Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 15: Quái vật 7-7 tại dưa leo tr.
Lâm Dị cười cười, sau đó hỏi: “Đàn anh, anh có cách gì sao?”
Tần Châu: “Hả?”
Hai mắt Lâm Dị sáng lên, nói: “Tìm quái vật 7-7 á.”
Lâm Dị muốn tìm quái vật 7-7 hơn là kiếm mấy mảnh giấy thỏa thuận được viết trong sổ đăng ký.
Tần Châu cũng nhận ra điều này, từ lúc bước vào Thế giới Quy tắc 7-7, Lâm Dị vẫn luôn tỏ ra hiếu kỳ, hay hứng thú với quái vật7-7.
Nhưng hắn biết dù hắn có hỏi cũng không hỏi ra được gì, Tần Châu nói: “Không có cách nào cả. Chỉ khi số người chết vừa đủ và còn lại một ít người, đối tượng mà em nghi ngờ lại nằm trong số những người sống sót, em có thể đánh cược.”
Bây giờ những số những người sống sót, ngoại trừ hai người họ, là Trình Dương, Từ Hạ Tri, Lý Dĩnh và Chu Linh Linh.
Quái vật 7-7 sẽ không để NPC tìm đến nó, cửa sổ trong phòng 308 của Từ Hạ Tri đã mở, vậy nên diện tình nghi còn lại là Trình Dương, Lý Dĩnh và Chu Linh Linh.
Mặc dù Trình Dương không phải đối tượng mà hắn và Lâm Dị nghi ngờ, nhưng không một ai có thể đủ tự tin để loại trừ Trình Dương.
Lâm Dị suy nghĩ một chút, hỏi: “Đàn anh, xác xuất bao nhiêu thì được?”
Tần Châu nhìn Lâm Dị: “Ít nhất một nửa.”
Lâm Dị: “Ồ.”
Có nghĩa là, Trình Dương, Lý Dĩnh và Chu Linh Linh, ba người bọ họ, trừ khi giảm còn hai, mới có thể đánh cược được.
Hiện tại cửa sổ của ba người này đều đóng, không biết khi nào mới mở ra. Tất cả những gì họ có thể làm là chờ đợi.
Nhưng chờ đợi không phải là một cách an toàn trong Thế giới Quy tắc 7-7, điều này khiến Lâm Dị có chút bực bội, cậu thực sự không muốn nhìn thấy những người khác chết, đặc biệt là Trình Dương.
Dù sao thì Trình Dương cũng cầu xin Đức Phật phù hộ cậu thoát chết mà.
Tần Châu chú ý đến Lâm Dị, thay vì an ủi cậu, hắn lại tiếp tục gieo rắc thêm sự lo lắng: “Kể cả chúng ta tìm thấy quái vật 7-7, thì suy đoán của chúng ta cũng chỉ như một dàn ý sơ lược. Dùng suy đoán sơ lược để phục bàn quái vật 7-7 không khác gì tự tìm chết.”
Cho dù đã đoán được đại khái tuyến chính, bọn họ vẫn cần có thêm bằng chứng để chứng minh cho suy đoán của mình, không những vậy, còn rất nhiều điểm suy luận thiếu xót cần phải hoàn thiện.
Giờ Lâm Dị còn bực bội hơn.
“Nhóc thiên tài.” Tần Châu dùng ngón trỏ chọc vô vai Lâm Dị, thấy Lâm Dị vội vàng lui ra, hắn lại dùng ngón trỏ chọc Lâm Dị thêm cái nữa.
“Muốn làm gì đó không?”
Lâm Dị gật đầu, cậu không thích chờ đợi lắm, chờ đợi làm cậu cảm thấy như mình đang ngồi chờ chết ấy.
Tần Châu tiếp tục: “Phòng trực ban hay tầng hai, chọn một đi.”
Lâm Dị: “Hả?”
Tần Châu nhìn cậu: “Tìm thêm chi tiết điền vào dàn ý sơ lược.”——
Phòng trực ban.
Lão quản lý chung cư nhìn màn hình giám sát không rời mắt, cơ thể vốn vẫn bất động của lão đột nhiên nghiêng về phía trước, cả khuôn mặt gần như áp vào màn hình.
Tròng mắt ẩn dưới mí mắt lão dừng lại ở góc dưới bên phải của màn hình nhỏ.
Trên màn ảnh nhỏ này xuất hiện một người, lão quản lý chung cư nhận ra hắn, đây chính người của Phòng 305!
