Skip to main content
logo-truyenbiz.net

Chương 8

10:19 sáng – 05/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 8 tại dualeotruyen

Kiều tứ ra mở cửa, nửa ngày vẫn chưa thấy trở lại.

Phòng khách truyền đến tiếng cãi nhau, rút cục cũng khiến tôi hoàn toàn tỉnh lại.

Tôi ngáp, đẩy cửa phòng ngủ, lại thấy Anthony cùng Kiều tứ đứng đó.

Anthony cãi nhau với Kiều tứ? Chuyện quái gì đây?

Anthony vừa thấy tôi đã bày ra vẻ mặt ủy khuất cùng biểu tình oán giận, cả gương mặt đỏ lên, không khí vô cùng xấu hổ.

Kiều tứ cũng nhìn tôi, nhưng lại híp mắt cười đến mờ ám.

“Du Hảo, tôi…”

Anthony vừa mở miệng đã bị tôi lập tức đánh gãy lời, vãy tay chào hỏi một câu “Buổi sáng tốt lành” sau đó nhanh như chớp biến vào phòng vệ sinh.

Giỡn hoài, tôi còn lâu mới nói đạo lý với hai người đang gây gổ loạn khởi bát tao kia. (Loạn khởi bát tao: hỗn loạn không trật tự.)

Tôi ngồi trên bồn cầu loáng thoáng nghe hai người bên ngoài cãi cọ.

Anthony nói “…Rõ ràng đã đồng ý giúp tôi…”

Kiều tứ nói “Tôi đột nhiên thay đổi chủ ý…”

Anthony còn nói “Nhiều năm như vậy… Bây giờ lại tranh với tôi…”

Kiều tứ lại nói “… Đều bằng bản lĩnh…”

Tôi thực phát sầu, bọn họ rút cuộc muốn cãi lộn tới khi nào, tôi sắp đi làm muộn rồi.

Tôi bất chấp đẩy cửa phòng vệ sinh, đứng đối diện với hai người nói “Các người cứ từ từ tán gẫu, tôi phải đi làm, tán gẫu xong nhớ đóng cửa hộ tôi.”

Kết quả Kiều tứ với Anthony trăm miệng một lời “Tôi đưa cậu đi.”

Anthony thở phì phì tức giận trừng Kiều Tứ một cái.

Kiều tứ khoanh tay nhìn lại anh, khí định thần nhàn, không chịu nhường nửa phần. (Khí định thần nhàn: tâm tình bình thản, thái độ tỉnh táo)

Tôi đầu hàng.

Cãi nhau ầm ĩ đến cả chuyện này cũng muốn tranh, hai người bọn họ là trẻ con chắc?

Tôi vừa cầm áo khoác ra ngoài vừa ngoái lại nói với bọn họ “Các người cứ chậm rãi thương lượng ai đưa tôi đi, thương lượng xong gọi cho tôi nhé.” Thiên tài mới có thời gian bồi hai người bọn họ chơi đùa.

Tôi đứng bên đường chờ xe bus, Kiều tứ lái xe chậm rãi dừng trước mặt tôi, hất đầu ý bảo tôi lên xe.

Tôi ngồi vào ghế lái phụ hỏi “Anthony đâu?”

“Cậu ta?” Khóe môi Kiều tứ hơi cong lên, nhẹ nhàng cười “Chắc là khóc về nhà tìm mẹ rồi.”

Chỉ cần nhìn bộ mặt vô sỉ này của Kiều Tứ đã hiểu được con cừu nhỏ Anthony ngây thơ kia đấu không lại.

Tôi nhắc nhở cậu “Cẩn thận anh ấy trở về mách Lilith của cậu đấy.”

Đến lúc đó Lilith lại tới tìm Kiều tứ đạo náo một trận, có lẽ cậu chịu không nổi đâu.

“Lilith?” Kiều tứ nghiêng đầu nhìn tôi, thần sắc có chút kinh ngạc.

Bỗng nhiên cậu lại mỉm cười nói “Phải rồi, cậu chưa biết, tôi và Lilith chia tay rồi.”

Tôi hơi ngạc nhiên nhìn Kiều tứ, tôi không biết thật mà.

Tôi vẫn chưa thể hiểu rõ Kiều tứ bọn họ nói chuyện yêu thương như thế nào, bỗng dưng ở bên nhau, lại đột nhiên chia tay. Thế nhưng vẫn cứ là bạn bè chơi cùng nhau, dường như vẫn luôn là bạn tốt.

Không lẽ đây chính là bất cần đời, du hí nhân gian trong truyền thuyết?

“Sao không nói chuyện?” Kiều tứ hỏi “Cậu có ý kiến gì với chuyện này không?”

Tôi có thể có ý kiến gì chứ.

“Thực chúc mừng cậu.” Lilith là cực phẩm trong cực phẩm, không phải là loại người bình thường có thể tiêu thụ được đâu.

