Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 1: Chương 1: tại dưa leo tr.
Mùa đông, năm Gia Nghĩa thứ mười sáu.
Bầu trời u ám, mây đen bao phủ, gió lạnh thấu xương cuốn theo cả đất cát và tuyết, thổi qua làm rát cả mặt.
Tiêu Ngữ ngồi bên cửa sổ, tóc xõa ra, lẳng lặng nhìn cái cây chết khô trong sân, vẫn không động đậy.
Trên người nàng chỉ mặc trung y màu trắng, giờ phút này đã sớm bị gió lạnh thổi qua lạnh run, nhưng dường như Tiêu Ngữ vẫn không cảm thấy gì, vẫn nhìn thẳng vào cành cây khô cằn mục nát, như muốn nhìn ra hoa.
Cánh cổng đổ nát phát ra tiếng động, hàng loạt tiếng bước chân truyền đến, chẳng mấy chốc đã có người tiến vào.
“Tội phụ Tiêu thị, Thánh Thượng có chỉ,” giọn nói bén nhọn xuyên vào tai nàng, “Đại Tướng quân Tiêu Bỉnh có ý định mưu phản, đáng lý ra nữ nhi Tiêu Ngữ phải chịu hình phạt chém ngang lưng, nhưng niệm tình cũ, ban một ly rượu độc, tự mình kết liễu, khâm thử.”
Tiêu Ngữ ngơ ngác quay đầu lại, thấy một gương mặt quen thuộc.
Nàng nhận ra người này – Ngụy Dung, người này từng là thiếp thân nội thị, bây giờ là đại nội tổng quản.
Nàng lại xoay đầu sang chỗ khác.
Hiển nhiên hành động này đã chọc giận Ngụy Dung, hắn chửi ầm lên:
“Ngươi đúng là tiện phụ không biết tốt xấu, còn không nhìn xem ngày hôm nay ngươi có gì vẻ vang? Hoàng Thượng đã sớm ghét bỏ ngươi, ngươi cho rằng ngươi là gì chứ? Chẳng qua cũng chỉ là nữ nhi của tội thần mà thôi! Bây giờ Thánh Thượng ban cho ngươi một ly rượu là đã nhân từ lắm rồi, còn không mau mau quỳ xuống tiếp chỉ!”
Tiếng mắng chửi chua ngoa giống như phụ nhân chửi khiến Tiêu Ngữ cảm thấy ồn ào, nàng mấp máy đôi môi nứt nẻ, phát ra âm thanh kỳ cục:
“Làm phiền Ngụy tổng quản đặt lên bàn đi, lát nữa ta sẽ uống.”
“Ui, vậy thì không được!”
Ngụy Đung phẩy ống tay áo, cười lạnh nói, “Bọn ta phụng lệnh Thánh mệnh, phải tận mắt thấy nương nương lên đường!”
Nghe vậy, Tiêu Ngữ im lặng một lát, đứng dậy, đi đến bên cạnh bàn.
“Vậy không làm chậm trễ của thời gian công công nữa,” mặt nàng vô cảm, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm Ngụy Dung, “Ta uống luôn đây.”
Ngụy Dung bị đôi mắt này nhìn chằm chằm đến mức da đầu tê dại, quay đầu tránh đi, thuận tiện đạp tiểu thái giám bên cạnh một cái:
“Thất thần làm gì? Rượu đâu!”
Tiểu thái giám lảo đảo suýt ngã, vội vàng tiến lên hai bước, cầm bầu rượu lên, run rẩy rót một ly.
Tiêu Ngữ đưa tay ra, cầm lên chén rượu bằng đôi tay khô nứt nẻ, đưa lên môi.
Vội vã để ta chết như vậy sao? Nàng hơi muốn cười, cong khóe môi, nhưng không thể cười nổi.
Quên đi, nàng nghĩ.
Giơ tay lên, rượu trong chén trào vào cổ họng, ngay sau đó, cổ họng như bị lửa đốt, bụng bắt đầu quặn đau, nàng không chống đỡ nổi, ngã xuống đất.
Tiêu Ngữ đau đến toát cả mồ hôi lạnh, trong lúc hoảng hốt, nàng thấy Ngụy Dung chán ghét phỉ nhổ xuống đất, xoay người rời đi.
