Skip to main content
logo-truyenbiz.net
Dưa leo tr Đam Mỹ Tôi, Thụ Tấu Hài, Đi Hẹn Hò Chương 27: 27: Tay Vịn Lại Là Tôi 4

Chương 27: 27: Tay Vịn Lại Là Tôi 4

2:29 sáng – 01/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 27: 27: Tay Vịn Lại Là Tôi 4 tại dualeotruyen


Biên tập: Mày là bố tao
Hiệu đính:…!#.- /…..–.- / –.–.-
Ngày hôm sau Hà Gia đến ủy ban.
Cố Vinh nhắn tin bảo mình ở tầng hai, kêu anh cứ đi lên.
Anh lên tầng, lập tức thấy một phòng đông người ngay cạnh chỗ rẽ.

Hà Gia nhìn qua cửa sổ, trông thấy mấy sinh viên và vài học sinh tiểu học túm tụm nhìn sách giáo khoa, dạt dào hơi thở thanh xuân.
Hà Gia nhìn lướt qua là thấy được Cố Vinh, bên cạnh cậu ta có hai học sinh tiểu học, một nam một nữ đang tập trung xem sách giáo khoa, Cố Vinh chỉ vào sách và nói gì đó.
Hà Gia đang chăm chú quan sát, Cố Vinh bỗng ngẩng đầu nhìn anh, sau đó vẫy tay với Hà Gia.
Hà Gia vừa đi tới trước mặt Cố Vinh, liền nghe bé gái hỏi: “Anh ơi, chú này là ai ạ?”.
Bé trai bên cạnh đẩy kính, kéo bé gái: “Đừng nói chuyện với người ta, trông chú ấy có vẻ không thông minh lắm”.
Trẻ con không biết gì, Hà Gia cũng không chấp, cười hơ hớ khoác vai Cố Vinh: “Chú là sếp của anh mấy nhóc, mấy nhóc nhất định phải học thật giỏi để sau này đi làm công cho chú đấy”.
Cố Vinh: “…”.
Cố Vinh bất lực: “Anh lại nói linh tinh gì đấy? Đừng để ý đến anh ấy, chúng ta tiếp tục”.
Hai nhóc nhìn nhau, đột nhiên đồng thanh: “Em không muốn học, em cũng muốn làm sếp”.
Cố Vinh tức giận véo Hà Gia.
Hà Gia cũng xấu hổ vì đã dạy hư trẻ con, kéo ghế ngồi cạnh Cố Vinh, nghe cậu ta giảng bài cho hai nhóc, Cố Vinh nói: “Giả sử thỏ đều bị nhốt hết ở trong chuồng, khi đó số con gà sẽ là tổng số đầu nhân với 2 rồi trừ đi tổng số chân chia cho 2.


Giả sử tất cả các con gà ở trong chuồng, số con thỏ…”.*
*Đây là bài toán cổ nổi tiếng được ghi trong sách “Sách toán Tôn Tử”.

Nội dung bài toán như sau: “Một số gà và thỏ được nhốt chung trong một lồng, đếm số đầu thì được 35 đầu, nếu đếm chân thì có 94 cái chân.

Hỏi trong lồng nhốt bao nhiêu gà, bao nhiêu thỏ”.
Cậu ta chỉ cách giải một lần, sau đó hỏi: “Nghe hiểu không?”.
Hai nhóc gật đầu: “Hiểu ạ!”.
Hà Gia xấu hổ đỡ trán: “Không hiểu…”.
Cố Vinh ngạc nhiên, không kìm được nụ cười, cậu ta quay đầu nhìn Hà Gia: “Em tưởng anh đang ngẩn người, hóa ra anh cũng nghe giảng”.
Cậu ta hỏi hai nhóc: “Các em có thấy phiền nếu anh giảng lại bài cho anh ấy không?”.
Hai nhóc hi hi ha ha xáp lại gần Hà Gia, anh nghiêm túc nói với Cố Vinh: “Không được hỗn láo, phải gọi tôi là chú”.
Cố Vinh trừng mắt.
Dưới sự giúp đỡ của Cố Vinh và hai học sinh tiểu học, rốt cuộc Hà Gia cũng hiểu được đề Olympic Toán học kia.