Kiều tứ vừa lòng mỉm cười “Tôi cũng cảm thấy như vậy rất tốt.”

Vẫn là mong sao đừng có quả trứng xui xẻo gặp phải độc thủ của cậu nữa. Đương nhiên những lời này tôi không dại gì mà nói ra với Kiều tứ.

Tới văn phòng, thời gian vẫn còn dư dả.

Tôi đi được hai bước, Kiều tứ thò đầu ra ngoài cửa kính gọi “Tan ca đừng đi lung tung, tôi tới đón cậu.”

Tôi cũng không quay đầu lại, khoát tay với cậu, ý bảo đã nghe được.

Ở đại sảnh chờ thang máy, cư nhiên lại gặp được sếp của mình.

Hai chúng tôi chúc nhau một tiếng buổi sáng tốt lành, cùng nhau đứng đó chờ thang máy.

Sếp hỏi “Vừa nãy là ai vậy, đặc biệt đưa cậu đi làm?”

Tôi trả lời “Đó là bạn tôi, tối hôm qua ngủ lại nhà tôi.”

Sếp gật gật đầu cười “Tôi còn tưởng rằng hai người các cậu sống chung.”

“Tôi vẫn đang ở nhà trọ, nuôi thêm con chó cũng ngại chen chúc. Nếu hai người sống chung chỉ sợ ngày ngày phải múa võ mặt.” Nghĩ tới đã cảm thấy hô hấp không thông rồi.

Sếp thản nhiên cười “Như vậy kỳ thực cũng không tệ.”

Tôi liếc hắn một cái, cái gì gọi là hán tử ăn no không biết hán tử đói, hắn chính là như vậy.

Cửa thang máy đúng lúc này mở ra, cả hai bước vào.

Chẳng rõ vì sao bình thường người người chen chúc trong thang máy, hôm nay lại chỉ có hai người chúng tôi.

Tôi ấn nút lên tầng, vô tình chạm vào tay hắn.

Tôi phản xạ có điều kiện vội vàng nói “Thực xin lỗi”. Nói xong mới kịp phản ứng, là hắn đụng vào tôi, sao lại đến lượt tôi nói xin lỗi chứ?

Có thể nói rằng người có nô tính, cư xử đã thành thói quen, ngay cả chính mình cũng tự xem thường mình.

Sếp cười nhưng không nói, cũng không chấp nhất. Hắn bỗng nhiên nửa người trên áp lại gần, hơi thở dán vào bên tai tôi. Tôi còn chưa kịp phản ứng, hắn đã nhanh nhẹn lui về chỗ vũ.

Tôi nghi hoặc nhìn hắn, hắn lại cười cười, giơ lên một sợi tóc kẹp giữa hai ngón tay “Trên vai cậu có một sợi tóc.”

Tôi nghĩ thầm, vị sếp này thực sự chú trọng đến từng chi tiết mà, người như thế rất khó ứng phó, cũng may tôi làm dưới tay hắn chỉ được vài ngày nữa thôi.

“Cảm ơn anh.”

Cửa thang máy mở, cả hai cũng nhau tự nhiên ra ngoài.

Đến giờ nghỉ trưa, bé ngốc bỗng dưng lại tới tìm tôi cùng nhau ăn trưa.

Cô bé ngồi đối diện tôi, ăn cơm cũng không an phận, ăn được vài miếng lại ngẩng đầu lên đảo mắt liếc tôi một cái, hai má ửng đỏ.

Tôi thiếu chút nữa cho rằng bé ngốc thích mình rồi.

Kết quả cô bé nói với tôi “Cái người-đó-đó ở bộ phận quan hệ xã hội đã có bạn gái chưa vậy?”

Tôi thực muốn hỏi cô bé, tôi lớn lên giống bà tám lắm sao mà lại đem loại chuyện này tới hỏi tôi?

Tôi hỏi bé ngốc “Cô thích cái người-đó-đó rồi sao?”

Tôi cũng có chút đồng tình với cô bé, tôi biết cái người-đó-đó ở bộ phận quan hệ xã hội công ty tôi, phong lưu phóng khoáng, anh tuấn tiêu sái, cười rộ lên một cái là lộ ra hàm răng trắng sáng, ánh mắt nói thay lời.

Không chỉ công ty tôi, mà là toàn bộ phụ nữ độc thân ở tòa nhà này ánh mắt đều nhìn chòng chọc vào cái người-đó-đó, nhưng là muốn cậu ta mở miệng nói một câu, có lẽ phải tu qua thiên nan vạn hiểm.

Bé ngốc thế nhưng lại thích hắn.

