Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 142: 142: tại dualeotruyen.
– “Sợ tội tự sát? Hừ, hay cho một cái lý do sợ tội tự sát! Trẫm nhưng thật ra xem thường Bình Ninh nha đầu này, cư nhiên có nhiều người như vậy cam nguyện vì nha đầu này chịu chết!”
Vĩnh Gia Đế nặng nề mà đem nghiên mực, bút mực trên bàn quét trên mặt đất, chung quanh bọn cung nữ, thái giám đều im như ve sầu mùa đông, không dám ở ngay lúc này nói gì với Vĩnh Gia Đế để tránh rủi ro:
– “Không, nha đầu này rốt cuộc vẫn là mượn danh tiếng của thúc tổ phụ nàng.
Phải nói, là vị thúc tổ phụ này của trẫm thật là hảo thủ đoạn.”
– “Vi thần trông coi bất lợi, thỉnh Hoàng Thượng trách phạt.”
Đại Lý Tự Khanh có thể bảo trì trầm mặc, Hình Bộ thượng thư lại không thể không hé răng, rốt cuộc người là ở Hình Bộ đại lao xảy ra chuyện.
Vĩnh Gia Đế liếc mắt nhìn hắn:
– “Chuyện của ngươi thì sau này lại bàn, điều quan trọng nhất trước mắt chính là tên xa phu này đã chết, án tử nên như thế nào thẩm án tiếp.”
Đối với việc nhân chứng mấu chốt ở trong Hình Bộ đại lao sợ tội tự sát, Vĩnh Gia Đế tự nhiên không phải không thèm quan tâm.
Nhưng hắn cũng minh bạch, trước mắt cho dù có truy cứu sai lầm của Hình Bộ thượng thư cũng không thể thay đổi được gì.
Chi bằng tạm thời trước đè nặng xuống, chờ chuyện này kết thúc đi, lại dựa theo ưu khuyết điểm, cùng nhau trọng thưởng hoặc trừng phạt.
– “Thừa vũ, ngươi nói như thế nào? Trẫm thấy ngươi dường như có chút ý tưởng.”
Vĩnh Gia Đế vốn coi trọng Lam Thừa Vũ, bất quá, cái loại coi trọng này cũng gần như là coi trọng đối với thần tử, thẳng đến sau khi Lam Thừa Vũ trở thành muội phu của hắn, hắn đối đãi với Lam Thừa Vũ mới chân chính thân cận cùng tín nhiệm.
– “Hồi bẩm Hoàng Thượng, thần cho rằng án này mắt thấy liền phải có tiến triển mới, người phạm tội lại vào lúc này sợ tội tự sát, ngược lại chứng thực một điều Vinh Thân Vương phi cùng Bình Ninh quận chúa có tội.”
Rốt cuộc thì những chứng cứ hiện tại đều chỉ về phía hai người này.
– “Ý của ngươi là trẫm có thể trực tiếp xử trí hai người này?”
– “Án này tất nhiên cùng Vinh Thân Vương phi và Bình Ninh quận chúa thoát không khỏi quan hệ, nhưng người tham dự vào chuyện này chưa chắc chỉ có Vinh Thân Vương phủ cùng nhà mẹ đẻ Vinh Thân Vương phi.
Không dối gạt Hoàng Thượng, sau khi sự tình phát sinh, vi thần lập tức liền sai người đi điều tra qua, án này tựa hồ còn có bút tích thế lực của kẻ thứ ba.
Chỉ là, đối phương thập phần cảnh giác, thu tay lại cực nhanh, vi thần cũng chỉ có thể xác nhận được bọn họ có tham dự vào việc này, mà không thể xác định được trong việc này bọn họ rốt cuộc là sắm vai trò gì.”
Y theo tình huống trước mắt, đối phương rất có khả năng là hung hăng lợi dụng mẹ con Vinh Thân Vương phi một phen, sau khi chấm dứt, lại đem mẹ con Vinh Thân Vương phi đẩy ra làm dê thế tội.
