Skip to main content
logo-truyenbiz.net
Dưa leo tr Đam Mỹ Trộm Trăng Chương 42: Không có não lại không có não, không vui rất không vui

Chương 42: Không có não lại không có não, không vui rất không vui

8:48 chiều – 08/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 42: Không có não lại không có não, không vui rất không vui tại dưa leo tr

Lời Úc Thiên Phi không phải không có lý.

Tên thiếu đánh nhưng không thể phản bác này luôn khiến cho người ta uất nghẹn. Nhan Noãn giận dỗi, quay về phòng ngủ mở laptop lên, nghiêm túc bắt đầu tìm hiểu các kiến thức liên quan đến nuôi chó.

Sau khi xem kĩ mới nhận ra, đúng là mình nghĩ quá đơn giản.

Nuôi chó không chỉ là nhẹ nhàng bỏ vào túi làm bạn mọi lúc nhẹ nhàng như vậy. Nhan Noãn nhìn mớ bài đăng phổ cập kiến thức cho người mới bắt đầu, cậu tự cảm thấy mình chỉ nhìn lướt qua cửa kính.

Cậu đặc biệt lập ba bảng biểu, liệt kê hết những vật cần mua, định ngày mai đến “Tiệm bách hóa ba trăm triệu thú cưng” trong phòng khám của Úc Thiên Phi mua trước, nếu không đủ thì lên mạng tìm thử.

Bây giờ Nhan Noãn đã cảm nhận được niềm hưng phấn của Dương Nhược Liễu khi mới đón Milu về nhà.

Trong bảng biểu, ngoại trừ những đồ cần thiết hàng ngày cho thú cưng như đồ ăn, que gặm, ổ chó, lồng, dây xích để dắt đi dạo vân vân, cậu còn liệt kê ba món đồ chơi khác nhau cho chó, quần áo váy cho chó, dây cột tóc nơ bướm và một loạt đồ mà cậu cảm thấy vui sướng khi cho Lucky dùng.

Giữa trưa hôm sau, Nhan Noãn lo lắng và mong chờ nhân giờ nghỉ đi vào phòng khám thú cưng, chính thức xin nhận nuôi Lucky.

Trước đây cậu đã xem Dương Nhược Liễu nhận nuôi, thủ tục không phiền phức, nhưng bác sĩ phụ trách có hơi lắm lời.

Lần này, bác sĩ Úc cũng lải nhải.

Anh hưng phấn giao Lucky vào tay Nhan Noãn, hỏi: “Phải chăm sóc nó như thế nào, có lẽ cậu biết hết rồi nhỉ?”

Câu hỏi này của anh không có ý tốt, cũng may Nhan Noãn đã học tập đầy đủ, trả lời vô cùng phấn khích: “Mỗi ngày cho ăn đúng giờ đúng số lượng, đi dạo sáng tốt, định kì…”

Cậu còn chưa nói xong đã bị Úc Thiên Phi ngắt ngang: “Sai!”

“Sai chỗ nào?” Nhan Noãn nhíu mày: “Chẳng lẽ nó không ăn không ị à?”

“Loại chó có hình thể nhỏ này thỉnh thoảng có thể tản bộ, nhưng hoạt động trong nhà vẫn là chủ yếu.” Úc Thiên Phi nói: “Cậu mua ít tấm lót nước tiểu, đến giờ nó sẽ tự đi vệ sinh.”

Nhan Noãn ngạc nhiên, chuyện này dễ hơn trong dự tính rất nhiều.

“Mỗi ngày cho ăn đúng giờ đúng số lượng, vậy cậu biết thiết lập thế nào không?” Úc Thiên Phi lại hỏi: “Giờ nào, số lượng bao nhiêu?”

Tên này đúng là đáng ghét. Chắc chắn anh biết rất rõ đáp án mấy câu hỏi này, chỉ hai ba câu là có thể dặn dò rõ ràng, nhưng cứ nhất định phải quanh co ngáng chân mình, suy nghĩ xấu xa.

“… Xem phía sau bao bì.” Nhan Noãn nói.