Tôi làm sao có thể nhẫn tâm nói cho cô bé biết, người thích cái người-đó-đó như quá giang chi tặc, nhiều không đếm xuể, em ngay cả xếp hàng cũng đã muộn hơn người ta biết chừng nào. (Quá giang chi tặc: Sau khi Đông Tấn vương triều thành lập, nhân sĩ phương Bắc vội vàng tới Giang Nam, lúc ấy người ta nói “danh sĩ sang sông nhiều hơn cả cướp”, sau đó người ta dùng quá giang chi tặc để hình dung số lượng người theo đuổi thì nhiều nhưng hàm ý nói mù quáng)

Bé ngốc ngượng ngùng “Anh ấy giúp em rất nhiều lần. Có một lần, em đến phòng photo sao chép văn kiện, máy photo bị kẹt, là anh ấy giúp em sửa lại. Sau nữa, lúc em mang thức ăn nhanh lên lầu cho mọi người, cũng là anh ấy giúp em ra mặt nói. Còn có mấy ngày hôm trước em tăng ca đến tận khuya, anh ấy đưa em về nhà. Em cảm thấy em với anh ấy có chút duyên phận.”

Cô bé ngẩng đầu, ánh mắt như phát ra ánh sáng nhìn tôi “Anh nói xem, anh ấy có phải cũng có thích em không?”

Tôi định nói với cô bé, chuyện như thế này, dừng lại ven đường tùy tiện mua một quyển tạp chí phụ nữ, lật ra chuyên mục của Tâm tỷ tỷ viết một phong thư gửi đi, tự nhiên sẽ có người chuyên nghiệp giải quyết thay cho.

Tôi cũng chẳng phải cái người-đó-đó, cậu ta có thích em hay không, tôi làm sao mà biết được.

Nhưng nhìn gương mặt tràn ngập mong chờ kia, tôi lại không đành lòng nói ra.

Tôi thầm nghĩ, hóa ra khi một người yêu một người khác sẽ có vẻ mặt xinh đẹp như vậy.

Không biết vì sao tôi bỗng nhiên hạ giọng, dịu dàng nói với bé ngốc “Đúng vậy, cậu ta có lẽ cũng thích cô, nhất định là như vậy.”

Nhìn người trước mắt gương mặt e lệ mà ngọt ngào, trong lòng tôi bỗng dấy lên một loại chua xót không nói thành lời.

Bởi vì cuộc sống sau này của cô bé còn dài, em chung quy rồi cũng sẽ dần dần nếm trải được thất vọng cùng sự thật phũ phàng. Đến một ngày nào đó, cho dù có nhiều cảnh đẹp hơn cũng không thể đổi lại một giây nụ cười tâm mãn ý túc này của em. (tâm mãn ý túc: hài lòng thỏa mãn)

Hạnh phúc nếu tới muộn đã không phải là hạnh phúc nữa rồi.

Bởi vì trái tim này đã từng thực sự chờ mong hạnh phúc, đã chờ đợi trong vô vọng rồi dần dần bốc cháy, hóa thành một đống tro gấm.

Đến khi sắp chết, còn ai sẽ hiếm lạ một chút hạnh phúc này?

Bé ngốc cả ngày tràn ngập niềm vui, ngay cả giữa trưa bị sai đi mua cafe cho mọi người vẫn ngây ngô vui vẻ ra mặt mà chạy đi.

Mà đầu tôi lại cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, cả chiều thể xác lẫn tinh thần đều vô cùng mệt mỏi, cũng tại tối qua ngủ không đủ.

Tất cả phải trách Kiều tứ.

Lúc Kiều tứ đến đón tôi tan ca đã là tối, tôi một chút cũng không cho hắn nhìn được cái bản mặt hòa nhã của mình, trực tiếp trèo lên ghế lái phụ lăn ra ngủ, mãi cho đến khi tới nhà mới tỉnh lại.

Kiều tứ vỗ nhè nhẹ mặt tôi, gọi khẽ “Du Hảo, về nhà rồi, tỉnh lại đi.”

Tôi từ từ mở mắt, khoảng cách giữa mặt tôi và Kiều tứ chỉ đúng một tấc, tay cậu áp lên mặt tôi, ánh mắt chăm chú nhìn thẳng tôi, như ngọn đèn dầu mơ hồ trong màn đêm, ánh mắt ấy có một tia hào quang khác lạ.

Tôi mới tỉnh ngủ còn mơ màng, xém chút cho rằng cậu là nam chính thâm tình trong phim ảnh, ánh mắt kia khiến người ta phải nổi cả da gà.

Tôi cúi đầu, tận lực tránh xa Kiều tứ một chút.

Kiều tứ thấy cũng tự nhiên lùi lại vài bước. Cậu đứng bên cạnh cửa xe cười “Như vậy mà cũng có thể ngủ, hôm nay làm việc mệt lắm sao?”

Tôi oán thầm trong lòng: khiến tôi mệt mỏi đến nỗi không làm việc nổi, là cậu.

Không biết phải nói thế nào với cậu nữa!

Khi tôi lấy chìa khóa mở cửa, bỗng dưng lại quay đầu nói với Kiều tứ “Kỳ thực có thể ngủ một giấc thật dài vĩnh viên không tỉnh cũng là một điều may mắn.”

