chủ quan mà nói, tôi muốn gặp cô.”
“……” Hả?