Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 39: 39: Thân Này Không Còn Gì Để Mất Cùng Lắm Vừa Mù Vừa Què tại dưa leo tr.
Thế gian có muôn sự không theo ý người, là đau thương bất hạnh, hay hân hoan vui sướng, ngẫm lại chỉ bằng nụ cười, ánh mắt có thể xóa nhòa những điều tưởng chừng lớn lao trở nên nhỏ bé.
Mấy ai có thể tưởng tượng bản thân đang ngự tại mây cao bỗng ngã xuống trần gian tăm tối? Trong quãng thời gian khó khăn kia, anh đã tìm kiếm ánh sáng thuộc về riêng mình vất vả ra sao? Tháng ngày tối tăm tẻ nhạt đó may mắn có người bầu bạn chính là niềm an ủi lớn lao, cũng là may mắn anh dùng cả đời để đánh đổi.
Dĩ Lâm liếc mắt khinh thường, nắm trong tay túi kẹo cất tiếng thúc giục.
“Hơn nửa tiếng rồi đó Phương, khi nào thì dì Thông ra khỏi nhà đây?”
Tầm Phương thò đầu ra cửa sổ trông thấy xe của dì Thông vẫn còn đậu trước cửa, cô chép miệng, quay đầu đáp trả.
“Dì ấy vẫn chưa đi.”
Chuyện là nửa tiếng trước, Tầm Phương đem theo gói kẹo chanh mình mua ở siêu thị ngày hôm qua nhét vào tay Dĩ Lâm, sau đó rủ rê anh.
“Chiều nay tôi dẫn anh ra ngoài chơi, có muốn đi không?”
Nghe đến được ra ngoài chơi, tinh thần anh sảng khoái hẳn, Dĩ Lâm chồm người về trước, bàn chân đá nhẹ vào chân bàn tỏ ý thích thú.
“Đi chứ.” Nói đoạn gương mặt tươi cười bỗng buồn thiu, Dĩ Lâm ỉu xìu: “Không đi được đâu, dì Thông sẽ cấm cửa cả hai đứa mình.”
Tầm Phương cắn môi, nhướng mày, đảo mắt ra bầu trời xanh ngắt ngoài kia.
“Dễ thôi, chờ dì Thông đi chợ chiều thì tụi mình chuồn đi.”
Cứ thế cả cô và anh đã đợi hơn ba mươi phút, dì Thông vẫn chưa có động tĩnh hay dấu hiệu sắp rời khỏi nhà.
Dĩ Lâm bực tức vì chuyến đi anh khao khát sắp phải từ bỏ, ngồi trên ghế hết than thở lại quay sang làu bàu thứ ngôn ngữ không thuộc về con người.
Tầm Phương mặc kệ anh làm gì thì làm, cô chống tay lên bệ cửa sổ ngắm nhìn quang cảnh phía xa xa.
Bên này, sau khi oán than Dĩ Lâm mần mò xé túi kẹo cho một viên vào miệng mình.
Khi nó nằm trong tay anh, Tầm Phương đã nói đây là kẹo trái cây, anh không thường ăn kẹo, hương vị bên trong đó đã sớm quên từ lâu.
Dĩ Lâm thử đoán đây sẽ là vị ngọt của dâu tây hay hương thơm từ mùi cam? Nhưng tất cả đều không giống với những gì anh tưởng tượng, thứ mà Tầm Phương đưa chỉ có một vị duy nhất, đó là chua.
Vừa bỏ vào miệng, vị chua lập tức lan ra tràn ngập trong khoang miệng, Dĩ Lâm xanh mặt nước miếng tuôn ra ừng ực.
Tầm Phương quay đầu hỏi nhỏ: “Thế nào? Vị ngon chứ?”
Đằng này, anh quay lưng với cô gật đầu lia lịa, khó khăn lên tiếng: “Chua hiền từ, chua chấp nhận được.”
Tầm Phương cười khoái trá.
Phải, là cô cố ý chọn loại kẹo chua như chanh về cho anh, để cái người thường quát tháo mình nếm trải mùi vị chua chát.
Nhìn thấy anh như vậy, cơn giận phần nào đã vơi đi một nửa.
Cô đứng dậy ra ngoài, trước khi cánh cửa đóng sầm lại, cô nói.
“Thay đồ đi, dì Thông vừa ra khỏi nhà đó.”
Đợi khi Tầm Phương vắng mặt, Dĩ Lâm lắc đầu cảm thán: “Chua tới chóng mặt luôn.” Nhưng vì sợ cô buồn nên anh đành nói dối về mùi vị khủng khiếp này.
Ngoài dự đoán, trong thời gian thay quần áo Dĩ Lâm đã mường tượng ra khung cảnh hai người sánh vai bước bên nhau trên con phố trải dài nắng chiều.
Vậy mà, thực tế phũ phàng luôn tặng anh một cú tát trời giáng.
