Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 47: 47: Bắc Thiên Vân tại dualeotruyen.
Lạc Trì suy nghĩ giây lát, quyết định bước ra ngoài.
Hành động này khiến cho mọi người càng thêm sửng sốt.
“Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”
Giương ánh nhìn lên võ đài, một thân thanh y nho nhã hiện lên trước mắt, người này mặc dù mặt bị dịch dung nhưng khí chất bất phàm kia nếu y không nhận ra thì cũng quá kém cỏi rồi.
Tâm can vui mừng khôn xiết, tràn đầy yêu thương cùng kính trọng nhìn người đứng ở trên.
Cũng kinh ngạc không hiểu vì sao người này ngay lúc này lại xuất hiện ở đây.
Năm năm qua là một dấu chấm hỏi lớn trong đầu Lạc Trì.
Nhưng vì có quá nhiều người vây xem, chỉ đành giả như muốn bắt lấy những tên gây rối trong hội thi khiến Hoàng đế khó chịu mà đem đi xử lý.
Lính áp giải tiến lên võ đài đem người đi, nhưng đặc biệt là sau khi rời khuất tầm mắt của đám đông hai tên bị áp giải lại đi hai hướng khác nhau.
Tên cao to thô kệch kia đương nhiên bị áp vào nhà lao chịu phạt, còn chịu cực hình nữa là đằng khác.
Nhưng Ôn Ngọc bị giải lại chả ra dáng bị giải, nói đúng là được dẫn đi thì hơn.
Hắn được đưa đến trước cổng phụ vào điện thánh.
Quay lại mắt thấy hai tên lính đã quỳ một gối xuống kính cẩn: “Chúng thần tham kiến Ôn công tử.”
Mặc dù được sắc phong Hoàng hậu, Thái hậu gì đấy nhưng Ôn Ngọc lại không thích người khác gọi mình như vậy, vì thế mới bắt họ gọi hắn là Ôn công tử.
Sau khi hai lính canh đột ngột quỳ xuống một giây, thì từ trong bóng tối Ngũ Dương, Lục Miên, Túc Viên cả ba tiến ra cũng quỳ xuống tham kiến.
Ngũ Dương: “Mừng Ôn công tử bình an trở về.”
Ôn Ngọc mỉm cười, lại nhớ tới chuyện quan trọng: “Chủ tử của các ngươi đâu rồi?” Gần năm năm mất tích, hắn thực lo lắng cho tức phụ của hắn.
Không biết có chịu ăn uống ngủ đủ không?
Túc Viên hơi chần chừ, kể lại năm đó sau khi hắn mất tích bọn người Đoan Chính đã nổi giận đến mức nào.
Không tìm được hắn, gần nửa số quan viên trong triều cũng đầu rơi máu chảy.
May mắn, phần lớn đều là những viên hôn quan, xứng đáng tội chết.
Bọn người Đoan Chính cho người ráo riết tìm hắn, tìm đến nửa năm thì ngưng lại không cho đi tìm nữa.
Kể từ đấy, ba người bọn họ cũng lần lượt biến mất.
Có người cho rằng họ ở ẩn nơi nào đó, cũng có người cho rằng họ đi tìm Ôn Ngọc.
Triều đình lúc này rối loạn như cái động bàn tơ, mọi việc đều đổ xuống trên đầu Lạc Trì.
Phải mất gần một năm, y mới ổn định lại cơ nghiệp.
Chỉ có những người trong cuộc mới biết bọn người Đoan Chính đã đi đâu.
“Vậy bây giờ họ đang ở đâu?” Ôn Ngọc nóng lòng truy hỏi.
Lục Miên hai tay ôm quyền nói: “Ôn công tử, ở Vương Sơn.”
Ôn Ngọc ngớ ra, hắn biết nơi này.
Đó là một ngọn núi cao chọc trời nằm trong lãnh thỗ Thiên Vân, cách xa kinh thành ngàn dặm.
Ài,…!
Họ muốn lên đó, cũng không nghĩ tới một kẻ như ta quay lại…!Làm sao lên được?
Ôn Ngọc muốn bốc hơi, hắn quả thực mệt mỏi…!Tất cả không phải là tại cái tên Uyển Trúc kia?
Quá đáng mà, ta không thể một mình chạy lên Vương Sơn đâu…
Ôn Ngọc thở dài, phất tay ý bảo họ lui đi chính mình một đường vào thẳng chính điện.
Chính điện một mảnh yên tĩnh, chẳng có bất kỳ ai.
Hai lính canh gác nhìn thấy hắn có chút nghi ngờ, nhưng vừa thấy hắn xóa đi lớp dung mạo giả bên ngoài thì kinh hãi, cuống cuồng quỳ xuống.
“Mừng Ôn công tử quay về!”
Ôn Ngọc gượng cười, trực tiếp đi vào trong.
Người kế tiếp giật mình phải nói đến là Giang công công.
Ông ta thất thần đi đến, cẩn thận quan sát thật kỹ người trước mặt, khóe mắt bỗng nhiên bắt đầu đỏ lên.
Sau một lúc tỉ mỉ quan sát, ông ta liền lớn tiếng hô.