Người ở Phòng 305 sao lại lên tầng hai rồi! Nhưng lần này hắn chỉ có một mình còn đứa hay đi cùng của Phòng 304 lại không thấy đâu, cũng chẳng thấy người của Phòng 304 ở đâu trong màn hình giám sát cả.
Nhưng lão quản lý còn chưa kịp nghĩ xem tên ở Phòng 304 đi đâu mất rồi, thì thấy hắn nhấc một cái ghế lên.
Lão quản lý toát mồ hôi hột.
Tên này định làm gì? Tên này định làm gì đấy!
Lão quản lý còn chưa kịp định thần, hắn đã cầm ghế đập mạnh vào cánh cửa ở hành lang tầng hai.
Chết tiệt!
Sau đó, lão quản lý mới nhận ra rằng người này muốn vào tầng hai.
Không được!
Họ có thỏa thuận, không được vào tầng hai!
Lão quản lý chung cư đứng dậy mở cửa, hệ thống giám sát ngoài cửa có một điểm mù, Lâm Dị vội vàng lùi ra sau cánh cửa phòng trực ban.
Sau đó cậu thấy, mặc dù cửa phòng trực ban vẫn đang mở, nhưng lão quản lý lại không để ý mà vội đi lên tầng hai.
Lâm Dị không nghĩ nhiều, lẻn vào bên trong.
Cậu và Tần Châu đã lục soát cả căn chung cư, ngoại trừ tầng hai và phòng trực.
Tầng hai đã khóa cửa, quả nhiên vì lão quản lý không muốn để bọn họ đi vào. Thậm chí không khó để đoán được, trong thỏa thuận có điều mục cấm vào tầng hai.
Lão quản lý chung cư đêm qua đã giết Khuất Gia Lương, quy tắc tử vong chỉ dừng lại ở “rời khỏi phòng vào ban đêm”. Giống như việc Lâm Dị dùng bug để nhìn ra ngoài cửa sổ vậy, cho nên Tần Châu mới không chút sợ hãi đập cửa tầng hai.
Đập cửa có hai khả năng, lão quản lý sẽ mặc kệ, Tần Châu vào tầng hai để tìm kiếm manh mối.
Nếu thu hút lão quản lý, Lâm Dị sẽ nhân cơ hội này lẻn vào phòng trực.
Theo tình hình hiện tại là khả năng thứ hai.
Lâm Dị không biết Tần Châu có thể chống cự bao lâu, ánh mắt nhanh chóng quét nhanh căn phòng một lượt.
Cậu nhìn thấy màn hình giám sát vẫn chưa tắt, quả nhiên lão quản lý theo dõi mọi hành động của bọn họ. Với sự giám sát này, độ chính xác trong suy đoán của cậu và Tần Châu tăng lên 20%, nhưng như vậy vẫn chưa đủ.
Lâm Dị nhanh chóng lục tung phòng trực ban, phòng khá nhỏ, cũng không có nhiều đồ đạc lắm, nhưng để tìm được những trang bị xé nát trong sổ đăng ký chẳng khác nào mò kim đáy bể.
Nhưng có một nơi để chứa tài liệu, Lâm Dị lục lọi thử trong đống giấy tờ đó. Hầu hết là đơn đặt hàng, hàng mua bao gồm bình hoa, nhưng phần lớn là giấm trắng.
Lâm Dị dừng một chút, giấm trắng có chứa axit axetic, có thể phản ứng với hợp chất canxi trong xương và hòa tan chúng. Khi lượng canxi trong xương giảm đi, chỉ còn lại chất gelatin, xương trở nên mềm một cách tự nhiên. (1)
Vậy nên nguyên liệu đặc biệt để có thể nhét Bình hoa Cô Nương vào trong bình là giấm.
Cậu tiếp tục lục lọi, và rồi bị một tờ giấy thu hút.
Đó là một tờ giấy khai sinh viết tay, nội dung không có nhiều. Chỉ ghi giới tính, ngày tháng năm sinh và chữ ký xác nhận của trung tâm y tế trong thị trấn.
Giới tính: nữ
Sinh ngày 1 tháng 7 năm 2000.
Lâm Dị dừng một chút, cầm lấy đống phiếu mua hàng.
Phiếu mua hàng giấm trắng đầu tiên là vào ngày 5 tháng 7 năm 2000.
Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Lâm Dị, nhưng cậu đã kịp thời ngăn tư duy không ngừng nhảy nhót ấy lại.
Cậu sẽ có nhiều thời gian để suy nghĩ về tờ giấy khai sinh và đơn đặt hàng, nhưng giờ vẫn chưa phải là lúc. Mục đích lớn nhất bây giờ là tìm lại bản thỏa thuận đã bị xé khỏi cuốn sổ đăng ký.