Cuối cùng cũng được yên tĩnh, nàng thở phào nhẹ nhõm, định tìm một tư thế thoải mái hơn để nằm, lại phát hiện tay chân không còn cử động được nữa.
Thật đáng thương mà.
Tiêu Ngữ cười tự giễu, nước mắt lại dần dần làm nhòe hai mi mắt – Tiêu Ngữ ơi Tiêu Ngữ, ngươi có tư cách gì để nói đáng thương?
Nếu không tại ngươi, nếu ngươi không khăng khăng làm theo ý mình, khăng khăng gả cho Ninh Ký, Tiêu phủ sẽ rơi vào kết cục như vậy sao?!
Người kia, Ninh Ký, phu quân tốt mà ngươi luôn tâm niệm, lại hoàn toàn không có chút tình cảm nào với ngươi!
Bụng đau dữ dội hơn, máu đỏ sậm chảy ra từ khóe miệng, tụ lại thành một vũng nhỏ trên nền đất lạnh lẽo, ẩm ướt.
Ý thức của Tiêu Ngữ dần mơ hồ, nàng thấp thoáng nhìn thấy bóng của rất nhiều người: Phụ thân, mẫu thân, đệ đệ, Ấu Thanh, Từ ma ma……
Nàng đếm từng người từng người một, nước mắt lại càng mãnh liệt —— hãy đợi ta, ít nhất trên đường đến Hoàng tuyền, đừng bỏ ta một mình……
Đừng bỏ ta……
Trước mắt càng ngày càng tối, cuối cùng ý thức của Tiêu Ngữ trở nên trống rỗng.
……
“Tiểu thư, tiểu thư……”
“…… Phải dậy thôi, đến giờ Thìn rồi!”
“Tiểu thư……”
Giọng nói này…… Rất quen thuộc, là…… Là của Ấu Thanh?
Tiêu Ngữ mở choàng mắt, đập vào mắt nàng là một gương mặt trắng nõn, thanh tú, cặp mày lá liễu hơi nhíu lại, đang gọi nàng:
“Tiểu thư! Dậy mau lên, hôm nay không thể ngủ nữa!”
Ấu Thanh…… Đúng là Ấu Thanh!
Nàng sững sờ một lúc, nhất thời đôi mắt ngập nước, nàng đứng dậy, nắm lấy tay người trước mặt, nước mắt không ngừng rơi xuống.
“Ấu Thanh…… Có thể gặp lại ngươi, là ông trời ban ân cho ta……”
Tiêu Ngữ nức nở, khóc không thành tiếng.
“Tiểu, tiểu thư?”
Ấu Thanh sững sờ, ngay sau đó mới phản ứng lại, cười nói, “Chẳng lẽ là gặp ác mộng sao, đừng sợ, nô tỳ ở đây mà.”
Cảm nhận được nhiệt độ ấm áp từ cơ thể của đối phương, Tiêu Ngữ rưng rưng nước mắt, kinh ngạc nhìn bốn phía —— Cái này, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Phía sau màn che màu tím, chiếc tủ chạm khắc hoa văn trên cánh tủ bằng san hô cùng giường nhỏ* mẫu đơn, dưới người là chiếc giường La Hán quen thuộc bằng gỗ lim sơn mài màu đỏ vẫn còn mới. Còn phía trên chiếc bàn bên cạnh là ống đựng bút bằng ngọc bích được chạm khắc hoa mai tinh xảo – đây là món quà phụ thân tặng cho nàng vào sinh nhật năm mười tám tuổi, Tiêu Ngữ nhớ rất rõ.
*giường nhỏ:
.
Mùi hương an thần quen thuộc bay tới, nàng cẩn thận ngửi thử, đúng là loại mà nàng đã tự tay điều chế khi còn nhỏ này!
Nàng đã…… Được sống lại sao? Đây không phải là mơ chứ?
“Tiểu thư, đừng ngẩn người nữa, mau dậy thôi.”
Ấu Thanh mang quần áo tới trên giá, thúc giục.
“Ấu Thanh,” Tiêu Ngữ trấn định tinh thầm, run giọng hỏi, “Hôm nay …… Là ngày mấy?”