Chính mình quỳ rạp xuống trước mặt hắn: “Ôn công tử đã quay về!”
Người người lớp lớp tiến ra nghênh đón.
Cung nhân hầu hạ ngày một nhiều hơn, tin tức Thái hậu quay về ngày một lan xa.
Lạc Trì sau buổi ứng thí cũng lập tức cho người quay lại, y đã cố gắng rất nhiều.
Chưa một lần tin vào việc Phụ thân y biến mất vì bất cứ nguyên do gì.
Mấy năm qua, dù cho ai có lỡ miệng nhắc đến việc Ôn Ngọc nếu có xảy ra chuyện không may nào đều bị y đem đi xử trảm.
“Nhi thần bái kiến Phụ thân.” Trong gian phòng chính chỉ có hắn và Lạc Trì.
Ôn Ngọc chua xót nâng y lên, trầm giọng nói: ” Là Phụ thân sai khi biến mất nhiều năm như vậy, làm cho Hoàng nhi và Phụ hoàng con lo lắng.”
“Không đâu.
Người quay về đã là phúc lớn của Thiên Vân!”
Ôn Ngọc cười khổ, ôm y vào lòng: “Ta xin lỗi.
Khiến con phải gánh vác nhiều thứ nặng nề như vậy là lỗi của ta.”
Ôn Ngọc bất đắc dĩ ngồi giải thích cho y sự việc đã xảy ra năm năm trước, cả việc hắn đã gặp được Tiên đế năm đó của Đại Sơn.
“Hắn bị Hoàng tổ phụ của con hại, đày ra khỏi biên cương…”
“Vậy là, Phụ thân đã…!với hắn?”
Ôn Ngọc: “…”
“Ta là bất đắc dĩ mà…” Ôn Ngọc khổ sở hu hu than vãn.
Lạc Trì mỉm cười: “Không cần biết người còn có ai, nhưng tuyệt đối không được phép lại khiến cho Phụ hoàng con đau lòng!”
Ôn Ngọc gian nan nghĩ ngợi, chỉ việc này thôi cũng đủ làm y đến muốn chết đi sống lại rồi con trai à…
“Vậy Phụ hoàng con hiện tại đang ở Vương Sơn?”
“Đúng là vậy.” Lạc Trì rầu rĩ: “Nhưng con không lên đó được.
Người đã cử đi thám thính cũng không có quay về.”
Ôn Ngọc lại thấy một sự gian nan khó giải thích trong lòng đang dấy lên.
“Phụ thân muốn lên đó?”
“Đương nhiên rồi! Ta không đi lên đó làm sao được đây?” Ôn Ngọc tiếp tục ngán ngẩm thở dài.
“Con cho người đi cùng, ngộ nhỡ bất trắc…”
“Không sao.” Hắn đưa tay xoa đầu Lạc Trì, hạ giọng: “Làm tốt việc con đang làm là được.”
Lạc Trì ngơ ngẩn, cái xoa đầu này, dường như đã lâu lắm rồi y không cảm nhận được, hai mắt đột nhiên ngấn nước ôm chầm lấy hắn: “Nhi thần tuân lệnh!”
“Ngoan ngoan, không khóc nha.” Ôn Ngọc bất đắc dĩ cười cười, xoa lưng y.
…
Ngày hôm sau, hắn đã không chần chờ thêm, lặng lẽ từ biệt mọi người trong kinh thành tiến tới Vương Sơn.
Trên đường đi, ghé qua rất nhiều thành trì.
Ôn Ngọc cũng không vội, tính ham chơi lại nổi lên.
Vì sao hắn không vội?
Bởi vì mấy ngày trước Lục Miên tự nhiên báo cho hắn biết, Khắc Nhĩ đã hạ sơn và đang cưỡi ngựa tiến đến thành trì Bắc Thiên Vân.
Dù không biết mục đích của y là gì, nhưng mà hắn cũng chạy tới đó xem xét.
Bọn người Lạc Hà lên núi không mang theo thuộc hạ, làm sao biết hắn đã quay về? Ôn Ngọc cư nhiên muốn tìm hiểu lần này Khắc Nhĩ đột ngột xuống đây là vì lý do gì, còn không quay lại kinh thành.
Tức là, chuyện y hạ sơn hoàn toàn không liên quan đến hắn.
Nếu Ôn Ngọc có đến được chân núi Vương Sơn, nhất định cũng leo lên không được.
Thật không ngờ lại trùng hợp như vậy, người cũng đến rồi.
Hắn cũng không cần phải tự mình đi.
Kiều Thương bị cưỡng ép làm xa phu, đau khổ khi bị người kéo đi: “Công tử, sao lại tùy tiện như vậy…”
Ôn Ngọc gác tay lên vai hắn cười lớn: “Có ngươi đi cùng ta mới an tâm chớ!”
Nói vừa dứt câu, ngựa lập tức hí lên một tiếng.
Bất chợt dừng lại.
Vừa vào đến cổng thành đã gặp náo loạn…
…
Số Ôn Ngọc đúng là tránh không khỏi rắc rối mà!.