Skip to main content
logo-truyenbiz.net

Chương 37: C37: Chương 37

5:35 sáng – 09/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 37: C37: Chương 37 tại dưa leo tr

Đến khi thu xếp xong mọi việc chuẩn bị lên đường đã hơn nửa tháng. Theo thời gian dự tính, khi hắn đến tỉnh bên thì gần như toàn bộ số lúa bên đó đã được thu hoạch đưa vào kho, đúng lúc có thể thu mua lúa.

“Cha nó, trên đường đi cẩn thận một chút, ra ngoài đừng xót tiền ăn uống. Hơn nữa tiền cũng phải giấu cho kỹ. Số bạc thiếp khâu trong áo lót bình thường đừng lấy ra, chỉ dùng bạc vụn bên ngoài, đừng để ai lấy trộm.” Trước khi lên đường, Tôn thị không ngừng dặn dò. Chồng cô nói đi hơn một tháng là trở về, nhưng trong lòng cô thực sự không yên tâm.

Cố Xuyên cũng không phiền chán nói: “Hai mẹ con nàng ở nhà nhất định phải đóng cửa lại. Nói chung ở thị trấn sẽ không có trộm cướp gì vào nhà. Nhưng nếu có trộm đồ thì cứ để nó trộm, đừng chống đối với người ta, tiền bạc là chuyện nhỏ, quan trọng nhất là hai mẹ con nàng được an toàn.”

Căn nhà bọn họ mới thuê nằm ở khu thịnh vượng nhất thị trấn, bình thường đông đúc người qua lại, cũng có rất nhiều hộ gia đình ở xung quanh. Cho nên vấn đề an toàn chắc chắn không có gì lớn, chỉ cần hét lên là có thể gọi được rất nhiều người.

Chính vì vậy, hắn mới dám để hai mẹ con lại để đi ra ngoài thu mua gạo một mình.

“Cha, cha cũng phải cẩn thận.” Thiết Đản ngẩng đầu, rất cẩn thận nói.

Sau khi xoa đầu con trai, mỉm cười nhìn vợ, Cố Xuyên mới xoay người rời đi. Đầu tiên từ thị trấn Tái Khẩu đi đến huyện, sau đó lấy ra hơn phân nửa số bạc trên người mua một con ngựa, còn là con ngựa già. Nếu không thì nó sẽ không rẻ như vậy.

Khi đi qua hơn nửa tỉnh, đến tỉnh bên, Cố Xuyên đã tiêu gần hết số bạc trên người. Nhưng khi đến tỉnh bên thì không ai biết Cố Xuyên là người ở thị trấn Tái Khẩu. Sau khi cải trang, hắn đổi hai thỏi vàng trong không gian thành bạc, lại đến một tiệm vàng nấu chảy một thỏi vàng để làm vòng tay vàng và cây trâm vàng phổ biến hiện tại.

Sau đó hắn mới hỏi thăm giá gạo từ những người dân xung quanh, nhìn xem nơi nào trong huyện rẻ hơn thì thu mua. Thị trấn Tái Khẩu đã mấy năm liên tục màng màng không tốt nên thứ hắn muốn mua không phải gạo tốt nhất, mà là loại gạo có giá rẻ tiền. Cho dù là gạo cũ, cho dù mốc meo, miễn có thể ăn là được.


Gạo càng rẻ thì càng có nhiều gia đình có thể mua, cũng có thể làm cho một số người ít phải chịu đói hơn.

* * *

Khi Cố Xuyên đi mang theo mười lượng bạc, khi trở về thì cưỡi một chiếc xe ngựa chở đầy gạo. Bởi vì sợ trên đường bị cướp cho nên trên đường trở về đặc biệt tìm một thương đội, trả bạc đi theo người ta trở về.

Thiết Đản lao tới, nhào vào trong ngực Cố Xuyên: “Cha, cha đã về rồi.”

“Cha nó, mấy ngày nay Thiết Đản đều nhắc đến chàng.” Tôn thị nói với đôi mắt đỏ hoe. Mấy ngày nay cô ăn không ngon, ngủ không yên, hối hận đã để cho chồng mình đi ra ngoài.

“Được rồi, được rồi, chúng ta nhanh về nhà đi. Sáng nay anh chỉ ăn hai cái bánh bao đến giờ.” Đi theo thương đội có nhược điểm là ở nơi hoang dã, hắn không thể tùy tiện lấy đồ ăn trong không gian ra. Cho nên trên đường trở về chỉ có thể nhịn đói. Khi tách khỏi thương đội đã cách thị trấn không xa, lại là ban ngày. Lỡ như xung quanh có ai, hắn cũng không dám lấy đồ trong không gian ra ăn.