Lâm Dị nhét phiếu mua hàng và giấy khai sinh vào trong túi, sau đó tiếp tục tìm kiếm.
Nhưng lần này cậu cũng không phát hiện được gì, bèn dừng lại, đặt mình vào vị trí của lão quản lý.
Vì cuốn sổ đăng ký là một thỏa thuận không thể nói ra, khi tất cả mọi người đã ký tên thì thỏa thuận không còn là bí mật nữa.
Nếu cậu là lão quản lý chung cư, cậu sẽ dán lại những trang bị rách đó vào cuốn sổ đăng ký, để thỏa thuận hoàn chỉnh thành giấy trắng mực đen.
Nghĩ đến đây, Lâm Dị nhớ lại ngày đầu tiên lão quản lý đi vào phòng trực ban. Sau khi lão quản lý vào phòng, giây tiếp theo liền mở cửa sổ ra, cầm sổ đăng ký trong tay để mọi người ký tên.
Dường như không tốn quá nhiều thời gian để tìm.
Lâm Dị ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ phòng trực.
Cửa sổ ố xanh, cho dù thị lực của Lâm Dị có tốt đi chăng nữa, việc nhìn xuyên qua kính cũng không thể thấy rõ được phòng trực.
Cậu đi tới, cố gắng đẩy cửa sổ ra.
Cú đẩy này khiến cậu nhận ra có gì đó bất thường, ray cửa sổ rất dày, còn một lớp cửa sổ nữa chồng lên!
Ngay khi cậu đẩy cánh cửa, sổ đăng ký rơi ra từ cánh cửa sổ chồng lên nhau rồi đáp xuống trước mắt cậu.
Lực mạnh nên khiến cuốn sổ đăng ký bị rơi xuống đất, tự lật vài trang.
Một vài trang bị xé ra quả nhiên đã được lão quản lý dán lại.
Trong nháy mắt, Lâm Dị đã nhìn thấy thứ mà cậu chưa từng thấy trong đêm đầu tiên.
“Thỏa thuận nhận phòng”
1. Không được ra khỏi chung cư
2. Không được ra khỏi phòng vào ban đêm.
3. Không được phép lên tầng hai.
4. Không được phép…
Lâm Dị còn chưa đọc xong, bất ngờ ngẩng đầu.
Âm thanh của cuộc trò chuyện vang lên từ bên ngoài phòng trực, phát ra từ hành lang tầng hai.
Tần Châu lớn tiếng nói: “Nhà vệ sinh tầng ba toàn là máu, tôi xuống tầng hai đi không được sao?”
Đây là lời nhắc nhở của Tần Châu, Lâm Dị vội vàng đặt cuốn sổ đăng ký trở lại vị trí cũ. Sau đó, cậu kéo cửa định rời đi, nhưng cánh cửa từ phía ngoài đã bị đóng sầm lại.
Tiếp theo là tiếng khóa cửa.
Cậu bị nhốt rồi.
Giọng nói nhắc nhở Lâm Dị rời đi của Tần Châu vẫn tiếp tục vang lên: “Vậy ông mau lau vết máu trên đấy đi, máu khắp nơi, mẹ nó ai dám tiểu nữa?”
Tim Lâm Dị hẫng một nhịp, cậu nhìn chằm chằm về phía cửa: “Là ai?”
Thật ra chẳng cần phải hỏi, Tần Châu vẫn còn đang đối phó với lão quản lý, chứng tỏ lão mới có dấu hiệu định trở về, nhưng mà lão chưa có quay lại bởi vẫn đang bị Tần Châu giữ chân rồi.
Hơn nữa, Tần Châu còn cố tình đập cửa tầng hai lần nữa, để Lâm Dị có đủ thời gian xóa dấu vết trước khi rời khỏi phòng trực.
Cho nên, kẻ duy nhất có thể nhốt cậu trong phòng trực là…
Quái vật 7-7.
Bên ngoài phòng trực, ánh đèn trong sảnh chung cư in bóng con quái vật 7-7 lên ô cửa kính, nó đứng bên ngoài cửa, giơ chiếc đũa đã được mài đến sắc nhọn lên.
Chỉ cần Lâm Dị mở cửa sổ ra nhìn, nó cam đoan chiếc đũa này sẽ cắm sâu vào hốc mắt của Lâm Dị.
“Anh Lâm Dị.” Nó tưởng tượng đến khung cảnh đó, phấn khích nhếch môi: “Là em đây.”
Tác giả có điều muốn nói:
(1): Thông tin lấy trên mạng.