Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 13: Có kẹo hay không cũng muốn hôn tại dưa leo tr.
Lúc y về phòng, thanh niên đang ngồi bên bàn uống trà, thấy mỹ nhân bước vào liền đặt chén trà xuống, mỉm cười dang rộng vòng tay đón y.
Mỹ nhân tay ôm đống đồ ăn vặt vừa mua được, vừa thấy thanh niên liền nhào vào lòng hắn, không để ý nên đồ trong lòng ngực rớt xuống đất lộp bộp.
Lúc này y lại cuống lên, vùng vẫy khỏi lòng thanh niên, muốn cúi xuống nhặt.
Thanh niên dở khóc dở cười buông y ra, cúi người cùng y nhặt đồ, xếp chồng mấy món đồ ăn vặt lên bàn.
“Hôm nay ngươi ra ngoài với đệ đệ à?” Thanh niên ôm y lên đùi mình, dịu dàng hỏi.
Mỹ nhân bận rộn lục lọi trong đống đồ, không trả lời.
Thanh niên thấy y chẳng thèm ngó ngàng tới mình, vừa giận vừa buồn cười, vỗ nhẹ vào eo y: “Ra ngoài dạo một tí là quên mất ta rồi, đồ vô lương tâm.”
Vừa nói xong, mỹ nhân lấy ra một gói giấy, xé mở, rồi nhét thứ gì đó vào miệng thanh niên.
Thanh niên ngậm lấy, đầu lưỡi nếm được một chút ngọt, là kẹo quế hoa.
“Không phải quên mất ngươi,” Mỹ nhân tròn xoe mắt, trong đó ẩn chút ý cười, lại nhét thêm một viên vào miệng hắn, “Cho ngươi ăn.”
“Đây gọi là kẹo quế hoa.” Thanh niên dạy y.
“Cái này thật ngọt.” Mỹ nhân thấy đầu ngón tay mình còn dính bột đường, dùng đầu lưỡi liếm liếm, hơi híp mắt lại.
Thanh niên nhân cơ hội, bắt lấy đầu ngón tay y chưa kịp rút về, ngậm vào rồi mút một cái thật ướt át.
“Ngươi lại cắn ta.” Mỹ nhân than phiền, mau chóng rút ngón tay về, trên mặt mang theo chút vẻ làm nũng, như đang chờ người dỗ dành.
“Ngươi còn ngọt hơn cả kẹo.” Thanh niên ghé lại gần, dùng trán mình áp nhẹ vào trán y, sau đó cọ cọ.
“Thích ăn cái này lắm sao?” Thanh niên hỏi, “Là ta sơ suất, mấy ngày nay quá bận, đợi rảnh rỗi ta dẫn ngươi ra ngoài chơi, mua thật nhiều cho ngươi nhé?”
“Được.” Mỹ nhân ngẩng đầu lên, đáp lại rất nhanh. Như để cảm tạ, y bèn hôn lên má thanh niên.
“Chỉ cần một gói kẹo quế hoa đã mua chuộc được ngươi rồi, quá dễ lừa.” Thanh niên được hôn, vẫn chưa thỏa mãn, muốn tìm cớ tiếp tục trêu chọc người trong lòng.
“Không phải,” Mỹ nhân ngây ngô, cũng không biết làm sao để biện hộ cho mình, lại nhào tới hôn lên má hắn, gấp gáp nói, “Là ta muốn hôn ngươi, có kẹo hay không cũng muốn hôn.”
“Ta không tin,” Thanh niên nghiêm mặt, không để mỹ nhân phát hiện ra ý cười trong mắt mình, “Trừ phi ngươi hôn vào đây.” Hắn vừa nói, vừa dùng đầu ngón tay chỉ chỉ vào môi.
Lời vừa dứt, môi hắn đã được phủ lên hai cánh môi mềm mại.
Mỹ nhân nhắm chặt đôi mắt, hàng mi khẽ rung động. Tuy là người chủ động hôn, nhưng trông y như đang phải chịu uất ức gì lớn lắm.
Thanh niên không nỡ nhìn dáng vẻ bị khi dễ của y, đưa tay che đi đôi mắt kia. Lúc này hắn mới an tâm đảo ngược thế cục, hôn người trong lòng cho đến khi cả người y mềm nhũn mới thôi.
Thánh chỉ của Hoàng thượng không chút chậm trễ đã đến phủ Vương gia. Nửa ngày sau, tin tức về đại hôn của Thế tử phủ Vương gia đã lan truyền khắp ngõ ngách kinh thành.
Việc con cháu hoàng thất cưới vợ vốn chẳng có gì lạ, nhưng lần này lại khác. Không chỉ vì Thế tử phi xuất thân nơi dân giả, mà còn vì tin đồn rằng vị Thế tử phi này lại là nam nhân.
Đây là chuyện chưa từng có trong bổn triều. Các quán trà tửu lâu bắt đầu xôn xao bàn tán, ai ai cũng muốn đào bới thêm điều mới mẻ.
Tiểu thiếu gia và mỹ nhân mấy ngày trước từng ghé một trong các quán nơi đây, chủ quán cũng đã gặp qua hai người, gương mặt của vị mỹ nhân ấy tất nhiên khiến người khó quên. Lúc này kết hợp với tin đồn, mọi người đều mơ hồ đoán được thân phận của vị khách hôm ấy.
