Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 184: Quái vật 1-3 tại dưa leo tr.
Lâm Dị không ngừng gọi Sầm Tiềm, miệng vết thương bị xé rách trên cánh tay đau đớn làm đầu óc cậu tỉnh táo lại.
Cậu cảm thấy Sầm Tiềm sẽ thoát ra, ở thế giới Quy Tắc 16-8, cậu lầm tưởng bản thân đã vi phạm quy tắc tử vong. Khoảnh khắc lo lắng đó có thể khiến Sầm Tiềm xuất hiện. Trong thế giới Quy Tắc 2-6, cậu thiếu chút nữa bị quái vật 2-6 phát hiện, Sầm Tiềm cũng thoát ra.
Đánh giá từ các con số, quy tắc 2-6 cao hơn quy tắc 4-4 hai trang, nhưng quái vật 2-6 rõ ràng bày ra thái độ sợ hãi trước quái vật 4-4, nếu cậu lợi dụng được điểm này, có thể sẽ thành công hoá giải cửa ải khó khăn.
Quái vật 1-3 thực sự rất mạnh, chỉ riêng thế giới Quy Tắc thôi cũng đủ để Lâm Dị cảm nhận được sức mạnh của nó rồi.
Nhưng Lâm Dị lại không cho rằng đây là vấn đề lớn gì, Sầm Tiềm xuất hiện trong gương, nói “Tôi là cậu”. Hiện tại cậu sắp ngỏm rồi, nhưng con mẹ nó sao Sầm Tiềm vẫn chưa xuất hiện!
Cứu cậu không phải là cứu Sầm Tiềm à!
Suy nghĩ của Lâm Dị bay lộn. Cậu chưa bao giờ đắm chìm trong suy nghĩ của mình như vậy, chỉ vì để Sầm Tiềm xuất hiện.
Nhưng–
Rầm.
Cổ tay cậu bị hoàng tử ghim chặt xuống chiếu bạc.
Suy nghĩ của Lâm Dị đột nhiên dừng lại. Cậu nhìn cổ tay bị áp đảo của mình, miệng vết thương rạn nứt một lần nữa tràn ra máu tươi, nhuộm đỏ băng gạc.
Hoàng tử ghét bỏ vứt tay cậu sang một bên, bên cạnh có người lập tức lấy khăn tay đưa cho hắn, hoàng tử xoa ngón tay, cao ngạo nhìn Lâm Dị vẫn chưa bình tĩnh lại.
“Ta thắng.” Hoàng tử hưng phấn nói.
Đúng vậy.
Hoàng tử đã thắng.
Cậu thua.
Lâm Dị nhìn chằm chằm vào tay mình, cậu thua rồi.
Sầm Tiềm không xuất hiện, thậm chí một chút động tĩnh cũng không có, như thể hoàn toàn không tồn tại trong cơ thể cậu.
10.000 vàng trên người bị hoàng tử lấy đi, cậu phá sản.
Quản Gia 5005 lập tức thay đổi sắc mặt, hoàng tử ngáp dài, xem ra hắn đã chơi đủ rồi.
Lâm Dị đứng tại chỗ, không có động tác cướp giật gì cả, cũng không phải cậu sẽ trực tiếp bỏ mạng. Đầu óc cậu hiện tại có chút trống rỗng, tiến vào nhiều thế giới Quy Tắc như vậy, dù trải qua mấy phen cận kề nguy hiểm, tuy nguy hiểm là thế nhưng tốt xấu gì cậu vẫn giữ được tính mạng.
Nhưng hiện tại, cậu đã thua.
Lâm Dị suy nghĩ sau khi bản thân cậu chết, Tần Châu sẽ phải làm sao bây giờ. Thế giới Quy Tắc 1-3 khó như vậy, một mình Tần Châu có được không? Cậu đã bị mê hoặc thành ra thế này rồi, vậy Tần Châu phải làm sao?
Tiện đà lại nghĩ, chẳng phải cậu có liên quan đến quái vật 0-1 sao? Quái vật 4-4 không xuất hiện, vậy tại sao quái vật 0-1 cũng không xuất hiện chứ? Chẳng phải cơ thể cậu do quái vật 0-1 tạo ra à? Quái vật 0-1 cũng mặc kệ cậu ư?