Đương nhiên, mẹ con Vinh Thân Vương phi vốn dĩ cũng không thể gọi là vô tội được.
Bất quá, cùng so sánh với mẹ con Vinh Thân Vương phi, ngược lại là người chưa từng lộ diện kia lại làm Lam Thừa Vũ càng thêm kiêng kị.
Vĩnh Gia Đế phất phất tay, ý bảo thái giám đứng ở bên cạnh tới, truyền chỉ:
– “Truyền ý chỉ của trẫm, Vinh Thân Vương dung túng chính phi cùng nữ nhi của mình mưu hại Trưởng công chúa đương triều, gà nhà bôi mặt đá nhau, có di huấn của Thái Tổ, tước lại vị trí thân vương, biếm làm tam tư bá.
Vinh Thân Vương phi La thị cùng với nữ nhi Bình Ninh quận chúa tước lại phong hào, biếm làm thứ dân.”
Mọi người ở đây cho rằng việc này xử phạt ở đây liền dừng, nhưng Vĩnh Gia Đế lại nói:
– “Mặt khác, Bình Ninh quận chúa năm lần bảy lượt gây sóng gió, trẫm niệm tình phân lượng của lão Vinh Thân Vương đều bỏ qua cho nàng.
Hiện giờ nàng không biết hối cải, lại làm trầm trọng thêm, ban tử tội.”
Mọi người đều ngây ngẩn cả người, ai cũng không nghĩ tới Vĩnh Gia Đế không ra tay thì thôi, vừa ra tay thế nhưng trực tiếp muốn mệnh của Bình Ninh quận chúa.
Vĩnh Gia Đế nói xong một hơi, liền đem thần sắc mọi người thu hết vào trong đáy mắt, hắn vuốt ve ngọc ban chỉ trên tay:
– “Như thế nào, Bình Ninh năm lần bảy lượt mưu hại hoàng muội, may mà hoàng muội may mắn thoát nạn được, trẫm còn phải lưu lại cho nàng ta một cái mệnh nữa hay sao? Vì an toàn của hoàng muội, cũng vì sự an toàn của trẫm, nên mối tai họa này, trẫm sẽ trăm triệu lần không dám để lại.”
– “Hoàng Thượng, nếu thật sự kết quả kết án như vậy, chỉ sợ làm mất mặt mũi hoàng thất a.”
Nửa ngày sau, Hình Bộ thượng thư nói.
Người ta thường nói là việc xấu trong nhà không thể để người ngoài biết được, huống hồ, người phạm tội lần này lại là Vinh Thân Vương phủ – một tông thất có phân lượng trong Hoàng gia.
– “Việc Bảo Lạc bị ám sát là giấu không được.
Ngươi cho rằng dưới tình huống như vậy, còn có thể giữ gìn được cái gì gọi là mặt mũi hoàng thất sao? Trừ phi trẫm đem chuyện hết thảy đè xuống.
Nhưng mà dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì người làm sai là Vinh Thân Vương phủ, trẫm là người bị hại còn phải vì bọn họ mà che che giấu giấu?”
Vĩnh Gia Đế lạnh lùng cười.
– “Án này bên ngoài liền tuyên bố như vậy, nhưng bên trong thì tiếp tục ngầm tra thật kỹ cho trẫm.
Kẻ phía sau lưng động tay chân kia nếu có thể duỗi cánh tay một lần, liền sẽ có thể duỗi lần thứ hai, lần thứ ba.
Trẫm cũng muốn nhìn xem hắn đến tột cùng là muốn làm cái gì.
Trẫm cũng không tin lần nào cũng đều không bắt được bím tóc của hắn.”