Truyền đi truyền lại, đến chiều tối, lời đồn đã biến thành Thế tử tuân mệnh vi hành, tìm kiếm chốn bồng lai, vốn định cầu thuốc trường sinh bất lão, nào ngờ Thế tử lại xuất sắc đến mức dụ dỗ được cả tiên nhân trên núi về Vương phủ.
Ông chủ quán trà càng kể chuyện càng thêm mắm dặm muối, nói rằng ngày đó thanh niên đưa tiên nhân về phủ, bầu trời của phía đông Vương phủ bỗng dưng ánh vàng rực rỡ, mây tím cát tường. Đám mây ấy bao quanh thanh niên và tiên nhân, nâng đỡ họ, đón họ vào trong.
“Vị tiên nhân ấy có đẹp không? Có thật như lời đồn, là nam tiên nhân không?” Có người vây quanh hỏi.
“Người hàng xóm của tiểu thư nhà tỷ muội thứ hai của lão phu ta đã tận mắt chứng kiến, quả thật vị tiên nhân ấy nhan sắc như được tạc từ ngọc, toàn thân tỏa vầng quang, trời phật ơi, đấng thần tiên hóa ra lại đẹp như vậy!”
“Thế tử của chúng ta quả nhiên lợi hại! Trong thoại bản, Hoàng thượng hay Vương gia gặp toàn là tiên nữ, chỉ có Thế tử nhà ta mới có thể mang về một vị nam tiên nhân hàng thật giá thật, chẳng phải còn giỏi hơn cả nhân vật trong thoại bản sao!”
Thanh niên và phu nhân tương lai của hắn chẳng hay biết gì về những lời đồn đãi bên ngoài.
Hắn hiện đang phải chuẩn bị cho hôn lễ cùng với Vương gia và Vương phi, bận đến tối tăm mặt mũi. Thánh thượng thấy vậy không đành lòng, đặc biệt từ cung điện phái quan lễ nghi và các ma ma đến hỗ trợ Vương phủ.
Mỹ nhân được dặn dò kỹ lưỡng, trước khi thành hôn không được gặp mặt thanh niên, nếu không sẽ ảnh hưởng đến hỷ sự, rất không may mắn.
Y không hiểu những quy củ này, nhưng biết thanh niên rất coi trọng nó, nếu không hắn cũng không lặn lội đưa y từ trên núi xuống đây, vì vậy y cũng ngoan ngoãn ở yên trong phòng. Những món ăn vặt mà y và tiểu thiếu gia mua trước đây vẫn còn, y mỗi ngày lấy ra ăn để giải khuây.
Sau vài ngày nhàn rỗi, vị ma ma từ cung điện phái đến đã tới cửa. Đây vốn là quy củ của hoàng gia, trước khi tân nương vào cửa, đều phải được dạy dỗ một phen, để tránh sau này vì thiếu hiểu biết mà khiến người cười chê.
Nhưng trường hợp của mỹ nhân lại đặc thù, y là nam tử, tất nhiên không cần phải vào cung giao tiếp với các mệnh phụ (*). Thánh thượng biết y lớn lên ở vùng núi hoang dã, chưa từng trải qua những nghi thức này, nên cũng đã dặn dò vị ma ma chỉ cần dạy sơ qua là được.
(*) Mệnh phụ: những người phụ nữ đã kết hôn, thường là vợ của các quan chức hoặc quý tộc.Vị ma ma khi vào phủ Vương gia, liền được Vương phi đặc biệt gọi đến, dặn dò không được để mỹ nhân chịu thiệt thòi, không cần ép y học gì nhiều, chỉ việc dạy những điều cơ bản, để y tự do vui vẻ là được.
Có lệnh dặn trước đó, vị ma ma vào phòng cũng chẳng dám tỏ vẻ gì, mà thật ra cũng chẳng có gì để nói, cùng mỹ nhân nhìn nhau hồi lâu, cuối cùng chỉ lấy từ trong tay áo ra một cuốn sách nhỏ, thấp giọng dặn dò mỹ nhân xem kỹ trước khi thành thân, rồi lui xuống.
Mỹ nhân nhận cuốn sách, nhàn rỗi không việc gì làm, vừa ăn điểm tâm vừa tiện tay lật xem.
Cuốn sách ấy cực kỳ tinh xảo, bên trong toàn là tranh vẽ, đọc không cần vận dụng quá nhiều trí óc. Trong tranh là hai nam tử không mặc y phục đang trần trụi ôm nhau. Y xem tiếp, phát hiện mấy trang sau đều như nhau, chỉ là tư thế của hai người trong tranh và khung cảnh xung quanh thay đổi mà thôi.
Y suy nghĩ một lúc liền hiểu ra. Cuốn sách này hẳn là dạy y làm sao cùng thanh niên làm “chuyện mà hai người khi cởi hết y phục thường làm sau khi đã thành thân” ấy mà.
Với tinh thần hiếu học, y ngồi xem kỹ một lúc, càng xem càng thấy mấy bức vẽ này quá khô khan, nội dung mờ mịt nhìn chẳng hiểu gì, nhân vật trong tranh cũng chẳng đẹp bằng nửa phần thanh niên, thật nhàm chán.
Ném quyển sách sang một bên, y ngồi đó ngẩn ngơ một lúc, trong lòng nảy ra ý tưởng.
Y đã từng cùng tiểu thiếu gia ra ngoài phủ một lần, biết rằng ở đây muốn làm gì cũng cần dùng bạc, túi tiền của thanh niên để ở phòng bên, y chạy đi lấy, rình lúc trong viện không người, lén lút trốn ra khỏi phủ.