“Mùng năm tháng Năm,” vẻ mặt Ấu Thanh đầy khó hiểu, “Tiểu thư, hôm nay ngài còn hẹn tiểu thư Chu gia ngắm hoa đó, sao lại quên rồi?”
“Năm nay là năm bao nhiêu”
“Năm Gia…… Gia Nghĩa thứ mười hai,” Ấu Thanh bị vẻ mặt của Tiêu Ngữ làm cho hoảng sợ, vội hỏi, “Tiểu thư không khỏe ở chỗ nào? Để nô tỳ đi mời đại phu đến xem.”
Tiêu Ngữ đắm chìm trong thế giới của chính mình, cúi đầu không lên tiếng, Ấu Thanh sợ tới mức vội vàng đi ra ngoài mời đại phu.
Năm Gia Nghĩa thứ mười hai …… Năm mười hai! Trong lòng nàng vừa mừng vừa sợ, thật sự đã trở lại?!
Tiêu Ngữ nén sự chua xót ở chóp mũi, bắt đầu nhớ lại – lúc này, nàng vẫn là đích tiểu thư tôn quý của phủ Tướng quân, Ninh Ký vẫn chỉ là Nhị Hoàng tử. Kiếp trước, nàng một lòng ái mộ Ninh Ký, liền tự định chung thân với Ninh Ký vào tháng Tám năm nay, cho đến khi hắn xin được thánh chỉ tứ hôn, cha mẹ nàng mới biết chuyện này.
Tiêu Bỉnh cực lực phản đối, không muốn nàng bị cuốn vào cuộc tranh đấu giữa các Hoàng tử, nàng vốn luôn luôn ngoan ngoãn hiểu chuyện nhưng lại cực kỳ cố chấp trong việc này, thậm chí còn lấy chuyện đoạn tuyệt quan hệ để uy hiếp cha mẹ. Tiêu Bỉnh không khuyên được, chỉ có thể để nàng đi, cuối cùng gây nên đại họa.
Tiêu Ngữ cười khổ, nếu lúc đó phụ thân lạnh lùng hơn, kiên quyết hơn, thật sự đoạn tuyệt quan hệ với mình, vậy thì chắc hẳn người đó cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn nàng. Thứ hắn nhìn trúng, từ đầu đến cuối đều là vị trí Đại Tướng quân của phụ thân mà thôi!
Vén mấy sợi tóc trên trán, Tiêu Ngữ thở phào một hơi, cho dù kiếp trước có như thế nào, nếu ông trời đã cho nàng được sống lại một lần nữa, vậy nàng nhất định phải sống thật tốt!
Trong lòng có hận không? Đương nhiên là hận.
Chỉ là những chuyện đó đã không còn quan trọng nữa, kiếp trước, cảm giác cuối cùng của trước khi nàng tắt thở chính là hối hận. Hối hận vì không nên khăng khăng theo ý mình, hối hận vì không nên chống đối cha mẹ, hối hận vì không nên không biết nhìn người.
Bởi vậy, kiếp này, Tiêu Ngữ hạ quyết tâm, sẽ an phận làm Đại tiểu thư của nàng, làm nữ nhi ngoan của cha mẹ, ở trong phủ pha trà, ra ngoài ngắm hoa, hai năm nữa sẽ gả cho một công tử thế gia cái môn đăng hộ đối, cả đời trôi qua bình đạm, yên ổn.
Rất tốt.
Nghĩ thông suốt rồi, Tiêu Ngữ cảm thấy nhẹ nhõm hơn, đang định gọi Ấu Thanh tới hầu hạ thì cửa phòng bị đẩy ra.
“Yên Yên!”
Một phụ nhân đầu cài trâm ngọc, mặc một chiếc váy đỏ thẫm tiến vào, phía sau là Ấu Thanh và một đại phu cầm theo hòm thuốc.
Hô hấp Tiêu Ngữ nghẹn lại, sau đó hốc mắt đỏ lên.
“Nghe Ấu Thanh nói con không khỏe, sao vậy, bị sốt sao?”
Phụ nhân đặt mu bàn tay lên trán nàng, oán trách nói, “Có phải tối qua lại ham lạnh nên bị trúng gió không?”