“Cái đó rất sơ sài, cũng không liệt kê riêng cho loại có hình thể nhỏ.” Úc Thiên Phi cười tủm tỉm nhìn cậu: “Ngoại trừ bữa ăn chính, cậu có biết có thể cho bao nhiêu đồ ăn dặm không?”

Nhan Noãn nhịn hết nổi: “Viện trưởng các cậu có biết cậu ở đây làm khó dễ người có tâm không?”

Úc Thiên Phi dõng dạc: “Đây là biểu hiện của người có trách nhiệm.”

“Vậy rốt cuộc tôi ký được chưa?” Nhan Noãn hỏi.

“Được chứ, đương nhiên là được.” Úc Thiên Phi chỉ chỉ vào phần dưới cùng của tờ cam kết: “Chỗ này.”

Nhan Noãn nhanh chóng kí tên rồi ngẩng đầu, nâng Lucky lên nói: “Của tôi.”

“Của cậu của cậu.” Úc Thiên Phi xua tay với cậu: “Vậy cậu mang nó đi đi, chào Lucky nhé.”

Nhan Noãn sững sờ.

Cậu vốn chỉ đến làm thủ tục, hoàn toàn không có ý định mang Lucky đi, ngầm đồng ý ban ngày để cô nhóc tiếp tục nằm trong túi bác sĩ Úc.

“Sao vậy?” Úc Thiên Phi giả vờ giả vịt nghiêng đầu: “Còn chuyện gì sao?”

Nhan Noãn nổi nóng: “Không có gì, tôi mang nó đi đây.”



Kích động về đến phòng khám nha, Nhan Noãn bình tĩnh lại, nhận ra chuyện này hơi khó khăn.

Túi áo đồng phục làm việc của họ không đủ sâu, hơn nữa vị trí thấp, cho Lucky vào khi đi sẽ lắc lư, không an toàn.

Đang không biết sắp xếp cho nó thế nào, vị khách hẹn trước đầu tiên của buổi chiều đã đến.

Nhan Noãn tạm thời cho nó vào túi áo, cẩn thận dùng tay bảo vệ. Nhưng không ngờ vị khách nam thoạt trông cao lớn cường tráng kia vừa thấy Lucky đã hoảng sợ, hô to gọi nhỏ, hai chân như nhũn ra.

Mang theo thú cưng để khám bệnh là cậu đã không đúng, nhưng khổ nỗi những người khác trong phòng khám đều đang bận rộn, không rảnh trông Lucky giúp cậu.

Sau vài phút đấu tranh, Nhan Noãn cắn răng đành phải nhốt Lucky vào căn phòng nhỏ chứa dụng cụ vệ sinh của phòng khám.

Căn phòng đó đối diện xéo với phòng khám bệnh của cậu. Cách một hành lang và hai cánh cửa, rất nhanh cậu đã nghe tiếng kêu khóc”ư ử” đáng thương của nó ở bên kia.

Tim Nhan Noãn sắp vỡ ra, nhưng không thể làm gì.

Giả định trông có vẻ hoàn hảo trước đây của cậu đã bỏ qua một chuyện quan trọng nhất. Úc Thiên Phi đi làm có thể mang Lucky theo, là vì chỗ của họ có đủ đồ cần thiết dành cho thú cưng, hơn nữa dù là nhân viên khác hay là khách hàng đến đều thích động vật nhỏ.

Đặt mình trong hoàn cảnh của người khác, ngày trước nếu cậu đi vào một cửa hàng mà thấy nhân viên ôm chó, cậu cũng sẽ vô thức đi đường vòng.

Tiễn vị khách cao lớn nhưng sợ chó đi, Nhan Noãn nói với chị Bội một tiếng rồi nhắm mắt ôm chó chạy đến phòng khám đối diện.

“Sao vậy, nhanh thế mà cậu đã không nuôi nữa rồi à?” Úc Thiên Phi còn đang khó ở: “Lập kỉ lục nha!”

Nhan Noãn cau mày, tức tối nhìn anh: “Trông nó giùm tôi một lát.”