Hai nhóc còn kích động hơn cả Hà Gia, muốn đi kể cho bạn bè rằng mình đã dạy đề Olympic Toán học cho một chú.
Cố Vinh nhịn cười: “Anh đi đến đâu là ồn đến đó”.
Hà Gia ngả người sờ soạng trong túi, Cố Vinh lườm anh: “Làm gì đấy?”.
Hà Gia vỗ đầu, chết dở, định hút thuốc theo thói quen.
Anh vội thu tay lại, cười: “Để ra ngoài rồi hút”.
Cố Vinh nghiêm túc nói: “Anh nên cai thuốc đi, không tốt cho sức khỏe đâu”.
Hà Gia cười: “Đó đều là chuyện sau này, nguyên tắc của tôi là sướng tức thời”.
Cố Vinh thở dài, vẻ mặt khó hiểu: “Có sức khỏe là có tất cả”.
Hà Gia cảm thấy tâm trạng của cậu ta chùng xuống, tuy rằng không biết lí do, nhưng vẫn chơm chớp mắt, trêu chọc cậu ta: “Tôi hỏi cậu, hút thuốc, uống rượu, thức đêm có ảnh hưởng xấu tới cơ thể, tập thể dục giúp thân thể cường tráng.

Tôi vừa hút thuốc, uống rượu, thức đêm vừa tập luyện thể thao…!Cậu đoán xem tôi sẽ ra sao?”.
Cố Vinh nghi hoặc: “Sẽ như thế nào?”.
Hà Gia: “Tôi sẽ là một thi thể cường tráng”.
Cố Vinh: “…”.

Cố Vinh không biết nên phản ứng ra sao: “Còn nói nữa thì sớm muộn em cũng tức chết”.
Khi sắp hết giờ, phụ huynh lục tục đến đón con.

Phụ huynh của hai nhóc kia cũng tới, chúng vẫy tay với Hà Gia: “Tuần sau chú có tới không?”.
Hà Gia ngồi xổm xuống sờ tóc hai nhóc, dịu dàng nói: “Nhốt gà và thỏ với nhau quá đơn giản, bao giờ cua và bạch tuộc bị nhốt chung thì gọi chú qua đây”.
Cố Vinh: “…”.
Cậu ta cố nín, cuối cùng vẫn không nhịn nổi, nói: “Chẳng phải đều có tám chân à?”.*
*vì bạch tuộc và cua đều có tám chân.
Tạm biệt đám học sinh tiểu học, mọi người chậm rãi đi bộ về trường, Hà Gia và Cố Vinh đi cuối hàng, Hà Gia thấy mấy cô gái đều không ngừng xoay đầu lại nhìn Cố Vinh.
Hà Gia dùng khuỷu tay huých Cố Vinh, còn chưa kịp nói, Cố Vinh đã bình tĩnh bảo: “Mấy bạn nữ đó thích anh trai em”.
“Ồ? Thật à?”
“Vâng.”
Cố Vinh nói: “Chuyện đó thường xuyên xảy ra, trước tiên làm quen với em rồi thông qua em để tiếp cận anh trai em…”.
“Ai bảo anh trai cậu là thụ chính vạn người mê cơ…”.

Hà Gia lại hỏi: “Vậy cậu không sợ tôi cũng giống họ sao?”.
Cố Vinh cười khẩy: “Không, vì với tính cách của anh, nếu anh thích anh trai em thật, lại chẳng trói anh ấy về làm vợ luôn à?”.
Hà Gia: “…!Tôi không biết là cậu đang khen hay mắng anh nữa”.
Cơ mà Hà Gia có hơi tò mò: “Anh trai cậu rốt cuộc trông ra sao?”.
“Anh không biết vẻ ngoài của anh trai em, sao lại biết em?”.


Cố Vinh thắc mắc, nhưng cũng không truy hỏi đến cùng: “Anh muốn xem à?”.
Hà Gia gật đầu một cách mãnh liệt, người có thể khiến bao người bất kể nam nữ say đắm, không biết có ngoại hình như thế nào.
Cố Vinh liếc nhìn Hà Gia, đưa cho anh xem một bức ảnh trong máy.
Đó là tấm ảnh chụp chung, bên trái là Cố Vinh, bên phải người tất nhiên là anh trai cậu ta – Cố Thanh.

Hà Gia có hơi thất vọng.

Cố Thanh có gương mặt baby và nụ cười đáng yêu với hai lúm đồng tiền, trông không hề xấu, nhưng anh cứ tưởng Cố Thanh có vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành.
Cố Vinh hỏi: “Giờ anh có hứng thú với anh trai em không?”.
Hà Gia xoa đầu: “Vẫn không…”.
Cố Vinh cất máy đi, đột nhiên nói: “Hiện tại em chả có mục tiêu cao cả nào, chỉ muốn sống theo ý mình và đi chơi khắp nơi”.
Hà Gia vui mừng: “Được! Tôi muốn đi với cậu!”.
Cố Vinh nhìn anh, cười: “Yên tâm, em sẽ gọi anh đi cùng”.
Tác giả có lời muốn nói:
Bài toán gà và thỏ được trích từ Baidu.
Thi thể cường tráng được tham khảo trên Internet..