Một giấc mộng hoàng lương, cưới vợ sinh con, công thành danh toại, sinh lão bệnh tử, cả đời đã muốn trải qua một lần.

Cay đắng ngọt bùi, hỉ nhạc bi hoan, mọi việc đều xứng đáng, mộng rồi cũng tỉnh, hơn nữa còn dư lại thập phần, chỉ mong được ngủ say trong lúc đó.

Hiện thực có chuyện gì không như mong muốn, trong mộng đều đã thực hiện. Tỉnh mộng, hiện thực chẳng như trong mơ, chẳng thể khiến người thỏa mãn.

Kiều tứ nhướn mày không nói gì nữa. Cậu có lẽ cũng không hiểu tôi nói gì, mà ngay cả tôi cũng không thể hiểu được hồ ngôn loạn ngữ của mình.

Tôi vừa vào cửa, cởi áo khoác liền nhảy tót lên sofa đọc tiểu thuyết.

Chẳng rõ vì sao, nam chính trong truyện bởi vì đủ loại duyên cớ mà tới một thế giới khác, vốn là một tiểu nhân vật bình thường không có gì lạ, luôn có thể trở thành đại anh hùng cứu quốc cứu thế.

Tôi không biết nếu mình chết đi sẽ biến thành cái gì, nhưng hi vọng đừng như kiếp này bất lực yếu đuối như vậy.

Kiều tứ gãi đầu lại gần “Đọc tiểu thuyết gì vậy?” Lại hỏi, “Sao chưa làm cơm tối?’

Tôi coi như không nghe thấy, xoay người lưu lại mỗi cái ót cho cậu.

Kiều tứ nhanh nhứ chớp giật lấy cuốn tiểu thuyết trên tay tôi, tôi ngồi bật giận tức dận trừng cậu “Cậu muốn gì?”

Kiều tứ như không nhìn thấy sự tức giận của tôi, vẫn còn cười dài “Cậu trước kia không phải đã từng nói với tôi, sở trường giỏi nhất của cậu là việc nhà nấu ăn, hi vọng có cơ hội mời tôi nếm thử, hôm nay không phải vừa lúc sao?”

Tôi nhịn không được nghĩ người trước mắt này dạo này đến tột cùng là có bao nhiêu nhàm chán, chẳng lẽ tuấn nam mỹ nữ chết hết rồi sao mà lại để Kiều tứ phong lưu công tử lưu lạc đến cái chỗ rách nát này của tôi tìm kiếm lạc thú.

Tôi tức giận nói với Kiều tứ “Vận khí của cậu thực không tốt, tôi sớm đã chậu vàng rửa tay, quyết định rời xa nhà bếp rồi.” Nói xong vươn tay giật lại cuốn tiểu thuyết trong tay Kiều tứ đọc tiếp.

Tự biết mệnh mình không còn dài, cho nên cũng thôi xuống bếp, mặt khác cũng là vì không có tâm tình. Muốn ăn đồ tôi tự mình làm, chờ kiếp sau đi! Nếu kiếp sau có thể gặp nhau vậy cứ lặp lại lời này!

Kiều tứ khiêu mi, như có chút ngạc nhiên hỏi “Vậy bữa tối nay thì làm sao?”

Tôi không kiên nhẫn “Kiều đại công tử, cậu chẳng lẽ chưa từng nghe quá thế giới kỳ thực còn tồn tại một thứ gọi là “cơm gọi” sao?”

Giải quyết xong bữa tối, tôi thấy Kiều tứ vẫn dây dưa ngồi lại, không có một chút ý tứ muốn rời đi nào, vì vậy không khách khí mà hạ lệnh đuổi khách.

“Không còn sớm nữa, cậu không phải nên về rồi sao?”

“Cậu đang đuổi tôi sao?” Kiều tứ nhìn tôi hỏi.

Vấn đề rõ ràng như vậy còn phải hỏi lại sao? Dù sao biểu tình trên mặt tôi chắc chắc sẽ không đại biểu cho bốn chữ “Cầu cậu lưu lại.”

Tôi cũng lười trả lời.

Chẳng ngờ Kiều tứ không những không tức giận mà còn có chút bất đắc dĩ buông tay tôi “Nhưng tôi không thể đi được nữa.”

Tôi nhíu mày trừng cậu, không hiểu rõ ý tứ câu này.

Cậu khẽ khẽ cười “Sáng hôm nay tôi đã mang hành lý tới đây rồi, tôi đã ngốc nghếch quá lâu.”

Tôi thật sự không hiểu trong đầu Kiều tứ đến tột cùng là đang suy nghĩ cái gì. Cậu giống như một miếng kẹo cao su siêu dính, dán chặt tôi, khiến tôi thoát không xong.

Tôi đoán có lẽ cậu bị liệt nữ si tình dây dưa rồi, đến nỗi suýt thì bỏ mạng nơi chân trời, không còn chỗ để trốn, đành phải chạy đến nhà tôi ẩn thân.