Dĩ Lâm đứng như trời trồng, bất động để Tầm Phương đội mũ bảo hiểm cho mình.
“Mình đi bằng cái này sao?” Ngón tay hơi run của anh chạm lên thân xe nóng rực, từ từ ngẩng mặt lên trời như đang muốn ông ngó xuống đây mà trừng phạt người phụ nữ tàn độc này đi!
Tầm Phương chẳng buồn trả lời, từ khi biết mình sẽ đi mô tô, anh đã hỏi câu này tới lần thứ tư, phiền đến mức cô chỉ muốn trở vào nhà ngồi hưởng máy lạnh.
“Có đi không thì bảo?” Cô ngồi trên xe, nghiêng đầu nhìn người sau lưng lúng túng chân tay.
Qua một lúc sau, anh nói: “Đi thì đi, thân này cũng không còn gì để mất.
Cùng lắm vừa mù vừa què.”
Tầm Phương bất lực với suy nghĩ đó của anh.
Cô vặn ga, nhịp nhàng cho xe chạy, sau đấy mạnh mẽ lao vút đi.
Người ngồi phía sau giật mình, theo quán tính toàn thân ngã về phía trước đụng vào tấm lưng người cầm lái.
Buổi chiều gió mát, con xe uy vũ lao vút trên đường lớn, thổi tung mái tóc cả hai, toàn cơ thể như được bao trọn, hòa chung bầu không khí nhộn nhịp làm người nửa năm không ra đường như Dĩ Lâm được một phen hưng phấn.
Anh vòng tay qua eo cô, ôm chặt không buông.
Tầm Phương trợn tròn mắt, nuốt nước bọt, sợ hãi nhìn con đường phía trước, cô ngồi không được yên, cứ muốn nhích ra nhưng ngại ai đó đang ôm mình đành miễn cưỡng không nhúc nhích.
“Này anh kia, đâu cần ôm tôi chặt vậy.” Cô bất mãn, siết chặt tay.
Dĩ Lâm không đáp vội, gió thổi ngược mang theo mùi hương đặc biệt trên người cô táp vào mặt anh.
“Tôi đang lo đây, lỡ đâu cô phóng nhanh quá gió thổi bay tôi thì sao?”
Tầm Phương quan sát gương mặt anh trên kính chiếu hậu, qua hồi lâu cô nghe giọng Dĩ Lâm xen kẽ tiếng gió vù vù phát ra bên tai.
“Sao cô chẳng thục nữ chút nào vậy? Con gái gì mà y như đàn ông, còn mê tốc độ nữa chứ.”
Tầm Phương cười chua xót, mắt vẫn nhìn thẳng phía trước, điềm nhiên đáp: “Tại tôi thích.”
Vì khi cô thục nữ, điệu đà, chỉ có thể đứng từ xa nhìn trộm anh, hết người này đến làm quen lại là người kia tới tỏ tình.
Vì khi đó xung quanh anh quá nhiều sự lựa chọn, còn cô chỉ là một trong các lựa chọn nằm tận dưới đáy hộp của anh, mãi mãi không được bốc trúng.
Về sau, Tầm Phương lăn lộn ngoài xã hội, dần tôi rèn lên một con người kiên cường, khác với cô của ngày xưa.
Thú vui tốc độ được ông chủ tại tiệm sửa xe trước kia của cô chỉ dạy.
Ban đầu, Tầm Phương không quá thích bộ môn này, dần dà, chất chứa quá nhiều tâm sự không thể giãi bày cùng ai, cô thường chọn cách phóng như bay trên đường, để gió đêm cuốn phăng điều sầu não kẹt trong tâm trí.
Dĩ Lâm đặt cằm lên vai cô, nhắm mắt cảm nhận bầu không khí tươi đẹp hiếm có: “Thật ra trước kia tôi cũng thích lắm.
Bạn tôi cầm lái, còn tôi ngồi bên cạnh nhắm mắt hưởng thụ.”
“Xem ra trước kia anh sống rất tốt nhỉ?”
“Ừ.
Từ sau khi gặp tai nạn thì không còn tốt nữa.”
“Anh gặp tai nạn như thế nào?” Đây là điều cô thắc mắc nhiều tháng qua nhưng không dám hỏi.
Hôm nay cơ hội đã đến, Tầm Phương tinh ý nắm bắt chúng, tuôn ra các vấn đề muốn anh giải đáp.
Dĩ Lâm nhíu mày, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Lúc đó gặp chuyện buồn, rủ bạn đến Bích Hà uống rượu, tàn cuộc thì nhà ai nấy về.
Xui xẻo hơn là vừa ra khỏi Bích Hà không bao lâu thì một thằng điên nào tông vào tôi.”
Nhắc đến tên đã tông mình rồi bỏ trốn, Dĩ Lâm nghiến răng ken két, thầm thề với lòng nếu để anh bắt được nhất định sẽ móc mắt hắn quăng cho cá sấu ăn..