“Thiếp đi nấu cơm cho chàng. Gạo trên xe có muốn dỡ xuống không?” Tôn thị hỏi. Mặc dù cô không biết giá chính xác của một con ngựa nhưng chắc chắn không hề rẻ, cộng thêm chiếc xe chở đầy gạo này. Cho dù giá gạo ở tỉnh bên có thấp đến đâu thì chồng cô chắc chắn không có dư tiền mua xe mua ngựa sau khi mua gạo.

“Không cần, ăn cơm xong lại nói. Hơn nữa một nửa số gạo trên xe ngày mai trực tiếp chuyển đến tiệm gạo là được.” Ngoại trừ mấy ngày sau khi đến thế giới này, hắn chưa từng đói như vậy.


Tôn thị nhìn vừa đau lòng vừa buồn cười, vội vàng lấy bánh bao hấp hôm qua từ trong bếp ra: “Chàng ăn trước lót bụng đi. Thiếp đi nấu cho chàng chén mì.”

Cố Xuyên ăn một cái bánh bao, uống hai chén mì to. Lúc này mới cảm thấy mình sống lại.

“Khi nào trả ngựa và xe cho người ta? Chúng ta có phải dỡ gạo xuống sớm không?” Nhìn đồ vật trên xe ngựa trong sân, cô cảm thấy bất an. Dù sao gạo cũng đã là của bọn họ, nhưng xe ngựa thì khác. Lỡ như va chạm hư, người ta bắt bọn họ bồi thường thì sao?

“Đây là xe ngựa của nhà chúng ta, trả lại cho ai?” Cố Xuyên bình tĩnh nói: “Nàng chờ một chút, anh đi ra xe lấy đồ mua về cho nàng và Thiết Đản.”

Cố Xuyên cố sức lấy ba bốn cái bao phía trên, lấy ra mấy cái bao khác biệt xuống. Bên trong là hai cây vải bông, bốn cuốn sách, một bộ bút giấy mực, cùng hai hộp phấn mặt.

“Sao chàng lại mua nhiều đồ như vậy? Tiền ở đâu ra?” Trên người chồng cô chỉ có mười lượng bạc, nhưng riêng những thứ này cũng phải hơi mười lượng.

“Thiết Đản, đây là sách cha mua cho con. Con cầm về phòng xem trước đi. Cha có chuyện muốn nói với mẹ con.” Cố Xuyên đưa bốn cuốn sách đã mua đưa cho con trai, mấy ngày nữa là có thể đi học.

Thiết Đản cầm mấy cuốn sách, cảm thấy mình như đang nằm mơ. Thậm chí không biết về phòng bằng cách nào.


“Xảy ra chuyện gì vậy? Chàng hãy nói thật cho thiếp biết. Chúng ta cũng không thể làm chuyện hại người.” Mắt Tôn thị càng đỏ hơn. Cuộc sống hiện tại đang tốt đẹp, cũng không thể vì mấy thứ này mà phá hủy cuộc đời mình.

“Vào phòng rồi nói.” Cố Xuyên kéo vợ về phòng, còn đóng cửa lại. Sao đó mới lấy một vòng tay vàng lớn, một cây trâm vàng và năm mươi lượng bạc từ trong ống tay áo ra.

Tôn thị đầu tiên là sửng sốt, theo bản năng nhìn xung quanh, rồi vội vàng đứng dậy đóng tất cả cửa sổ lại, nhỏ giọng hỏi: “Ở đâu ra vậy?”

Cố Xuyên nhìn buồn cười, bắt đầu nghiêm túc bịa ra một câu chuyện: “Quý nhân cho. Trên đường đi anh đã cứu được một đứa bé rơi xuống nước. Ai ngờ là thiếu gia nhà giàu.. Đây là người ta khen thưởng. Ngoài những thứ này còn cho mấy thỏi vàng, anh đổi mấy thỏi vàng thành bạc, mua ngựa và xe, cũng như đống gạo này.”

Tôn thị tuyệt đối không ngờ rằng chuyện tốt như vậy lại rơi xuống gia đình mình, giống như trong truyện cổ tích kể, cứu người và được nhiều bảo vật như vậy.

“Vậy chúng ta nên để nó ở đâu? Đừng để ai lấy trộm nó.” Chỉ cần đặt thứ này trong nhà thôi là cô sẽ mất ngủ cả đêm.

“Giấu vòng tay và cây trâm đi. Sau này chúng ta mở tiệm gạo to, lúc đó nàng có thể đeo chúng. Về phần số bạc này, để lại mười lượng trong nhà, phần còn lại gửi vào tiền trang (ngân hàng). “

“Hay là chúng ta bán chiếc vòng tay và cây trâm, rồi mua một căn nhà trong thị trấn nha?” Tôn thị đề nghị. Mấy thứ này để trong nhà không có tác dụng gì, không phải để ăn uống, cả ngày lại phải lo thất lạc, vẫn nên bán đi mua căn nhà mới có lợi.

