Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 149: 149: tại dualeotruyen.
Chờ sau khi cung nữ tâm phúc của mình rời đi, Phó hoàng hậu một mình tĩnh tọa trong chốc lát, liền đi vào trước bàn, nhắc giấy bút, bắt đầu viết cái gì đó.
Chuyện Trưởng công chúa hoăng thệ là một chuyện đại sự như vậy, có lẽ không bao lâu sau sẽ có người tới chính thức thông tri cho nàng.
Vì vậy, thời gian còn lại cho nàng cũng đã không còn nhiều lắm.
Sau khi hồi tưởng lại tất cả những gì chính mình trải qua, Phó hoàng hậu cảm thấy đại khái sẽ không có người so với chính mình càng thất bại hơn nữa.
Vô luận là trượng phu của nàng Vĩnh Gia Đế, cô em chồng Trường Thọ trưởng công chúa, hay vẫn là Hứa thái hậu thì đều là những người tốt.
Bọn họ gặp được người nhà họ Phó, gặp được nàng chính là bất hạnh của bọn họ.
Nàng gả đến hoàng gia đảm đương vị trí Thái tử phi, từ lúc bắt đầu đến giờ chính là một sai lầm.
Đề bút viết viết một hồi, Phó hoàng hậu bỗng nhiên nằm ở trên bàn, bả vai kịch liệt mà run run, một lát sau, nàng ngẩng đầu lên, một trương khuôn mặt thanh lệ sớm đã rơi lệ đầy mặt.
Nàng phát hiện nàng đã không còn nhớ nổi lúc ban đầu chính mình là cái bộ dáng gì.
Nàng bị gia tộc phản bội, sau đó hàng ngày sinh hoạt ở trong hoàng cung, sớm đã đem nàng trở nên hoàn toàn thay đổi.
Trong Từ Ninh Cung, thần sắc mọi người đều căng chặt, thập phần nặng nề.
Hứa thái hậu hai mắt không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào thái y đang chẩn trị cho Bảo Lạc, chỉ thấy Bảo Lạc vô tri vô giác mà nằm ở trên giường, sắc mặt ẩn ẩn có chút thanh thản, lộ ra chút thần sắc nhợt nhạt.
Thẳng đến khi thái y tuyên bố Bảo Lạc lại có hô hấp, Hứa thái hậu mới nhẹ nhàng thở ra, dùng tay che lại miệng mình, đem thanh âm nức nở gắt gao mà áp chế ở cổ họng.
Vị này là nữ nhân tôn quý nhất trên đời, hiếm khi có thời điểm lại thất thố như vậy.
Nhưng ở trước mặt nữ nhi lúc mất đi mới tìm lại được thì hành động của nàng cũng chỉ là tình trạng bình thường của một người mẫu thân thôi.
Vừa rồi, lúc hạ nhân báo rằng Bảo Lạc đã không còn hô hấp nữa, Hứa thái hậu lúc đó thật là vạn điều muốn nói, hận không thể trực tiếp bồi Bảo Lạc cùng đi.
Bảo Lạc của nàng từ khi sinh ra đến giờ liền không có một ngày trải qua thư thái, thật vất vả lắm nàng mới đợi được đến khi huynh trưởng của mình kế vị, gả cho phò mã thực lòng yêu thương nàng, bọn họ rốt cuộc có thể tận tình mà sủng nàng, nhưng nàng lại không cho bọn họ cái cơ hội.
Nếu như có thể, Hứa thái hậu thậm chí nguyện ý dùng mệnh của chính mình đổi với mệnh của Bảo Lạc.
Dù sao thì đời này của nàng cứ như vậy, chua ngọt đắng cay nàng đều đã hưởng qua rồi.
Nhưng Bảo Lạc của nàng, nhân sinh mới vừa bắt đầu thôi a!
Cũng may là lúc này Vĩnh Gia Đế nhớ tới quốc sư từng lưu lại một bộ dược tề, ở thời điểm khẩn cấp liền có thể duy trì sinh mệnh của Bảo Lạc.
Vì thế, hắn một mặt để cho thái y nghĩ cách cứu viện Bảo Lạc, một mặt lại phái người đi lấy phương thuốc về, cuối cùng là làm Bảo Lạc một lần nữa có hô hấp.
Bất quá, chuyện này cũng không đại biểu rằng Bảo Lạc hoàn toàn là thoát khỏi nguy hiểm, tánh mạng của Bảo Lạc tùy thời sẽ có thể bị đe dọa tới.
Quốc sư lưu lại phương thuốc đã được dùng xong, nếu như Bảo Lạc lại có chuyện gì không hay xảy ra, lần này nếu là không có phương thuốc tới cứu giúp mệnh của nàng thì nàng liền không thể sống sót được.
