Bạn đang xem truyện online miễn phí Chương 10 tại dua leo tr
~~~~Chương 10~~~~
Edit: Blanche
Thôi Thanh Phong vẫn như cũ đối với việc “ngày sau bán được một ngàn cây kem” nghi ngờ, một ngàn cây kem ước chừng ba mươi đồng tiền, so với công nhận trong thành còn cao hơn, làm sao có thể! Chỉ là, nhìn bộ dáng Hứa Chiêu tràn đầy tự tin, hắn cảm thấy có thể thử một lần, dù sao phí tổn chỉ có bảy khối năm mao tiền, mất thì mất, ai bảo Hứa Chiêu là Hứa Chiêu!
Thôi Thanh Phong cắn răng một cái, nói: “Được, kia toàn bộ dùng làm phí tổn.”
Thôi Thanh Phong rốt cục cũng nghĩ thông suốt, Hứa Chiêu cười nói: “Vậy được, chúng ta bây giờ đi mua nguyên liệu.”
“Tớ đi mua ngay!”
Thôi Thanh Phong đạp xe chở Hứa Chiêu, Hứa Phàm, trừ bỏ mua gạo, gạo nếp, đường cát trắng, phẩm màu, sữa bột, đậu xanh là nguyên liệu trụ cột ra, còn mua thêm đậu đỏ, ngô, đậu nành làm thành nhiều hương vị đặc sắc, còn mua thêm mấy khuôn kem, một thùng xốp, một cái chăn bông nhỏ, que kem, sau đó trở lại Thôn gia, yêu cầu đem gạo, gạo nếp, ngô và đậu nành nghiền thành bột mịn.
Vì thế, Thôi Thanh Phong mang theo Hứa Chiêu, Hứa Phàm chạy vào mấy cái ngõ nhỏ, rốt cục cũng tìm được cái phòng có cối xay, đem gạo, gạo nếp, ngô và đại nành bỏ vào cối đá, dùng chày giã thành bột, lại dùng sàng sẩy sạch sạn, như vậy mới có được thành phẩm hoàn hảo.
Chờ khi làm xong hết thảy, trời đã tối sầm.
Hứa Chiêu mượn xe Thôi Thanh Phong đạp khỏi Thôi gia.
Thôi Thanh Phong lần nữa gọi theo: “Đi chậm thôi.”
Hứa Chiêu cười nói: “Ừ.”
Đến đường cái, Hứa Chiêu đem Hứa Phàm để ở phía trước, cậu duỗi chân đạp, chạy lấy đà hai cái, chân dài duỗi ra, đạp lên bàn đạp, đầu xe lung lay hai cái, sau đó chạy được bình thường.
Thôi Thanh Phong thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Hứa Chiêu cong lưng đạp hướng về Nam Loan thôn.
Hứa Phàm ngồi trước hưng phấn mà nói: “Ba ba! Ba thật là lợi hại!”
“Lợi hại chỗ nào?”
“Ba biết đi xe đạp!”
Hứa Chiêu theo ý của Hứa Phàm cười nói: “Ba ba lợi hại không?”
Hứa Phàm thập phần cổ động nói: “Vô cùng lợi hại!”
“Ha ha.” Hứa Chiêu cười to.
“Ba ba.” Hứa Phàm lại gọi cậu.
“Ừ?”
“Ngày mai con có thể ăn kem nữa sao?”
“Con có muốn ăn không?”
“Muốn ăn, kem ba ba làm ăn ngon nhất thôn.” Kỳ thật bé muốn nói là “toàn thế giới”, nhưng trong đầu không có cái từ “toàn thế giới” này, toàn thôn trong mắt bé đã tương đương với toàn vũ trụ.
“Đúng không?”
“Dạ.”
“Vậy ngày mai lại cho con ăn.”
“Dạ.” Hứa Phàm tâm vui sướng còn nói: “Ba ba, xe đạp cũng thật lợi hại.”
Hứa Chiêu hỏi: “Vì sao xe đạp lại lợi hại?”
Hứa Phàm nói: “Nó biết chạy, hơn nữa chạy lâu mà không mỏi chân.”
“…Đúng.”