Những kẻ đến bắt người không xu dính túi lại xuất hiện, lần này không còn Tần Châu nhét vàng vào tay cậu nữa, cậu bị người ta bắt giữ, kéo lên tầng bảy của Bất Dạ Thành.
Lúc này, Lâm Dị mới phát hiện, tầng bảy không chỉ có phòng giao dịch mà còn có một căn phòng bí mật, bên trong rậm rạp lồng giam, giam giữ những người không xu dính túi.
Quần áo của cậu bị lột bỏ, có người tới kiểm tra khuyết điểm trên cơ thể cậu, cậu bị nhét vào một chiếc lồng vàng.
Vải đỏ che phủ, tất cả những gì còn lại trong tầm nhìn chỉ còn một mảnh tối tăm.
Lâm Dị cuộn tròn trong lồng, không có tiếng nhân ngư ngâm xướng, đầu óc cậu cực kỳ minh mẫn, suy nghĩ cũng rất nhiều.
Nếu những gì Lục Tiến nói là sự thật, sau khi trở thành nô lệ, cơ thể cậu ở Đại học Kỹ thuật Phi tự nhiên sẽ xuất hiện tử vong chiếu rọi. Âu Oánh và Vương Phi Hàng tất nhiên sẽ chú ý đến nhóm người bước vào thế giới Quy Tắc 1-3, như vậy bây giờ bọn họ hẳn là đã nhận được tin tức về cái chết của cậu.
Nếu Trình Dương nghe được tin này, có lẽ cậu ta sẽ lại ngất xỉu chăng.
——
Đại học Kỹ thuật phi tự nhiên.
Âu Oánh đã mấy ngày không nghỉ ngơi, nếu Vương Phi Hàng không khuyên cô nghỉ ngơi, Âu Oánh vẫn sẽ tiếp tục nhìn chằm chằm cho đến khi Lâm Dị và Tần Châu rời khỏi thế giới Quy Tắc 1-3 mới thôi.
Giống như Âu Oánh thường khuyên nhủ Tần Châu, không cần vội nhất thời, quan trọng nhất là đảm bảo thân thể của mình, thân thể suy sụp thì mất nhiều hơn được.
Âu Oánh trở lại văn phòng, định nằm tạm xuống bàn làm việc nghỉ ngơi.
Có điều vẫn không yên tâm, cô đặt báo thức một giờ rồi hai giờ.
Vừa nhắm mắt lại, chuông điện thoại dồn dập vang lên, Âu Oánh lập tức ngẩng đầu, chộp lấy điện thoại.
Vương Phi Hàng gọi tới.
Âu Oánh mơ hồ cảm thấy bất an, tay cầm điện thoại run rẩy: “Phi Hàng, xảy ra chuyện gì?” Cô vẫn muốn suy nghĩ tích cực: “Anh Châu và Lâm Dị ra rồi sao?”
“Chị Âu Oánh.” Giọng Vương Phi Hàng nghẹn ngào: “Lâm Dị…Lâm Dị…”
Âu Oánh hít sâu một hơi, cô đã đoán được chuyện gì xảy ra: “Lâm Dị làm sao?”
Vương Phi Hàng nói: “… xảy ra chuyện rồi.”
Âu Oánh choáng váng, uể oải, mệt mỏi nhiều ngày, trước khi cô kịp hỏi chuyện gì xảy ra với Tần Châu, ngã quỵ.
Trên giường chung, cơ thể Lâm Dị chảy ra một lượng lớn máu.
Vương Phi Hàng chưa từ bỏ ý định, chạm vào chóp mũi Lâm Dị lần nữa, hô hấp đã ngừng.
Anh lại chạm vào nhịp tim của Lâm Dị, tim đã ngừng đập.
Tay anh một nửa ấm áp một nửa lạnh lẻo. Hơi ấm là máu tươi trên cơ thể Lâm Dị để lại, còn lạnh lẽo là tới từ cơ thể Lâm Dị.
“Gọi bác sĩ trường tới kiểm tra.” Vương Phi Hàng thu tay lại, nói với người phụ trách.
Người phụ trách lau nước mắt, Vương Phi Hàng nói: “Khóc cái gì mà khóc? Gọi bác sĩ trường tới!”
Người phụ trách các khu vực khác thỉnh thoảng lại nhìn về phía Vương Phi Hàng, trước mặt mọi người, Vương Phi Hàng đấm bàn: “Đệt mẹ nó! Ông đây đệt mẹ! Đờ mờ chứ!”