Vì vậy, cần phải mau chóng mời quốc sư hồi kinh chưa bệnh cho Bảo Lạc mới tốt!
Vĩnh Gia Đế nghĩ vậy, liền lập tức bắt đầu tự hỏi là nên phái ai đi mời quốc sư về kinh, ai đã từng cùng quốc sư có tiếp xúc qua, ai sẽ đối với quốc sư tương đối thành thục.
Sau khi suy tư một hồi, Vĩnh Gia Đế mới phát hiện người có thể đồng thời thỏa mãn “Cùng quốc sư từng có tiếp xúc”, cùng với “Làm người yên tâm” điểm này cũng chỉ có người Lam gia mà thôi.
Lúc trước, Bảo Lạc tuổi còn nhỏ, bị người ta đẩy từ trên bậc thang xuống, suýt nữa liền phải ngủ một giấc không tỉnh lại.
Khi ấy, chính là Lam gia nhân sinh mang lòng trắc ẩn, liền phái người đi tới chỗ quốc sư xin dược, lúc này mới đem Bảo Lạc cứu trở về.
Quốc sư đã ẩn lui nhiều năm, người Lam gia xem như là người cuối cùng cùng hắn từng có tiếp xúc.
Chuyện này thành công hay không, quan hệ đến tánh mạng của Bảo Lạc, nên người Vĩnh Gia Đế có thể tín nhiệm cũng chỉ có Lam gia.
Cũng chỉ có Lam gia sẽ nghĩ cách đem hết toàn lực mà cứu viện Bảo Lạc như vậy.
Cho nên, sau một thời gian suy nghĩ ngắn ngủi, Vĩnh Gia Đế liền quyết định tuyên Lam Thừa Vũ vào cung để dặn dò Lam Thừa Vũ chuyện này thật tốt, nhân tiện cũng báo cho Lam Thừa Vũ biết tình trạng của Bảo Lạc và để hắn gặp mặt nàng một lần.
Mới vừa rồi, khi đám người Vĩnh Gia Đế nóng lòng nghĩ cách cứu Bảo Lạc, cũng không có lo lắng hay để ý những việc khác.
Chờ đến khi Bảo Lạc rốt cuộc đã được cứu trở về, tinh thần Vĩnh Gia Đế mới hơi hơi thả lỏng nên mới từ trong miệng bọn hạ nhân nghe được việc Lam Thừa Vũ vào trong ngục giết người.
Nhưng khi hắn nghe xong thì cũng chỉ cười cho qua chuyện, cũng không có đối với Lam Thừa Vũ sinh ra ý tứ khúc mắc gì.
Nếu như Bảo Lạc thật sự là có chuyện gì không hay xảy ra, hắn lúc ấy sẽ làm càng thêm ác liệt hơn so với Lam Thừa Vũ.
Phó thập là yêu tinh hại người như vậy, không cần phải lưu tình vì nàng ta.
Lam Thừa Vũ làm như vậy tuy nói rằng không hợp quy củ, nhưng theo như Vĩnh Gia Đế thấy nếu xét về tình cảm thì việc Lam Thừ Vũ làm cũng coi như là có thể tha thứ.
Đúng là bởi vì Lam Thừa Vũ thiệt tình yêu thương cùng sủng ái muội muội hắn nên mới có thể sau khi nghe được tin tức muội muội hắn không có hô hấp liền mất khống chế như thế.
Cũng may hiện tại là muội muội hắn vẫn còn sống, bọn họ còn có cơ hội cứu nàng.
Sau khi phái người đi ra cửa cung uyên chỉ, Vĩnh Gia Đế mới chú ý tới mẫu hậu nhà mình biểu tình trên mặt toát ra một chút do dự, hỏi:
– “Mẫu hậu chính là cảm thấy việc này có cái gì không ổn hay sao?”
Hứa thái hậu nghĩ nghĩ, liền lên tiếng nhắc nhở nói:
– “Hoàng Thượng, ngươi chính là tính toán phái Lam Thừa Vũ đi tìm quốc sư, mời quốc sư nhập kinh vì Bảo Lạc chẩn trị? Nếu là như thế, ngươi cũng nên cẩn thận, quốc sư hắn..
Là cái nhân vật nguy hiểm.”
– “Lại nói tiếp, nhi tử xác thật cảm thấy có chút kỳ quái.
Quốc sư rõ ràng là một nhân vật có năng lực như vậy, phụ hoàng lúc trước vì sao sẽ lại để hắn rời đi khỏi kinh thành, sau đó rốt cuộc lại không phái người đi tìm hắn?”
Hứa thái hậu lắc lắc đầu:
– “Nếu như nói là tiên đế chủ động để quốc sư rời đi, không bằng nói là..
Hắn không thể không để cho quốc sư rời đi.