“Một lát là bao lâu?” Úc Thiên Phi hỏi.

“Đến giờ cậu tan làm.” Nhan Noãn nói.

Vốn tưởng rằng Úc Thiên Phi sẽ nhân cơ hội này mà móc mỉa vài câu, nhưng không ngờ người này nghe xong thì cười tít mắt: “Được, không thành vấn đề.”

“Sau này… Lúc đi làm vẫn là cậu mang nó theo.” Nhan Noãn nói thêm.

Úc Thiên Phi cười càng thêm đắc ý, vươn tay nhận chó, chọc chọc vào cái đầu nhỏ của nó, khẽ nói: “Vẫn là ba chăm sóc con tốt hơn, đúng không nào?”

Lucky nghe không hiểu, nhưng nó thấy Úc Thiên Phi thì vui mừng, xoay người liên tục.

Nhan Noãn nhẹ nhàng thở ra, đang định rời đi thì lại nghe Úc Thiên Phi nói: “Cậu định khi nào làm giấy chứng nhận cho nó?”

Phòng khám Ba Trăm Triệu Thú Cưng có đủ tiêu chuẩn của một trạm tiêm chủng, tất cả các thủ tục trước đó bao gồm việc tiêm vắc-xin phòng bệnh đã hoàn thành, chỉ cần đến đồng công an một chuyến là được.

Nhan Noãn suy nghĩ một lát: “Thứ tư tuần sau?”

Úc Thiên Phi gật đầu: “Được, tôi đi với cậu.”

Nhan Noãn muốn từ chối trong vô thức, miệng đã mở ra nhưng chưa kịp lên tiếng đã bị Úc Thiên Phi chặn lại.

“Tôi có kinh nghiệm phong phú trong chuyện này, có thể giúp cậu bớt đi đường vòng.” Anh nói.

Nhan Noãn không dám cậy mạnh, đành phải gật đầu.



Để xin phép nuôi chó cần có giấy chứng nhận bất động sản và sổ hộ khẩu. Với một người thuê nhà như Nhan Noãn thì đây là vấn đề khó khăn không nhỏ.

Trước đây Úc Thiên Phi không tán đồng việc cậu nhận nuôi chó bây giờ lại chủ động giúp đỡ, vì anh mượn được giấy chứng nhận của một thân thích gần đó.

“Chị họ của tôi dị ứng với lông chó, đời này không thể nuôi chó được, cho nên lén mượn chỗ cũng không sao.” Trên đường đến đồn công an Úc Thiên Phi nói với Nhan Noãn.

Tâm trạng Nhan Noãn khá phức tạp. Muốn cho Lucky một ngôi nhà thật sự, cuối cùng chủ nhân trên giấy chứng nhận của nó lại là một người lạ chưa từng gặp mặt, cảm giác là lạ.

Úc Thiên Phi đoán được suy nghĩ của cậu, cười nói: “Cậu cố gắng để dành tiền mua nhà đi.”

Nhan Noãn đang bế Lucky, nghĩ thầm, thì ra đây chính là gánh nặng ngọt ngào mà gia đình mang lại cho đàn ông.

Quá trình xử lý vô cùng suôn sẻ.

Lúc hai người một chó ra sảnh dịch vụ, Úc Thiên Phi đề nghị: “Có muốn ăn mừng chút không?”

Nhan Noãn đang định trả lời thì cách đó không xa chợt vang lên một giọng nam đầy ngạc nhiên.

“Tiểu Noãn!”

Nhan Noãn và Úc Thiên Phi cùng quay đầu nhìn, trong tầm mắt là một anh chàng trạc tuổi hai người đang vẫy tay cười, sau đó nhanh chóng chạy tới.

“Trùng hợp quá, cậu cũng có việc ở đây à?”

Nhan Noãn hơi câu nệ gật đầu: “Ừ, tôi nuôi chó, tới xin giấy chứng nhận.”

Đối phương cúi đầu nhìn Lucky: “Nhỏ vậy! Đáng yêu quá.”

“Nó tên Lucky.” Nhan Noãn giới thiệu: “Là một cô gái nhỏ.”