Vương Phi Hàng dùng lực rất mạnh, đến nỗi bàn bị anh đấm nát, nhưng như vậy vẫn chưa đủ, anh lại tiếp tục đập mạnh xuống mặt bàn, như để trút hết cảm xúc của bản thân.
Những người khác thấy không ổn, vội vàng tiến tới ôm lấy Vương Phi Hàng: “Đội trưởng Vương, đừng như vậy nữa!”
Vương Phi Hàng bình tĩnh nói: “Tôi không sao, buông ra.”
Mọi người đều tận mắt nhìn thấy phản ứng của Vương Phi Hàng, làm sao có thể buông tay được chứ.
“Tôi bảo mấy cậu buông ra!”
Vương Phi Hàng bỗng nhiên bắt đầu giãy dụa: “Buông ra!”
“Vương Phi Hàng!” Âu Oánh đuổi theo nàng: “Làm loạn cái gì!”
Vương Phi Hàng nhìn thấy trán Âu Oánh đỏ bừng một vùng, lúc cô té xỉu bị đập phải góc bàn.
Âu Oánh đi tới nhìn Lâm Dị.
Thực ra, toàn thân cô đều run rẩy, nhưng cô vẫn cố gắng bình tĩnh, hỏi người phụ trách Thế giới Quy tắc 1-3: “Xuất hiện lúc nào?”
Người phụ trách nức nở: “Nửa tiếng trước.”
Âu Oánh “ừm” một tiếng: “Đưa Lâm Dị đi, để sinh viên bên hậu cần dọn dẹp nơi này.”
Vương Phi Hàng vội vàng nói: “Em vừa gọi bác sĩ của trường, em thấy trên người Lâm Dị không có vết thương ngoài nào. Nói không chừng… Nói không chừng…”
Âu Oánh nhìn anh một cái, Vương Phi Hàng nói: “Em lập tức đi gọi bác sĩ trường.”
Anh lao ra cửa.
Âu Oánh nói với người phụ trách: “Từ từ trước đã.”
Âu Oánh đứng đó nhìn tử vong chiếu rọi xuất hiện trên người Lâm Dị, dưới tình huống nửa tiếng có máu chảy ra, lượng máu lớn như vậy có ý nghĩa gì, cô rất rõ ràng.
Hai mắt Lâm Dị nhắm chặt, đôi môi tái nhợt.
Một lúc sau, Vương Phi Hàng cùng với bác sĩ của trường đi tới: “Bác sĩ, xem xem bạn học Lâm Dị còn sống không?”
Âu Oánh quay đầu lại, đứng sang một bên nhường đường cho bác sĩ trường.
Bác sĩ nhìn Lâm Dị, sau đó nhìn Âu Oánh và Vương Phi Hành, thở dài, bước tới kiểm tra.
Toàn bộ giảng đường yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, sự chú ý của mọi người đều tập trung vào vị bác sĩ này.
Một lúc lâu sau, bác sĩ trường mới ngẩng đầu nhìn Âu Oánh: “Biết nên xử lý như nào rồi đấy.”
Âu Oánh nhất thời không khống chế được, nước mắt chảy xuống.
“Vâng, em hiểu rồi.” Bản thân cô cũng chưa phát giác được, cô quay lại nói với người phụ trách: “Thông báo cho các sinh viên bộ phận hậu cần.”
Vương Phi Hàng há miệng thở dốc, muốn nói gì đó.
Sinh viên hậu cần đến, mang theo túi đựng thi thể.
Sinh viên nằm trên giường xuất hiện tử vong chiếu rọi sẽ được bộ phận hậu cần cho vào túi đựng thi thể. Sau đó, đưa vào nhà xác của trường, chờ đợi thời gian thống nhất mỗi đêm để hoả táng.
Âu Oánh cho rằng việc một trường học xây dựng nhà xác và phòng hoả táng, thật sự là điều rất nực cười.
Cô mở miệng nói với sinh viên hậu cần: “Thời gian hoả táng Lâm Dị sẽ dời lại, trước tiên hoãn lại ở nhà xác trước đã.”
Một sinh viên hậu cần gật đầu hỏi: “Chị Âu Oánh, hoãn trong bao lâu?”
Bọn họ cần phải ghi chép.
“Hoãn cho đến khi…” Âu Oánh nói: “Cho đến khi chủ tịch Tần tỉnh lại.”