Quốc sư muốn làm chuyện gì, người bình thường là rất khó có thể ngăn cản được.
Ngay cả việc phụ hoàng ngươi sau đó vì sao lại không có phái người đi tìm hắn..
Có lẽ là trước khi quốc sư rời khỏi kinh thành liền cùng phụ hoàng ngươi từng cùng quốc sư làm cái giao dịch gì đi.”
Lam Thừa Vũ nguyên bản là vẫn luôn đem nhốt chính mình ở trong phòng tân hôn cùng Bảo Lạc, yên tĩnh mà ngồi đó, không nói lời nào.
Sau khi nhận được tin tức Vĩnh Gia Đế truyền đến, quả thực không thể tin được lỗ tai chính mình.
Hắn nhìn đại thái giám trước mặt:
– “Ngươi là nói, Bảo Lạc nàng còn sống?”
Hắn thật cẩn thận nhìn về phía người trước mặt xác nhận, sợ chính mình vừa rồi nghe được hết thảy chỉ là ảo giác của hắn.
Bộ dạng này của hắn quả thực khiến người khác nhìn vào càng cảm thấy chua xót.
– “Đúng vậy, quốc sư năm đó để lại một phương thuốc khẩn cấp cho công chúa, Trưởng công chúa sau khi uống thuốc kia, trước mắt hô hấp đã khôi phục, chỉ là tình huống vẫn không lạc quan.
Hoàng Thượng mệnh nô tài đến báo với ngài một tiếng, thỉnh ngài vào cung đi gặp Trưởng công chúa.”
Tên Thái giám tới truyền lời này quả thực có thể lý giải được tâm tình hiện giờ của Lam Thừa Vũ, bởi vậy, khi đối mặt với vấn đề của Lam Thừa Vũ, hắn không có nửa điểm không kiên nhẫn.
Lam Thừa Vũ nghe vậy, liền ngừng lại rồi hô hấp, run run giọng hỏi:
– “Chính là..
Chính là Bảo Lạc nàng..
Lại không tốt hay sao?”
Còn chưa có thời gian kịp thời mà vui sướng nhưng tưởng người đã mất đi, nay đã được cứu trở về, hiện giờ trong lòng Lam Thừa Vũ cực kỳ căng thẳng.
Hắn sợ Vĩnh Gia Đế mời hắn vào cung chính là để hắn đi gặp mặt Bảo Lạc lần cuối cùng.
Nếu sớm biết rằng Phó thị sẽ hại Bảo Lạc đến mức này, thì cho dù có nói tới mức nào, Lam Thừa Vũ là cũng sẽ không đồng ý để Bảo Lạc ở lại trong cung điều dưỡng thân thể.
Nhưng mà hiện tại, cho dù có nói cái gì thì cũng quá muộn rồi.
– “Trưởng công chúa mới vừa uống thuốc do quốc sư lưu lại, trước mắt tính mạng hẳn là không ngại, thời gian lâu dài cũng không dám bảo đảm.
Hoàng Thượng lần này tuyên ngài tiến cung, trừ bỏ để ngài tới thăm Trưởng công chúa ra, chỉ sợ cũng là có chuyện quan trọng muốn đích thân phò mã làm, phò mã vẫn là nhanh chóng thu thập một chút, mau chóng cùng tạp gia vào cung đi.”
Lam Thừa Vũ nghe vậy, trong lòng ẩn ẩn cảm thấy việc Vĩnh Gia Đế vội vã triệu hắn vào cung lần này có lẽ liền cùng Bảo Lạc có quan hệ.
Bởi vậy, hắn bằng tốc độ nhanh chóng đem chính mình thu thập một chút, liền bước lên xe ngựa tới hoàng cung.
Vĩnh Gia Đế đang ở trước cửa cung của Bảo Lạc đi dạo một hồi, sau khi nhìn thấy Lam Thừa Vũ, Vĩnh Gia Đế hơi hơi nghiêng thân mình để Lam Thừa Vũ đi vào:
– “Trước mắt ngươi đi vào nhìn xem muội muội đi, những chuyện khác thì chờ ngươi ra ngoài, chúng ta lại nói tiếp.”
Lam Thừa Vũ gật gật đầu, không nói gì thêm.
Hiện giờ trái tim của hắn đều đang lo lắng mà để tâm đến trên người Bảo Lạc, căn bản là không có rảnh để đi lo những chuyện khác.
Chỉ khi xác định được Bảo Lạc thật sự vẫn còn sống, hắn mới có tâm tình đi suy xét những chuyện khác.
Ở bên trong tẩm điện tràn ngập hương vị thuốc nồng đậm, Bảo Lạc vô tri vô giác an tĩnh mà nằm ở trên giường.