Hứa Phàm nghiêm túc nói: “Nó còn kêu to nữa..”
Hứa Chiêu không hiểu hỏi: “Kêu to?”
“Dạ, leng keng đinh linh kêu to.”
À, là kêu đinh đinh, không là kêu to, bất quá, Hứa Chiêu cũng không sửa đúng Hứa Phàm, dù sao hài tử nên như vậy.
Dọc theo đường về Hứa Phàm biểu hiện đầy đủ hứng thú của mình với xe đạp, sau đó trở lại nhà họ Hứa, Hứa Chiêu cất xe đạp vào nhà tranh của mình đi làm cơm chiều, Hứa Phàm liền ngồi xổm trước bàn đạp xe, tay nhỏ nắm bàn đạp quay, làm bánh xe quay vù vù, nhóc vui vẻ cười khanh khách, giống như tự mình đạp xe vậy.
“Hứa Phàm, không được nghịch xe đạp.” Hứa Chiêu trong phòng bếp nói.
“A.”
“Còn chơi?”
“Không chơi.”
“Còn nói không chơi.” Hứa Chiêu bưng chén cơm đi ra, cố ý liếc Hứa Phàm một cái.
Hứa Phàm nhìn Hứa Chiêu cười hắc hắc.
“Vào nhà ăn cơm.” Hứa Chiêu mặt lạnh nói.
“Dạ.” Hứa Phàm nhanh chóng đứng lên, kèm theo đó là một tiếng “xoạc”.
Hứa Phàm ngây người.
Hứa Chiêu cũng ngây người.
Cha con hai người đồng thời nhìn về phía quần Hứa Phàm, túi quần bị bàn đạp xe móc phải, trực tiếp xé rách quần của Hứa Phàm, rách hết phần đùi.
Hứa Phàm mông nhỏ trắng trắng lộ ra bên ngoài.
Hứa Chiêu nháy mắt run rẩy khoé miệng.
Hứa Phàm nâng mắt nhìn về phía Hứa Chiêu, vẻ mặt hoảng sợ, nói: “Quần quần bị rách rồi.”
Hứa Chiêu cả người đều không ổn.
Xiêm y niên đai này thật trân quý, hơn nữa Hứa gia nghèo đến vậy, trên người Hứa Phàm xiêm y rách rưới, toàn là Hứa đại oa mặc xong đến Hứa nhị oa, Hứa nhị oa xong mới tới Hứa Phàm, bé thật cẩn thận mà gỡ túi quần ra khỏi xe đạp, ánh mắt sợ hãi ngập nước mà nhìn Hứa Chiêu.
Hứa Chiêu nói: “Lại đây.”
Hứa Phàm nói: “Nhưng mà.”
“Lại đây.”
Hứa Phàm sợ hãi mà nói: “Ba ba, ba đừng đánh con.”
“…Ba không đánh con.”
Lần trước Hứa Phàm làm rách một lỗ trên giày, nguyên Hứa Chiêu liến đánh bé.
Hứa Phàm nói: “Gạt người làm chó con.”
Hứa Chiêu gật đầu: “Ừ, con lại đây, ta không đánh con, quần áo rách chúng ta lại khâu lại vá.”
“Thật?”
“Thật, lại đây, ăn cơm.”
Hứa Phàm bưng mông nhỏ chậm rãi tiến về phía Hứa Chiêu, Hứa Chiêu vừa nhấc tay, doạ bé nhắm cả mắt.
Hứa Chiêu vừa bực mình vừa buồn cười, kéo bé tới bên người, nói: “Rách lớn như vậy.”
Hứa Phàm thành thành thật thật mà dạ một tiếng.
“Lát nữa vá.”
“Dạ.”
“Giờ cởi ra ăn cơm trước.”
“Vâng ạ.”
Hứa Phàm mông trần ăn cơm, cả tối không nói gì, chờ đến khi Hứa Chiêu dùng kem khâu xiêu xiêu vẹo vẹo mà đem quần vá tốt, bé mới gọi: “Ba ba.”
Hứa Chiêu tức giận mà đáp một câu: “Làm gì?”
“Ba ba, ba vá thật là tốt.”