Sau khi Hình Bộ thượng thư cùng Đại Lý Tự Khanh lui ra ngoài, Vĩnh Gia Đế nói với Lam Thừa Vũ:
– “Muội muội tỉnh, chỉ là hiện tại thân mình thật sự còn suy yếu, mẫu hậu muốn để nàng ở lại trong cung điều dưỡng mấy ngày, ngươi cùng trẫm liền đi thăm muội muội một chút đi.
Có ngươi ở đó, nghĩ đến tinh thần nàng cũng có thể tốt hơn một chút.”
Nói một câu cuối cùng, trong lòng Vĩnh Gia Đế có chút chua lòm.
Từ trước, khi Bảo Lạc sinh bệnh, đều là hắn cùng Hứa thái hậu ở một bên chiếu cố nàng, nơi nào thì đến lượt Lam Thừa Vũ ở đó? Cố tình lần này, Bảo Lạc tuy ngoài miệng không nói, nhưng ngẫu nhiên thời điểm hôn mê lại sẽ nhắc mãi tên Lam Thừa Vũ, hiển nhiên đối với Lam Thừa Vũ vẫn là không an tâm.
Nói thật, Lam Thừa Vũ tuy là bị thương, nhưng thân thể tráng kiện, cho dù có bị thương nặng đến mức nào thì tốc độ khôi phục cũng thật sự nhanh, căn bản liền không cần khiến mọi người phải lo lắng cái gì.
Nhưng thật ra thân mình Bảo Lạc bị một hồi kinh hách, lại mắc mưa, liền sốt cao không lùi, phải nằm triền miên trên giường bệnh.
Nàng mới là người chân chính làm người khác nhọc lòng.
Thời điểm Vĩnh Gia Đế cùng Lam Thừa Vũ đến, Bảo Lạc đang uống thuốc.
Một chén lại một chén thuốc uống vào trong bụng làm Bảo Lạc nhíu mày.
Hứa thái hậu ở một bên nhìn đến là đau lòng, lại cũng không có biện pháp gì.
Thật vất vả lắm mới chờ được khuê nữ nhà mình uống thuốc xong, nàng liền phân phó người lấy mứt hoa quả tới, tự mình đút cho Bảo Lạc ăn.
– “Mẫu hậu, con không ăn.”
Trước mắt, Bảo Lạc trong miệng đều là hương vị nước thuốc, một chút cũng không muốn ăn những thứ khác.
Hứa thái hậu nghe vậy, lại sai người bưng chén nước đi lên, mang đến trước mặt Bảo Lạc.
Trong chén nước kia có mấy cánh hoa hồng, ngửi thấy có vài phần thanh hương:
– “Vậy ngươi súc miệng trước đi, đem át đi mùi vị thuốc trong miệng cũng tốt.”
Bảo Lạc không muốn làm Hứa thái hậu lo lắng, tiếp nhận chén nước kia súc miệng, quả nhiên cảm giác buồn nôn trong miệng cũng phai nhạt đi không ít.
Vào lúc này, một giọng nam trầm thấp mà quen thuộc ở một bên vang lên:
– “Bảo Lạc, ngươi xem ca ca đem ai đến cho ngươi này.”
Bảo Lạc nghi hoặc mà ngẩng đầu lên, tầm mắt xẹt qua huynh trưởng nhà mình, liếc nhìn người đi theo phía sau huynh trưởng nhà mình.
Trong nháy mắt, ánh mắt của nàng phát ra ánh sáng khó có thể bỏ qua:
– “Ngươi..
Sao ngươi lại tới đây? Vết thương trên người của ngươi có khá hơn chút nào chưa?”
Lam Thừa Vũ cười cười tiến lên, một mặt ở sau lưng Bảo Lạc lót thêm cái gối đầu để cho nàng dựa vào, một mặt thân mật mà vỗ vỗ đầu nàng:
– “Nói cái gì mà ngốc như vậy, thê tử ở trong cung dưỡng bệnh, ta làm trượng phu nếu là không tới quan tâm ngươi thì quan tâm ai đây!”
