Bạn đang xem truyện online miễn phí Chương 5 tại dua leo tr
Chương 5
Ngủ một giấc thẳng đến hoàng hôn, vì vậy mà hai người bọn họ lúc thức dậy có chút uể oải. Nằm nướng giường một lúc mới tỉnh hẳn, cả người đều ra một tầng mồ hôi mỏng. Từ Gia Hoài lấy tay gỡ con bạch tuột bám chặt trên người ra, càng gỡ càng quấn chặt, rúc đầu vào hõm vai của y mà hít hà, làm y cảm giác hơi nhột. Đột nhiên một cánh tay không an phận dời xuống phía dưới, chậm rãi thò vào, làm y giật cả mình:
“Này, tối nay còn phải đến Cẩn Kiếm đấy, cẩn thận anh đánh gãy chân em.”
“Đến đó làm gì? Không đi!”- Bạch ảnh đế bị cản trở, nhưng vẫn không dừng lại, tay vẫn chăm chỉ khơi dậy dục vọng của mỹ nhân đối diện.
Vì vậy là vài giây sau, bạch tuột đại ảnh đế đẹp đẽ nằm dưới đất âm thầm rơi lệ. Ông xã của hắn, từ khi nào đã học được tuyệt đỉnh Kung-fu: “1001 cách huấn luyện chồng” của Bạch mẫu hậu vậy. Cuối cùng Bạch Thiệu Đình đành ngoan ngoãn ôm cái mông đau chui vào nhà tắm, làm bé ngoan tắm rửa sạch sẽ.
Chuẩn bị xong xuôi cũng đã tới giờ cơm tối, hai nam nhân một anh tuấn tiêu sái, bên cạnh là nhẹ nhàng ưu nhã lái chiếc Ferrari màu xanh phiên bản giới hạn toàn cầu, chỉ có mười chiếc được bán ra, khí thế lao vụt đi…
Tối nay đáng lẽ Bạch Thiệu Đình sẽ không đến dự buổi party này, nhưng nguyên do là Bạch phụ thân làm chủ, mà đứa con quanh năm chẳng thấy đâu bị lôi lôi kéo kéo đến.
Thật ra từ lúc quen Từ Gia Hoài thì đã ra sống chung. Mấy năm gần đây sự nghiệp càng phát triển, ít có thời gian về thăm nhà. Ba mẹ Bạch đều là những ông bà lão tiến bộ, miễn đứa quý tử nhà mình yêu ai, ông bà đều ủng hộ hết lòng. Đặc biệt là khi biết ba mẹ Từ không còn nữa, một thân gồng gánh cả cơ ngơi họ Từ, càng thương yêu bội phần.
Chiếc xe đậu ngay sảnh chính, Bạch Thiệu Đình bước ra trước, sau đó mở cửa để người kia ra. Một phút này thôi cũng đã gây rất nhiều sự chú ý, người được ảnh đế mở cửa, hẳn là cái vị Từ bí ẩn đó. Lúc nam nhân còn lại bước ra, mọi người trật nhịp ba giây, trong lòng đồng thanh hét:” A a a…., thật con mẹ nó đẹp trai. Lão bà của ảnh đế chính cực phẩm.” sau đó lại trật thêm một nhịp, đồng loạt thào thét:” Người kia, người kia chính là người hôm nọ đi phía sau ảnh đế.” Đám phóng viên vì lần lỡ mất cơ hội chụp ảnh Từ Gia Hoài lần trước, quay trở về đều áy náy. Vì hôm nọ trong lễ trao giải, ai nấy đều quan tâm đến Bạch ảnh đế, tuy người đẹp trai chói mắt ở phía sau, ít nhiều bị phân tán không kịp chụp. Lại có nhiều người thắc mắc, vốn dĩ đây là rượu tiệc tư gia, đa số là người trong giới và họ hàng hoặc thương gia. Còn cái vị Từ kia hình như không hợp lắm với buổi tiệc kiểu này. Nghi hoặc khiến cả đám phóng viên đều đặc biệt chú ý đến y.
Mãi đến lúc tiệc kết thúc, một buổi đấu giá diễn ra nhằm tiếp tế lương thực cho Châu Phi. Mỗi người đều đưa đến một vật, buổi đấu giá diễn ra khá thoải mái. Cánh phóng viên nhân cơ hội chụp hình liên tục.
Một lúc sau khi có người mua được chiếc nhẫn phỉ thúy nạm vảy kì lân, người đấu giá bắt đầu lên tiếng:
“Sau đây là món đồ cuối cùng của ngày hôm nay, một chiếc vòng cổ Mercy với hai nghìn viên kim cương cỡ nhỏ, được nghệ nhân Criston Ellion đích thân thiết kế, trên thế giới chỉ một chiếc duy nhất.”
Bên dưới bắt đầu ồn ào:
– Thật sao, cái vòng cổ này là đồ hiếm đấy.
– Mercy, chẳng phải là của tập đoàn đá quý Từ Kiêu sao? Vậy, họ Từ hôm nay cũng đến à?
-Từ Kiêu, chẳng phải cả nhà chết hết rồi sao. Ai có thể đến chứ?
– Không lầm thì nhà họ Từ còn một đứa con trai, năm đó đang học ở nước ngoài nên mới may mắn thoát nạn. Tiểu thiếu gia trở thành người thừa kế là chuyện đương nhiên.