“Dô, còn liếm tay tôi nè, đúng là nhiệt tình.” Đối phương vừa chơi với Lucky bừa nói: “Dạo này cậu thế nào?”

“Khá tốt.” Nhan Noãn trả lời ngắn gọn.

“Ầy, sao khi cậu đi bọn tôi bận rộn hơn.” Đối phương lắc đầu thở dài: “Mấy ngày trước Tiểu Lưu còn nhắc đến cậu đó, nói là nhớ cậu.”

Nhan Noãn cười cười.

“Có rảnh thì cùng tụ tập.” Đối phương ngẩng đầu lên: “Quán BBQ lúc trước chúng ta thường hay đi được không?”

Nhan Noãn gật đầu: “Các cậu lập kèo đi.”

“Hẹn rồi đó nha.” Đối phương cười huơ tay với cậu: “Tôi còn có việc, đi trước nha!”

Nói xong, cậu ta nhanh chóng vào sảnh đồn công an.

Nhan Noãn vô cùng tùy ý giới thiệu với Úc Thiên Phi: “Đồng nghiệp cũ.”

Úc Thiên Phi bĩu môi quay đi, nhìn cánh cửa đồn công an từ từ khép lại, nhẹ nhàng “ờ” một tiếng.

Hai người ra ngoài được vài bước, Úc Thiên Phi hỏi: “Sao lại gọi thân mật như vậy?”

“Hả?” Nhan Noãn khó hiểu.

“Tiểu Noãn.” Úc Thiên Phi nói thầm: “Đồng nghiệp nam hỏi han đồng nghiệp nam gọi thân thiết như vậy, trước kia các cậu làm ở đâu thế?”

“Bệnh viện.” Nhan Noãn nói: “Tôi cũng không biết tại sao, khoa bọn tôi đều gọi tôi như vậy, hình như là mấy đồng nghiệp nữ gọi trước.”

“Con gái gọi, cậu ta cũng gọi theo?” Úc Thiên Phi hỏi.

Cuối cùng Nhan Noãn cũng nhận ra có điểm lạ: “Rốt cuộc cậu muốn nói cái gì?”

Úc Thiên Phi híp mắt: “Cậu ta không phải là bạn trai cũ của cậu đó chứ?”

Nhan Noãn trợn mắt: “Đương nhiên là không phải! Cậu nói bậy bạ cái gì vậy?”

“Sao cậu lại có phản ứng lớn thế.” Úc Thiên Phi nhíu mày: “Không phải thì không phải, tôi chỉ hỏi thôi mà.”

“Cậu đừng có suy nghĩ vớ vẩn.” Nhan Noãn không vui: “Tôi chưa nói với đồng nghiệp trong bệnh viện.”

“Tôi thấy cậu ta rất đẹp trai, không phải loại hình cậu thích à?” Úc Thiên Phi hỏi.

“Bọn tôi chỉ là đồng nghiệp bình thường.” Nhan Noãn nhấn mạnh lần nữa: “Không phải rất thân.”

“Không hỏi cậu chuyện này.” Úc Thiên Phi quay đầu lại nhìn lướt qua: “Kiểu này không phải là kiểu cậu thích à?”

Nhan Noãn không muốn để ý tới anh nữa, cảm thấy phiền.

“Ừm… Tôi cũng cảm thấy chẳng ra sao.” Úc Thiên Phi gật đầu bắt đầu tự phân tích: “Bề ngoài có vẻ tùy tiện, không đáng tin cậy. Nếu cậu muốn tìm đối tượng, đầu tiên phải loại kiểu người này.”

Nhan Noãn sắp trợn trắng cả mắt: “Đang yên lành cậu nói sau lưng người ta làm gì?”

“Nói vui thôi mà.” Úc Thiên Phi trả đũa: “Sao cậu xem như thật thế.”

Nhan Noãn hít sâu, im lặng.

“Ầy.” Úc Thiên Phi lại dùng cùi chỏ huých cậu: “Vậy với ánh mắt của cậu, kiểu đàn ông nào hấp dẫn hơn?”