“Được rồi, lần sau lại làm rách sẽ không thể mặc được nữa.”
“Con về sau sẽ cẩn thận.”
“Ừ, ngủ đi.”
Hứa Phàm ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Hứa Chiêu ngồi trước đèn dầu, nhìn quần nhỏ trên bàn, vá thật là xấu, kỳ thật tay cậu bị đâm rất nhiều lần, lại nhìn giày vải nhỏ bên giường, trừ bỏ một cái lỗi bên ngoài, đế giày đều bị mài mỏng tang, lại nhìn Hứa Phàm ngủ say sưa trên giường, nuôi con thật không dễ dàng.
Chính là, trải qua mấy ngày này ở chung, cậu đối với Hứa Phàm thật sự có tình cảm sâu nặng, đã sớm đem Hứa Phàm trở thành người thân thiết nhất, cậu vươn tay sờ túi quần có tam khối sáu mao tám phấn tiền, nếu không ngày mai mua cho Hứa Phàm một bộ đồ mới đi, hay là chờ một chút, chờ ngày sau kiếm được thêm tí tiền lời, chẳng những có thể mua cho Hứa Phàm hai bộ đồ mới, còn có thể mua hai đôi giày mới để đi, đến lúc đó Hứa Phàm yêu xinh đẹp sẽ vui lắm, lúc đó chính mình cũng có thể được mặc đồ mới.
Liền quyết định vậy!
Hứa Chiêu thổi tắt đèn dầu, lên giường đi ngủ.
themiraclewithinonesheart.wordpress.comBởi vì có xe đạp, cho nên Hứa Chiêu, Hứa Phàm không cần như ngày hôm qua dậy sớm như vậy, khi trời tờ mờ sáng, Hứa Chiêu mặc quần áo cho Hứa Phàm, mới phát hiện cái quần trải qua tay cậu may vá, mặc lên người Hứa Phàm, hình như hai ống quần trái phái không dài bằng nhau.
Không phải hình như, mà là không dài như nhau thật.
Hứa Chiêu: “…”
Hứa Phàm nhìn không ra, còn đang vì quần vá tốt mà đắc chí, lại bởi vì ba ba không đánh bé, càng thêm yêu Hứa Chiêu.
“Ba ba, chúng ta đi thôi.”
“Đi.”
Hứa Chiêu ôm Hứa Phàm đặt lên xe, dắt xe ra ngoài cửa.
Hứa Tả Thành, Hứa Hữu Thành từ nhà chính đi ra.
Hứa Hữu Thành dụi mắt, nói: “Đại ca, vừa rồi là Hứa Chiêu à?”
“Là Hứa Chiêu.”
“Hắn dắt xe đạp à.”
“Ta nhìn thấy.”
Xe đạp chính là vật hiếm lạ, toàn bộ thôn Nam Loan chỉ có hai cái xe đạp, trong đó một chiếc là cấp trên cấp cho thôn uỷ, nói là cấp thôn uỷ làm việc tuyên truyền, bình thường như bảo bối, cũng chỉ có thôn trưởng, bí thư, chủ nhiệm có thể dùng, cấp bậc đội trường cũng không được.
“Hứa Chiêu lấy đâu ra xe đạp?” Hứa Hữu Thành hỏi.
“Không biết.”
“Nó gần đây đi sớm về tối, không phải là chuyện xấu đi? Không phải là trộm đâu?”
“Không quản nó trộm hay cướp, khẳng định là không làm được chuyện tốt, kệ nó đi làm, dù sao nó cũng ra riêng, có bị bắt, cũng đừng hòng cầu tới chúng ta.”
“Đúng.”
Hứa Tả Thành, Hứa Hữu Thành trong lòng nghĩ cách tránh xa Hứa Chiêu một chút, miễn cho hoạ lây tới thân, xác định ý nghĩ xong, bắt đầu làm việc nhà nông, mà lúc này Hứa Chiêu đã đạp xe tới nhà Thôi Thanh Phong, vừa đến Thôi gia liền bắt đầu cũng Thôi Thanh Phong làm kem cây, làm hơn bốn trăm que.