Tôi đành nói “Ở với tôi cũng có thể, hai ngàn một tháng, chỉ có thể ngủ sofa, hơn nữa một ngày ba bữa phụ trách việc nhà.

Điều khoản như thế này rõ ràng là cố tình gây sự với bá vương, thế nhưng Kiều tứ lại thập phần vui vẻ nhận lời.

Tôi nhìn Kiều tứ như vậy không khỏi rùng mình một cái, trong lòng cảm thấy kỳ lạ, không lẽ gần đây cậu bị người ta tá thi hoàn hồn?

Vô luận là ra sao, Kiều tứ cứ như vậy ở lại, phòng khách của tôi trở thành tân phòng ngủ của cậu.

Nửa đêm tỉnh dậy đi WC suýt thì bị một đống trên sofa dọa cho giật mình. Kiều tứ ngủ trên sofa tư thế vô cùng chật vật, một nửa người cơ hồ đều ở bên ngoài, không rõ cậu làm sao lại có thể ngủ như vậy được.

Sáng sớm rới giường, Kiều tứ đã đứng ở nhà bếp chuẩn bị điểm tâm.

Tôi dụi dụi mắt ra khỏi phòng, Kiều tứ nghe thấy tiếng động quay người lại hỏi “Trứng phải chín đều hai mặt hay một mặt thôi?”

Tôi nhìn cậu mặc tạp dề Doreamon, xém chút thì chỉ vào cậu ngửa mặt lên trời cười lớn: Ha ha ha, Kiều tứ, hóa ra cậu cũng có ngày này!

“Đêm qua ngủ ngon giấc không?” Tôi hỏi.

Cậu không trực tiếp trả lời, ngược lại còn nháy mắt với tôi một cái “Hóa ra cậu vẫn quan tâm tôi, tôi thực vui vẻ đó!’

Kiều tứ mặt dày không biết xấu hổ còn tự mình đa tình, tôi nghẹn họng không nói được lời nào nữa.

Trù nghệ của Kiều tứ ngoài dự kiến của tôi, rất tốt, trứng chín một mặt, ngọt thơm mềm, cắn một miếng, lòng đỏ trứng ngon miệng liền vỡ ra chảy vào miệng. (Tui chưa hình dung ra cái món này @_@)

Tay nghề này, có thể so sánh với đầu bếp nhà hàng cơm Tây rồi.

Không cẩn thận đánh rớt vài giọt lòng đỏ lên áo, tôi tùy ý lấy tay quẹt qua đưa lên miệng mút sạch.

Kiều tứ ngồi đối diện tay chống cằm chăm chú nhìn tôi ăn. Tôi đẩy chén đĩa ra nói.

“Cảm ơn bữa sáng của cậu.”

“Nếu cậu thích, tôi nguyện ý sau này mỗi ngày đều làm bữa sáng cho cậu.” Cậu mỉm cười.

Tôi không chút cảm kích, chỉ vào tờ giấy hiệp ước cho thuê phòng dán trên cửa “Tôi phải nhắc nhở cậu, sáng trưa tối ba bữa đều là nghĩa vụ của khách trọ cậu, không vì ý nguyện của cậu mà thay đổi đâu.”

Kiều tứ cười cười không nói gì nữa. Cậu đứng lên thu dọn đồ trên bàn, sau đó cầm lấy áo khoác nói với tôi.

“Tôi đưa cậu tới công ty.”

Tôi mở cửa, vậy mà lại bất ngờ phát hiện Anthony đang đứng ở bên ngoài, không thật ra thì là đứng ở cửa phòng đối diện. Anh cũng thấy tôi, ánh mắt sáng lên, vui vẻ tới gần tôi chào hỏi.

“Du Hảo, buổi sáng tốt lành.”

Tôi nhìn người người mặc áo nhân viên chuyển nhà đang mang đồ vào nhà đối diện, có chút ngạc nhiên hỏi Anthony “Chuyện gì…”

“Tôi mua căn phòng đối diện, từ hôm nay chúng ta đã là hàng xóm rồi.” Trông anh thoạt nhìn có vẻ rất cao hứng, nói lời này cơ hồ còn hận không thể hoa chân mua tay phụ họa.

“Ha ha.” Tôi không biết nên nói gì nữa.

Tôi thực sự không hiểu cái nơi chỉ có hai tầng xập xệ này đến tột cùng có cái gì đáng giá khiến anh phải hưng phấn như vậy, không lẽ có thầy địa lý nào nói cho anh nơi này là thiên bảo phúc địa, đại cát đại lợi sao?

Lúc này Kiều tứ đã bước ra, cậu đứng sau tôi hỏi “Sao lại đứng ở cửa chưa đi?” Sau đó mới thấy Anthony.

Cậu cũng có chút kinh ngạc “A, Anthony, sao cậu lại ở đây?”

Tôi đành quay đầu giới thiệu “Cậu tới đúng lúc lắm, giới thiệu hai người với nhau luôn, từ hôm nay trở đi hai người chính thức là hàng xóm.”