Lại nói:
– “Vết thương trên người ta đã khá hơn nhiều rồi, ngươi không cần phải lo lắng.
Thái y nói mấy ngày nữa liền có thể tháo được băng gạc.”
– “Vậy là tốt rồi.”
Bảo Lạc nghe nói lời này, lại nhìn Lam Thừa Vũ tung tăng nhảy nhót, nhìn không ra có cái gì không thỏa đáng, rốt cuộc cũng nhẹ nhàng thở ra:
– “Lần tới mà có xảy ra chuyện tương tự như vậy, ngươi nhưng đừng có mà ngây ngốc xông lên đằng trước mà dọa người như thế.
Ngươi có biết hay không, lúc ấy ta ở phía sau nhìn thấy thùng xe ngựa của ngươi bị đâm đến thay đổi hình dạng, kém chút nữa liền ngất xỉu luôn.”
– “Ta nếu là lúc ấy không đỡ ở trước mặt ngươi thì người bị đụng vào chính là ngươi.”
Mặc dù rất muốn đáp ứng yêu cầu của Bảo Lạc, nhưng Lam Thừa Vũ hiển nhiên không thể nói ra những lời trái với lương tâm được:
– “Nếu chiếc xe ngựa kia là hướng về phía ta, ta có thể nắm chắc được toàn thân mà lui ra an toàn, nhưng mục tiêu của nó cố tình là ngươi..
Tuy nói bọn thị vệ khẳng định sẽ không bỏ mặc ngươi, nhưng ta không dám đi đánh cuộc, cũng không muốn đi đánh cuộc.”
Bảo Lạc ngẩn người, chợt cắn chặt môi dưới, ngăn chặn âm thanh nức nở bên miệng:
– “Ngươi người này..
Như thế này đâu giống khuyên nhủ đâu..”
Nàng biết, Lam Thừa Vũ thực lòng coi trọng nàng.
Lam Thừa Vũ là thật sự đem nàng đặt ở đầu quả tim, ở trong lúc nguy cấp, chẳng sợ liều mạng cũng muốn bảo vệ nàng bình yên vô sự.
Cũng không biết vì cái gì, trong lòng nàng cũng không có nhiều vui mừng, ngược lại có chút thương xót.
Lam Thừa Vũ cười cúi đầu, một khuôn mặt tuấn tú phóng đại tiến đến trước mặt nàng:
– “Ta nói rồi, sự tình liên quan đến sự an toàn của ngươi, ta là thực cố chấp.
Những cái khác ta đều có thể nghe ngươi, duy độc phương diện này, ta phải quản ngươi.
Ngươi lo lắng ta, không muốn nhìn thấy ta gặp phải nguy hiểm, nhưng ngươi cũng vì ta mà ngẫm lại a, ở dưới tình huống như vậy, ta chẳng lẽ cái gì cũng đều không làm, trơ mắt mà nhìn chiếc xe ngựa kia đâm vào ngươi như vậy sao?”
Bảo Lạc há miệng thở dốc, muốn nói cái gì, mà khi nàng vừa nhấc mắt, liền tiến vào trong mắt Lam Thừa Vũ.
Tinh tế xem ra, tròng mắt của Lam Thừa Vũ cũng không phải đen thuần khiết, mà mang theo màu hổ phách.
Cho dù đây không phải là lần đầu tiên bị hắn dùng ánh mắt chuyên chú như vậy mà nhìn chăm chú vào mình, nhưng cổ họng Bảo Lạc vẫn là một trận khẩn trương, cái gì cũng không nói ra được.
– “Hảo, chúng ta không nói đến chuyện này nữa.