Bởi vì thân thể suy nhược, trên khuôn mặt thanh tú của nàng hàng năm vẫn mang theo một chút tái nhợt, nhưng mà hiện giờ, khuôn mặt tái nhợt này mạt đã chuyển biến thành màu xanh lá điềm xấu.
Lam Thừa Vũ cũng ở trên chiến trường nhiều năm, đã nhìn thấy quá nhiều người chết rồi.
Nhưng mà giờ phút này, hắn lại nhút nhát, thất tha thất thểu tiến lên, run rẩy mà đem tay phóng tới đặt ở trên mũi của Bảo Lạc mà xem xét, thẳng đến khi cảm nhận được một cỗ hô hấp mỏng manh, hắn rốt cuộc mới có thể nhẹ nhàng thở ra.
Còn sống! Nàng còn sống, nàng không chết! Nàng còn sống liền tốt!
Lam Thừa Vũ vươn tay muốn chạm vào Bảo Lạc một chút, nhưng lại lo lắng chính mình không cẩn thận, không nhẹ không nặng mà chạm vào Bảo Lạc khiến nàng gặp chuyện, liền chần chờ thu hồi tay lại.
Chờ đến khi hắn phục hồi lại tinh thần, trên khuôn mặt của hắn đã sớm đầy mặt nóng bỏng.
Hắn cứ như vậy mà đứng ở trước giường bệnh Bảo Lạc, nhìn chằm chằm vào Bảo Lạc không biết đã bao lâu, lúc này mới lưu luyến mà lui đi ra bên ngoài.
– “Hoàng Thượng vội vã triệu thần vào cung như vậy, chỉ sợ là muốn thần đi tìm quốc sư đi?”
Một lần nữa khi trở lại trước mặt Vĩnh Gia Đế, Lam Thừa Vũ cuối cùng cũng khôi phục lại được một chút bình tĩnh, chủ động hướng Vĩnh Gia Đế hỏi.
Cái đáp án này kỳ thật cũng không có khó đoán.
Từ trước đến nay Bảo Lạc mỗi lần gặp phải nguy hiểm gì, thì người có thể hóa giải được nguy hiểm cho Bảo Lạc thì cũng chỉ có quốc sư.
Hiện giờ, mạng của Bảo Lạc đều dựa vào quốc sư.
Nếu là muốn để cho Bảo Lạc hoàn toàn thoát khỏi uy hiếp của tử vong, tự nhiên chỉ có thể đi tìm quốc sư.
Vĩnh Gia Đế gật gật đầu:
– “Vì Bảo Lạc, ngươi hãy mau chóng tìm được quốc sư, cũng mời quốc sư hắn về kinh thành.”
– “Thần tuân chỉ.”
Trước khi rời đi khỏi hoàng cung, Lam Thừa Vũ lo lắng mà nhìn thoáng qua phương hướng tẩm điện của Bảo Lạc.
Hắn cũng không lo lắng cho mình có thể tìm được quốc sư, mời quốc sư khẩn cấp về kinh thành hay không.
Nhưng bởi vì duyên cớ của Bảo Lạc, nên những năm gần đây, hắn vẫn luôn lưu ý tới hành tung của quốc sư.
Hắn sợ, sợ Bảo Lạc không đợi được hắn trở về.
Nhất định phải kiên trì a, Bảo Lạc.
Lam Thừa Vũ ở trong lòng trầm mặc nói.
Tất cả mọi thứ đã xong rồi, giờ liền nghĩ cách cứu lấy mạng của muội muội là quan trọng nhất, Vĩnh Gia Đế mệt mỏi xoa xoa huyệt Thái Dương chính mình.
Lại vào lúc này, một người cung nữ trong Phượng Nghi cung chạy tới thông truyền trước mặt Vĩnh Gia Đế.
Vĩnh Gia Đế nhận ra nàng là cung nữ thân cận bên người Phó hoàng hậu, vừa định mở miệng hỏi, liền nghe tên cung nữ này mang theo tiếng khóc nức nở nói:
– “Hoàng Thượng, cầu ngài đi tới Phượng Nghi cung nhìn xem nương nương đi! Hoàng hậu nương nương..
Hoàng hậu nương nương nàng..”
Vĩnh Gia Đế nhíu nhíu mày, cũng cảm giác được sự tình rất nghiêm trọng.
Cung nữ này vẫn luôn đi theo bên người Phó hoàng hậu, xưa nay vẫn luôn tiến thoái có độ, cũng không làm ra việc gì thất lễ, hiện giờ, nàng lại bởi vì kinh hoảng mà xuất hiện ở trước mặt mình, hay là..
Phó hoàng hậu thật sự đã xảy ra chuyện gì?
– “Ngươi cùng trẫm nhanh chóng đi tới Phượng Nghi cung, ở trên đường cùng trẫm nói thật rõ ràng, Hoàng hậu rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?”.