Không biết có phải cảm giác của tôi lầm rồi hay không, trong nháy mắt, sắc mặt Kiều tứ lẫn Anthony đều trở nên vô cùng khó coi.

Căn phòng nhỏ bé của tôi trở nên vô cùng chật chội. Vốn dĩ là không gian của một người, bỗng nhiên nhét vào ba kẻ to con, nói không chật mới là nói điêu.

Tôi cảm thấy thở cũng trở nên phí sức lực.

Nhưng Kiều tứ và Anthony một chút cũng không nghĩ thế, hơn nữa Anthony còn nhất định ngày ngày ngồi ngốc ở nhà tôi, cho đến khi tôi lên giường đi ngủ mới chịu về.

Mỗi khi đến giờ cơm, Anthony đều hiển linh đúng giờ ấn chuông cửa. Hôm nay anh bưng tới một nồi súp. Từ sau lần tôi khen ngợi trù nghệ của Kiều tứ, Anthony liền tích cực tỏ vẻ mình cũng thập phần am hiểu chuyện bếp núc, nhất định muốn tôi nếm thử chút thủ nghệ của mình.

Tôi nhìn cái nồi trong tay Anthony tự xưng súp nấm gì đó, da mặt mỏng có chút vặn vẹo. Nói thật, Anthony một chút thiên phú cũng không có, nhưng đối diện với đôi mắt tràn ngập mong chờ kia, tôi một câu khó nghe cũng không nói ra được, chỉ có thể trái lương tâm mà khen ngợi “Ngon lắm!”

Hậu quả là Anthony như nhận được sự cổ vũ, mỗi ngày đều làm một món mang sang đây.

Kiều tứ đứng một bên nhìn sắc mặt tôi, vui sướng khi người ta gặp họa, cười tôi tự làm tự chịu.

Tôi hung hăng trừng cậu một cái.

Đến bữa tối, tôi lấy một bát to đặt trước mặt Kiều tứ, sau đó tự tay múc cho cậu một bát súp nấm đầy.

“Ngàn vạn lần đừng lãng phí lương thực” Tôi cắn răng nói.

Kiều tứ khiêu mi, liếc tôi một cái, sau đó mặt không đổi sắc đem trọn bát súp ăn sạch.

Cậu đẩy cái bát sạch đáy cho tôi xem, cười khiêu khích “Thật sự rất ngon, cậu nhất định cũng phải ăn nhiều hơn một chút, ngàn vạn lần đừng phụ tâm ý của Anthony.”

Anthony ở một bên khẩn trương nhìn tôi.

Tôi than thầm một tiếng, đem cả bát súp đó rót vào bụng, sau đó lau miệng nói “Quả thực rất ngon.”

Anthony là một người tốt hiếm thấy, anh và Kiều tứ không giống nhau, cho nên tôi sẵn sàng lừa duy nhất một mình anh.

Lời của tôi là giả, nhưng vui vẻ của anh lại là thật. Mà thứ tôi có thể cho anh, chẳng qua cũng chỉ là sự vui vẻ đơn giản như vậy thôi.

Nhìn người khác cười, chung quy so với nhìn người khác khóc vẫn đỡ hơn. Tôi nghĩ như vậy.

Rất mau đã tan ca, sếp của tôi gọi tôi vào văn phòng.

“Tan ca đừng đi đâu hết, theo tôi đi tiếp khách.” Hắn nói.

Tôi ra vẻ sợ hãi “Sếp bảo tôi cướp công việc của trợ lý, tôi sợ cậu ấy truy sát mình.”

Đây vốn là việc của trợ lý của hắn, hiện tại tôi một cước chen vào, chỉ chọc cho người ta oán hận.

Sếp mỉm cười, cười như có như không “Cậu không phải sợ, nếu cậu ta muốn trả thù, tôi sẽ bảo hộ cậu.”

Tôi mỉm cười “Ồ, kỵ sĩ của tôi.”

Sếp cũng cười. Hắn nói “Trợ lý của tôi gần đây đang yêu đương cuồng nhiệt, hôm nay là sinh nhật bạn gái cậu ta, quân tử phải giúp người hoàn thành ước vọng, tôi không muốn quấy rầy.”

Tôi gật gật đầu “Đúng đúng, người đang yêu có đặc quyền, còn người độc thân như tôi xứng đáng bị giáng thành tráng đinh.” (Tráng đinh: người hầu là thanh niên còn trẻ, khỏe mạnh)

Sếp đưa cho tôi vài tờ tư liệu “Tôi sẽ trả công hậu hĩnh.”

“Có thế chứ, tôi cảm nhận được một chút an ủi rồi đấy.” Tôi nói.

Người ta có tình yêu, tôi có tiền.

Người ta có sinh mệnh, tôi có tiền.

Tôi không cần phải hâm mộ người ta, phải không?

Tôi cứ hồ đồ nghĩ, theo sếp đi tăng ca kiếm tiền.