Biết hôm nay tiến cung liền có thể nhìn thấy ngươi, nên trước khi tiến cung ta liền lệnh cho đầu bếp trong phủ làm cho ngươi điểm tâm mà ngươi thích ăn, mang vào cho ngươi hai ba loại điểm tâm khác nhau, nghĩ ngươi uống thuốc, ăn không vô những thứ khác, nhìn đến mấy thứ điểm tâm kia, có lẽ có thể ăn được một chút.”
Bảo Lạc khẽ cắn môi dưới, Lam Thừa Vũ lại là cẩn thận như vậy.
Liền hướng về phía hắn phân tâm, chẳng sợ nàng không muốn ăn, cũng sẽ buộc chính mình phải ăn xong.
Bất quá, đương lúc Bảo Lạc nhìn thấy Lam Thừa Vũ mang đến điểm tâm, nàng phát hiện, chính mình thật sự là suy nghĩ nhiều rồi.
Lúc này thời gian uống thuốc đã qua một hồi rồi, những thứ kinh tởm trong cổ họng nàng kia sớm đã tan đi không ít.
Mấy thứ điểm tâm này được làm thập phần tinh xảo, làm người khác nhìn đã muốn ăn.
Huống hồ, khi làm mấy thứ điểm tâm này, đầu bếp còn thu thập những cánh hoa mới mẻ làm nguyên liệu nấu ăn, bởi vậy, điểm tâm này còn có chút hương thơm tươi mát tự nhiên.
Bảo Lạc liền lấy điểm tâm từ tay Lam Thừa Vũ ăn vài khối, chỉ cảm thấy ngọt mà không ngấy, cổ mùi vị ngọt thanh vẫn luôn thấm tới đáy lòng.
Thẳng đến khi ăn bên môi cũng dính vào một chút mảnh vụn điểm tâm, Bảo Lạc mới ý thức được, nàng đem mẹ ruột cùng ca ca nàng ở một bên quên mất!
Tưởng tượng đến lúc nàng cùng Lam Thừa Vũ ở trước mặt Vĩnh Gia Đế cùng Hứa thái hậu mặt khanh khanh ta ta như vậy, Bảo Lạc tức khắc cảm giác cả người đều không tốt, nàng thậm chí còn không dám ngẩng đầu lên nhìn sắc mặt Hứa thái hậu cùng Vĩnh Gia Đế!
Lam Thừa Vũ nhìn ra ý nghĩ của Bảo Lạc, buồn cười nói:
– “Đừng lo lắng, mẫu hậu cùng hoàng huynh đã sớm đi rồi.”
Khi ở trên triều đình, Lam Thừa Vũ gọi Vĩnh Gia Đế một tiếng “Hoàng Thượng”, khi hạ triều, liền biết nghe lời mà đổi thành “Hoàng huynh”.
Bảo Lạc nghe vậy, lúc này mới ngẩng đầu lên, thấy Hứa thái hậu cùng Vĩnh Gia Đế không còn ở đó, hơi hơi thở ra nhẹ nhàng:
– “Chuyện này là từ khi nào?”
– “Khi ngươi cùng ta nói chuyện, về sau không cần ở lại xem chúng ta nữa.”
Bảo Lạc cùng Lam Thừa Vũ cũng không biết, ngay khi Hứa thái hậu cùng Vĩnh Gia Đế nhìn thấy Lam Thừa Vũ đến gần, lực chú ý của Bảo Lạc liền chuyển dời toàn bộ lên trên người Lam Thừa Vũ không rời.
Ở cùng không gian với cặp vợ chồng son nói chuyện, chi bằng để bọn họ tìm cách không cần phải lưu lại khiến cho chính mình ngược thân.
Khuê nữ / muội muội gả ra ngoài, quả nhiên liền thành nhà người khác a.
Này nếu là ở thời điểm trước kia, thì Lam Thừa Vũ tính là cái gì? Có thể nhìn thấy mặt của Bảo Lạc hay không, đều phải xem sắc mặt của Vĩnh Gia Đế cùng Hứa thái hậu nữa!.