Từ Gia Hoài một phía trên cùng, đôi mắt sâu chợt lóe lên một tia hận ý rồi kịp che dấu, im lặng nghe những lời bàn tán của họ về gia đình mình.
Sự việc năm kia, chính là vì y quá nhỏ nên mới bị lừa, cái gì mà hỏa hoạn chết cháy, cái gì mà may mắn thoát nạn. Sự thật…
“Gia Hoài, đừng nghe lũ người phía dưới nói lung tung.”
Đôi tay lạnh cóng của y được cầm lấy bao phủ trong lòng bàn tay to lớn ấm áp của người ấy, trong lòng cũng trở nên bình tĩnh ít nhiều, lật ngược tay lại, khẽ nắm lấy đôi bàn tay kia.
“Quí vị xin hướng mắt về khán đài! Bây giờ tôi sẽ đưa ra giá ban đầu, 3 triệu tệ.”
Khán đài bắt đầu sôi nổi, giá trị còn vượt qua hai nghìn viên đá lấp lánh kia, nhưng cũng có lời đồn, nó bị nguyền rủa bời gia tộc họ Từ. Tuy nhiên chỉ là lời đồn, mà lời đồn thì càng đồn càng nổi, thế là trở thành bảo vật trong giới làm ăn.
“Ba triệu một trăm ngàn”- Khai màn là vị CEO của tập đoàn cơ khí- Tri Vi Hoành
“Ba triệu năm trăm ngàn”
“Ba triệu bảy trăm ngàn”
…
“Năm triệu”- Một giọng nam trầm thấp vang lên, cả hội trường như im lặng. Năm triệu không phải là con số nhỏ, ai cũng phải suy nghĩ thật kĩ. Có một số người quay đầu lại để nhìn vị chịu chi phía trên kia, nhưng do ngồi khuất trong bóng tối, chỉ thấy mờ mờ một thân ảnh khá quen thuộc.
“Năm triệu lần thứ nhất…
Năm triệu lần thứ hai…
Năm triệu lần thứ ba…
Chốt giá!
Thiếu gia, mời ngài tiến về sảnh để chúng tôi chụp hình lưu niệm.”
Người phía dưới không nhanh không chậm đứng dậy, nắm chặt bàn tay của y, lên tiếng:
“Chụp hình gì đó thì khỏi đi, gói lại đưa nó đến cho mẹ tôi trước.”
Sau đó thì đi ra khỏi hội trường….
Lúc trở về chung cư đã khá muộn, Từ Gia Hoài buổi tối lúc ở tiệc đã không ăn được gì, cộng thêm việc ở buổi đấu giá làm y dù có hơi đói nhưng cũng chẳng ăn nổi, định tắm rửa rồi đi ngủ luôn.
Lúc trên đường về Bạch Thiệu Đình đã để ý đến tâm trạng chán nản của bà xã nhà mình, sợ là y sẽ như vậy mà đi tắm liền ba chân bốn cẳng chạy đi làm ấm nước trước. Dáng vẻ chật chội khoa trương như thế khiến y buồn cười.
Lúc Từ Gia Hoài bước ra khỏi phòng tắm, cả cơ thể đều bị nước nóng hun thành một khối hồng hồng mềm mềm, Bạch ảnh đế nhìn đến ngốc, được bà xã gõ nhẹ vào trán mới hoàn hồn. Hắn vòng tay qua chiếc eo nhỏ săn chắc của y, vùi đầu mình vào ngực bà xã hít lấy mùi hương thanh sạch như một đứa trẻ, cười đến ngốc.
“Anh còn chưa ăn gì phải không? Mau đến ăn chút nhân lúc còn nóng này.”
Không nỡ từ chối hắn, lại thêm cũng có chút đói, nên theo hắn xuống bếp ngồi ăn.
Trên bàn là một cái nồi nhỏ bằng đất, y lấy tay mở nắp ra, nhìn thứ bên trong mà có phần nghẹn ngào.
Bên trong chẳng phải thứ cao sang gì, chỉ là một nồi cháo lươn, thì ra, đã lâu như vậy rồi, hắn vẫn còn nhớ rõ lời y nói.
“Cảm ơn em!”.
Người đàn ông trước mặt mà bảo bối tâm can của hắn, Bạch Thiệu Đình nở nụ cười thỏa mãn, lặng lẽ nắm lấy bàn tay y, khẽ vuốt ve không ngừng.
“Anh đừng nghĩ ngợi gì cả, chuyện gì đến có em đỡ thay anh. Còn nếu em không đỡ nổi, thì có ba mẹ em, dù sao cả em, anh và ba mẹ thứ không thiếu nhất chính là tiền.”
Đang tâm trạng ăn bát cháo lương, nghe câu cuối liền muốn đánh người:
” Mau ăn đi, đừng ở đó khoa môi múa mép. Ấu trĩ!”.
…
Bên ngoài mưa đã rơi tí tách, tiết trời mùa thu se se lạnh, Bạch Thiệu Đình vùi mặt vào lồng ngực bà xã mình, chìm vào giấc ngủ. Từ Gia Hoài khẽ vuốt ve mái tóc của người mình thương, trân trọng biết nhường nào. Mỗi giờ mỗi phút đều ở cạnh nhau đều quí giá. Không phải hai người yêu nhau phải cái gì cũng nói, đôi khi cảm nhận tình ý trong mắt đối phương đã là đủ…