Đối phương là người quen, chính là người cách đây không lâu đàm phán thành công với công ty tôi, quái nhân tiên sinh.

Sếp và quái nhân tiên sinh đều chịu sự giáo dục kiểu phương Tây, cũng chẳng dùng đến phương pháp “Cảm tình sâu xa, một lời phiền muộn”, chỉ gọi đồ ăn rồi liền bắt đầu thảo luận chuyện hợp tác. (Phương pháp này chính là phương pháp của những người làm ăn, vào bữa là phải trăng sao chán chê say bét nhè ra mới bàn chuyện hợp đồng)

Sếp đã chuẩn bị đầy đủ, chốc lát đã chẳng còn chuyện cần tôi. Tôi ngồi một bên buồn chán nói chuyện, cùng thư ký tiểu thư bên cạnh uống rượu.

Kết quả, tôi say.

Lần say gần đây nhất là chuyện thời đại học, đó cũng là lần đầu tiên tôi say.

Tôi chỉ mơ hồ đoán mình sau khi say rượu đã làm ra chuyện gì đó rất xấu, khiến Kiều tứ hôm sau cả ngày xụ mặt, nhưng không ai nói cho tôi biết tôi đã làm cái gì.

Cho tới tận bây giờ tôi cũng không dám hỏi.

Ngày hôm sau, tôi tỉnh lại trên một chiếc giường xa lạ, chuyện đầu tiên nghĩ đến là, nhiều năm như vậy, tôi rút cục cũng có cơ hội biết được bộ dáng của mình khi say rượu như thế nào.

Sếp đi tới, thấy tôi đã tỉnh, liền mỉm cười.

Hắn mặc quần jean, sơ mi trắng, nhàn nhã tùy ý, so với bộ dáng nghiêm túc cẩn thận đứng đắn bình thường rất khác.

Tôi ngồi dậy, bỗng phát hiện ra toàn thân không một mảnh vải…

Tình trạng hiện tại thật sự kinh hãi, tôi đang cân nhắc có nên ứng nghiệm cảnh hét chói tai trong phim hay không, hoặc là, người nên hét chói tai phải là sếp đại nhân của mình.

Tôi hỏi “Đêm qua tôi đã làm cái gì?”

“À, đêm qua…” Ký ức về đêm qua của hắn chắc chắn còn, nhưng lại lắc đầu với tôi “Tôi nghĩ cậu không muốn biết đâu.”

“Tệ nhất cũng chỉ là giết người.” Tôi lơ đễnh nói “Để tôi đoán đi, tôi đi giết ai? Thật ra tôi căm thù cái tên mập bên bộ phận nhân sự lâu lắm rồi.”

Sếp cười.

Hắn nói cho tôi biết, đêm qua tôi uống rất nhiều rượu liền chạy đi toilet, khi trở về cước bộ đã lảo đảo, quái nhân tiên sinh hảo tâm dìu tôi, không nghĩ tới tôi đột nhiên đẩy ông ta vào tường, sau đó đè ra hôn.

“Ông trời ơi…” Tôi che mặt.

Tôi vậy mà lại làm ra cái loại sự tình này, tôi thà say rượu không cẩn thận lộn cổ ngã xuống cầu thang, đập đầu cho phọt cả óc ra còn hơn như thế này. Quái nhân kia tính tình cổ quái như vậy, nếu ông ta vì thế mà trở mặt, tôi chết trăm lần cũng không đủ.

“Còn chưa dừng lại ở đó.” Sếp nói.

Tôi ngẩng đầu.

Hắn nhìn tôi cười “Tôi cùng với cô thư ký kéo cậu ra, ai ngờ khí lực cậu lại lớn như vậy, tự nhiên đẩy tôi ngã nhào trên đất, sau đó…” Hắn không nói tiếp, chỉ chỉ vào vết thương trên môi mình.

Tôi nhịn không được than thầm, tôi sinh ra thực mãnh liệt, một đêm đã cướp đi trinh tiết của hai người liền. (Anh nghĩ cái gì vậy? *khinh bỉ*)

“Tôi đưa cậu đến xe, suốt đường đi cậu cứ bổ nhào vào hôi tôi. May là tôi tay lái tốt, nếu không hôm nay tin tức tai nạn của chúng ta đã lên bản tin hằng ngày rồi.” Sếp nói như kể chuyện cười.

Đầu tôi cúi như muốn đục đất mà chui xuống.

Hắn vẫn không chịu buông tha, tiếp tục nói “Cậu còn nôn mửa ở nhà tôi, nôn hết lên người tôi, còn làm hỏng cả một tấm thảm của tôi nữa.”

Tửu lượng của tôi quả thực kém kinh người.

“Tất cả những việc này, tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm.” Tôi vùi mặt vào chăn hổ thẹn nói.

Sếp ngồi xuống bên giường, chậm rãi lặp lại lời tôi “Nhất định sẽ chịu trách nhiệm?”