“Bây giờ bán nó đi thì làm sao giải thích cho người khác biết trong nhà mình có thứ này? Nếu để cho những người khác biết, đến lúc đó họ hàng mấy năm không liên lạc sẽ đến nhà chúng ta mượn tiền, còn bị ăn trộm để ý. Cuộc sống sẽ không yên ổn.”

Hắn cũng không phải nói chuyện giật gân, mở tiệm gạo thì thôi. Dù sao nhà là thuê, gạo được vận chuyển từ nơi khác đến, không ai biết chi phí chính xác. Nhưng nếu lộ ra vòng tay và cây trâm vàng thì sẽ gây chú ý.


“Đúng, đúng, đúng, chàng nói đúng.” Tôn thị liên tục gật đầu. Cô đã nghĩ sai rồi, thứ này tuyệt đối không thể dễ dàng lấy ra, cũng không thể để cho người khác biết: “Vậy cũng không nói cho cha mẹ sao?”

Chồng cô trước giờ là người hiếu thảo. Năm ngoái vào dịp Trung thu và tết Nguyên đán năm nay, chàng đều mang theo rất nhiều đồ về quê. Trong đó có quần áo, bánh ngọt, rượu. Dù sao ngoài tiền ra, có thể lấy cho cha mẹ chồng đều lấy qua. Không biết những chuyện này có thể nói cho cha mẹ hay không.

Cố Xuyên sửng sốt: “Không nói, mấy ngày nữa chúng ta mang chút gạo về cho cha mẹ là được.” Dù sao vừa qua vụ thu hoạch mùa thu, trong nhà hẳn là không thiếu gạo. Đợi đến khi mùa đông đến, gạo ăn cũng gần hết, hắn sẽ mang gạo qua. Hắn làm vậy chỉ để cho vợ chồng anh cả nể tình gạo mà đối xử với cha mẹ tốt một chút.

“Trước tiên đi thăm cha mẹ, thêm một thời gian nữa mới về thăm cha mẹ nàng.” Mùa màng không tốt, nhà nào cũng khó khăn. Nhà cha vợ cũng vậy, không có lý do gì chỉ hiếu thảo với cha mẹ hắn mà không quan tâm đ ến cha mẹ vợ.

“Được, chàng mang về hai cây vải bông đâu. Mấy ngày nay thiếp sẽ dành thời gian may cho cha mẹ mỗi người một bộ quần áo, loại vải này mặc rất thoải mái.” Tôn thị vui vẻ nói. Nếu còn sống chung cô sẽ không sẵn lòng may quần áo cho cha mẹ chồng bằng loại vải như vậy. Dù sao gia đình đều tách ra ở riêng, phần lớn đồ đạc đều chia cho anh cả, việc nuôi cha mẹ già cũng là việc của vợ chồng anh cả. Nhà bọn họ có thể ngày lễ tết mang chút đồ qua cho đã không tệ rồi.

Nhưng bây giờ không phải nhà cô khá giả sao, cũng không thiếu mấy bộ quần áo này.

Cố Xuyên đương nhiên sẽ không từ chối. Nếu hắn sử dụng thân thể của nguyên thân, tự nhiên phải gánh vác trách nhiệm của nguyên thân. Mặc dù hắn không có tình cảm sâu đậm như vậy đối với cha mẹ Cố, nhưng nên làm tròn hiếu thảo thì phải làm tròn.

Cửa tiệm đã thuê xong, gạo cũng vận chuyển đến. Mặc kệ là Cố Xuyên hay Tôn thị đều không muốn lãng phí thêm thời gian nữa. Ngày hôm sau bọn họ đã kéo nửa xe gạo đến tiệm, sắp xếp mọi thứ vào đúng vị trí, không thả pháo, cũng không mở tiệc chiêu đãi khách, trực tiếp mở cửa buôn bán.

Đây không phải là bọn họ không để tâm, mà là các hàng quán buôn bán nhỏ trong thị trấn trên cơ bản đều khai trương buôn bán như vậy. Đặc biệt là bọn họ không quen biết nhiều người trong thị trấn. Cho dù là mở tiệc chiêu đãi khách cũng chỉ có thể mời người ở quê. Vậy thì quá phiền phức.

Mặc dù là khai trương, nhưng không có nhiều người vào tiệm mua gạo. Gia đình giàu có thường có đồng ruộng riêng, gạo thu hoạch được ăn không hết còn phải mang ra ngoài bán. Về phần gia đình nông dân bình thường, hiện tại vẫn chưa đến lúc đi mua gạo. Bây giờ người đến mua gạo thường là những người làm buôn bán nhỏ trong thị trấn, không có bao nhiêu người.