Tiêu Ngữ tỉ mỉ miêu tả khuôn mặt của người trước mắt, cuối cùng vẫn không kìm được rơi lệ nói:
“Nương……”
Đúng vậy, đây là phu nhân của phủ Tướng quân, mẫu thân thân sinh của nàng, Đậu thị.
Yên Yên là nhũ danh của nàng, trừ mẫu thân ra, không có gọi nàng như vậy, đã rất lâu rồi nàng chưa được nghe.
“Kim đại phu!”
Thấy thế, trong lòng Đậu thị sốt ruột, sợ là đã thật sự đã xảy ra chuyện, “Mau tới xem cho tiểu thư!”
“Nương……”
Tiêu Ngữ đưa tay lau sạch nước mắt, mỉm cười, “Con không sao, chẳng qua đêm qua gặp ác mộng, tâm trí ở đó, sáng nay vẫn chưa tỉnh mộng.”
Nói rồi lại nhìn về phía Ấu Thanh:
“Nha đầu này lại làm quá lên*, một hai phải đi mời đại phu, kéo cũng không kéo nổi.”
*Nguyên văn là 一惊一乍 (nhất kinh nhất sạ): ý chỉ người có tinh thần quá khẩn trưởng hoặc hưng phấn.
“Tiểu thư, nô tỳ thật lo lắng cho người” vẻ mặt, Ấu Thanh tủi thân, nhỏ giọng lẩm bẩm, “Vừa rồi nô tỳ bị dọa sợ ……”
“Ấu Thanh cũng là vì tốt cho con thôi,” Đậu thị vỗ tay nàng, dịu dàng nói, “Vẫn nên để đại phu xem qua đi, ta cũng yên tâm.”
Tiêu Ngữ gật đầu.
Kim đại phu lấy dược chẩm từ hòm thuốc ra, đặt cổ tay mềm mại, tinh tế lên trên, sau khi tỉ mỉ khám qua, rũ mắt nói:
“Phu nhân không cần lo, chỉ là tinh thần tiểu thư không yên, nghỉ ngơi chưa đủ, còn những thứ khác cũng không có gì đáng lo, kê hai toa thuốc an thần là được.”
“Làm phiền rồi.”
Đậu thị gật đầu, lúc này mới yên lòng, sau đó gọi, “Ấu Thanh, tiễn Kim đại phu.”
Sau khi hai người đó rời đi, trong phòng chỉ còn có hai mẹ con, Đậu thị đỡ nàng nằm xuống, chỉ chỉ vào trán Tiêu Ngữ:
“Chỉ biết làm ta lo lắng!”
Tiêu Ngữ cười ngây ngô:
“Biết mẫu thân yêu thương con, sau này nữ nhi nhất định sẽ chăm sóc thân thể thật tốt, không để ngài lo lắng.”
“Chỉ biết nói ngọt thôi!”
Đậu thị che mặt cười khẽ, đứng dậy, nói, “Nằm thêm một lát đi, hôm nay không khỏe thì đừng ra ngoài, ta bảo phòng bếp làm cho con một chén cháo nấm tuyết.”
Tiêu Ngữ ngoan ngoãn gật đầu, hốc mắt lại hơi chua xót, đã bao lâu rồi không có ai đặt nàng lên đầu quả tim để chă sóc như vậy?
Không lâu sau, Ấu Thanh bưng cháo tiến vào, đặt khay lên bàn, miệng nói không ngừng:
“Tiểu thư cũng thật là, sáng nay dọa ta sợ quá! Ta còn tưởng người bị dây vào thứ gì không sạch sẽ ……”
“Được rồi, được rồi, là ta nói chưa rõ ràng,” Tiêu Ngữ ngồi dậy, nhận lấy cháo chén, đổi đề tài, “Đợi lát nữa rồi giúp ta tới Chu phủ báo tin, nói hôm nay ta không khỏe, hôm khác rồi đi ngắm hoa.”
“Đã phái người qua đó rồi.”
Nói rồi, Ấu Thanh rút một tờ giấy mỏng từ trong tay áo ra, đột nhiên thấp giọng, “Tiểu thư, vừa rồi lúc tiễn Kim đại phu ra ngoài ta lại gặp phải Hồ Đức!”