“Đúng vậy” Tôi gật đầu “Tất cả tổn thất, tôi chịu trách nhiệm hết.”

Sếp sờ sờ vết thương trên môi mình cười “Vậy là tốt.”

Cũng may hôm nay là thứ bảy, không cần đi làm. Sếp lái xe đưa tôi về nhà, còn cẩn thận theo tôi lên lầu.

“Chẳng lẽ anh sợ tôi không tìm thấy cửa nhà? Tôi tỉnh rượu lâu rồi.”

Sếp cười cười không đáp, vẫn đi theo sau tôi, có chút hứng thú quan sát hành lang.

Đến trước cửa nhà mình, tôi đứng lại, quay đầu nhìn. Không lẽ hắn còn muốn tôi mời hắn vào nhà uống một tách cafe? Vậy thì phải khiến hắn thất vọng rồi, nhà tôi chỉ có nước lọc thôi.

Sếp lại nghiêm trang “Tôi muốn cẩn thận nghe cậu rút cuộc muốn chịu trách nhiệm với tôi như thế nào.

Tôi đành cam chịu số phận mở cửa mời hắn vào nhà.

Kết quả vừa vào nhà đã thấy Kiều tứ ngồi trên sofa, nghe tiếng mở cửa, xoay đầu cực nhanh.

Nhận ra là tôi, Kiều tứ đứng bật dậy, kích động “Du Hảo, đêm qua cậu đi đâu? Tôi đã gọi điện thoại cả đêm đấy!”

Tôi bị cậu dọa tới mức sợ lui về sau nửa bước, vừa vặn đụng vào sếp đứng sau. Hắn đỡ tôi, để tôi đứng vững lại.

Tôi nói với Kiều tứ “Đêm qua tôi uống say, ngủ lại nhà cấp trên.” Tôi chỉ chỉ ‘cấp trên’ đứng bên cạnh.

Kiều tứ nghe vậy, lông mày lập tức dựng thẳng, cậu lớn tiếng hỏi “Cậu uống say?” bộ dáng vừa tức giận vừa đáng sợ “Cậu dám uống say!”

Bộ dáng cậu lúc này thực đáng sợ. Kiều tứ luôn cười mỉm, khi tức giận hóa ra dọa người như vậy. Tôi nhất thời tắc họng không nói ra lời.

Kiều tứ bình tĩnh lại một chút mới hỏi “Đêm qua uống say, cậu có…”

Cậu còn chưa dứt lời tôi đã biết cậu muốn hỏi gì.

Tôi trộm liếc vết thương trên môi sếp, bị hắn phát giác, dịu dàng cười với tôi một cái.

Tôi nói “Hôm nay có chút không tiện, anh về trước có được không.”

Sếp quay sang nhìn Kiều tứ sắc mặt không vui, gật đầu với tôi “Cậu không được quên những lời mình đã nói.”

Tôi không ngừng gật đầu “Tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm với anh, anh cứ yên tâm.”

Cuối cùng sếp cũng chịu cất bước.

Kiều tứ đã bình tĩnh hơn trước, cậu hỏi “Người vừa rồi là ai, cậu sao lại về cùng anh ta?”

“Đó là lãnh đạo trực tiếp của tôi, đêm qua tôi say quá, đành phải ngủ lại nhà anh ta.”

Chân mày Kiều tứ nhíu lại, “Cậu rất vô ý, say rồi lại còn tùy tiện đến chỗ đồng nghiệp, vạn nhất có phát sinh chuyện gì…”

Tôi giơ hai tay đầu hàng, lớn tiếng chặn lại “Tôi sai rồi!” lại hỏi, “Cậu từ khi nào thăng chức thành mẹ tôi vậy? Hơn nữa, tôi là đàn ông, liệu có chuyện gì phát sinh được?”

“Du Hảo, tôi chỉ là lo lắng cho cậu.” Kiều tứ bỗng dịu dàng nhìn tôi, thấp giọng nói.

“Ha hả” tôi cười thành tiếng, “Đừng có làm vẻ mặt đó kẻo tôi lại nghĩ cậu thích tôi đấy.”

Chỉ khi theo đuổi người khác cậu mới có biểu hiện nhu tình như nước ấy thôi.

Ai ngờ Kiều tứ thấp giọng chửi thề một câu, sau đó ngẩng đầu nhìn tôi, gằn từng tiếng, “Không sai, Du Hảo, tôi thực sự thích cậu.”

Tôi lập tức cười không nổi, nghi nghờ có phải mình nghe nhầm.

Tôi nhìn chằm chằm Kiều tứ, hi vọng nhìn được một chút sơ hở trên gương mặt cậu.

“Kiều tứ, cậu đùa tôi đấy hả.”

Kiều tứ bất đắc dĩ buông thõng hai tay nói với tôi “Tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra nữa, chỉ là bỗng nhiên phát hiện lòng mình kìm không được. Du Hảo, tôi rất nghiêm túc.”