Sau đó ba giờ, bốn trăm cây kem được bọc vẻ, cắm keo, cho vào thùng xốp tương ứng, một thúng xốp là một trăm tám mươi cây, một thùng là hai trăm hai mươi cây.
Hứa Chiêu đem một trăm tám mươi cây cho Thôi Thanh Phong.
Thôi Thanh Phong nói: “Không sai, cậu bán một trăm tám, tớ bán hai trăm hai.”
“Cậu bán một trăm tám, tớ bán hai trăm hai cho.”
“Cậu bán một trăm tám, tớ bán hai trăm hai!” Hứa Chiêu kiên quyết nói.
Trải qua tranh chấp, Thôi Thanh Phong bại bởi Hứa Chiêu, liền dùng xe đèo gần hai trăm cây, một cái ghế, dựa theo Hứa Chiêu nói, cùng Hứa Chiêu, Hứa Phàm bê kem cây, ghế dựa tới ngồi dưới tán cây cạnh xưởng.
Thôi Thanh Phong tò mò hỏi: “Chỗ này có thẻ bán được sao?”
Hứa Chiêu nói: “Có thể.”
“Nhưng ở đây không có ai cả.”
“Còn chưa tan tầm.”
“Nhưng mà – ”
“Được rồi, thời gian không còn sớm, cậu nhanh đi xuống nông thôn đi.”
Thôi Thanh Phong liếc mắt nhìn Hứa Chiêu, lại nhìn Hứa Phàm bên chân Hứa Chiêu, nói: “Vậy, tớ bán xong sẽ tới tìm cậu.”
“Được, đi thôi.”
Thôi Thanh Phong đạp xe đi rồi.
Hứa Chiêu ngồi dưới tán cây.
Hứa Phàm ngồi cạnh Hứa Chiêu.
Hứa Chiêu liếc mắt nhìn quần Hứa Phàm, quần này thực sự không thể mặc nữa, có thể nhìn thấy tiểu kê kê rồi.
Hứa Phàm tựa hồ cũng cảm giác được, nhanh chóng dùng tay nhỏ che tiểu kê kê.
Hứa Chiêu ho một cái, nói: “Chờ ba ba kiếm được tiền, liền mua cho con bộ đồ mới, được không nào?”
Hứa Phàm cao hứng mà nói: “Dạ, con giúp ba ba kiếm tiền.”
“Được, chốc lát cùng ba ba đi bán kem cây, không được chạy loạn.”
“Dạ.” Hứa Phàm gật đầu mạnh.
Hứa Chiêu nghĩ nghĩ, lại hỏi: “Con cũng biết bán kem cây sao?” Nếu không thì cậu sẽ dạy bé.
Hứa Phàm lập tức nói: “Con biết, con biết.”
Hứa Chiêu cười hòi: “Vậy bán như thế nào? Nói thử một chút cho ba xem.”
“Con là học ba, hỏi người khác muốn mua kem cây không, kem cây vừa ngọt vừa ăn ngon.”
Hứa Phàm chỉ tay vào thúng nói: “Vậy vậy vậy ba ba, con có thể ăn trước một que không?”
“…Có thể.”
“Con muốn ăn đậu đỏ, mặt trên có thật nhiều đậu đỏ.”
“Được.”
Hứa Phàm cầm được kem cây, đề phòng lại lộ tiểu kê kê, liền khoanh chân ngồi ở gốc cây đại thụ, lúc này nghe được từ xưởng phát ra thanh âm, lập tức có mấy người phụ nữ trung niên đi ra từ xưởng, Hứa Chiêu còn chưa kịp mở miệng, Hứa Phàm đột nhiên cầm chặt kem cây bịch bịch chạy tới, ngẩng cao mặt nhỏ nhắn, nãi thanh nãi khí mà nói: “Thẩm thẩm, các thẩm có muốn mua kem cây không ạ, ba ba của con bán kem vừa ngọt vừa ăn ngon lắm.”
Vài người trung niên sửng sốt.
Hứa Chiêu lúc này đứng lên, nói là hỏi người khác muốnmua kem cây hay không, chưa có nói là chạy thẳng tới trước mặt người ta hỏi đâu.